Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 094




Edit: Thủy Tích

Lý Tân Hạo cảm thấy Phó Minh rất vô liêm sỉ, con mẹ nó cũng đã ngày hai mươi rồi mà vẫn chưa gửi ba trăm ngàn tới. Lý Tân Hạo cho rằng bản thân nên làm gì đó, nhưng mà, phải làm gì mới khiến Phó Minh sợ hãi đây.

Thế là, Lý Tân Hạo tìm Hàn Đông Lỗi.

Lúc điện thoại được nối thông, Hàn Đông Lỗi hồi hộp đến suýt chút nữa đã ném điện thoại đi rồi: "Hạo Hạo?"

"Anh Đông Lỗi, em muốn nhờ anh giúp một chuyện." Lý Tân Hạo đi thẳng vào vấn đề.

"Được thôi, giúp gì vậy?" Hàn Đông Lỗi thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy rồi.

"Cùng ăn cơm được không? Lúc ăn cơm sẽ nói rõ ràng hơn."

Hàn Đông Lỗi kích động, hắn sống hai mươi năm mà chưa từng kích động như vậy. Hạo Hạo hẹn hắn rồi. Một nơi sạch sẽ nhất trong tim hắn có chứa đựng một cậu bé, cậu bé đó là hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, thỉnh thoảng còn chụp hình của cậu nữa, tuy cậu bé đó không để ý tới hắn nhưng lại vô cùng thông minh.

Hàn Đông Lỗi đã biết, tình cảm mà mình dành cho Lý Tân Hạo đã vượt qua sự yêu thích của anh trai dành cho em trai rồi, nhưng hắn không thể động vào đứa nhỏ này. Bởi vì cậu là em trai của Lý Tân Long.

Nơi hai người hẹn là ở chợ ẩm thực gần trường học.

Hàn Đông Lỗi lần đầu thấy Lý Tân Hạo khách sáo với mình như vậy, nụ cười của thiếu niên xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, không có chút nào đang cố lấy lòng người khác cả. Thiếu niên này có thể mở ra chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn.

"Hạo Hạo muốn ăn cái gì?" Hắn đặt phòng riêng, đã gọi chút thức ăn rồi, còn là món Lý Tân Hạo thích nữa. Xem ra Hàn Đông Lỗi đã tới được một lúc rồi.

"Mấy món anh Đông Lỗi gọi em đều thích, cảm ơn anh Đông Lỗi." Lý Tân Hạo thấy đã chọn không ít món rồi. "Gần đây anh Đông Lỗi học hành có bận rộn không?"

"Không bận, đại học đều chỉ để lấy bằng cấp thôi, mà anh là chuyên ngành quản lý kinh tế, với anh mà nói thì bằng cấp dù cao hơn nữa cũng là vật trưng bày. Nhưng gần đây đã bắt đầu tới Hàn thị thực tập, cho nên không có thời gian rảnh tới tìm Hạo Hạo." Hàn Đông Lỗi khui chai rượu, "Hạo Hạo có muốn uống chút không?"

"Được."

"Nhưng chỉ được uống một chút thôi đó, tửu lượng của nhóc kém quá."

Lý Tân Hạo bĩu môi. Hàn Đông Lỗi tuổi này vẫn còn đang trong độ tuổi thích ăn chơi cho nên ít bá đạo và sắc bén hơn lúc bọn họ quen biết nhau ở đời trước.

Đời trước, lúc quen biết hắn thì hắn đã được vô số người vây quanh rồi. Mà cũng biết cách làm sao để lấy lòng một người rồi.

"Đợi kỳ nghỉ sau sẽ uống một bữa khoái chí." Lý Tân Hạo nói thêm một câu.

"Được, anh chờ." Ăn được vài miếng, Hàn Đông Lỗi dẫn đề tài tới chuyện chính hôm nay, "Hạo Hạo cần anh giúp gì vậy?" Lý Tân Hạo gặp phải khó khăn liền đến tìm mình khiến Hàn Đông Lỗi rất vui vẻ.

"Anh còn nhớ Phó Minh hồi Quốc Khánh có tới nhà em chứ? Cái người đi làm ở Hàn thị đó." Lý Tân Hạo chần chừ một lúc rồi hỏi.

"Đương nhiên, Hạo Hạo muốn anh chào hỏi cấp trên giúp đỡ anh ta hả?" Hàn Đông Lỗi sẽ nghĩ như vậy là vô cùng bình thường.

Lý Tân Hạo lắc đầu: "Anh ta quá hèn hạ, nɠɵạı ŧìиɦ rồi."

Nɠɵạı ŧìиɦ... Quá hèn hạ. Trong lòng Hàn Đông Lỗi hơi nghẹn lại, đối với Hạo Hạo thì nɠɵạı ŧìиɦ là hèn hạ sao. "Nhớ lúc đó vẫn ổn mà, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thế là, Lý Tân Hạo kể lại một lần những chuyện đã xảy ra cho Hàn Đông Lỗi nghe, chuyện này chẳng có gì mất mặt cả.

"Anh hiểu rồi, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt, nhưng bồi thường ba trăm ngàn có đủ không?"

"Đủ rồi, nhiều hơn nữa anh ta không bồi thường nổi đâu."

"Nhóc cứ yên tâm, bảo đảm trong vòng ba ngày anh ta sẽ chuyển tiền cho nhóc." Hàn Đông Lỗi cam đoan.

"Vâng, cảm ơn anh Đông Lỗi."

Hàn Đông Lỗi nhìn Lý Tân Hạo, ánh mắt sâu thẳm nhưng chỉ chợt lóe qua rồi không thấy nữa. Đột nhiên hắn cảm thấy nếu như trong phạm vi năng lực mình có thể làm được thì hắn nguyện dùng mọi thức để đổi lấy nụ cười của cậu thiếu niên này.

"Hạo Hạo."

"Hửm?"

Em... Ghét anh sao? Hàn Đông Lỗi không hỏi những lời này ra miệng được, cho dù trước đây hắn cảm thấy có lẽ Lý Tân Hạo ghét mình, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì cũng không có khả năng. Một đứa nhỏ thì làm sao hiểu được ghét hay không ghét chứ.

"Ăn từ từ thôi, ăn xong rồi anh Đông Lỗi đưa em về trường."

Hàn Đông Lỗi là phái hành động.

Vừa đồng ý giúp Lý Tân Hạo thì ngay xế chiều hôm đó đã cho người đi điều tra Phó Minh. Hai ngày sau, tài liệu liên quan tới Phó Minh đã nằm trong tay hắn rồi. Hàn Đông Lỗi bớt thời giờ tới nhà máy đi một vòng, khiến quản đốc nhà máy rất căng thẳng.

"Cậu Hàn, sao cậu lại tới đây?" Quản đốc bụng bự rất ân cần.

Hàn Đông Lỗi cười đưa một điếu thuốc cho quản đốc: "Tôi chỉ đi khắp nơi xem một chút thôi, qua mấy năm nữa tiếp quản Hàn thị sẽ không bị bỡ ngỡ."

"Đúng, đúng, đúng, sự phát triển của nhà máy chúng ta..." Quản đốc nói một tràng, đoán chừng lúc đến phòng làm việc thì ông ta đã khát khô cổ rồi.

"Phó Minh là người trong nhà máy sao?"

"Đúng vậy, sao cậu Hàn lại hỏi tới Phó Minh vậy?"

"Hôm trước đã từng gặp ở nhà một người bạn, hôm nay anh ta có đi làm không?"

"Có, có, để tôi đi gọi cậu ấy nhé?"

"Đi đi."

Phó Minh không ngờ Hàn Đông Lỗi sẽ đến tìm mình. Trên thực tế, qua mấy ngày điều chỉnh tâm lý thì hắn ta đã không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Lý Tân Hạo nữa rồi, nhưng không ngờ hôm nay Hàn Đông Lỗi lại tới. Lúc quản đốc gọi hắn ta tới phòng làm việc, hắn ta còn chưa nghĩ ra là có chuyện gì nhưng khi nhìn thấy Hàn Đông Lỗi ngồi trên vị trí của quản đốc thì Phó Minh đã ngờ ngợ rồi.

"Tôi có mấy câu muốn nói với Phó Minh." Hàn Đông Lỗi nhìn quản đốc.

"Cũng đúng lúc tôi phải đi kiểm tra rồi, hai cậu từ từ nói chuyện nhé."

Phòng làm việc của quản đốc lớn như vậy mà  ông ta vừa rời đi lại khiến Phó Minh  cảm thấy không gian như bị thu hẹp lại vậy. Hàn Đông Lỗi mới hai mươi tuổi, mà hắn ta đã hai mươi ba rồi, nhưng nếu bàn về khí thế thì Phó Minh buộc phải thừa nhận là mình kém hơn Hàn Đông Lỗi. Không phải kém hơn, mà là điều kiện sinh hoạt tạo ra sự khác biệt giữa người với người. 

Từ nhỏ, Hàn Đông Lỗi đã được bồi dưỡng như một người thừa kế của Hàn thị, cho dù thích chơi bời cỡ nào thì trong xương tủy vẫn có sự bễ nghễ và kiêu ngạo thuộc về người thừa kế của Hàn thị, thuộc về dòng dõi thế gia.

Người này ngậm chìa khóa vàng ra đời, khí chất của hắn đã có sẵn từ nhỏ rồi, chứ không phải là được đào tạo ra từ một sớm một chiều.

"Tôi vẫn luôn cho rằng anh Phó là một người có bản lĩnh, có lòng cầu tiến." Hàn Đông Lỗi lên tiếng, tiếng cười khẽ tựa như muốn nói Phó Minh ngu xuẩn vậy. "Nếu như tôi tiếp quản Hàn thị thì nhà máy này nhất định sẽ để anh Phó quản lý, bởi vì tôi cần bồi dưỡng người thân cận của mình mà."

Thật ra thì ấn tượng của Hàn Đông Lỗi về Phó Minh là khá tốt, ít nhất đây là một người đàn ông có lòng cho sự nghiệp. Vả lại còn là anh rể của Hạo Hạo nữa.

Phó Minh giật mình.

Hàn Đông Lỗi gọi hắn là anh Phó nghe thì giống như khách sáo, nhưng sự thật là không hề khách sáo chút nào. Nghe vào trong lỗ tai Phó Minh lại càng giống như là một loại chế giễu vậy.

"Anh Phó có đứa nhỏ với chị hai chắc là vì yêu nhỉ. Mà anh Phó vứt bỏ chị hai, rồi ở chung với bạn gái hiện tại, là bởi vì tiền sao? Nhưng thứ tốt mà một công ty cảnh quan xây dựng cho anh chắc chắn không bì được với Hàn thị đâu. Chắc anh Phó không biết, Tân Long là con nuôi của nhà họ Hàn chúng tôi, sau này kết hôn với Vân Phỉ thì anh chính là anh rể của Vân Phỉ rồi. Nhờ vào tầng quan hệ này là anh có thể tung hoàng ở Hạ Giang này, mà công ty cảnh quan xây dựng đó chắc chắn không thể cho anh những mối quan hệ như vậy."

Sao Phó Minh không biết điều này chứ, nếu như hắn ta biết chuyện nhà họ Lý có qua lại với nhà họ Hàn thì cho dù cám dỗ từ mối tình đầu có lớn đến đâu, hắn ta cũng sẽ không làm như vậy rồi.

"Nhưng thật là đáng tiếc." Ánh mắt Hàn Đông Lỗi đột nhiên trở nên sắc bén, "Đứa nhỏ Hạo Hạo này đáng yêu như vậy, đến tôi còn không đành lòng làm cậu ấy bị thương, mà anh lại khiến cậu ấy phiền lòng."

Cái gì? Phó Minh vẫn luôn giữ im lặng, những lời này khiến hắn ta không thể hiểu nổi.

Tuy nhiên: "Cậu Hàn muốn nhúng tay vào chuyện nhà của tôi sao? Cho dù nhà họ Hàn có nhiều quyền thế cỡ nào ở thành phố Hạ Giang thì e là cũng không thích hợp nhúng tay vào chuyện của người khác nhỉ?" Phó Minh vẫn giữ vững bình tĩnh ngoài mặt.

"Nhúng tay vào chuyện nhà anh?" Đột nhiên Hàn Đông Lỗi bật cười, "Phó Minh, anh tự đề cao bản thân quá rồi đó, tôi đâu có hứng thú." Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, đưa một tập tài liệu cho Phó Minh.

Phó Minh mở tập tài liệu ra, vừa nhìn thấy nội dung bên trong thì gương mặt đã lập tức đỏ lên vì tức giận.

"Tôi nghĩ, cha vợ của anh chắc chắn không muốn đối đầu với nhà họ Hàn đâu. Hạo Hạo chỉ cần ba trăm ngàn, anh biết nên làm thế nào rồi c hứ? Còn Hàn thị, anh có thể tiếp tục đi làm, tôi cũng không phủ nhận năng lực của anh. Chuyện này cũng chỉ là chuyện riêng của tôi với anh thôi, trong mắt người khác thì có lẽ chúng ta là bạn." Đây xem như là một chút bồi thường ngoài mức quy định mà Hàn Đông Lỗi cho.

Mà Phó Minh, không có đường phản kháng.

Hôm sau ngày Hàn Đông Lỗi đi tìm Phó Minh, Lý Tân Hạo nhận được ba trăm ngàn rồi.

Lý Tân Hạo rất vui vẻ, gửi một tin nhắn kèm theo một icon hôn gió cho Hàn Đông Lỗi.

Hàn Đông Lỗi nhìn thấy mà cười toe toét.

Chuyện vui như vậy thì Lý Tân Hạo đương nhiên sẽ chia sẻ với Sơ Lam Phong: "Anh Đông Lỗi thật là giỏi, nhận được tiền ngay lập tức luôn."

Sơ Lam Phong nghe ra là cậu thiếu niên cố ý dùng những lời này để khiến mình ghen, nhưng y vẫn phối hợp với cậu: "Nếu như em để tôi giải quyết thì sẽ còn nhanh hơn nữa."

"Xùy." Lý Tân Hạo tưởng là y ghen thật, "Em đã mua vé máy bay xong rồi, ngày mai thi môn cuối xong, hai giờ chiều sẽ lên máy bay, bốn giờ đến sân bay thủ đô."

"Ừm, tôi đợi em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.