Hợp Cửu Bất Phân

Chương 32: Rất chua




Thường thì vào buổi chiều Kỷ Vân Hân luôn có vài cuộc hẹn gặp mặt với đối tác, nàng luôn luôn rất bận rộn, đến bên này cũng chỉ là để gϊếŧ thời gian một chút, không có ý định lưu lại đây quá lâu, đồng hồ vừa nhích qua ba giờ rưỡi, Phó Cường liền ở cạnh người nàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Kỷ tổng, gần đến thời gian rồi, chúng ta nên đi thôi."

Lư Khai Bình rất chú ý tới sắc mặt Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng có việc gì sao?"

Kỷ Vân Hân nhìn hắn đứng lên nói: "Một chút nữa ta còn có việc."

Lư Khai Bình thấy thế cũng không có giữ nàng lại, liền trả lời: "Ta đưa ngài ra ngoài."

Kỷ Vân Hân gật đầu đi theo phía sau hắn bước ra khỏi lều, bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục quay phim, người đứng dưới máy quay đều đã thay đổi. Phân cảnh này diễn viên quần chúng đặc biệt nhiều, trên đường đều rộn rộn ràng ràng, tiếng rao hàng không ngừng, Kỷ Vân Hân liếc mắt liền nhìn thấy Giản Yên trong trang phục ăn mày, trang phục không có gì đặc biệt, trang điểm cũng không có gì nổi bật, thậm chí cũng không hề có bất cứ phụ kiện gì, thế nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy được Giản Yên.

Giản Yên đóng vai Tiểu Bát trà trộn vào trong đám đông, nàng vừa mới đến Côn Luân Sơn, nơi này lạnh hơn rất nhiều so với kinh thành, nàng không nhịn được mà duỗi hai tay ra ôm lấy chính mình, thân thể ở dưới ống kính hơi run, xung quanh là các tiểu thương mua mua bán bán. Mùi vị bánh bao thơm ngọt, còn có khói trắng lượn lờ bay ra từ trong quán, nàng run cầm cập dựa vào trong một góc tường, nhìn chằm chằm những thứ đồ ăn kia, không nhịn được nuốt nước bọt một cái, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng cùng hi vọng.

Ánh mắt ấy, Kỷ Vân Hân đã từng gặp qua.

Nàng hồi tưởng lại buổi tối đêm tân hôn kia, đêm đó Giản Yên cũng dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn nàng, giống như đang cầu xin nàng đừng rời đi, đừng để cho nàng ấy phải ở lại đây một thân một mình, Kỷ Vân Hân còn nhớ, lúc đó hai tay Giản Yên nắm lấy làn váy của lễ phục, cẩn thận từng li từng tí gọi: "Vân Hân."

Ngày đó nàng nghe được cái thanh âm kia gọi tên nàng đã có chút dao động, nhưng rất ngắn ngủi, cuối cùng nàng vẫn rời khỏi hôn phòng, bây giờ lại thấy được ánh mắt như vậy, Kỷ Vân Hân không nhịn được dừng bước.

Nàng không nhúc nhích, những người khác lấy nàng làm trung tâm cũng tự nhiên dừng lại theo, ở ngoài trường quay rất yên tĩnh, chỉ có cách đó không xa tiếng rao hàng vang lên trên đường đặc biệt rõ ràng.

Tiểu Bát rất đói, rất lạnh, nàng quần rách áo manh, bụng chưa có cái gì bỏ vào, tuy rằng nàng mang bụng đói một đường đi đến nơi đây thế nhưng nàng không nghĩ tới chính mình sẽ đi ăn cắp, nhưng mà vừa nghĩ tới Tiểu Vũ còn đang nằm thoi thóp ở bên dưới, nàng vẫn là buộc phải đi thực hiện hành vi xấu xa kia.

Tên của các nàng đều là tự các nàng đặt, gọi nàng là Tiểu Bát bởi vì khi còn nhỏ có một lão ăn mày cùng đi ăn mày với nàng nói rằng nàng được sinh vào mùng tám, còn Tiểu Vũ là bởi vì yêu thích trời đổ mưa, các nàng làm ăn mày ghét nhất chính là mùa mưa gió tuyết rơi, thế nhưng Tiểu Vũ lại một mực yêu thích, cũng không biết tại sao, mặc kệ là tại sao, hiện tại Tiểu Bát cũng không quá quan tâm đến, nàng chỉ muốn làm sao để có thể tìm được một chút tiền mang Tiểu Vũ đi xem bệnh.

Trên đường có một người đang đi thẳng về phía trước bước lại gần, là một nữ nhân, bên hông nàng có buộc một túi tiền màu xanh đậm, ánh mắt Tiểu Bát nhìn từ túi tiền của nàng sau đó nhìn bốn phía xung quanh, không có ai, nàng nắm chặt tay, cắn môi, ánh mắt vừa rồi còn đang khát vọng bây giờ lại trở nên do dự, giống như đang giãy dụa, cuối cùng nàng cắn răng một cái đứng lên.

Gió lạnh hiu quạnh, thổi đến mức thân hình nàng bất ổn, vốn dĩ trời đã rất lạnh, Cố đạo diễn còn đem hai cây quạt thổi vào bên người nàng, lạnh đến Tiểu Bát run rẩy, hàm răng nàng run lên nhìn chằm chằm về hướng Thanh Hàn rồi bước đến, vẫn chưa tới gần đã nghe đến một trận mùi thơm.

Rất nhẹ, rất nhạt, rất thơm, ánh mắt Tiểu Bát liếc nhìn Thanh Hàn, thấy trên mặt nàng mang theo điệu cười khẽ, vẻ mặt ấm áp cùng ôn hòa, khí chất rất tốt, rất mềm mại, xem ra không giống như người khi mình chạy trốn thì có thể bắt lại được.

Thanh Hàn càng ngày càng bước đến gần, lướt qua bên người Tiểu Bát thì tay Tiểu Bát lập tức kéo lấy túi tiền của nàng, vỗn dĩ là lần đầu tiên làm ăn trộm nên nàng không hề có chút kinh nghiệm nào, không ngờ không kéo lấy được túi tiền mà lại kéo lấy đai lưng của Thanh Hàn, một cơn gió thổi quá, bầu không khí lúng túng, tay Tiểu Bát vẫn còn đặt ở trên đai lưng, cái người nhìn giống như ôn nhu vô hại Thanh Hàn chỉ bằng một tay vừa vặn lưu loát nắm lấy cổ tay nàng.

Đau, cơn đau lít nha lít nhít từ cánh tay bò lên trên người, giọng nói của Tiểu Bát nho nhỏ vang lên: "Tiểu, tiểu thư."

"Còn nhỏ tuổi, như thế nào lại làm chút chuyện trộm chó bắt gà?" Rõ ràng nhìn Thanh Hàn cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng lời nói răn dạy phát ra từ miệng rất trưởng thành, cánh tay Tiểu Bát bị đối phương tóm lấy nóng giống như lửa đổt, nàng muốn kéo tay của Thanh Hàn ra nhưng không thành công, cuối cùng ngửa đầu quật cường nhìn Thanh Hàn.

Cặp mắt kia có tuyệt vọng, có xấu hổ, có áy náy, Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng vài giây có chút xúc động, nới lỏng tay nàng ra.

Tiểu Bát không có chạy đi, nàng đứng tại chỗ nhìn Thanh Hàn, khóe mắt ửng đỏ, trong mắt tràn đầy bọt nước, sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàm răng cắn vào bờ môi, miệng thả lỏng ra, bờ môi trắng không còn giọt máu, thời khắc này nàng chính là một tiểu ăn mày vô cùng đáng thương, hết thảy tất cả những nhãn mác ở trên người nàng mơ hồ đều tản đi toàn bộ, đem nàng đáng thương đến bất lực, dáng vẻ mờ mịt thất thố diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, các tiểu thương khác vẫn đang rao bán, rộn rộn ràng ràng, thời gian giống như đang ngưng đọng lại ở trên hai người bọn họ, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thanh Hàn cùng Tiểu Bát, bao gồm cả Kỷ Vân Hân.

"OK! Cắt!" Cố đạo dùng loa rống lên một tiếng, các diễn viên vai quần chúng tản ra, chuyên gia trang điểm tiến lên dậm lại lớp trang điểm cho Giản Yên cùng Cố Khả Hinh, Kỷ Vân Hân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Phó Cường đứng phía sau nàng nhỏ giọng nói: "Kỷ tổng?"

Kỷ Vân Hân nghiêng đầu, Phó Cường nói: "Kỷ tổng, sắp đến thời gian rồi."

Lần đầu tiên, Kỷ Vân Hân sản sinh ra ý nghĩ không muốn rời đi, ánh mắt nàng liếc nhìn Giản Yên, nhìn thấy nàng nhận lấy áo khoác vũ nhung cùng một ly nước ấm từ một người nghệ sĩ khác đưa cho nàng, nàng cười híp mắt mở cái ly ra nhấp vào một hớp, còn đang phụ họa nói chuyện cùng với người khác. Lúc gật đầu, thái độ vô cùng thoải mái tự nhiên, một chút nào cũng không nhìn thấy được dáng vẻ vô cùng đáng thương khi nãy, chỉ mới cách đây có mấy phút, nàng giống như là hai con người khác biệt, Kỷ Vân Hân đứng lại, nói khẽ với Phó Cường nói: "Buổi gặp mặt để Trần tổng đi đi."

Phó Cường bối rối lặp lại: "Trần tổng? A, được."

Sau đó hắn đi tới một góc tối đánh cho Trần tổng một cú điện thoại, ở đầu bên kia Trần tổng nghi ngờ nói: "Kỷ tổng lại không đi sao?"

Trong tháng này hắn đã giúp Kỷ Vân Hân tham gia bốn cái hội nghị, một lần đi công tác. Điều này quá là khác thường, bình thường nếu đụng tới công việc nàng đều hận không thể tự thân mình làm, chỉ thiếu mỗi việc chưa dọn nhà tới phòng làm việc, có vài lần hắn tăng ca đều nhìn thấy văn phòng của nàng luôn luôn sáng đèn, nhưng hiện tại thái độ của nàng rất khác thường, không họp, không gặp mặt?

Kỳ thực tính chất công việc của hắn so với Kỷ Vân Hân không giống nhau cho lắm, hắn chủ yếu phụ trách truyền thông cùng quan hệ giao tiếp bên ngoài công ty. Đừng xem người ngoài đều đem Kỷ Vân Hân nói nàng vô cùng kỳ diệu, cái gì hành tung đều bí ẩn, không thấy được người, cuối năm mới nhận phỏng vấn một lần, cái gì không thích lộ diện. Đều không phải sự thật, sự thật chính là bởi vì nàng không thích hợp, nàng nói ra một câu đều có thể khiến bên truyền thông tức chết, vì lẽ đó giao tiếp với truyền thông vẫn luôn là do hắn phụ trách, hai người phân công cũng vô cùng rõ ràng với nhau, nhưng hiện tại Kỷ Vân Hân lại đem chuyện của chính mình nhét lại đây cho hắn.

Có cái gì đấy.

Tuyệt đối phải có cái gì đấy.

Trần tổng hỏi Phó Cường: "Kỷ tổng gần đây bận rộn việc gì sao?"

Phó Cường tính toán là trợ lý thì không nên nói nhiều với người khác, hắn trả lời: "Không phải là bận cái gì, mà là rất bận rộn."

Trần tổng: ". . . Vậy nàng hiện giờ đang làm gì?"

Phó Cường trả lời hắn: "Không có làm cái gì."

Nói cũng như không nói.

Phó Cường này là dùng binh pháp trợ lý ngăn cản trên thương trường sao? Coi hắn là giặc ngoài mà đề phòng, Trần tổng tức cười, hắn đến Kinh Nghi cũng đã gần hai mươi mấy năm, đều xem Kỷ Vân Hân giống như con cái trong nhà của mình, người trợ lý này, hắn cười cười lắc đầu.

Phó Cường cúp máy đi đến bên người Kỷ Vân Hân thấp giọng nói: "Kỷ tổng, đã sắp xếp xong."

Kỷ Vân Hân nghe vậy thì gật đầu, Lư Khai Bình nhìn bọn họ nói thầm cũng không có hỏi lại cái gì, lại không dám mở miệng thúc giục, bây giờ Kỷ Vân Hân chính là kim chủ ma ma, nào có ai sẽ thúc giục kim chủ ma ma rời đi, không chỉ không thể thúc giục, mà còn phải ra sức lấy lòng níu giữ, Lư Khai Bình thấy Kỷ Vân Hân không có đi nói rằng: "Kỷ tổng, bằng không qua bên kia xem thử? Bên kia khá là ấm áp."

Kỷ Vân Hân liếc mắt nhìn hắn lắc đầu nói: "Không cần, chỗ này là được rồi."

Đứng ở nơi này mới có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Giản Yên, hai tay Kỷ Vân Hân khoang lại đặt ở trước ngực, trước khi xuống xe nàng có choàng thêm áo khoác, vì lẽ đó cũng không cảm thấy lạnh, nhưng Lư Khai Bình thì không giống vậy, hắn mặc một bộ áo len, vừa rồi áo khoác của hắn đã để lại ở trong lều, vì lẽ đó da thịt đều run cầm cập.

Phân cảnh tiếp theo rất nhanh được bắt đầu, Giản Yên cùng Cố Khả Hinh lần đầu tiên đối thoại với nhau, vừa rồi Giản Yên còn mang dáng vẻ ôn nhu dưới ống kính lập tức liền biến thành một bạn nhỏ mềm yếu bất lực đang rơm rớm nước mắt, đôi mắt nàng trong trẻo long lanh ánh nước, nốt ruồi ở khóe mắt đều nhiễm phải màu đỏ ửng. Trên mặt thoa một lớp phấn màu xám, bẩn thỉu, nhưng lại có thể ngờ ngợ nhìn ra được ngũ quan thanh tú, Thanh Hàn không hề nhúc nhích, đứng bên người nàng, thấy nàng vẫn còn đang nhìn mình không khỏi mở miệng nói: "Nhà ở đâu?"

Hai tay Tiểu Bát buông xuống bên người, ngón tay nắm lấy vạt áo, nàng cúi đầu, có vẻ rất bất lực, Thanh Hàn tiếp tục mở miệng hỏi: "Không có nhà sao?"

Tiểu Bát yếu ớt gật gật đầu, giọng nói nhỏ xíu: "Không có."

Xung quanh người người tới lui, các tiểu thương mua bán đi qua đi lại tấp nập, rao lên các loại kẹo hồ lô cùng kẹo đường thổi lướt ngang qua bên người các nàng. Thanh Hàn thở dài, nàng đưa tay từ bên hông tháo lấy túi tiền xuống, kéo qua một cánh tay của tiểu ăn mày đặt lên trên bàn tay nàng, Tiểu Bát ngẩng đầu, đáy mắt trong suốt có chút mê hoặc, tuy rằng trên mặt có đầy vết bẩn nhưng cũng không khó coi đến mức không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, bờ đôi trắng bệch giống như không còn giọt máu gọi: "Tiểu thư."

"Cũng đã gọi ta là tiểu thư rồi, ta nào có thể làm khó dễ ngươi." Thanh Hàn gật đầu: "Ngươi đi đi."

Trên tay nặng trịch, một túi tiền phảng phất giống như nặng ngàn cân, bọt nước ở đáy mắt của Tiểu Bát vẫn còn chưa tản đi, chóp mũi nàng đỏ chót, không biết là do lạnh hay vẫn là do khóc, Thanh Hàn sau khi thở dài lại đưa cho nàng một chiếc khăn tay, Tiểu Bát không có nhận lấy liên tục xua tay: "Không cần, sẽ làm bẩn. . ."

"Thì liên quan gì." Thanh Hàn nói với nàng: "Không phải khăn là dùng để lau đi những vết bẩn sao?"

Tiểu Bát ngây ngốc đứng yên một chỗ, Thanh Hàn tự mình giúp nàng lau đi những vết bẩn xám đen ở trên mặt, hai người đứng rất gần nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan lẫn nhau. Ngũ quan Thanh Hàn thâm thúy, vẻ mặt ôn hòa, bây giờ nàng nhìn thấy Tiểu Bát như đang nhìn thấy đứa em gái nhỏ nhắn vừa mới hóa thành người của chính mình, nhịn không được liền lộ ra dáng vẻ thương yêu. Tiểu Bát vẫn rất thật thà đứng yên tại chỗ, một câu cũng đều không nói ra được. Nàng nhìn về phía Thanh Hàn, ánh mắt từ e ngại chuyển thành kính nể, rồi đến thẹn thùng, vẻ mặt ngại ngùng, Thanh Hàn lau đi sạch sẽ những vết bẩn ở trên mặt nàng, gấp khăn tay lại đưa cho nàng: "Cho ngươi."

Tiểu Bát đưa tay nhận lấy, khăn tay còn có một mùi thơm nhàn nhạt, giống như hương thơm ở trên người Thanh Hàn, rất dễ chịu, mắt nàng khẽ nhìn xuống dưới: "Cám ơn tiểu thư."

"Không cần phải cảm ơn." Thanh Hàn xoay người, bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bát nắm lấy vạt áo nàng. Cách đó không xa, Kỷ Vân Hân đang đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay kia của Giản Yên, nàng cũng đã từng bị nắm lại như vậy, lúc trước Giản Yên mới vừa vào Kỷ gia ở chưa được bao lâu, trước khi đi ngủ nàng đều sẽ kể cho Giản Yên một chút chuyện cổ tích, buổi tối khi nàng muốn rời đi thì Giản Yên liền đưa tay kéo vạt áo của nàng lại giống như bây giờ, còn nhỏ giọng nói: "Vân Hân, có thể ở lại đây một chút nữa có được không? Ta. . . Ta sợ."

Khi đó ánh mắt của nàng cũng ửng đỏ giống như bây giờ, đôi mắt đều óng ánh óng ánh bọt nước, phảng phất ẩn giấu ánh sao, khi đó nàng không biết làm sao để an ủi người khác, chỉ đơn giản là ngồi xuống nói: "Được, ta chờ ngươi ngủ rồi mới đi."

Trong chớp mắt Giản Yên liền nín khóc mỉm cười.

Cảnh tượng trước mắt cùng ký ức lại trùng nhau, khóe môi Kỷ Vân Hân hơi kéo lên một độ cong nho nhỏ, rất nhanh nàng ho nhẹ một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ vắng lặng thường ngày. Lư Khai Bình cuối cùng vẫn không nhịn được quay về lều đi tìm lại áo khoác mặc vào, khi trở ra Kỷ Vân Hân vẫn còn đứng ở bên ngoài ngắm nhìn, hắn có chút ngạc nhiên nương theo ánh mắt của Kỷ Vân Hân nhìn sang, không có gì khác biệt, vẫn là đang quay phim giống như thường ngày a, lẽ nào trước đây Kỷ tổng chưa từng xem người khác diễn kịch nên mới hiếu kỳ? Không thể, phỏng chừng là đang quan sát đánh giá chất lượng đoàn phim.

Đại khái cũng chỉ có mỗi khả năng này, ở trong mắt Lư Khai Bình, Kỷ Vân Hân trước sau gì đều là Kỷ tổng trăm công nghìn việc, nếu như không phải là đang giám sát, làm sao có khả năng nàng sẽ đứng lại ở đây ngắm nhìn, nghĩ đến đây hắn gọi trợ lý tới, để trợ lý đi sang bên kia nói với Cố đạo diễn hai tiếng, nghiêm túc một chút, đừng phạm sai lầm.

Cố đạo diễn không cần Lư Khai Bình nói cũng cảm giác được áp lực đang kéo tới, Kỷ Vân Hân đứng ở đó nhàn nhạt nhìn xem vài lần cũng đã khiến hắn cảm giác được trên bả vai của mình có chút gánh nặng lớn đè lên, cực kì áp lực, hắn thở ra một hơi, làm việc nghiêm túc lại cẩn thận.

Ảnh hưởng của hắn cũng kéo đến các nghệ sĩ khác, chuyên gia trang điểm bước lên chỉnh lại lớp trang điểm cho Giản Yên cùng Cố Khả Hinh còn cười nói: "Cố đạo diễn như vậy mà cũng sẽ căng thẳng, khó gặp."

Cố Khả Hinh cười phụ họa hai câu, chuyên gia trang điểm nghi ngờ nói: "Chỉ là Kỷ tổng lại tự mình đến xem quá trình quay phim, Cố đạo diễn không muốn căng thẳng cũng khó."

Giản Yên nghe vậy liền giương mắt lên nhìn về phía Kỷ Vân Hân đang đứng, vừa vặn đụng phải cặp mắt kia, đáy mắt của Kỷ Vân Hân có chút nghi hoặc, không rõ ràng, còn có chút mờ mịt, không giống như trước đây, vừa nhìn thấy liền cảm giác được cặp mắt ấy vô cùng sắc bén, thậm chí khí thế cũng không có mạnh mẽ giống như trước. Tuy rằng Giản Yên không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện sự chuyển biến khác lạ này, thế nhưng Giản Yên cũng không cảm thấy có chút hứng thú nào, nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn liền thu tầm mắt lại, chuyên gia trang điểm đi tới bên người nàng nói: "Một lần nữa vẽ mắt lại một chút."

Giản Yên ngẩng đầu nhắm mắt lại mặc cho chuyên gia trang điểm tô tô vẽ vẽ ở trên mặt mình.

Buổi chiều quay được vài phân cảnh, Giản Yên càng về sau càng quay càng có cảm giác, một phân cảnh quay hai lần liền OK, khi vừa mới bắt đầu Cố đạo diễn còn hướng dẫn giúp đỡ nàng nhưng đến lúc này thì hắn để cho nàng tự do phát huy, cực kỳ tín nhiệm nàng có thể làm được. Kỷ Vân Hân liền đứng ở đây trong vòng một buổi trưa, hai tay đặt ở trước ngực nhìn xem, Lư Khai Bình đưa cho nàng một chiếc ghế nàng cũng không có ngồi xuống, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, không nói lời nào.

Ngày thứ nhất quay phim, Cố đạo diễn không có tham lam ngồi ôm máy, rất sớm liền tuyên bố ngày hôm nay đã kết thúc, Lư Khai Bình làm phong cảnh nửa ngày trời rốt cục cũng phát huy được tác dụng của hắn: "Kỷ tổng, nếu ngài không phiền cơm tối có thể cùng nhau đi ăn được không?"

Kỷ Vân Hân nhìn về một hướng khác Giản Yên đang ôm lấy áo khoác vũ nhung liền gật đầu nói: "Được."

Không hiểu tại sao, nàng bây giờ lại không muốn rời đi, Lư Khai Bình nghe được lời nói này của nàng lập tức để trợ lý đi đến khách sạn đặt phòng khách trước, cuối cùng hắn nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, hay là chúng ta đi trước?"

Ánh mắt của Kỷ Vân Hân nhìn đến Giản Yên đã ôm y phục tiến vào trong phòng thay quần áo, nàng đáp lại: "Ừm."

Đoàn người đông đúc hướng về khách sạn đi đến, phía sau đều là những nghệ sĩ đang ôm y phục của chính mình từng người từng người một tiến vào phòng thay đồ thay quần áo, trang phục của nhân vật Giản Yên là ít nhất. Bên trong nàng có dán vài miếng dán giữ nhiệt, cho dù như vậy nhưng mặt mày nàng vẫn cảm thấy khá lạnh thành ra có chút hơi trắng, nàng tiến vào phòng thay quần áo sau khi thay đổi y phục của chính mình rồi đi ra, vén rèm lên liền nhìn thấy La Tinh đang cầm một ly nước ấm đứng ở bên ngoài.

"Uống đi cho nóng." La Tinh đưa ly nước ấm lên, bên cạnh người người xì xào bàn tán, còn có nhỏ giọng trêu đùa.

"La thần thật tốt."

"La thần thật biết quan tâm."

"Vào CP Giản La quả nhiên không sai, ta liền ngồi chờ tin vui của các nàng đây."

Giản Yên nghe thấy các nàng xì xào bàn tán có chút bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn, chỉ là ta không có khát."

La Tinh thấy thế cũng không thể làm gì khác hơn ngoài thu lại ly nước ấm, hỏi: "Cùng đi ra ngoài đi."

Xung quanh bốn phía đều có những cặp mắt đang nhìn về phía bên này, Giản Yên quay đầu lại nhìn về phía sau nói: "Chúng ta chờ Cố tiểu thư cùng Cảnh tiểu thư đi."

Tuy rằng nàng cùng Cố Khả Hinh và Cảnh Viên không thân cho lắm, nhưng đi một mình cùng với La Tinh thì bảo đảm lại xảy ra vài chuyện rắc rối hiểu lầm. Nếu như không cho được thứ La Tinh muốn, vậy thì cái gì cũng sẽ không cho, rũ sạch quan hệ, tuy rằng làm như vậy có chút cảm giác giống như qua cầu rút ván, thế nhưng nàng cảm thấy so với qua cầu rút ván, thì cho hi vọng lại không làm được mới là tàn nhẫn nhất.

Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh thay quần áo cũng không nhanh, phòng thay quần áo của hai người cách khá xa nhau, trợ lý của các nàng đứng ở bên ngoài tán gẫu với nhau, giống như đã vô cùng quen thuộc với tốc độ thay quần áo của hai người, các nghệ sĩ còn lại đều đã đi ra gần hết, Giản Yên lúng túng đứng yên một chỗ, La Tinh cũng không có hối thúc nàng, chỉ đơn giản cùng nàng đứng đây chờ đợi.

Rất nhanh cửa phòng thay quần áo của Cảnh Viên mở ra, Giản Yên vừa định cười chào hỏi nhưng lại không ngờ người đi ra chính là Cố Khả Hinh, nàng nhìn thấy Giản Yên cũng hơi run một chút: "Yên Yên?"

Một buổi chiều đều đã khiến cho các nàng quen thuộc xưng hô lẫn nhau, Giản Yên hoàn hồn: "Hinh Hinh ngươi làm sao. . ."

Cố Khả Hinh quay đầu: "Trang phục của Cảnh tiểu thư dường như có chút khó thoát, ta đi vào giúp nàng."

Một mặt chính trực, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt của Giản Yên nhìn về phía sau lưng nàng, thấy được Cảnh Viên nghiêm mặt bước ra ngoài, vẻ mặt không khác gì so với thường ngày, nhưng đôi môi kia, hơi xưng, nàng dường như đã ngộ ra gì đó: "Là vậy sao, vậy thì cùng đi thôi."

Cố Khả Hinh cầm lấy áo khoác từ trên tay trợ lý của nàng choàng qua người, hỏi: "Nãy giờ ngươi là đứng ở đây chờ chúng ta hay sao?"

Giản Yên cúi đầu cười: "Cũng không tính là vậy, ta cũng vừa mới thu dọn xong thôi."

Trường quay còn có vài nhân viên khác đang thu dọn đạo cụ, Giản Yên cùng Cố Khả Hinh một bên vừa tán gẫu một bên vừa cười nói đi về hướng khách sạn, Cảnh Viên đi theo ở phía sau lưng các nàng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý tứ tiếp lời, có điều ánh mắt của nàng thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Khả Hinh, vẻ mặt vẫn lãnh mạc, lại tựa hồ như có hai phần oan ức.

Cố Khả Hinh thả lỏng tay xuống bên người, thân thể tình cờ bị gió thổi đến, nàng làm bộ hướng về bên cạnh ỷ ỷ dựa dựa vào, tay vừa vặn chạm qua mu bàn tay của Cảnh Viên, nhẹ nhàng đụng vào, lập tức dời đi, Cảnh Viên nghiêm mặt, vẻ mặt vẫn lãnh mạc như cũ, nhưng bên tai hơi đỏ lên.

Giản Yên cũng biết mình làm hỏng chuyện tốt của người khác, vì lẽ đó sau khi đến khách sạn nàng liền nhanh chóng tách ra cùng với Cảnh Viên và Cố Khả Hinh. Trên bàn cơm đã có người ngồi vào trước chỉ còn dư lại bốn cái ghế trống, kế bên người Kỷ Vân Hân có một cái, vốn dĩ là để cho Cố Khả Hinh hoặc là Cảnh Viên, thế nhưng Cảnh Viên bởi vì chuyện vừa rồi mà ngồi một mình ở tận cùng vị trí bên trong, Cố Khả Hinh nhân nhượng nàng, đương nhiên cũng sẽ ngồi ở bên người nàng. Giản Yên cũng không thể ngồi ở vị trí kế bên người của Cố Khả Hinh được, nhưng không ngồi ở chỗ đấy thì chỉ có thể ngồi ở kế bên người Kỷ Vân Hân, làm cho nàng đứng yên không biết phải làm thế nào, Lư Khai Bình nói: "Yên Yên, ngồi đi."

Giản Yên không có nhìn vào mắt của Cố Khả Hinh, chỉ sợ nếu như mình ngồi kế bên người nàng sẽ lại chọc cho Cảnh Viên tức giận, cuối cùng vẫn là lựa chọn ngồi xuống bên người của Kỷ Vân Hân.

Kỷ Vân Hân cúi đầu, chóp mũi xông vào một trận mùi thơm thanh đạm, trong phòng khách hương vị của các món ăn đều nồng nặc, nhưng nàng vẫn có thể bắt lấy rõ được cái mùi hương thơm ngọt ở trên người Giản Yên, bởi vì ấn tượng quá sâu sắc.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống thì Lư Khai Bình liền cho người phục vụ đem món ăn ở trên bàn cùng mở ra bắt đầu dùng cơm, ngồi cùng bàn với các nàng gồm có đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất, nhà đầu tư, còn có biên kịch cùng vài người diễn viên chính, những bàn khác đều quăng ánh mắt hâm mộ nhìn sang bên đây, Giản Yên vùi đầu ăn cơm, đối với tất cả những âm thanh ở bên người đều chỉ cùng mọi người chào hỏi lẫn nhau, đĩa quay trước mặt bị chuyển động, bên tai Giản Yên nghe được La Tinh nhẹ giọng nói: "Nhà hàng này xào bánh mật không tệ, nếm thử một chút xem?"

Nàng giương mắt lên, nhìn thấy La Tinh cũng vừa vặn cười híp mắt nhìn về phía mình, bánh mật đã chuyển đến trước mặt nàng, Giản Yên dùng đũa gắp lên một cái bánh mật đặt vào trong chén, bánh mật trắng nõn được một lớp dầu đỏ bao bọc, hiện lên màu vàng óng ánh, nhìn thì có vẻ rất cay, vốn dĩ Giản Yên cũng không thích ăn đồ có vị cay cho lắm thế nhưng lần này lại cảm thấy có hứng thú, nàng cắn một cái, xác thực rất cay, nhưng rất hợp để làm món khai vị, La Tinh hỏi: "Thấy thế nào?"

Giản Yên bỏ bánh mật vào trong miệng trả lời nàng: "Rất ngon."

La Tinh thỏa mãn nói: "Ngon liền ăn nhiều thêm một chút."

Giản Yên lại gắp thêm hai cái, Kỷ Vân Hân ngồi ở cạnh người các nàng nghe được các nàng nhỏ giọng tán gẫu với nhau đuôi lông mày liền nhíu lại tỏ vẻ không thích, nàng duỗi đôi đũa ra cũng gắp lên một cái bánh mật, mùi vị cay nồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khoang miệng, làm cho nàng suýt chút nữa khụ lên một tiếng, Giản Yên ngồi bên người nàng vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện cùng với La Tinh, Kỷ Vân Hân miễn cưỡng nuốt xuống, một trận nóng rát như bị bỏng từ cổ họng tràn đến trong ngực, cùng những lần buồn bực trước đây có cảm giác không giống, lần này còn có một chút chua xót.

Cái bánh mật này, có giấm?

Trên bàn rượu xưa nay cụng chén cạn ly vẫn là thái độ bình thường, thế nhưng bởi vì có mặt Kỷ Vân Hân ngồi ở chỗ này, mọi người cũng không huyên náo ồn ào, chỉ là giữ ý tứ một chút cụng ly một cái, tình cờ Lư Khai Bình nói ra hai câu điều tiết bầu không khí, bầu không khí trên bàn cơm vẫn được tính là hòa hợp. Mặc dù chỉ là mới quay được một ngày, thế nhưng trước đó các nàng đã từng tiếp xúc qua với nhau, hơn nữa đều là bạn cùng trang lứa, nói chuyện cũng không có kiêng kị gì nhiều, cảm thấy không còn chủ đề nào để trò chuyện liền nói tới các mặt scandal. Nam diễn viên đóng vai Tiểu Vũ đại khái khoảng chừng hai mươi tuổi, rất trẻ trung, soái khí tuấn lãng, cười lên rất rực rỡ, hắn nhìn Cố Khả Hinh nói: "Cố lão sư, ngài cùng Cảnh lão sư bị truyền ra là CP tốt nhất của năm, ngài có cảm tưởng gì hay không?"

Cố Khả Hinh rất hay nói, gặp người liền cười, người ngoài chỉ nói tính cách của nàng rất tốt, nhưng người nào đã thân thiết với nàng rồi cũng đều biết nàng là Lão Hồ Ly tu luyện ngàn năm, nàng nghe hắn nói như thế khuôn mặt xinh đẹp đều mang theo ý cười yếu ớt, quay đầu nhìn Cảnh Viên, ẩn tình đưa tình nói: "Cảnh lão sư, ngươi có cảm tưởng gì không?"

Nếu như nàng dùng thái độ ba phải nào đó thì chắc chắn mọi người nhất định sẽ càng ngày càng ngờ vực, hiện tại lại nói trắng ra như vậy, ngược lại đều khiến mọi người cảm thấy không có gì cả.

Cảnh Viên tức giận nàng ở trước mặt mọi người dám dùng thái độ không đứng đắn trêu chọc mình, một mực vẫn không có phản bác lại, nàng lạnh mặt nói: "Không có cảm giác."

Trích lời kinh điển của nàng chính là không biết, không sao, hỏi quản lý của ta, vì lẽ đó Cố Khả Hinh liền ăn ngay quả đắng, mọi người trên bàn đều xì xì nở nụ cười. Cố Khả Hinh liền giả vờ giả vịt nắm lấy nàng tay, công khai diễn trò, kì thực là đang sỗ sàng, bàn tay nàng sờ lấy mu bàn tay của Cảnh Viên, ánh mắt từ từ thâm thúy nói: "Thật sự, không có cảm giác gì sao?"

Lòng bàn tay nàng lướt qua khiến miệng mồm của Cảnh Viên dường như cứng đờ lại, vô số cảm giác tinh tế tê dại kéo đến, cơ thể Cảnh Viên liền run lên, hai người bọn họ ngồi rất gần nhau, mà ở dưới bàn, chân của Cố Khả Hinh đã đặt ở gần Cảnh Viên, nhẹ nhàng chạm vào, rồi lại chạm vào, nhìn như chỉ là vô ý, lại làm cho bên tai của Cảnh Viên ửng đỏ, Cố Khả Hinh cười cười nới lỏng tay nàng ra: "Được rồi được rồi, lại trêu chọc nữa, Cảnh lão sư thật sự sẽ đá ta ra ngoài."

Mọi người trên bàn nhìn dáng vẻ nàng e ngại đều dồn dập nở nụ cười, Cảnh Viên tức giận liếc nàng một cái, tràn đầy ý vị cảnh cáo, Cố Khả Hinh cũng không có chút nào là để ý tới, nàng nâng ly rượu lên nhấp môi, trầm mắt cười.

Trải qua việc đùa giỡn vừa rồi của Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên, bầu không khí trên bàn thoáng chốc thoải mái đi không ít, cũng có người đem vấn đề này hướng về La Tinh cùng Giản Yên.

"La thần, nghe nói ngươi tự mình đi mời Yên Yên đến, có đúng như vậy hay không a?"

"La thần, trước đây ngươi cùng Yên Yên là gặp nhau ở trong một đoàn du lịch thật sao?"

"La thần, nói một chút chuyện cũ của ngươi cùng Yên Yên đi chứ."

"Ta cảm thấy La thần có thể đem chuyện của nàng cùng với Yên Yên viết thành một cuốn kịch bản."

". . ."

Tán gẫu vẫn còn tiếp tục, Kỷ Vân Hân lại không có tham dự vào, nàng vẫn cúi đầu ăn một miếng thức ăn, không ngon, lại quay đầu gắp lên một món ăn khác, bỏ vào trong miệng, vẫn là không ngon.

Lông mày của Kỷ Vân Hân nhíu chặt, liên tục nếm qua mấy món ăn, vẻ mặt khó chịu đặt đũa xuống, Lư Khai Bình ngồi ở bên cạnh nàng nhìn ra được gì đó đoán ý vội hỏi: "Kỷ tổng, ngài cảm thấy chỗ nào không hài lòng sao?"

Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn hắn, nói rằng: "Ngươi không cảm thấy món ăn ở đây rất có vấn đề hay sao?"

Lư Khai Bình không hiểu hỏi ngược lại: "Món ăn ở đây có vấn đề gì?"

Kỷ Vân Hân vừa mới chuẩn bị đàng hoàng trịnh trọng trả lời hắn, nhưng cuối cùng lại mím mím môi, nuốt lời nói trở ngược lại.

Món ăn ở đây, mùi vị ăn vào trong miệng vô cùng kỳ quái, có hơi chua.

Kỷ Vân Hân không đợi được bữa tiệc kết thúc liền rời đi, nói là công ty còn có việc phải xử lý, Lư Khai Bình cũng không dám giữ lại, tiễn nàng đi tới cửa, sau khi nàng lên xe Phó Cường nói: "Kỷ tổng, đi công ty sao?"

Cả buổi trưa đều ở phim trường xem diễn kịch, bây giờ Kỷ Vân Hân nhắm mắt lại trước mặt liền hiện lên dáng vẻ Giản Yên ăn mặc trang phục đóng phim, mềm yếu, bất lực, lại vô cùng đáng thương, hàm răng khẽ cắn môi, cặp mắt kia cất giấu sự bất lực cùng kỳ vọng, ánh mắt kia đã từng xuất hiện trước mặt nàng không chỉ có duy nhất một lần, bây giờ nhớ lại chả khác gì một lưỡi dao sắc bén, đâm vào ngực nàng, đau đến lông mày nàng vẫn luôn nhíu lại.

"Không về công ty." Kỷ Vân Hân lạnh nhạt nói: "Trở về nhà đi."

Phó Cường kêu lên một tiếng đáp lại, chiếc xe màu đen hướng về khu nhà ở chạy tới, Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh hiu quạnh, thổi đến mức bóng cây lay động, xung quanh có vài chiếc lá khô bị cuốn lên va vào cửa sổ xe, phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng nhưng chói tai, giống như âm thanh ở ngoài cửa sổ vào đêm đó của các nàng, Kỷ Vân Hân nhìn chằm chằm về phía trước đột nhiên nói: "Quay đầu."

Phó Cường có chút bối rối: "Hả? Ngài muốn đi đâu?"

Kỷ Vân Hân nói ra một cái tên của một tiểu khu, Phó Cường thuận miệng nói: "Kỷ tổng, đó là nhà ngài mới mua sao?"

"Không phải."

Giọng nói hơi thấp lại lạnh nhạt vang lên, ánh mắt của Kỷ Vân Hân đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái căn nhà kia không phải là nhà nàng mới mua, mà đó là căn nhà Giản Yên đã từng ở qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Lư Khai Bình: Kỷ tổng, không phải món ăn chua, là ngươi chua.

Kỷ Vân Hân: . . .

Tùy cơ ba mươi tiền lì xì sao sao tách, cảm mạo, đầu nặng gốc nhẹ, cần các ngươi phải hôn nhẹ mới có thể tốt lên.

Editor có lời muốn nói:

Mặc dù chương này là Kỷ tổng bị nổ hủ. Nhưng vẫn để ý tới CP của Cảnh lão sư và Cố lão sư, hai người tình ghê á chời. Thêm cả có bạn nào để ý vài chương trước tác giả cũng có đề cập tới CP Tô tỷ và Duyệt Duyệt hơm, cặp đó nó JQ gì đâu ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.