Hồng Trần Online

Chương 42




“Đã lâu không gặp !” Thành thạo ném ra tấm hỏa phù, đem hai bán thú nhân còn lại ở điểm xoát quái tiêu diệt, Hỏa vũ viêm rất hài lòng mà nhảy đến trước mặt ta.

“Đúng vậy.” Nhếch lên khóe môi, ta nhìn thoáng qua máy hát đang ở bên cạnh hiếu kỳ mà đánh giá Thất Nguyệt,nói ” Trong khoảng thời gian này thật phiền toái các ngươi rồi.”

“Không có, không có, tiểu Xướng vẫn rất thông minh.” Hỏa vũ viêm vẻ mặt tươi cười mà khách khí, ánh mắt lại hàm chứa kinh ngạc,không ngừng đảo qua cánh tay Thất Nguyệt vẫn thủy chung đặt trên lưng ta.

“Đúng nha,ta vẫn đều rất thông minh.” Sau khi máy hát khẽ oán trách vài câu, có phần hưng phấn mà kéo kéo ống tay áo ta,“Dạ ca ca,ta hiện tại là chức nghiệp ẩn giấu nha!”

Nga,chức nghiệp ẩn dấu?

Có chút hứng thú, ta nhìn kỹ máy hát trước mặt — vẫn áo bào trắng của y sư, nhưng màu sắc vạt áo ban đầu lại nhiễm đầy mây khói thủy sắc, quanh quẩn lượn lờ. Chỗ ngực lộ ra một cái huy hiệu nho nhỏ — bên sườn núi đêm trăng, một tòa lầu các thần bí trong bóng đêm như ẩn như hiện…

Xem ra hắn đã gia nhập “Ám dạ các” rồi.

” “Huyễn âm y giả “! chính là có thể thông qua ca hát gia tăng MP, gia tăng HP cho người khác…” Không kiên nhẫn chờ ta mở miệng hỏi, máy hát đã tự bóc trần chân tướng sự việc, thao thao bất tuyệt.

….Ngươi rốt cục có thể danh chính ngôn thuận mà ca hát không ngừng rồi….

Độ cong khóe miệng dần tăng lên, ta vỗ nhẹ đầu máy hát, cắt đứt “giới thiệu chức nghiệp” của hắn,thủ thế ra hiệu tỏ ý tán dương, “Tiểu Xướng rất tuyệt nha.”

Thiếu niên đơn thuần vì khen ngợi của ta, hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng, mắt to khả ái híp thành trăng lưỡi liềm cong cong. Mà thắt lưng ta lại bởi vì một câu tận tâm tán dương của mình mà bị Thất Nguyệt ôm càng chặt hơn.

Mí mắt sụp xuống, che đi bất đắc dĩ trong mắt.

Ô…..Tiểu Thất sao lại biến thành cái dạng này…..nguyên là hướng nội ngại ngùng kia của hắn đã đi đâu rồi a?

“Ách, ngươi….Ngươi có phải cái kia hay không….” Một thanh âm dễ nghe giống như chuông bạc bất ngờ cắt ngang ai oán trong lòng ta .

Ta giương mắt nhìn về phía phát ra âm thanh– hé ra khuôn mặt búp bê khả ái, một đầu tóc ngắn màu vàng xinh đẹp, một cái dáng người hoạt bát….

Ngô, nữ đạo tặc nhìn rất quen mắt.

“Ta là Ngân sắc phong linh! Chính là không trộm được đồ của ngươi lại bị ngươi….” Nữ hài khả ái bắt đầu nói tình huống giúp ta nhớ lại.

“Nga….” Ta bừng tỉnh — nàng là búp bê SD bị ta thử “tẩy não” kia! “Thực là có lỗi, trí nhớ ta không tốt, vừa rồi không nhận ra ngươi…” Tay phải ta tự nhiên mà vươn ra.

“Không! Không! Không sao, không có gì!” Ngân sắc phong linh kích động đến nắm chặt tay ta rung lại rung, ” Ta một mực tìm ngươi muốn cảm ơn ngươi đã chỉ bảo cho ta, không nghĩ tới “Vãn Ca” vẫn thường được mọi người nhắc đến chính là ngươi!”

Sát khí nhàn nhạt ở trên không bao phủ.

Xuất ra dáng tươi cười đúng lúc, ta nhẹ nhàng mà rút tay phải về, “Kia không có gì, tùy việc mà xét mà thôi.”

Ta nhớ kỹ hài tử này, trước đây rất thẹn thùng e lệ….Sẽ không phải là tâm tính trộm cướp còn chịu ảnh hưởng bởi tính cách con người đi….

Ngân sắc phong linh không hiểu mà sửng sốt, sau lại lập tức cúi đầu xuống,không biết suy nghĩ cái gì.

Không để ý đến động tác quái dị của nàng, ta đối diện với Hỏa vũ viêm vẫn luôn không ngừng lởn vởn ở trên người Thất Nguyệt và ta ,cười cười, “Ta phải đi giao nhiệm vụ, đi trước một bước.”

Không đợi Hỏa vũ viêm khách sáo vài câu, Thất Nguyệt liền ôm ta bay lên. Lần này tạt qua trong hẻm núi, tốc độ so với lúc đầu còn muốn nhanh hơn gấp đôi, hình như muốn nhanh chóng bỏ tụt lại cái gì đó xa xa phía sau.

Tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất….Ta nên bắt ngươi làm cái gì bây giờ?

Cười khổ trên khóe môi còn chưa thoái lui, ta liền cảm thấy tốc độ trượt đi giảm xuống, lúc thay đổi suy nghĩ hai chân đã đạp tới mặt đất rồi.

Cánh tay Thất Nguyệt chưng từng có dấu hiệu buông ra, mà ta vùi đầu ở trước ngực hắn càng không có dũng khí ngẩng đầu….Thế là chúng ta cứ như vậy bế tắc…

Một hồi lâu, Thất Nguyệt than nhẹ một tiếng, buông ra ôm ấp, hai tay nắm chắc vai ta, “Dạ, nhìn ta.”

Trong lòng cũng thở dài sâu sắc, ta miễn cưỡng vẻ mặt bình tĩnh mà ngẩng đầu—

Thất Nguyệt trong mắt đỏ trong vắt tràn đầy nghiêm túc, “Dạ Vãn Ca, ta yêu ngươi.”

Nghĩ tới vạn lần cũng không nghĩ tới Thất Nguyệt sẽ trực tiếp bày tỏ như vậy, tâm tư ta lúc này loạn thành một đoàn. Khẩn trương, hoảng loạn, vui sướng,khiếp đảm,còn có đủ loại tình cảm khó hiểu không ngừng dâng lên, nhưng không thể không thừa nhận chính là, trong lòng, vui sướng chiếm tỉ lệ cực đại.

Theo thói quen mà buông mắt che giấu tâm tình thực sự, ta ngơ ngác mà đứng, có phần — lúng túng.

“Đáng lẽ ta không tính nói cho ngươi,” Thất Nguyệt khe nâng cằm ta lên, khiến cho ta rõ ràng thấy trên môi hắn toát ra bất đắc dĩ, ” Ta chỉ là muốn tiếp tục theo bên cạnh ngươi, cho ngươi tập thói quen ỷ lại cho đến khi không thể rời khỏi ta, như vậy thì đến khi ngươi chán ghét cô đơn muốn tìm một người cùng nhau sinh sống, lựa chọn của ngươi, cũng chỉ có thể là ta.”

…..Ngươi thật gian xảo…

Ta im lặng lên án khiến cho Thất Nguyệt mỉm cười, ” Chỉ có điều không nghĩ tới,” mi Thất Nguyệt hơi nhíu, ” Hưu Tư lại đột nhiên xuất hiện trong trò chơi, còn có Tập thiên hắc mạc kia không biết từ đâu tới!”

….Sớm biết như vậy, ở trên đường đến “Nhất tuyến thiên”, sẽ không nói cho hắn chuyện Tập thiên hắc mạc, khi đó ta còn tưởng rằng hắn thần sắc cổ quái cùng toàn thân sát khí là bởi vì lo lắng đến an toàn của ta….

“Ảnh hưởng của Hưu Tư và Tập thiên hắc mạc đối với ngươi, khiến cho ta cảm thấy bất an,” đầu ngón tay Thất Nguyệt dò xét tóc đen trên tai ta, ” cho nên …” khóe miệng Thất Nguyệt nổi lên một nụ cười tự đắc nho nhỏ, ” cái này người Trung Quốc các ngươi gọi là “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương” đi?” (ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp tai ương)

…..Những lời này đều không phải dùng ở chỗ này….

“Ta biết ngươi bây giờ còn không bỏ được hai người kia, “ biểu tình Thất Nguyệt lại trở nên chăm chú, “Ta cũng không hi vọng xa vời ngươi hiện tại cho ta đáp án. Ta chỉ hy vọng ngươi trước khi lựa chọn có thể nhớ một chút tới những lời của ta ngày hôm nay,” Thất Nguyệt mỉm cười, “Ta yêu ngươi,hơn nữa, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.”

Trái tim nặng nề mà nhảy lên, ta đưa tay ôm lấy thắt lưng Thất Nguyệt, tựa đầu gắt gao mà chôn ở trong ngực hắn.

Tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất, tiểu Thất….

Xin lỗi,xin lỗi, xin lỗi,xin lỗi…

Nếu như ta có thể xác định bản thân đối với Hưu Tư vương vấn không dứt được, có phải bởi vì không cam tâm để mối tình đầu chết non hay không, nếu như ta có thể xác thực rằng bản thân đối với Tập thiên hắc mạc ý loạn tâm hoảng, có phải là do hiếu kỳ trong lúc nhất thời cùng cô đơn hay không, nếu như ta có thể xác nhận bản thân đối với ngươi lưu luyến không rời có phải bởi vì cái gọi là tình cảm giữa người thân hay không, thì ngươi ngày hôm nay nhất định đã không miễn cưỡng rộng lượng mà để ta về sau mới cho ngươi đáp án,ngươi cũng sẽ không…

“Ngươi vẫn đều là như thế này,” Thất Nguyệt than nhẹ mơn trớn tóc ta, “Về mặt tình cảm đà điểu vô cùng, không bức ngươi thì ngươi căn bản sẽ không tự đi suy xét, nhưng nếu như làm cứng rắn, ngươi lại sẽ đoạn tuyệt đến làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt.”

…..Ngươi không cần phải nói trắng ra như vậy được không…

Một lát sau, tâm tình ta cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Thất Nguyệt, khóe môi không ngờ xuất ra một nụ cười yếu ớt.

Thất Nguyệt tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, răng nanh đáng yêu lộ ra, ” Được rồi, ngươi trước đi giao nhiệm vụ đi.”

Ta lúc này mới chú ý chính mình đang đứng trước nhà tranh nhỏ trong “La ta di tích”. Cửa nhà tranh khép kín, mà một thành trấn náo nhiệt đã thay thế cảnh tượng đổ nát vốn có, đứng sừng sừng trên địa chỉ cũ của “La ta di tích.”

“Vào đi.”— thanh âm vang lên sau khi gõ cửa khiến ta cười khẽ đối Thất Nguyệt gật đầu, sau đó lập tức đẩy cửa, tiến vào.

Ách….Đây là cái tình huống gì ….

Giao xong nhiệm vụ đạt được phần thưởng, ta định rời đi, đứng ở trước cánh cửa nửa mở, ta có chút đau đầu mà nhìn cảnh tượng bên ngoài.–

Trong vườn ươm đủ loại hoa và cây cối phảng phất như đoạn tuyệt với nhân thế, Thât Nguyệt quần áo hắc y và Tập thiên hắc mạc một thân bạch trang, đang một trái một phải mà giằng co. Một người cao thâm bí hiểm, một người lạnh lùng như băng .

Đóng cửa! Trốn người! — Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta. Có điều nhìn tới nhìn lui cái căn nhà tranh gầy yếu này, lại cân nhắc một chút uy lực Cuồng long kiếm khí kia của Tập thiên hắc mạc — ta quyết định vứt bỏ ý nghĩ này.

“Đã lâu không gặp.” Đối Tập thiên hắc mạc nở một nụ cười yếu ớt, ta chậm rãi đi tới bên cạnh Thất Nguyệt.

Ánh mắt giống như kiếm băng quét qua, Tập thiên hắc mạc trầm mặc, quanh thân tràn ngập khí tức băng lãnh như băng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi.

Ta sao lại cảm thấy gần đây vận khí của bản thân càng ngày càng đen đủi ?!

Chỉ mong nhanh chóng rời đi, ta bất đắc dĩ mà đánh một ánh mắt hướng Thất Nguyệt cầu cứu — khi hắn ở bên cạnh ta , ta rất có thói quen ỷ lại vào hắn.

“Ngươi là Tập thiên hắc mạc sao, “ Thành công tiếp được cũng phiên dịch được ánh mắt của ta, Thất Nguyệt nhàn nhạt mà nhếch khóe miệng, “Dạ và ta đã từng nói tới ngươi.”

Kiếm băng thành công nâng cấp lên thành súng băng, chỉ là đối tượng bắn phá đổi thành Thất Nguyệt.

” Trong khoảng thời gian này ta không ở bên cạnh Dạ, nhờ có ngươi chiếu cố,” trong mắt Thất Nguyệt hiện lên hài hước, “Phi thường cảm tạ.”

…..Thì ra miệng lưỡi tiểu Thất cũng có thể vô hình giết người….

Sắc mặt Tập thiên hắc mạc đã tối đến lợi hại,mắt híp lại, “Ngươi là ai.” Âm điệu 0 độ, không có bất luận lên xuống trầm bổng nào cả.

“July (tháng bảy)? “ Thất Nguyệt trong miệng đột nhiên bắn ra tiếng mẹ đẻ của hắn, “Dạ là người quan trọng nhất.” Một cánh tay hắn ôm lấy thắt lưng ta.

…..Ta bảo, tiểu Thất, ngươi thực sự hiểu rõ hàm ý ánh mắt ban nãy kia của ta sao…

“July? Tên rất quen tai.” Thức thời mà lựa chọn một chút cũng không nhìn tới trong mắt Tập thiên hắc mạc liền ánh lên một mạt hung ác nham hiểm sau khi Thất Nguyệt nói một câu cùng với động tác kia.

“Không sai,” Thất Nguyệt cười đến rất vui vẻ, “Độ nổi tiếng của ta rất cao.”

“Thật không,” Tập thiên hắc mạc hừ nhẹ một tiếng, ” Chỉ là đứng thứ hai, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo hộ được Mặc?”

Nhìn thấy trong mắt đen của Tập thiên hắc mạc lóe lên đắc ý giống như cuối cùng cũng hòa được một ván, Thất Nguyệt vẻ mặt tươi cười mà cả người ghé vào trên người ta, hai tay ôm lấy cổ ta, ” Không thể,” cằm của Thất Nguyệt tì lên vai ta, hơi thở ấm áp thổi đến lỗ tai, ” cho nên cho tới nay đều là Dạ bảo hộ ta.”

….”Trợn mắt nói dối” , giải thích như Thất Nguyệt hiện tại thì liền tìm chết đi…..

Tập thiên hắc mạc khuôn mặt đã hoàn toàn đen, hàn khí quanh thân càng tăng lên. Phỏng chừng qua vài giây tiếp theo, đến bông tuyết cũng bay xuống.

Vốn là đang bám ở trên người ta tươi cười đầy mặt, Thất Nguyệt vẻ mặt bí hiểm mà đứng thẳng dậy, trong đôi mắt đỏ gắn đầy sát khí bắt đầu tràn ra ngoài.

Muốn đấu võ sao?

Nhún nhún vai, ta tính cách khá xa một chút để tránh khỏi bị khói lửa chiến tranh lan đến.

Đánh đi đánh đi, dù sao thì trong trò chơi cũng không chết người được, có thể đánh một trận đáng giá với đối thủ ngang tài ngang sức kỳ thực cũng rất khó có được, về phần trong lúc đánh nhau bị thương… Phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đem loại tiểu thương tiểu đau nhức này để vào mắt.

“Vãn ca tiền bối — Vãn ca tiền bối—” tiếng gọi từ xa xa truyền đến kéo lấy chân ta định rời đi.

Ngô, búp bê SD?! Nàng chạy tới làm gì?

Ta có chút buồn bực nhìn Ngân sắc phong linh có phần hổn hển mà nhanh chóng chạy vội đến trước mặt ta. Bầu không khí giương cung bạt kiếm xung quanh lập tức biến mất không dấu vết.

“Vãn, vãn ca tiền bối,” Ngân sắc phong linh vừa cố gắng bình ổn hô hấp,vừa cố gắng bày ra một bộ dáng tươi cười, “Có thể tìm được ngươi thật sự là quá tốt!”

“Làm sao vậy?” Tay của ta rất tự nhiên mà vỗ vỗ lên lưng nàng, giúp nàng thuận khí.

Nhiệt độ không khí bốn phía lại hạ xuống.

“Cái kia, ta….” Búp bê SD cảm kích mà đối ta cười cười, sau đó khuôn mặt khả ái lại lập tức suy sụp xuống, “Xin lỗi!”

Nghe thấy câu xin lỗi, ta lập tức ý thức được cái gì. Không đợi ta mở túi Càn khôn ra kiểm tra bản thân có thiếu đi đồ vật gì không, vẻ mặt Ngân sắc phong linh như đưa đám lấy ra đồ vật khiến ta có loại xúc động muốn cứng rắn té xỉu–

Nhị nguyên thủy?!

——————————————-Ngày hôm qua bớt chút thời gian xem 《Mãn thành tân đái hoàng kim giáp 》,ấn tượng sâu nhất chính là tình tiết hoàng đế dùng thắt lưng quất tam hoàng tử — hoàng đế tóc tai bù xù gắng sức vung thắt lưng trong tay, tam hoàng tử té nhào ngã xuống đất, vừa lui về phía sau, vừa kêu gào thảm thiết… Đang xem đến đấy thì ý nghĩ duy nhất trong đầu ta chính là — SM ! Kế tiếp cũng liền không có hứng thú xem tiếp, chỉ quay lại đem đoạn này xem đi xem lại n lần, càng xem càng bội phục lão Mưu tử (aka ~ đạo diễn Trương Nghệ Mưu)— không hổ gần như là đạo diễn lớn cấp thế giới a! Thực sự là nhìn xa trông rộng thâm tàng bất lộ, vậy mà đem ham mê đối với SM như thế, mờ mịt mà chôn trong phim điện ảnh, có thể nói là hao tổn tâm trí a hao tổn tâm trí, đáng để tiểu bối ta quỳ bái a quỳ bái …..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.