Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 42




Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi còn một canh giờ để suy nghĩ, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ chết.”

“Cửu hoàng thúc… Đoàn huynh là quốc quân Đại Lý, nếu bị sát hại ở đất Đại Tống ta, hai nước tất sẽ chiến tranh. Ngươi nhẫn tâm nhìn dân chúng hai nước rơi vào nước sôi lửa bỏng sao? Cửu hoàng thúc, mong ngươi cẩn thận suy nghĩ.”

Triệu Hồng Lân không trả lời, chỉ chắp tay đứng đó, nhìn giọt mưa trong đêm.

Tiếng sấm uỳnh uỳnh cùng tiếng mưa rơi rào rào cũng không phá tan được không khí khẩn trương im lặng trong phòng.

Một lúc sau, có người quỳ xuống – vốn là thủ hạ của Đoàn thị, thỉnh cầu nói: “Vương gia, cầu xin ngài cứu hoàng thượng của chúng tôi.”

Nghe vậy, mọi người cũng liền quỳ xuống thỉnh cầu y.

Trong bóng tối, thân ảnh mông lung vẫn đứng yên không di chuyển, quả thật là tuyệt lãnh vô tình!

Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt thành từng mảnh, đau đến run rẩy cả người.

Nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ không còn kịp nữa, hắn đành cắn răng nói: “Được! Đoàn huynh vì cứu Trẫm mà bị trúng độc, còn thất đệ vì hoàng nhi của Trẫm, nếu có thể cứu bọn họ, Trẫm tình nguyện quỳ xuống.” Lời vừa dứt, Triệu Tĩnh liền vén vạt áo, hai chân khuỵu xuống…

“Hoàng thượng…” Tuyệt đối không thể!

Bọn thị vệ của Triệu Tĩnh hoảng sợ vạn phần, còn đám thủ hạ của Đoàn thị thì đang cảm kích rơi nước mắt. Vì cứu hoàng thượng của bọn họ, mà hoàng đế Đại Tống lại tình nguyện quỳ xuống cầu xin hạ thần.

Một đôi tay nhẹ nhàng nâng Triệu Tĩnh lên: “Bỏ đi, cái quỳ của hoàng thượng, vi thần không chịu nổi đâu.”

“Cửu hoàng thúc…”

Thân ảnh quyến rũ từ bóng tối đi ra, mang theo một cơn tức giận khó hiểu bước vào sương phòng. Triệu Tĩnh chạy theo đằng sau, mà bọn thị vệ thì đứng chen chúc ở cửa.

Thấy hắn sốt ruột như vậy, Triệu Hồng Lân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi về phía Triệu Hâm, đút cho nó ăn hai viên giải dược. Sau đó lại chậm rãi đi về phía Đoàn công tử, nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, rồi mở miệng hắn ra, ném vào đó một viên giải dược.

“Chờ chút…” Thấy y muốn rời đi, Triệu Tĩnh liền túm lấy tay y, nói: “Cửu hoàng thúc, vì sao thất đệ uống hai viên giải dược, còn Đoàn công tử chỉ có một?”

Triệu Hồng Lân rút tay về, không nói một tiếng, đi về phía cửa. Song, đám thị vệ lại không có ý định nhường đường.

“Cửu hoàng thúc…”

“Hâm Nhi còn bé, độc khí đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cho nên cần nhiều dược. Còn tên họ Đoàn kia nội lực không tệ, bảo vệ được tâm mạch không cho độc tính xâm nhập, vì thế chỉ cần một viên, nếu dùng quá nhiều sẽ bị phản tác dụng.” Triệu Hồng Lân cũng không quay đầu lại, nói một mạch rồi lạnh lùng nhìn quét qua đám thị vệ.

Bọn thị vệ làm sao địch nổi ánh mắt của y, liền vội vàng lui hết về sau. Triệu Hồng Lân vừa mới nhấc chân ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bọn thị vệ hoảng hốt hô: “Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

Triệu Hồng Lân vốn không muốn quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Triệu Tĩnh tái nhợt, cả người ngã về phía sau.

Thì ra khi biết hai người kia không sao, Triệu Tĩnh cũng an tâm, đột nhiên trước mắt tối sầm, liền lâm vào hôn mê.

Bọn thị vệ sợ hãi kêu to, đã thấy bóng người chợt lóe, đỡ lấy Triệu Tĩnh sắp ngã xuống đất ôm vào lòng.

Thật nhìn không ra, thân thể thon gầy kia lại khỏe như vậy, có thể dễ dàng ôm lấy người còn cao to hơn mình.

Nhìn Triệu Tĩnh hôn mê, Triệu Hồng Lân cau mày. Hình như hắn gầy đi? Sao lại nhẹ vậy?

Y vô thức ôm chặt lấy người trong lòng, đôi mắt tuyệt mĩ trừng đám thị vệ: “Các ngươi chăm sóc cho hoàng thượng thế nào đây hả?”

Mặc dù y không uy nghiêm như hoàng thượng, nhưng khí tức lạnh lùng này một chút cũng không kém, khiến bọn thị vệ sợ hãi quỳ sụp xuống đất: “Vương gia, thời gian gần đây hoàng thượng ăn uống rất ít, hoàng hậu với quốc cữu khuyên mãi cũng không được…”

Triệu Hồng Lân nghe xong, liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú gầy gò trong lòng, rồi ôm hắn đi ra ngoài.

“Vương gia, hoàng thượng…”

“Các ngươi ở đây bảo vệ họ, hoàng thượng tự có bổn vương chiếu cố.”

Ôm Triệu Tĩnh về sương phòng của mình, Triệu Hồng Lân ngây ngẩn, đứng ở mép giường nhìn bàn tay…

Vừa rồi, y làm cái gì đây?

Một đêm mưa gió trôi qua, không khí trở nên lạnh hơn một ít.

Triệu Tĩnh tỉnh lại, cảm thấy cả người thoải mái. Nhưng khi hắn mở mắt, lại thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, không ai hầu hạ.

Đang lúc mê mang, phòng bên liền truyền tới tiếng hoan hô của Triệu Kiến Thành: “Thất hoàng thúc! Thất hoàng thúc tỉnh lại rồi! Oa oa….”

Chậc, thật là một tiểu quỷ thích khóc, vui quá cũng muốn khóc.

Triệu Tĩnh nghĩ tới chuyện hôm qua, liền đứng lên, bất chấp hình tượng mà chạy vào phòng bên.

Thấy cả ba người đều đã tỉnh, con mình thì đang ôm thất đệ mà khóc rống, Hồng Linh thì đang cám ơn Đoàn công tử. Triệu Tĩnh đi qua nắm lấy tay hắn: “Đoàn huynh, đa tạ ơn cứu mạng của huynh. Chỉ là, Đoàn huynh thân là vua một nước, sao lại liều mạng cứu người không quen đây?”

Đoàn công tử phản cầm tay hắn, cười nói: “Sao lại không quen? Tĩnh ca làm hoàng thượng rồi nên quên chuyện quá khứ rồi sao?”

“Hả?” Hắn gọi mình là Tĩnh ca?

Triệu Tĩnh ngơ ngác nhìn hắn, không nhớ rõ mình quen biết quốc quân Đại Lý lúc nào.

“Đệ là Vô Ngân đây, huynh nhớ chưa?” Đoàn Vô Ngân lôi miếng hồng ngọc trên cổ Triệu Tĩnh ra, cười khanh khách nhìn hắn.

“Là đệ? Là đệ thật sao?” Triệu Tĩnh vui mừng, vén tay áo của Đoàn Vô Ngân lên, quả nhiên trên cổ tay hắn có chiếc vòng tay khắc hình con rồng. “Nghĩa đệ, thật là đệ rồi! Huynh còn tưởng cả đời này không còn gặp lại đệ được nữa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.