Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 33




Hoàng thượng vừa rời đi không lâu thì Cần vương cũng đứng dậy tạm biệt mọi người.

Hai người này vừa đi, không khí liền sôi nổi hẳn lên, mọi người vui vẻ, say sưa thưởng thức những món đồ ăn ngon miệng trong cung.

Trong hoa viên ở Cần vương phủ, chiếc đèn ***g xinh đẹp tỏa sáng lên thảm cỏ dại. Một bóng người dựa vào lan can, y lặng lẽ ngửa mặt lên trời nhìn ánh trăng xinh đẹp trên cao như mộng như ảo.

Đôi mắt tuyệt đẹp đón lấy ánh trăng nhưng lại phát ra vài tia lạnh lùng.

“Vì sao đột nhiên hắn muốn xuất cung? Rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Y có thể nắm chặt trái tim hắn, nhưng lại không bao giờ biết được hắn nghĩ gì, đây cũng chính là điều làm y luôn cảm thấy bất an.

Rất nhanh, việc hoàng thượng vi phục xuất cung đã bị người của Ngọc Diệp sơn trang biết.

Nhị thiếu trang chủ cùng tam thiếu trang chủ mấy ngày gần đây đều ở Cần vương phủ, sau khi nghe được tin liền lập tức chạy tới hỏi Cần vương—

“Muội phu, hoàng đế xuất cung rồi, đây là cơ hội tốt! Sao chúng ta không thừa cơ đoạt lại ngôi vị hoàng đế…”

Triệu Hồng Lân đi ra đóng kín cửa, rồi nhẹ giọng nói: “Việc này không nên quá cấp bách, dù hoàng đế đã xuất cung, nhưng còn có Hồng Tích thống lĩnh mười vạn cấm quân trấn thủ, và tứ vương gia Triệu Kỳ hiệp trợ, không thể thành công được.”

“Tứ vương gia với hoàng đế không phải không hợp nhau ư? Sao muội phu không mượn sức hắn?”

“Không, huynh đệ bọn họ tuy là không hợp, nhưng không hiểu vì sao ở thời khắc mấu chốt, lão tứ luôn đứng bên hoàng đế, người này không cùng phe với chúng ta đâu.” Y đã từng đến phủ tứ vương gia, Triệu Kỳ so với Triệu Tĩnh chỉ hơn không kém, rõ ràng có thể dễ dàng cướp lấy tất cả của Triệu Tĩnh, nhưng lại chỉ ở một bên án binh bất động.

Người này, tương lai sẽ là trở ngại lớn nhất của y!

Dù đã nói đến thế, nhưng Triệu Hồng Lân vẫn không thể ngăn cản được quyết tâm muốn báo thù cho muội muội bảo bối của họ.

Trừng mắt nhìn, nhị thiếu trang chủ lạnh nhạt nói: “Ta không rõ vì sao muội phu phải kế hoạch này kế hoạch nọ! Ta chỉ biết phải giết Triệu Tĩnh mới có thể báo thù cho muội muội! Ngươi biết hắn đi đâu không?”

“Nhị ca, huynh muốn làm gì?”

“Hành thích! Hoàng đế không phải không có võ công sao, giữa đường giết hắn, ai mà biết được!” Vừa nói, hắn vừa rút bảo kiếm ra.

Triệu Hồng Lân vươn tay đoạt lấy kiếm của hắn, lạnh nhạt nói: “Huynh tỉnh táo chút đi! Huynh tưởng rằng hoàng đế dễ bị ám sát thế sao? Bên người hắn có người của Hồng Diệp sơn trang bảo vệ, không những thế còn có những người bí mật đi theo, chẳng những huynh không thể thành công, mà ngược lại còn uổng phí tính mạng nữa!”

“Hồng Diệp sơn trang không ai là đối thủ của muội phu, muội phu lo gì chứ?”

“Nhị ca, huynh đừng xúc động, như vậy sẽ làm hỏng đại sự mất!” Tam thiếu trang chủ che miệng huynh trưởng lại để cho hắn khỏi nhiều lời. Nhị ca của hắn từ nhỏ đã nuông chiều tiểu muội, coi tiểu muội như bảo bối, cho nên hắn có thể lý giải tâm tình của nhị ca, nhưng vì đại nghiệp, bây giờ bọn họ phải nhẫn nại.

“Muội phu, ta nghĩ tốt nhất ta nên cùng nhị ca về nhà trước đã.” Mới ba ngày ở vương phủ, mà ngày nào nhị ca nóng nảy của hắn cũng la hét đòi vào cung giết hoàng đế, tối hôm qua biết hoàng cung tổ chức yến tiệc, nhị ca còn muốn trà trộn vào hành thích nữa! Nếu không có hắn liều mạng ngăn cản, hôm nay nhị ca có lẽ đã nằm trong quan tài rồi!

Triệu Hồng Lân giao kiếm cho tam thiếu trang chủ, gật đầu nói: “Phiền tam ca trở về khuyên nhủ nhạc phụ không nên manh động, hơn nữa, mấy người ở Thanh Vân bảo kia, nhất định phải cẩn thận!”

“Ta hiểu rồi!”

Trở lại phòng lấy bao quần áo, bọn nô tài đã sớm dẫn ngựa ra cửa sau vương phủ, hai người liền nhảy lên ngựa, ôm quyền tạm biệt rồi rời đi.

Triệu Hồng Lân đứng ở cửa nhìn bóng lưng bọn họ, âm thầm nhíu mi.

Xem thần sắc của nhị thiếu trang chủ trước khi đi, nhất định hắn sẽ không cam lòng.

Không hiểu sao, trong lòng Triệu Hồng Lân cảm thấy rất hỗn loạn, lẫn trong đó là nỗi sầu lo khó hiểu.

Đứng im lặng trong chốc lát, y liền thở dài bước vào trong phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.