Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Chương 11




Nàng đáng phải tức giận nha, nhưng vì cái gì những lời này từ trong miệng hắn nói ra, nàng cả người chấn động giống như bị thuyết phục?

Không thể! Tô Yên Nhi ép mình không nghĩ tới. Hắn đột nhiên mị hoặc cười một tiếng thoắt một cái hắn lập tức cúi người cướp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng. Bởi vì quá mức ngạc nhiên, nàng nhất thời ngây người như phỗng. Trong khoảng thời gian ngắn cũng đã quên cự tuyệt, đợi khi lấy lại được tinh thần. Hắn đã kết thúc nụ hôn nhưng tuyệt đối vừa nhanh vừa cuồng dã.

Nàng khẽ thở hổn hển, nhìn cơ thể cao lớn anh tuấn. Nàng nên là trách mắng hắn khinh bạc khi dễ nàng? Nhưng lại nói không ra, toàn thân lại càng trống rỗng mềm yếu vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ hai chân suy yếu.

“Ta đi ra ngoài làm ít chuyện, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nếu không khi ta trở lại ngươi lại có bận rộn.”

Cặp mắt đen kia lóe ra hơi thở tình dục đã kịp đoạt lấy, nàng má phấn không khỏi lên đỏ bừng như hai đóa hoa. Nam nhân này sao lại nói rõ ràng như thế?

Nàng khẽ cắn môi dưới, nhìn hắn đi ra ngoài thuận tay mang theo tướng môn. Lập tức trống rỗng mềm ngã ngồi ở trên ghế, một tay vỗ về má phấn vẫn nóng lên, trái tim phập phồng đập mạnh.

Nàng là tại sao? Lần này lại không có phản ứng a!

Nàng là môn hạ của Sư nương, từ nhỏ đã bị dạy nào là câu dẫn, đùa bỡn của nam nhân. Nam nhân không được tin, nam nhân sẽ không trân trọng yêu thích nữ nhân, những lời này cũng là sư phụ ân cần dạy bảo, nàng không khi nào quên.

Cho nên dù một thân khí chất nhu nhược cùng một dung nhan tựa đẹp như thiên tiên này. Nàng tuy lúc nào cũng được đông đảo nam tử săn đón nhưng nàng cũng luôn là thờ ơ, mặt lạnh đối đãi. Vì sao lại đối với tên Chu gia này…

Không! Đối mặt với nam nhân này lý trí nhắc nhở nàng, phương pháp an toàn nhất chính là rời đi.

Nàng lập tức hướng cửa phòng đi, nhưng hiển nhiên nàng đem chuyện nghĩ đến quá dễ dàng, bởi vì nàng thậm chí ngay cả cửa cũng ra không được! Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm hai gã sai vặt thủ ở ngoài cửa.

“Xin lỗi, Chu gia đã có dặn dò, Tô cô nương xin mời quay về phòng!” Hai gã sai vặt xa lạ cao lớn chắp tay nói. Bọn họ thái độ mặc dù hiền hòa, lại có không có nửa điểm cho kháng cự cùng cự tuyệt.

Nàng hít sâu một cái, bình tĩnh nhìn bọn họ, “Nếu như ta nhất định phải đi ra ngoài?”

“Xin Tô cô nương đừng làm khó dễ chúng ta.”

“Nhưng là…”

“Xin lỗi.”

Hai người đồng thời lắc đầu. Chu gia sớm ra lệnh xuống không cho phép bất luận kẻ nào lắm mồm.

Cửa phòng ở trước mặt nàng liền bị đóng kín, nàng lắc đầu khó có thể tin. Ánh mắt nhìn hướng bên cạnh cửa sổ, nàng lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra nhưng lại không nghĩ tới ngoài cửa sổ cũng có tên sai vặt đang đứng canh, chẳng lẽ nói…

Nàng trong mắt bốc lửa, nhẹ kéo làn váy, bước nhanh đi tới đẩy ra mỗi một cánh cửa sổ. Không sai, mỗi một cánh cửa sổ đều có một người đứng. Quay một vòng, nàng tức giận khó khăn ngồi ở trên giường. Nàng không thể tin được, mình từ Thiệu Hoằng Văn trốn ra được nhưng lại bị nam tử không biết tên này độc chiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.