Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 33




Địa lao của quan phủ, một nơi ẩm ướt tăm tối đến mức không có ai muốn đặt chân tới!

Những bậc thang rêu phong dẫn lối xuống địa ngục âm u, được bao bọc bởi các vách tường mốc meo theo năm tháng, bên trên treo những cái giá với vô số loại hình cụ, những buồng giam bị vây trong những chiếc song sắt đen sì thô ráp… Tất cả, đều khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí âm trầm lạnh lẽo nơi đây.

Tễ Linh Nhạc mang theo Hứa Trạm đi tới địa lao, theo sau là tên đầu lĩnh cai quản toàn bộ nơi này. Tới một buồng giam nằm ở trong cùng của lối đi, đầu lĩnh móc chìa khoá mở cửa lao cho bọn họ bước vào. Sau một ánh mắt ám chỉ của Hứa Trạm, đầu lĩnh kia cũng thức thời mà đi ra ngoài.

Nam tử trong phòng giam mặc một bộ đồ màu trắng của tù nhân, tóc tai bù xù ngồi xếp bằng tại một góc, cả hai tay hai chân đều bị gông xiềng khóa chặt, hắn nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn Tễ Linh Nhạc, “Hừ, còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi!!”

“Hỗn láo, ngươi…” Hứa Trạm xông lên trước định giáo huấn cho tên kia một trận, lại bị Tễ Linh Nhạc phất tay ngăn lại, “Vương gia!”

“Tần Viễn, bổn Vương lần này đến đây là có sự tình muốn hỏi ngươi!”, Tễ Linh Nhạc tỉnh táo mà thăm hỏi.

“Hừ, những gì cần biết, hắn hẳn cũng đã nói cho ngươi rồi… Còn có gì cần hỏi nữa chứ!” Tần Viễn hung hăng trả lời.

Tễ Linh Nhạc cũng không để tâm đến sự vô lễ của hắn, lúc này y còn có chuyện trọng yếu hơn cần hỏi, “Ta không nói đến chuyện của hắn, cái ta muốn hỏi chính là về gia sự của Triển gia!”

Triển gia?! Tần Viễn trong lòng cả kinh, mồ hôi lạnh cũng âm thầm chảy ướt áo, chẳng lẽ cái tên Vương gia này đã bới ra được những chuyện xưa cũ ấy rồi sao? Không có khả năng…

“Cái… cái gì Triển gia… Ta không biết!” Không nên tin hắn, hắn là cố ý nói bừa để thăm dò thế thôi!

Nhất cử nhất động của Tần Viễn, những sự thay đổi nhỏ nhất trên nét mặt đều được Tễ Linh Nhạc nhìn thấu không bỏ sót chút nào, xem ra đúng là y đã đoán trúng.

“Không biết ư? Không thể nào!” Tễ Linh Nhạc khẽ nâng khoé miệng, “Hoàng thành này có ai là không biết, ngươi cùng Triển Quý Văn vốn là mạc nghịch chi giao (bạn bè tâm đầu ý hợp), bây giờ cư nhiên lại một mực phủ nhận… Từ đó có thể thấy ngươi đúng là trong lòng có quỷ!”

“Ta không có…” Tần Viễn xông lên muốn nắm lấy vạt áo Tễ Linh Nhạc, lại bị Hứa Trạm lập tức đánh bật lại, làm lưng hắn đập vào vách tường. Tần Viễn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, “A… Nhạc Vương gia đã có chuẩn bị mà đến, vậy rốt cuộc là đã có chuyện gì?!”

Tễ Linh Nhạc biết hắn là kẻ thức thời, cũng rất hài lòng đáp lại, “Bổn Vương muốn hỏi chính là về chuyện tiểu công tử của Triển gia!”

“Tiểu công tử…” Chuyện này hắn cũng đã biết?

“Cụ thể mà nói, vốn là chuyện của con trai thứ năm của Triển gia – Triển Thấm Vận, ngươi nhất định có nghe nói qua đi?”, Tễ Linh Nhạc khôn khéo phát hiện ra, Tần Viễn thường xuyên xuất nhập kỹ viện như thế, mục đích cũng nhất định không hề đơn giản.

Nghe báo cáo của Thương Diễn cùng Hứa Trạm, cho dù là quãng thời gian hắn ở bên Si Ảnh, mỗi ngày hắn cũng sẽ đúng giờ đến chỗ nào đó báo cáo, từ đó có thể thấy được hắn đúng là đang tra xét chuyện gì đó. Mà căn cứ vào sự liên lạc thường xuyên giữa hắn và Triển Quý Văn thì, đáp án cũng chỉ có thể có một – đó là chuyện hắn đang giúp đỡ Triển Quý Văn xử lý!

“Ta… biết!” Vốn hắn còn muốn giấu diếm, nhưng thấy trong mắt Tễ Linh Nhạc ánh lên quang mang sắc bén, hắn biết lần này mình trốn không được rồi, “Về con trai thứ năm của Triển gia, Quý Văn cũng đã nói cùng ta rồi…”

“Quả nhiên là thế!” Không ngoài sở liệu của y, một nửa đáp án về thân thế của Si Ảnh có lẽ sẽ tìm được ở nơi này, “Hứa Trạm, ngươi đi ra ngoài canh giữ cửa cho ta!”

“Nhưng…” Hứa Trạm ngần ngại đưa mắt nhìn về phía Tần Viễn, lo lắng hắn có thể gây bất lợi đối với Vương gia.

Tễ Linh Nhạc cũng hiểu rõ ý tứ của Hứa Trạm, “Không cần lo lắng cho bổn vương, hắn là người thông minh, sẽ không làm ra những chuyện bất lợi đối với chính bản thân mình!”

“… Dạ!” Hứa Trạm tuân lệnh lui ra bên ngoài.

Đợi hắn đi đến nơi không thể nghe thấy được cuộc nói chuyện rồi, Tễ Linh Nhạc mới cẩn thận mở miệng: “Tốt lắm, bây giờ có thể nói rồi! Đem những chuyện ngươi biết toàn bộ nói ra, nếu có bất cứ điều gì giấu diếm, bổn Vương cũng sẽ không dễ dãi nữa đâu!”

“A… Si Ảnh đối với Vương gia một mảnh chân tình, Vương gia đối hắn cũng quả nhiên không tệ!” Tần Viễn đượm chút ghen ghét mà cười nhạo.

“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Ngay cả Tần Viễn cũng đã nhìn ra… Như vậy…

Tần Viễn chán nản cúi đầu, “Con trai thứ năm của Triển gia – Triển Thấm Vận, hắn chưa hề chết, mà Hàn lâm viện chưởng học sĩ Triển Hào Kiệt mấy chục năm trước cũng không phải đột nhiên qua đời, mà là bị hắn, chính đứa con ruột của mình giết chết… Sau đó Triển Thấm Vận vì muốn tránh né quan phủ truy nã mà trốn vào kỹ viện lánh nạn, mà người của Triển gia cũng không thể ra vào kỹ viện, do đó chỉ có thể nhờ người hỗ trợ điều tra, mà…”

“Người kia chính là ngươi!” Tễ Linh Nhạc tiếp lời, “Ngươi tra ra được hắn rồi?”

“Tra được rồi… Đáng tiếc là đã quá muộn, ngay cả tin tức ta cũng không kịp truyền ra, đã bị quân binh bắt vào đây!” Tần Viễn có chút tiếc nuối cảm thán, “Ngay cả ta cũng thật sự không ngờ… cư nhiên lại là hắn…”

“… Vì sao ngươi lại chắc chắn đó là hắn?” Đôi mắt Tễ Linh Nhạc hơi buông xuống, ngữ khí so với ngày thường càng thêm rét lạnh hơn.

“Trên người hắn có vết sẹo, đó là để che dấu đi ấn ký từng có trên lưng, ta nhất thời đã bị hắn mê hoặc!” Tần Viễn thật sự rất hối hận, nếu như sớm phát hiện ra một chút, có lẽ chuyện sẽ không đến nước này, “Hơn nữa khi ta nói với hắn việc liên quan đến Triển gia thì hắn liền có phản ứng…”

“Phải không?” Tễ Linh Nhạc cũng không cần nghe thêm nữa, nhấc chân định rời đi, những gì muốn biết hắn cũng đã biết rồi, những chuyện khác cũng không cần lãng phí thời gian nghe nữa!

“Chờ một chút!” Không ngờ Tần Viễn lại gọi hắn lại, ngữ khí hưng phấn mà hỏi, “Vương gia công chính nghiêm minh định sẽ xử trí kẻ sát nhân kia thế nào đây?”

Khẽ liếc mắt nhìn về phía nam nhân đáng thương một cái, Tễ Linh Nhạc dùng ngữ khí đầy khinh thường mà trả lời: “Ngươi không cần phải biết!” Sau đó liền gọi người mở cửa, tự mình rời khỏi buồng giam.

“Ha ha ha ha…” Tần Viễn nghe vậy thì cất tiếng cười to, xông tới nắm lấy song sắt nhà giam mà điên cuồng gào thét với Tễ Linh Nhạc đang từng bước đi xa, “Vương gia công chính liêm minh cái gì, ta khinh! Không phải cũng giống ta sao… Một kẻ dối trá ngụy quân tử… Ha ha ha ha…” Mãi đến khi bước ra khỏi hẳn địa lao, vẫn còn có thể nghe thấy giọng Tần Viễn hung hăng chửi bới…

“Vương gia, ngài xem hắn…” Hứa Trạm trong lòng đầy bất mãn, đang muốn lao vào ngăn lại.

Nhưng Tễ Linh Nhạc cũng không để tâm nhiều, tay khẽ phất lên, ý bảo không quan trọng, “Hứa Trạm, ngươi về vương phủ trước đi, ta muốn đi gặp Kỳ một chút!”

“Dạ!” Nếu Vương gia đã không so đo với tên kia, thì người làm thuộc hạ như hắn cũng không nhất định phải cố chấp thay đổi quyết định của chủ tử. Hứa Trạm hành lễ xong liền phóng ngựa một đường quay về Vương phủ.

Nhìn hắn đi xa rồi, tiếng gào thét ầm ĩ của Tần Viễn vẫn còn vang vọng bên tai, Tễ Linh Nhạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh thăm thẳm.

Kẻ sát nhân à… Mặc dù ai cũng không có quyền giết người, nhưng mỗi người đều có lý do để sát nhân, có thể là vì bảo vệ chính mình, cũng có thể là để bảo vệ những điều quan trọng nhất với bản thân mình.

—– Ngự thư phòng —–

Hồi cung chưa được bao lâu, hoàng đế Tễ Lăng Kỳ đã bị một núi tấu chương vây quanh, nhưng hắn xử lý mỗi một tấu chương đều vô cùng ung dung cẩn thận. Nhìn thấy đệ đệ chăm chú như thế, Tễ Linh Nhạc cũng không ngăn nổi vẻ mặt mình hiện lên một chút ôn nhu.

“Kỳ…” Khẽ gọi tên đệ đệ, thấy hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn mình, trong mắt Tễ Linh Nhạc không giấu được ý cười.

“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Tễ Lăng Kỳ lập tức từ sau ngọn núi nhỏ đứng lên, đi tới bên người y.

Tễ Linh Nhạc khoát tay nói: “Ngươi bề bộn nhiều việc, ta chỉ nói một chút rồi sẽ đi!”

“Được, có việc gì?” Tễ Lăng Kỳ mời y ngồi xuống, theo thói quen mà châm một chén trà cho y.

“Ừ… Về cái tên Tần Viễn buôn bán muối tư kia, ngươi định xử trí thế nào?” Đi ngay vào vấn đề chính, ánh mắt Tễ Linh Nhạc cũng nghiêm túc hẳn lên.

Tễ Lăng Kỳ ngước mặt lên, ngón trỏ xinh đẹp khẽ điểm điểm lên mặt nhớ lại…

“A… Đại ca chính là nói đến cái tên Tần Viễn kia ư? Tội hắn phạm cũng không nhẹ đâu… Có điều cũng khá nhiều đại thần vì hắn cầu tình, đại ca cũng định xin cho hắn sao?” Tễ Lăng Kỳ thấy thật kỳ quái, vừa mới tiếp quản lại công việc triều chính, chung quy vẫn cảm giác được có chút không thoải mái, nhưng lại không thể tìm người hắn yêu thương nhất để thổ lộ, thật sự là vừa đáng thương vừa đáng buồn a!

“Không, không phải!” Có đại thần biện hộ giúp hắn sao?

“Không phải à?” Tễ Lăng Kỳ một tay chống cằm, nửa đùa nửa thật nói, “Ha ha. Chẳng lẽ đại ca đây là nhìn hắn không vừa mắt? Định bảo đệ đệ ta đây làm chút việc sao?”

“Đúng vậy, là ta muốn hắn chết!” Nói giỡn lại thành thật rồi!

“Phụt!” Tễ Lăng Kỳ vừa mới nhấp một ngụm trà, nghe xong câu kia liền phun ra toàn bộ, “Không phải chứ…” Đại ca hắn một đời anh minh thần võ không ngờ cũng có ngày sẽ làm loại trò này?!

Tễ Linh Nhạc hơi nhíu nhíu mày, “Không được sao?”

Tễ Lăng Kỳ lau miệng, gãi gãi đầu một chút, “Cũng không phải là không được… Nhưng là… Đại ca, có thể nói cho tiểu đệ ta biết, hắn đã làm gì đắc tội ngươi được không?”

“Hắn không có đắc tội ta… Là hắn đã biết được chuyện không nên biết…” Nhạc Vương gia bình tĩnh mà trả lời.

“Như vậy a… Ta đã hiểu rồi! Ngươi chờ một chút đã…” Tễ Lăng Kỳ nói xong liền quay lại “trái núi” nhỏ tìm kiếm cái gì đó…

Một lúc lâu sau…

“A, tìm thấy rồi!” Hưng phấn từ đâu đó rút ra một đạo tấu chương, cầm lấy một chiếc bút lông đỏ, phê lên trên một chữ “Trảm” thật to, sau đó đầy kích động mà giơ tới trước mặt Tễ Linh Nhạc, “Đại ca, ngươi xem như vậy đã được chưa?!”

Nguyên lai đúng là tấu chương nói về việc xử lý Tần Viễn!

“Ừ!” Tễ Linh Nhạc cười, “Đa tạ ngươi, Kỳ!”

“Đừng nói thế, chúng ta là huynh đệ mà!” Tễ Lăng Kỳ cũng cười vỗ vỗ lên bả vai đại ca mấy cái, “Ai… Nếu như Phạm cũng chạy tới chỗ này với ta giống như đại ca… Vậy thì tốt biết bao!”

Nhìn khuôn mặt thất vọng cùng ngữ khí đầy chờ mong của hắn, Tễ Linh Nhạc không khỏi hỏi, “Kỳ, người kia… Ngươi thật sự rất thích hắn?”

“Phải, đúng là như vậy!” Tễ Lăng Kỳ đơn thuần mà trả lời.

“… Nếu như đổi lại là người khác thì sao? Biết đâu ngươi…”

“Không có khả năng!” Tễ Lăng Kỳ lập tức cướp lời y, “Thế gian rộng lớn, ta cũng chỉ yêu một người là Phạm mà thôi!”

“… Nhưng là…” Thấy đệ đệ si mê như thế, trong lòng y cũng có chút không đành lòng muốn nói ra toàn bộ sự thật, nhưng cứ cân nhắc mãi, cuối cùng y vẫn không thể nói thành lời.

“Nhưng sao?” Hoàng đế khó hiểu hỏi lại.

“Không… Không có gì… Chỉ vậy thôi, ta đi đây!” Hết thảy hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi!

“Đại ca đi đường cẩn thận!” Tễ Lăng Kỳ khẽ phất tay, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tễ Linh Nhạc nữa mới thu tay lại, buông xuống vẻ cười cợt trên nét mặt, ngược lại có chút uy nghiêm thì thầm, “Nhưng là… Nhưng là cái gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.