Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 22: Phiên ngoại 2: Diệp Bàn Nguyên




Mí mắt hảo nặng a, mệt mỏi quá a, hảo muốn tiếp tục ngủ……

“…… Hài tử, ngươi tỉnh sao?” Một thanh âm trầm thấp ấm áp, là ai?

Mở hai mắt, cảnh tượng trước mắt hảo xa lạ, nơi này là chỗ nào? Hắn là ai? Mà ta là ai?

“Ngươi, là ai?” Đầu của ta đau quá. Nam nhân này, ta không biết.

“Hài tử, ngươi còn nhớ rõ tên của ngươi không? Nhà ở đâu?” Nam nhân thực ôn nhu hỏi ta, dường như không phải người xấu.

“Ta…… Là ai?” Vấn đề này cứ lòng vòng trong đầu ta, cuối cùng ta lắc đầu, “Ta không biết……”

“Như vậy a…… hài tử thật đáng thương, xem ra ngươi đã mất trí nhớ. Ta ở bờ sông nhặt được ngươi, ta là Diệp Tuấn, là tộc trưởng của Ly Điễn. Nơi này là biên cảnh Kỳ Nghệ, cũng là nơi sinh sống của tộc nhân Ly Điễn chúng ta!” Nam nhân nhìn ta giải thích.

“Ly Điễn? Không biết!” Ta như trước lắc đầu.

“Hài tử, ngươi hiện tại mất trí nhớ, không chỗ đi, mà ta dưới gối vô tử (= không có con), ngươi có bằng lòng trở thành dưỡng tử của ta? Ta sẽ đem bản lĩnh truyền thụ ngươi, ngươi thấy thế nào?” Nam nhân hiền lành cười hỏi ta.

“Dưỡng tử? Ta có thể ở tại chỗ này?” Ta nghi vấn.

“Đúng vậy, ngươi nguyện ý không hài tử?” Hắn vuốt đầu ta.

“…… Ta đây nên xưng hô thế nào với ngươi?” Ta quyết định lưu lại.

“Này…… Vậy gọi ta sư phụ đi!” Tay của nam nhân tiếp tục vuốt đầu ta.

“Không phải gọi ‘ phụ thân ’ sao?” Này mới là xưng hô  đối với phụ thân đi!

Tay sư phụ đột nhiên ngừng một chút, “Vẫn là từ bỏ, ta dù sao không phải phụ thân của ngươi, không xứng với tiếng ‘ phụ thân ’ này!” Hắn cười đáp.

Tay sư phụ vỗ về khiến ta hảo muốn ngủ, hai mắt bắt đầu không tự chủ được nhắm lại, “Sư phụ…… Ta gọi là gì?” Đây là vấn đề cuối cùng lúc ta còn  thanh tỉnh hỏi.

“…… Vậy gọi Bàn Nguyên đi! Diệp Bàn Nguyên!” Mơ mơ màng màng nghe được tên của mình ── Diệp Bàn Nguyên. Năm ấy ta đại khái mới 5 tuổi đi!

──8 năm sau ──

“Sư phụ, ta đã trở về!” Ta lòng tràn đầy vui mừng vọt vào phòng, vội vã muốn thấy sư phụ đã hơn một năm không gặp.

“Nga, Bàn Nguyên đã trở lại, thế nào? Giang hồ hảo ngoạn không?” Sư phụ thấy ta nhào đến, liền mở rộng hai tay ôm ta vào lòng.

“Không có gì hảo ngoạn, vẫn là Ly Điễn hảo, mọi người đều thân thiết hòa ái, không dối trá như giang hồ nhân sĩ……” Ta như làm nũng nói.

“Vậy người trong giang hồ võ công thế nào?” Sư phụ hỏi.

“Cũng không bằng ‘ Hỗn Độn vô nguyên ’ sư phụ dạy ta, hai ba chiêu liền giải quyết!” Ta trả lời.

“Ha hả ~~~ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Nói không chừng qua vài năm, ngươi sẽ gặp đối thủ!” Sư phụ vỗ vỗ đầu ta nói.

“Thật sự?” Sư phụ có thể trắc thiên đạo, quẻ của hắn dĩ vãng chưa bao giờ sai.

“Ta cũng chưa tính quá, chính là phỏng đoán mà thôi…… Tốt lắm, Bàn Nguyên, trước sơ tẩy một chút, một thân thổ vị, tẩy xong chúng ta lại tán gẫu!” Sư phụ thúc giục nói.

“Hảo, ta đi!” Nói xong liền chạy đi ra ngoài.

Một năm trước, sư phụ vì muốn ta tự mình tôi luyện, liền để ta 12 tuổi một mình bước chân vào giang hồ. Một năm này, ta ở trong chốn giang hồ làm không ít chuyện: một mình một người thiêu giang hồ đệ nhất tà giáo ── Tuyệt Tình giáo; uống rượu thi đấu thắng được “Tửu cuồng” Bất Túy; đánh thắng được Đằng Hình danh xưng “Thiên hạ đệ nhất” …… Giang hồ nhân sĩ cho ta một cái danh hiệu ──”Vô Cầu công tử”, bởi vì ta vô luận làm chuyện gì, đều không tác cầu. Ta không cần cái nhìn của giang hồ nhân sĩ, cũng không để ý bình luận của người khác, ta chỉ hoàn thành tôi luyện sư phụ giao cho ta mà thôi. Trong lòng ta, sư phụ dưỡng dục chi ân lớn hơn trời, cái khác ta cũng không thực để ý……

“Hô ~~~~~~~” tắm rửa xong, quả nhiên sảng khoái rất nhiều. Khi ta xong việc, thái dương đã muốn hạ sơn, ta đến gần phòng sư phụ, đột nhiên phát hiện trong phòng sư phụ có người, vì thế ta tránh ở cửa nghe lén……

“Hắn rốt cục đăng cơ a! Xem ra thời gian không nhiều lắm!” Sư phụ cảm thán nói.

“Vâng, ngày hôm qua vừa mới tiến hành xong đăng cơ đại điển! Tin tưởng không lâu sau,  quẻ bói sẽ trở thành sự thật……” Hắc y nam tử trả lời.

“Ngươi trước rời đi đi! Tiếp tục giám thị!” Sư phụ đưa lưng về phía nam tử nói.

“Vâng, thuộc hạ cáo lui!” Hắc y nam tử khinh công rất tốt chỉ chớp mắt liền không thấy thân ảnh.

Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ta muốn từ lời bọn họ dò ra manh mối…… Chính là……

“Bàn Nguyên, ngươi còn muốn đứng ở cửa đến khi nào a?” Sư phụ đưa lưng về phía cửa nói.

Thảm ~~~~ bị phát hiện, ta thè lưỡi, đi vào phòng, “Sư phụ……”

“Ngươi đứa nhỏ này……” Sư phụ lắc đầu đi đến trước mặt ta, “Tất cả đều nghe được?”

“Không, chỉ nghe được khúc cuối một chút……” Ở trước mặt sư phụ, ta có chút không ngẩng đầu nổi.

“Ai ~~~ ta vốn muốn giấu ngươi, chính là ngươi hôm nay đã nghe được, ta đây liền nói cho ngươi đi!” Sư phụ thở dài nói, “Chuyện này cùng ngươi cũng có quan hệ trực tiếp……”

“Ta?” Ta vẻ mặt mê mang.

“Ngươi cũng biết, vi sư khả trắc thiên đạo. Trong những ngày ngươi rời Ly Điễn, ta đoán cho ngươi một quẻ, không nghĩ tới……” Sư phụ dừng.

“Như thế nào? Quả của ta có vấn đề?” Ta truy vấn.

“Ân, có lẽ. Ta thế nhưng tính ra, ngươi sẽ trở thành ‘ nam hậu ’ Kỳ Nghệ, hơn nữa…… Sẽ cùng hoàng đế có một đoạn tình duyên!” Sư phụ nói.

“Cái gì? Như thế nào có thể? Nam nhân như thế nào có thể cùng nam nhân……” Ta chấn kinh, nhưng quẻ của sư phụ chưa từng sai nha……

“Ta cũng biết nghe thật kinh khủng, nhưng là, quái quẻ không sai, cho nên ta phái người trước đi hoàng thành tìm hiểu, chính là mới vừa rồi ngươi chứng kiến, người đó!” Sư phụ nhìn ta liếc mắt một cái, “Trượng phu của ngươi hôm qua đăng cơ……”

“……” Ta còn trầm trong khiếp sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Bàn Nguyên, vi sư biết ngươi rất khó nhận…… Nhưng đây là vận mệnh của ngươi, ngươi chỉ có thể đối mặt! Tin tưởng ta, hài tử của ta, ngươi cùng hoàng đế sẽ hạnh phúc……” Sư phụ ôm ta, tựa như một vị từ phụ.

Ôm lại sư phụ, tâm lý của ta âm thầm hạ quyết tâm ── vô luận như thế nào, quẻ của sư phụ sẽ không sai, ta cũng quyết sẽ không làm sai, cho nên……

“Sư phụ, ta đây hiện tại có phải hay không nên bắt đầu học tập như thế nào trở thành một ‘nam hậu’ vĩ đại đi?” Ta cười hỏi.

“Bàn Nguyên, ngươi……” Sư phụ nhìn ta, tay xoa đầu, liền tựa như năm ấy nhặt được ta, “Ngươi nhất định sẽ trở thành một người vĩ đại, tạo phúc cho dân chúng, xã tắc……”

Dường như chính từ lúc ấy, cuộc sống của ta thay đổi, mọi thứ ta học đều thay đổi, sư phụ dạy ta cũng thay đổi, ta cũng thay đổi…… Năm ấy ta 13 tuổi đi……

──2 năm sau ──

“Tộc nhân Ly Điễn nghe, Đương kim hoàng thượng đích thân tới, muốn các ngươi quy thuận triều đình. Nếu không hàng, giết không tha!” Tướng lĩnh đi đầu quát.

Đương kim hoàng đế tự mình dẫn mấy vạn đại quân, muốn chinh phục Ly Điễn. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, một nửa chắc chắn của ta ── giống ta cùng tuổi, tiểu hoàng đế Tễ Lăng Kì năm nay 15 tuổi. Nam nhân này thật sự là không thể làm người thích, lúc hắn nhìn người Ly Điễn, tràn ngập khinh thường, tri giác nói cho ta biết, ta cùng hắn sẽ không hợp……

“Tộc trưởng các ngươi là ai? Đi ra!” Hắn cao cao tại thượng, ngữ khí cường ngạnh mà tràn ngập ngạo khí.

“Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng!” Sư phụ đứng ra, hướng hắn quỳ xuống.

“Hừ, chính là ngươi sao? Ngươi có nguyện quy thuận triều đình?” Nhất châm kiến huyết. (đi thẳng vào vấn đề, nói vô trọng tâm)

“…… Bệ hạ, thảo dân nguyện ý quy thuận, chính là muốn bệ hạ đáp ứng thảo dân một điều!” Sư phụ ngữ khí cố định.

“Làm càn, ngươi là người nào, dám đối hoàng đế bệ hạ yêu cầu!” Nói chuyện chính là đại ca hoàng đế ── Tễ Lăng Nhạc.

“Đại ca, từ từ, nghe lão nhân này muốn nói gì!” Tễ Lăng Kì ngăn trở đại ca mình.

“Bệ hạ, thảo dân hy vọng bệ hạ có thể lấy dưỡng tử của ta vi hậu! Ta liền đại diện Ly Điễn quy thuận triều đình!”

“Hoang đường, nam nhân như thế nào có thể làm hoàng hậu? Mơ mộng hão huyền!” Tễ Lăng Nhạc tựa hồ cảm giác sư phụ đang đùa giỡn bọn họ, thập phần phẫn nộ.

“Dưỡng tử của ngươi? Là người nào?” Tễ Lăng Kì không trực tiếp phản đối.

Ta đi tới bên cạnh sư phụ, không quỳ xuống, nhìn thẳng hướng Tễ Lăng Kì, “Là ta!”

“Ngươi?” Hắn hai mắt nhíu lại, cẩn thận đánh giá ta, sau cười to, “Ha ha ha ha!! Thú vị, hảo, trẫm đáp ứng ngươi, thú hắn làm hậu!!”

“Hoàng Thượng?” Tướng lãnh kinh hãi.

“Kì?” Tễ Lăng Nhạc cũng thực giật mình.

Tễ Lăng Kì một tay vung lên, ý bảo bọn họ câm mồm, sau đó lộ ra tươi cười sâu không lường được hỏi ta: “Ngươi tên là gì?”

“Diệp Bàn Nguyên!” Ta không chút do dự báo danh báo tự.

“Hảo, đủ gan dạ sáng suốt, ta thích! Người tới, Truyền ý chỉ của trẫm, lập Diệp Bàn Nguyên Ly Điễn làm hậu, sau khi hồi cung lập tức cử hành đại điển phong hậu, không được sai sót!” Tễ Lăng Kì đối quan văn tuyên chỉ.

“Thần…… Thần…… Tuân chỉ……” Quan văn tựa hồ thực sợ hãi vị thiếu niên 15 tuổi này.

“Như vậy có thể đi?” Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong ánh mắt không mang theo mỉm cười.

“Đa tạ bệ hạ thành toàn!” Quẻ bói của sư phụ thực……

Qua hai ngày, ta sẽ theo đại quân của Tễ Lăng Kì hồi cung. Sư phụ trong hai ngày trước khi ta rời đi, càng không ngừng dặn dò ta, phải làm hoàng hậu tốt, phải hạnh phúc…… Ngày ta rời đi, tự mình tiễn đưa…… Ta cũng hưởng thụ những ngày cuối cùng bên sư phụ, ta một lòng tin tưởng vào quẻ bói của sư phụ hoàn toàn không chú ý tới tia tàn khốc cùng trào phúng trong mắt Tễ Lăng Kì. Ta cũng hoàn toàn thật không ngờ, ngày tiến vào hoàng cung, bắt đầu chuỗi giai đoạn địa ngục trần gian…… Năm ấy ta 15 tuổi……

***

Đại điển phong hậu ở hoàng cung năm nay dị thường náo nhiệt, nguyên nhân chính là hoàng đế 15 tuổi thú một nam nhân, lại là một nam hậu không chút thân thế bối cảnh ── Diệp Bàn Nguyên. Ở đại điển, dân chúng tranh nhau mục quan phong thái của vị tân hậu này, đủ loại quan lại tranh nhau nịnh hót vị  tân hậu này, tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế bệ hạ thật tâm yêu hoàng hậu, bằng không thái độ cũng sẽ không khác thường, nỗ lực nghị chúng, thú người vi hậu…… Nhưng ai biết được những khúc chiết bên trong……

Buổi tối, chính điện hoàng cung đang cử hành hỉ yến, ta một mình mũ phượng hà phi ngồi ở tẩm cung hoàng hậu. Chung quanh một mảnh đỏ rực, ánh sáng ngọn nến làm nổi bật cả tẩm cung khiến người ta có một loại cảm giác ấm áp dào dạt, chính là tâm ta lại lạnh như băng, hoàn thành quẻ bói của sư phụ, sau đó ta sẽ làm gì đây? Ta hiện tại lại nên làm cái gì đây? Cũng chỉ phải làm hoàng hậu tốt sao? Hảo nhàm chán, hảo hư không, hảo tịch mịch…… Ta cứ như vậy đợi hoàng đế đến…… Chính là kết cục tân hôn thật ngoài dự kiến của ta, tối đó hắn không đến, chỉ để một tiểu thái giám nhắn lời, bảo ta sớm đi nghỉ ngơi, hắn còn chính vụ phải làm. Tễ Lăng Kì, người này có lẽ cũng không như tưởng tượng của ta hư hỏng như vậy, đây là kết luận khi một mình nằm trên giường của ta, nhưng chuyện phát sinh sau đó chứng minh ── kết luận của ta sai lầm rồi……

Ngày thứ hai sau đại hôn, lý ra phải tham kiến phụ hoàng cùng mẫu hậu, nhưng song thân Tễ Lăng Kì hai năm trước đã qua đời, việc này tạm thời giản lược. Ta một mình ở tẩm cung rất nhàm chán, vì thế liền tính toán ra ngoài một chút. Hậu cung không có phi tử khác, chỉ có một hoàng hậu là ta, cho nên không có nhiều quy củ phải tuân thủ. Một mình rảo bước ở ngự hoa viên, trong lòng bình tĩnh rất nhiều. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, những ngày về sau sẽ thật nhàm chán, chờ hoàng đế quay lại, nhất định sẽ thú thiệt nhiều phi tử, sinh thiệt nhiều hoàng tử, đến lúc đó hai chữ “Náo nhiệt”  có thể hình dung sao? Phi tử tranh thủ tình cảm đoạt lợi, hoàng tử tranh quyền đoạt thế…… Đều là thứ ta phải đối mặt, đến lúc đó, ta lại sẽ thế nào đây? Ta không có hoàng tử, tương lai có lẽ sẽ bị phế bỏ đi…… Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một thanh âm non nớt khiến ta chú ý……

“Hoàng tẩu? Ngươi là hoàng tẩu, đúng không?” Một nam hài ước chừng 13 tuổi mặc cẩm bào màu lam, bên hông phối hoa văn hình rồng, diện mạo thảo hỉ đáng yêu, hiện giờ ở trong cung hài tử tuổi này chỉ có ── ấu đệ của hoàng đế Tễ Lăng Kì – Tễ Lăng Húc.

“Chính la tại hạ, Húc vương gia!” Tuy rằng đối phương chỉ là hài tử, nhưng tốt xấu cũng là một Vương gia, cấp bậc lễ nghĩa tự nhiên không thể thiếu.

“Hoàng tẩu, không cần gọi ta Vương gia, các ca ca đều gọi ta Húc, ngươi cũng như vậy đi, được không?” Húc Vương gia thật đúng là một hài tử hồn nhiên!

“Tốt, như vậy Húc cũng đừng gọi ta hoàng tẩu, gọi ta Bàn Nguyên được không?” Ta cũng thử cùng hắn thương lượng.

“…… Nhị hoàng huynh sẽ không mắng ta chứ? Hắn dường như thực thích ngươi……” Tiểu vương gia sờ sờ đầu tự hỏi.

“Ha hả ~~~ sẽ không, hắn…… Sẽ không……” Ta muốn nói lại thôi.

“…… Ân ~~~~ vậy được rồi, bất quá chỉ có lúc chung quanh không ai ta mới gọi ngươi như vậy nga. Ngươi dù sao cũng là tân nương tử của nhị hoàng huynh ta, ta ở trước mặt mọi người gọi tên của ngươi, không hợp!” Tiểu vương gia dù sao cũng là chịu giáo dục của hoàng gia mà lớn lên.

“Hảo, chúng ta đến dấu chọn câu!” Nói xong ta vươn ngón út.

“Hảo, dấu chọn câu. Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm……” Cứ như vậy, sau khi ta tiến cung có được một  “Bằng hữu” đầu tiên.

Húc là một hài tử tốt lắm, hoàn toàn không giống hai ca ca hắn. Hắn mỗi ngày sẽ hướng chỗ ta mà chạy tới, cho ta một ít điểm tâm nhỏ hắn tự tay làm, nhưng điểm tâm này không phải vì ta mà làm, là vì “tân nương tử tương lai” của hắn mà làm, ta chỉ là “Vật thí nghiệm”. Đây là ta nghe hắn tâm sự, tiểu quỷ này lúc ấy còn đỏ mặt, không nghĩ tới hắn tuổi nhỏ lại là “Tình thánh” a!

“Đúng rồi, nhị hoàng huynh của ngươi đâu? Sau đại hôn ta cũng chưa từng gặp qua hắn……” Ta lại bắt đầu lời nói khách sáo.

“Nhị hoàng huynh cùng đại hoàng huynh dường như ra cung thị sát dân tình đi! Đại khái hai ngày nửa sẽ trở lại!” Chẳng hề để ý nói.

“Nga? Như vậy a……” Ta cẩn thận phỏng đoán tính chân thật của lời này.

“Ân là như vậy, thế nào? Đường cao hôm nay ta làm ăn ngon không?” Húc thấy ta ăn một khối, vội vàng hỏi.

“So với ngày hôm qua thật là tốt, nhưng là rất ngọt……” Ta cẩn thận nhấm nuốt đánh giá.

“A? Thảm, hắn không thích món gì rất ngọt…… Ta trở về làm lại……” Nói xong bưng khay đường cao kia đi ra ngoài.

“Người kia rốt cuộc là ai a? Ngươi thích hắn như vậy!” Ta trêu chọc hắn nói.

“Này…… Đây là…… Bí mật……” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ, thật sự là hài tử thú vị a!

“Tốt lắm tốt lắm, ngươi mau trở về làm lại đi, bằng không không kịp thời gian……” Ta thúc giục hắn.

“Ta đây đi! Bàn Nguyên bảo trọng, ta ngày mai lại đến!” Nói xong bỏ chạy ra khỏi tẩm cung của ta.

“Rời cung a……” Ta tiếp tục suy tư về vấn đề này.

…………

……



──3 tháng sau ──

“Bệ hạ hồi cung, nhanh đến cửa cung nghênh đón! Nhanh lên nhanh lên!!” Thái giám tổng quản hét lên, đi theo phía sau là một đoàn cung nữ thái giám.

Ta cũng đi ra cửa cung nghênh đón Tễ Lăng Kì, không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy ba tháng nay không gặp, địch ý của hắn đối với ta dường như gia tăng không ít, ánh mắt nhìn ề hướng ta dường như có thể phát ra hỏa hoa……

“Hoàng hậu, hai chúng ta tân hôn không lâu liền ly biệt ba tháng, trẫm rất là nhớ ngươi, đêm nay, trẫm đến tẩm cung của ngươi, thỉnh hoàng hậu cùng trẫm dùng bữa! Hoàng hậu có nguyện ý?” Hắn vẻ mặt cười khanh khách nói.

“…… Tuân chỉ.” Ta hoàn toàn đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.

Đêm dài nhân tĩnh, Tễ Lăng Kì quả nhiên đúng hẹn tới. Hắn vì hôm nay đến nơi này, hủy hết tất cả yến hội mừng đón, ta thật sự là càng ngày càng không hiểu ý nghĩ của hoàng đế này, ta chỉ là công cụ hắn dùng để chinh phục Ly Điễn mà thôi, không phải sao……

“Bàn Nguyên, trẫm có thể gọi ngươi như vậy đi?” Hắn cười tủm tỉm  ngồi xuống ghế trên, nhưng dường như đối với rượu và thức ăn trên bàn không hề hứng thú.

“Tùy Hoàng Thượng yêu thích!” Ta dối trá trả lời.

“Đến, bồi trẫm ăn vài thứ đi!” Nói xong kéo ta đến ghế trên, cũng cho ta ngồi xuống.

“…… Hảo.” Ta không nghi ngờ hắn, cùng hắn  ăn cơm.

Ăn đến một nửa, ta đột nhiên cảm giác rất không thoải mái, thân thể hảo quái…… Chẳng lẽ……

“Ngươi……” Ta vẻ mặt ửng hồng, thoáng chốc choáng váng, cả người vô lực, “Kê đơn……”

“Thế nào? ‘ hoài xuân ’ cùng ‘ tán thần ’ trog cung dược hiệu như thế nào? Bàn nguyên, nga không…… Vô cầu công tử?” Hắn vẻ mặt buồn cười.

“Không có khả năng, rượu và thức ăn……” Ta không hề phát hiện khác thường.

“Hoài xuân ’ trong rượu và thức ăn vô sắc vô vị, ngươi phát hiện không được,‘ tán thần ’ a ~~~~~ ngươi nghe thấy, huân hương trong phòng ngươi có phải hay không thực đặc biệt a?”

“Đê tiện!” Ta lập tức ngồi xếp bằng, muốn vận công đem dược bức ra, ai ngờ……

“Không cần uổng phí khí lực, ngươi cho là trẫm sẽ để ‘ thiên hạ đệ nhất’ cao thủ như ngươi lưu lại đường lui sao?” Khóe miệng giơ lên, cười đến vô cùng châm chọc, “Điểm tâm của tam đệ ăn ngon đi?”

“Ngươi…… Động tay động chân?” Nội lực của ta hoàn toàn không dùng được, dường như bị phong bế.

“Ngươi nói sao? Ha ha ha ha ~~~~~~~” Tễ Lăng Kì âm hiểm nở nụ cười.

“Hô……” Hơi thở của ta đã muốn hỗn loạn, chưa bao giờ lây nhiễm tình dục cũng sắp ức chế không được……

“Chậc chậc, một khuôn mặt xinh đẹp, hảo một bộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành.” Hắn hai tay nâng mặt của ta, “Mị lực như thế, nếu làm cho thần phật thấy, chỉ sợ không kiềm chế được đi!”

“Không…… Ân……” Lời còn chưa nói ra, đã bị hắn lấy dùng môi che lại.

“Ai nha nha, trẫm chưa bao giờ chạm qua hoàng hậu, nguyên lai hoàng hậu đã muốn nhịn không được?” Nói xong một tay chỉ chỉ phân thân giữa hai chân ta vì dược vật mà bắt đầu đỉnh khởi.

“Ngươi…… Đừng chạm vào ta……” Ta dùng khí lực sau cùng đẩy hắn ra.

Tễ Lăng Kì dường như thật không ngờ ta còn sức lực, bị ta đẩy, cả người bị đẩy ngã trên mặt đất……

“Đau quá, đáng giận!” Hắn bị cái đẩy này hoàn toàn chọc giận, đánh ta một cái tát, “Ngươi kẻ đê tiện này…… Hôm nay ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!” Hắn vừa nói vừa bắt đầu xé rách y phục của ta.

Đem y phục bị kéo xuống trói hai tay ta cột vào hai bên giường, động tác thô bạo, ánh mắt điên cuồng. Ta đã không có võ công hộ thân, hơn nữa cảm giác kì dị của thân thể, khiến ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi……

“Ngươi…… Buông ra…… Không cần!” Ta cố gắng giãy dụa, thế nhưng không chút hiệu quả.

“Không cần? Nơi này của ngươi không phải nói như vậy!” Nói xong còn dùng tay búng nhẹ lên phân thân cứng rắn.

“A…… Đau quá……” Địa phương yếu ớt không chịu nổi đối đãi như thế.

“Đau? Sẽ không, ta giúp ngươi an ủi một chút……” Tễ Lăng Kì lấy tay nhu lộng, ngón út cùng ngón áp út bao ở phân thân của ta, bắt đầu cao thấp xoa bóp. Ngón trỏ cùng ngón giữa  chiếu cố  song cầu phía dưới.

“A…… Ân… Ngươi… Cáp…… A……” Ta đã muốn không nói nên lời, ở trên đỉnh đã có chất lỏng toát ra, khoái cảm chưa từng có hướng thân thể đánh úp lại, cao trào đến, khoái cảm sắp phun trào, nhưng là……

“Tốt lắm, cứ như vậy, đủ rồi!” Tễ Lăng Kì ở thời khắc mấu chốt dừng lại.

“Cáp…… Ngươi…… Ân…… Không cần…… Ngươi, làm…… Cái gì?” Ta lập tức ý thức được hắn muốn ngoạn cái gì, hắn nhặt lên một mảnh vải dài, đem phân thân giữa hai chân ta trói lại ở phần gốc, còn quấn vài vòng.

“Ta nói rồi muốn cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!” Ánh mắt hắn trở nên sắc bén mà lạnh như băng. Đem ta xoay ngược lại, không hề có tiền diễn, ngạnh sinh sinh tiến vào……

“A…… Đau quá…… Đi ra ngoài…… A……” Trong nháy mắt, trong phòng truyền ra một mùi máu tươi.

“A…… Hảo chặt…… Hoàng hậu quả nhiên vẫn là xử nữ!” Tễ Lăng Kì nói lời châm chọc, không thèm quan tâm vết thương của ta, phân thân kiên quyết hướng bên trong đâm chọc. Đi vào chỗ sâu nhất, rồi mạnh mẽ rời khỏi, như thế lặp lại……

“A…… Ân…… Khả…… Ác…… A……” Ta không thể phóng thích nhiệt tình, Tễ Lăng Kì đánh sâu vào hậu đình khiến ta cứ quanh co tại địa ngục, quá đau khổ……

“Bàn Nguyên…… Ngươi về sau… Nếu bị phế, trẫm…… Đề nghị ngươi…… Đi làm nam kĩ…… Ngươi có một bộ…… Hảo thân mình!” Này chết tiệt.

“Sát…… A…… Ta… A… Phải…… Giết ngươi…… Ân…… Không” ta hận không thể giết hắn.

“Ha ha ~~~~ chỉ bằng ngươi……” Hắn nhịn không được, từ tốc độ ngày càng nhanh hơn của có thể thấy được.

“Ân…… Đi ra…… Không…… Bắn…… A……” Ta không muốn cho hắn bắn ở bên trong.

“A……” Một tiếng than nhẹ, hắn ở bên trong ta bắn ra.

“Vù vù……” Rốt cục đã xong, ta đã không còn khí lực. Trong lúc ta suy nghĩ như vậy, đột nhiên…

“Ai nha, xem ta đều quên, Bàn Nguyên nơi này còn chưa ra!” Nói xong còn hướng hai chân ta khẽ vuốt một chút.

“A ân……” Phân thân vẫn bị trói buột đã sưng tím, có thể thấy rõ những tơ máu (chỗ này ko rõ lắm ==)

“Người đâu, tiểu Hỉ tử, mau tới, giúp Hoàng hậu nương nương!” Hắn mặc xong quần áo, cho tiểu hỉ tử tiến vào, còn ta thì xuất toàn lực lấy chăn bao bọc chính mình.

“Hoàng Thượng tìm nô tài có gì phân phó?” Tiểu Hỉ tử thấy thế vẫn lễ độ cung kính.

“Tiểu Hỉ tử, đến thay Hoàng hậu nương nương tiết dục……” Hắn mệnh lệnh đến.

“Này……” Tiểu hỉ tử nhìn ta, nhìn nhìn lại hắn, cảm thấy thập phần khó xử.

Lúc này, “Kì, biên cảnh cấp báo!” Thanh âm Nhạc Vương gia đánh vỡ xấu hổ.

“Sách, đến đây, các ngươi chậm rãi ngoạn a!” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại ly khai.

Tễ Lăng Kì vừa đi, tiểu Hỉ tử liền hỏi: “Nương nương, muốn hay không nô tài……”

“Cổn…… Mau cút……” Ta phẫn nộ quát.

“Phải….. Phải….. Tiểu nhân cổn……” Thấy ta tức giận, tiểu Hỉ tử lập tức chạy ra.

“Đáng giận…… Ân……” Ta lấy tay giải khai mảnh vải, sau đó tự thân mình giải quyết dục vọng……

Sau khi hết thảy kết thúc, ta ý thức được, quẻ của sư phụ sai rồi. Ta không thương Tễ Lăng Kì, Tễ Lăng Kì cũng sẽ không yêu ta, tương phản ta cảm thấy hắn thập phần hận ta, hắn đem ta trở thành công cụ tiết dục…… Sau này, những ngày tại thâm cung này, sẽ không sống khá giả…… Chính là ta không thể giết hắn a, giết hắn, thiên hạ dân chúng làm sao bây giờ? Giang sơn xã tắc làm sao bây giờ? Ai tới dạy ta? Ai tới……

***

Vào cung nửa năm, chung quanh mọi thứ đều thay đổi. Hoàng đế ngẫu nhiên sẽ đến nơi này sinh thú tính, qua lời đồn đãi của tiểu Hỉ tử, nhóm cung nhân đều ý thức được, có lẽ hoàng đế cũng không thích hoàng hậu như ta, bắt đầu rời xa ta, hiện tại ngay cả Húc cũng không nơi này…… A,  hoàng hậu này dường như đã bị nhốt đánh vào lãnh cung, bất quá ta đối này hết thảy đều không thèm để ý. Sinh diệc hà ai, tử diệc hà khổ (Sống có gì vui chết có gì buồn), cả đời ta có lẽ cứ như vậy đi…… Hiện tại ta chỉ muốn người khác nhận thức là một hoàng hậu tốt, này cũng là việc duy nhất ta có thể làm được……

“Nương nương, Hoàng hậu nương nương!” Tiểu Hỉ tử hướng ta hành lễ.

“Làm sao vậy? Hôm nay Hoàng Thượng muốn tới sao?” Ngữ điệu của ta thực vững vàng, không một tia ôn độ. Muốn sinh tồn trong thâm cung, tối trọng yếu chính là học được che dấu bản thân.

“Hồi nương nương, Hoàng Thượng tuyên nương nương nghị sự, hiện nay đang ở thiên cung chờ! Nô tài là tới thỉnh nương nương di giá!” Tiểu Hỉ tử cúi đầu trả lời.

“…… Ta đi!” Không biết hắn lại muốn ra quỷ kế gì.

── thiên cung ──

“Nơi này là……” Địa phương kỳ quái, tiến cung nửa năm, ta chưa bao giờ tới nơi này, nơi này rốt cuộc để làm gì? Càng gần thiên cung, trong lòng nghi vấn lại càng lớn……

“Hoàng hậu nương nương, bên này thỉnh!” Tiểu Hỉ tử đưa ta đến một phiến rừng thủy tinh phía trước, sau đó hướng ta hành lễ nói: “Thỉnh nương nương ở trong này kiên nhẫn chờ đợi, Hoàng Thượng sẽ đến sau, nô tài cáo lui!” Nói xong liền vội vàng ly khai.

Ta chỉ còn lại một mình, ta thừa dịp Tễ Lăng Kì chưa tới, tự mình đến gần thuỷ tinh thể muốn nhìn thật kỹ. Thủy tinh này hảo thần kỳ, mỗi khỏa bên trong đều có một tiểu vật sáng, dường như có sinh mệnh…… Đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau có người lấy tay đẩy ta một cái, ta trở tay không kịp, cả người ngã vào rừng, da tay đều bị trầy xước, ta rất nhanh liền ý thức được ── này lại là chuyện tốt Tễ Lăng Kỳ làm. Quả nhiên……

“Hoàng hậu, đã lâu không gặp a!” Hắn từ phía trên hèn mọn nhìn xuống ta.

“……” Ta đứng dậy, hoàn toàn không trả lời hắn, đang muốn bước ra cánh rừng, lại bị hắn ngăn trở!

“Trò hay còn chưa bắt đầu, hoàng hậu không cần gấp ~~~~~ đến, trẫm muốn sủng hạnh ngươi……” Ở bên tai ta lẩm bẩm, còn thổi khí.

“Ngươi không cần……” “Quá phận” hai chữ còn không có nói ra, ta liền cảm thấy bụng cảm giác hảo quái dị, cúi đầu vừa thấy, mới phát giác một tiểu vật sáng đang tiến vào cơ thể, ta còn chưa kịp gạt nó đi, vật sáng liền toàn bộ nhập vào bụng

“Ha ha ~~~~ rốt cục đi vào, trẫm đã sớm muốn nhìn xem nam nhân mang thai là cái dạng gì, lúc này rốt cục có cơ hội!” Hắn vẻ mặt vui sướng.

Cái gì? Mang thai? Chỉnh lý lại lời nói của Tễ Lăng Kì, ta nhất thời tỉnh ngộ, phiến rừng này chính là thánh địa hoàng gia ── thủy tinh dục lâm. “Ngươi……” Ta không thể nhịn được nữa, một chưởng chém tới, gần đây nội lực khôi phục không ít, nhưng vẫn giết không chết hắn, hắn cùng lắm chỉ bị thương……

“Ngươi nếu dám đả thương trẫm, trẫm cho toàn tộc ngươi chôn cùng!” Hắn một chút cũng không né tránh.

Nghe như thế, chưởng phong dừng lại trước mặt hắn, “Ngươi dám… Ta giết ngươi…” Ta uy hiếp hắn.

“Ngươi biết trẫm dám! Trẫm biết ngươi thực yêu tộc nhân của ngươi cùng sư phụ, bọn họ cũng là ‘ thiên hạ đệ nhất ’ nhược điểm của ngươi……” Hắn cẩn thận phân tích, không hốt hoảng chút nào, “Tốt lắm, đem chưởng của ngươi đích chưởng thu hồi, ngươi hiện tại hẳn là là tình dục bừng bừng phấn chấn đi? Đến cho trẫm hảo hảo yêu thương ngươi một phen a ~~~~~~~” vừa nói vừa bắt đầu thoát y phục của ta.

“!” Nghe xong lời hắn nói, ta chân chính cảm giác được tuyệt vọng. Hắn là đế vương, thiên hạ còn không phải lãnh thổ của hắn sao? Hắn muốn giết một người so với giẫm chết một con kiến còn muốn đơn giản, ta có người phải bảo vệ, sinh mệnh những người đó ở trên tay hắn, ta đấu không lại hắn……

“Hôm nay như thế nào không phản kháng? Trẫm cảm thấy hảo không thú vị a!! Đến kêu vài tiếng cho trẫm nghe một chút!” Miệng của hắn đi tới trước ngực ta liếm láp, tay cũng ở giữa hai chân ta vỗ về chơi đùa.

“Ân…… A……” Thân thể thực tự nhiên nổi lên phản ứng.

“Ha hả ~~~~~ hảo ngoan!” Lời hắn nói đối ta như đối một con cẩu. Nói xong tiếp tục vùi đầu nhấm nháp thân thể xinh đẹp của hoàng hậu.

“A……” Thôi thôi, hết thảy tùy tự nhiên đi! Ta đã thực mệt mỏi…… Thực mệt mỏi……

Sau lần đó, ta đích xác mang thai. Một đại nam nhân mang thai, bụng cứ lớn dần, trong cung lời đồn nổi lên bốn phía, mỗi người đều muốn đến xem “Hi thế trân phẩm” như ta. Ta nghiễm nhiên từ một hoàng hậu lưu lạc trở thành một khán phẩm (vật để nhìn). Trong lúc này, ta còn càng không ngừng cùng Tễ Lăng Kì tham dự các loại yến hội cùng tiếp kiến, hắn còn cố ý bắt ta mặc các trang phục hiện rõ hình thể…… Ta rất rõ ràng Tễ Lăng Kì chính là muốn khiến ta trở thành trò cười của mọi người mới làm như vậy. Nhưng thế này thì sao? Ta đã muốn không sao cả…… Cái nhìn của người khác ta không cần a……

“Nương nương yên tâm, tiểu hoàng tử thực khỏe mạnh!” Ngự y thay ta an thai nói.

“Ân.” Thản nhiên đáp một tiếng.

……

Tiễn bước ngự y, ta một mình ngủ trên giường, nhờ phúc bảo bảo, mấy tháng nay Tễ Lăng Kì không tới nơi này qua đêm, nơi này trở nên hảo im lặng, lúc này……”Ân……” Bảo bảo trong bụng giật mình, tựa hồ hướng ta nói đến sự tồn tại của hắn. Tay ta đặt trên bụng, cảm thụ nhịp đập của đứa nhỏ. Từng sinh mệnh mới tồn tại đều được chúc phúc, vô luận phụ thân hắn là ai, hắn đều là hài tử của ta, ta sẽ sủng ái hắn…… sẽ sủng ái……

Mười nguyệt qua đi, ta sinh ra một nam hài. Căn cứ quy củ hoàng gia, hài tử được lập vi thái tử, chính là hoàng đế rất không thích hài tử này, vẫn chậm chạp không triệu kiến, cũng không ban phong hào thái tử nên ban…… Cho đến khi bảo bảo quá một tuổi bị thái y xác nhận là “Ngốc tử”, Tễ Lăng Kì mới đặt tên cho bảo bảo gọi là ── Tễ Thương Vũ.

Vô luận bảo bảo có ngốc hay không, cảm tình của ta đối với hắn đều không hề thay đổi. Thật đáng buồn chính là ta cũng không thể đối bảo bảo biểu đạt tình cảm, ta không bao giờ… để Tễ Lăng Kì bắt lấy nhược điểm gì nữa…… Tuyệt đối không thể…… Cho nên……

“A! Xuân nhi mau đến xem, chính là tiểu ngốc tử này! Bộ dạng ngoạn tốt lắm ngoạn?” Một tiểu thái giám đối người tiểu cung nữ nói.

“Tiểu Quế tử, ngươi đừng ồn ào nữa, Hoàng Thượng nghe được sẽ tức giận, vị này chính là thái tử đi?” Tiểu cung nữ sợ hãi nói.

“Không sao, Hoàng Thượng không thích hắn, ngay cả hoàng hậu cũng chẳng quan tâm tiểu ngốc tử này. Ngươi mau tới, chà xát chà xát mặt tiểu ngốc tử, ngoạn tốt lắm? Ta thường xuyên dùng phương pháp này để giải sầu!” Tay tiểu thái giám đem mặt bảo bảo lộng đến đỏ.

“A…… A……” Bảo bảo chỉ biết phát ra những đơn âm biểu thị bất mãn.

“Ai nha, thật sự a! Hảo nhuyễn hảo hảo ngoạn!” Tiểu cung nữ cũng nhu nhu, không thèm quan tâm cảm thụ của bảo bảo.

“Ân…… Oa oa…… Oa a……” Bảo bảo bị làm đau, cuối cùng khóc lên.

“Ai nha, hắn khóc, làm sao bây giờ? Tiểu Quế tử? Chúng ta gặp rắc rối!” Tiểu cung nữ bắt đầu cấp bách.

“Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt.” Tiểu thái giám vỗ vỗ tay tiểu cung nữ, sau đó kêu lên vài tiếng: “Ngụy công công, Ngụy công công, tiểu thái tử khóc! Ngươi mau tới a!”

“Đến đây đến đây, tiểu thái tử này lại làm sao vậy?” Công công không kiên nhẫn nói, “Sao lại ngã như thế này? Tiểu Quế tử?”

“Đúng đúng đúng, tiểu thái tử té ngã, sát tới mặt rồi!” Tiểu Quế tử hồi đáp.

“Ta đã biết, vết thương đó một lát thì tốt rồi, các ngươi đi trước đi!” Công công đuổi bọn chúng đi trước…… Sau đó không chút nào ôn nhu ôm lấy bảo bảo, đem bảo bảo đưa vào tẩm cung thái tử, đặt đại trên giường, mặc cho bảo bảo tự sinh tự diệt, chính mình ly khai……

“Oa…… Oa……” Tẩm cung to lớn chỉ còn lại tiếng khóc của bảo bảo, không ai ôm hắn một cái, cũng không ai quan tâm hắn…… Sau đó, có lẽ là bảo bảo mệt mỏi, rốt cục ngừng tiếng khóc ngủ……

Ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cho đến xác nhận không ai giám, rón ra rón rén đi vào tẩm cung bảo bảo. Trong ánh mắt bảo bảo còn hàm chứa nước mắt, hô hấp nhịp nhàng. Ta lau đi nước mắt, sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ của bảo bảo, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi a! Hài tử……” Thực xin lỗi, ta không thể để ngươi trở thành nhược điểm của ta, này sẽ hại ngươi cả đời…… Cho nên vô luận người khác khi dễ ngươi như thế nào ta cũng không thể sở động…… Thực xin lỗi……

Lại qua một năm, Tễ Lăng Kì có lẽ là phiền chán ta, cho nên thiết kế hãm hại ta, muốn vĩnh viễn diệt trừ ta cùng bảo bảo…… Ngày đó, ta bị tuyên đến ngự thư phòng……

“Hoàng hậu, ngươi lại đây, đây là thượng cống lễ vật hôm nay, trẫm muốn đưa ngươi một kiện, tự ngươi chọn đi!” Hắn vẫn là hé ra khuôn mặt tươi cười.

“Ta cái gì cũng không cần…… Đa tạ Hoàng Thượng……” lòng ta đã tĩnh lặng như nước, không một tia gợn sóng.

“Nói gì đi nữa, trẫm cùng ngươi là vợ chồng a…… Đến, này cho ngươi……” Nói xong hắn cho ta một cái hộp.

Ta mở hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong, ta liền hiểu được hắn muốn tính toán cái gì, đại ca hắn nhất định đã ở bên ngoài mai phục đi! Chỉ cần hắn kêu một tiếng, ngự lâm quân bên ngoài sẽ vọt vào bắt ta đi! Thấy ta mở hộp, mặt Tễ Lăng Kì quả nhiên lập tức biến sắc, mở miệng kêu to: “Hoàng hậu, ngươi muốn làm gì? Ngươi như thế nào có thể mang ‘ lân huân ’ đến nơi này, ngươi phải chăng muốn mưu hại trẫm!” “Lân huân” là một loại động vật vỏ cứng, sống trong nước, bởi vì bề ngoài xấu xí còn có thể phun ra chất lỏng mang độc tố, cho nên bị mọi người xác định là một loại độc.

Ta còn chưa kịp biện giải, Tễ Lăng Nhạc liền vọt vào “Hộ giá”: “Người tới, đem Hoàng hậu nương nương tội danh mưu hại bệ hạ bắt giữ!” Ta cứ như vậy trở thành “kẻ mang tội”……

Ba tháng sau, Tễ Lăng Kì hạ chỉ phế bỏ ta cùng thái tử, đem hai người chúng ta vĩnh viễn lưu đày, không được quay về. Từ đầu đến cuối, ta đều không vì chính mình biện hộ, không phải cam chịu, mà là ta cảm thấy đây là một cơ hội, một cơ hội lần nữa bắt đầu……

Ngày đó lưu đày, không ai đến tiễn đưa, chỉ có mọi người thóa mạ cùng khinh bỉ, nhưng đáy lòng ta lại vui vẻ, bởi vì hết thảy đều đã xong……

Trên đường lưu đày biên cảnh, ta sử dụng võ công đã khôi phục, mang theo bảo bảo chạy trốn tới một trấn nhỏ ở biên cảnh, cuối cùng lại bởi vì thể lực không chống đỡ nổi, ngã xuống trước cửa một nam quán ── Căng Uyên lâu. Lão bản nơi này cứu ta cùng bảo bảo, sau khi ta tỉnh lại, hắn không hỏi ta vấn đề gì, đối đãi tốt lắm. Sau lại thấy ta lớn lên không tồi, liền hỏi ta có phủ nguyện ý làm trong điếm…… Ta đáp ứng.

“Đúng rồi, ngươi muốn lấy tên gì?” Lão bản hỏi.

“Này……” Ta tự hỏi, bỗng nhiên “Mị lực như thế này, nếu để thần phật thấy, chỉ sợ cũng cầm lòng không được đi!” Lời nói của Tễ Lăng Kì vang lên, ta trào phúng cười trả lời: “Mị Phạm, gọi Mị Phạm đi!”

“Mị… Phạm…… Ân, tên rất hay!” Lão bản khen ngợi, “Về sau ta không làm nữa, lão bản để cho ngươi làm đi! Ha hả ~~~~”

“Ân? Ngươi vì cái gì không làm?” Ta kỳ quái hỏi.

“Bởi vì……” Lão bản thâm tình nhìn tiểu quan dưới lầu, hài tử này là một thanh quan vừa tới, “Ta đã tìm được người ta yêu nhất, sinh ý này không làm được nữa!”

“Người yêu dấu nhất……” Ta nhắc tới.

“Đúng vậy, tương lai ngươi nhất định cũng sẽ có!” Lão bản khẳng định nói.

“A ~~~ không có một ngày như vậy…… Vĩnh viễn sẽ không……” Ta một mình lẩm bẩm……

…………

……



“…… Phạm, Phạm, tỉnh tỉnh, ngươi không sao chứ? Phạm……” Thanh âm khẩn thiết như vậy, người này là…..

“……” Ta mở hai mắt, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Tễ Lăng Kì, ta cùng hắn hai trán tương thiếp, trong ánh mắt tràn ngập sầu lo……

“A, rốt cục tỉnh, ngươi ngủ một chút thoáng tới giữa trưa, ta còn tưởng ngươi phát sốt!” Hắn tay phải vỗ vỗ ngực chính mình.

“Ngươi tìm ta có việc?” Ta đối hắn hỏi.

“…… Có việc cái gì, ngươi ngủ tới hồ đồ a? Hiện tại đã gần tối, ta tới tìm ngươi đi ăn cơm chiều!” Dùng thanh âm ôn tồn của Tễ Lăng Kì, nói những lời Tễ Lăng Kì hoàn toàn không có khả năng nói.

“Bé cưng đâu?” Ta bưng đầu hỏi hắn.

“Tiểu niên cao cùng Diệu Quang đã ở bên ngoài chờ ăn! Ta là đặc biệt đến gọi ngươi nga!” Hắn như tranh công trả lời ta.

Ta đứng dậy theo hắn đi ra ngoài, hắn kéo tay ta biểu tình hảo vui vẻ……”Tuyền!” Kêu tên gọi quen thuộc của hắn.

“Ân? Chuyện gì?” Quay đầu lại hỏi ta.

“Ngươi là người ta yêu nhất sao?”

“Không biết a, hy vọng vậy đi!” Hắn ý cười càng hoan.

“…… Ta cũng không biết a……” Cảm giác hảo mê mang.

“Nga, bất quá không sao cả, chỉ cần ngươi biết, ngươi là người ta yêu nhất thì tốt rồi a! Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?” Hắn sờ sờ đầu ta, hảo ấm áp……

“Kia như vậy không phải rất không công bằng sao?” Ta phản bác nói, cảm tình là song phương đồng dạng trả giá mới đúng đi?

“Thiên hạ chuyện không công bằng rất nhiều! Muốn kể cũng không hết!” Tuyền vẻ mặt bất cần, “Huống chi…… Phạm hiện tại tiếp nhận bồi đắp của ta, thực hạnh phúc đi?”

“…… Phải…..” Tốt hơn trước đây rất nhiều!

“Ta thấy Phạm hạnh phúc, chính mình cũng thực hạnh phúc, chúng ta hai người một nguyện đánh một nguyện chịu! Không phải công bằng sao? Đúng không?” Hắn hai tay chắp lại, biểu tình khôi hài.

“Xì……” Ta thấy vẻ mặt hắn, cười lên tiếng.

“Hô ~~~~ Phạm vẫn là cười rộ lên đẹp nhất, đem mộng không đẹp kia đều quên đi!” Hắn khôi phục tươi cười nói.

“…… Ngươi như thế nào biết ta gặp ác mộng?” Ta tò mò hỏi.

“Trực giác……” Hắn lập tức trả lời.

…… Im lặng một lát……

“Ha ha ha ha cáp ~~~~~~~~” ngươi này a!

“Uy, Phạm cười đến thở không nổi a! Làm ta như vậy lo lắng cho ngươi!” Vẻ mặt một dạng bị chồng ruồng bỏ, miệng còn dẩu lên.

“Ha ha ha ha ~~~~~~” rất khôi hài……

“Uy uy uy……”

……

Quá khứ đã qua, hắn không phải Tễ Lăng Kì trước đây, ta cũng không còn là Diệp Bàn Nguyên lúc trước. Lại gặp nhau, để chúng ta một lần nữa nhận thức đối phương, tương lai sẽ thế nào, chúng ta không ai biết…… Nhưng, cần gì truy cứu tương lai như thế nào? Hiện tại hạnh phúc không phải tốt lắm sao? Ta nghĩ, lần này có lẽ ta đã tìm được người mình yêu nhất rồi đi……

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.