Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 197: CHƯƠNG 197: XEM ~ NGƯỜI SỐNG ĐẠI BIẾN




CHƯƠNG 197: XEM ~ NGƯỜI SỐNG ĐẠI BIẾN
Edior: Luna Huang
Vu Lưu Vân được hai nha hoàn đỡ đứng ở một bên, trên mặt có một tia nghi ngờ cùng bất an.
Nhưng Vu Tử Kỳ rất sợ mọi người muốn hồi phủ, liền mau nói: “Chờ một chút, nha hoàn vừa thấy tam muội muội đâu? Vẫn là hỏi nàng một chút đến cùng thấy cái gì!”
Hắn vừa dứt lời, thị nữ trước xé rách với Vu Xá Nguyệt đi lên trước. Nàng thẳng tắp quỳ gối trước mặt lão thái thái nói rằng: “Lão phu nhân, chính là nô tỳ thấy tam tiểu thư tới đây.”
Thị nữ này trời nóng mặc lập lĩnh, cổ được bọc chặt, lão thái thái chỉ liếc nhìn nàng một cái đã cảm thấy cả người đều nóng, thập phần không được tự nhiên.
Điền An Nhiên cũng nhớ kỹ người này, nàng chính là người trên yến hội gọi Vu Xá Nguyệt đi. Lúc đó Vu Xá Nguyệt thiếu chút nữa động thủ với nàng… Điền An Nhiên nhìn Vu Tử Kỳ một chút, khóe miệng nhịn không được hơi vung lên, nguyên lai nam tử cũng dễ dính vào trạch của nữ tử.
Vu Tử Kỳ lớn tiếng nói với thị nữ kia: “Làm trò mặt của mọi người, ngươi nói một chút đến cùng nhìn thấy tam tiểu thư làm sao.”
Thị nữ kia ngẩng đầu nhìn Vu Tử Kỳ một mắt, hai người trao đổi một ánh mắt.
“Vâng, nô tỳ thấy cùng tam tiểu thư đến đông viện còn có nam nhân, người nọ một đường lôi kéo tam tiểu thư, bọn họ tựa hồ là vừa đi vừa cãi nhau. Về phần ổ khóa này nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra, tam tiểu thư là chủ tử, tam tiểu thư đang cùng người ta nói, nô tỳ dám lên kiểm tra.”
Thanh âm của nàng rõ ràng, mỗi người ở đây đều là nghe thấy được.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Trước mắt lão phu nhân tối sầm, hầu như sắp ngất. Vu Tử Minh cùng Khương Tình Tuyết vội vàng đỡ nàng.

Vừa nghe có nam nhân ở, trong lòng Vu Tịnh Hoa kinh hỉ vạn phần, nàng hết sức nghiêm mặt ra vẻ hốt hoảng nói rằng: “Trời ơi ~ vậy đây là cãi nhau, hay liếc mắt đưa tình a?”
Hại người đã thành thói quen của nàng, lời như vậy đều là thốt ra. Rất nhiều người mặc dù chưa lên tiếng, nhưng đại thể cũng nghĩ không khác nàng là bao.
Lão phu nhân vốn là khó chịu đứng không vững, vừa nghe liên tức giận đến ngực cũng đau. Nàng hiện tại không nghĩ gì khác, chỉ muốn gọi người ta đánh thị nữ thối mồm này chết!
Nếu là nô tài kia từ lúc ở Quần Tinh trai nói ra Nguyệt nhi là cùng một nam nhân ở chỗ này, vậy nàng l tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gọi một đám ngoại nhân đến đây! Đây là gièm pha! Đây là mất mặt tướng phủ a!
Vọng Thư Uyển
Kỳ thực Vu Tử Kỳ chính là hiểu rất rõ lão phu nhân. Trong lòng hắn cũng biết, vô luận như thế nào lão phu nhân nhất định sẽ giữ gìn mặt mũi của tướng phủ trước. Nên, xảy ra chuyện nàng cũng nhất định sẽ kiệt lực bảo toàn danh tiếng của Vu Xá Nguyệt. Nhưng đây cũng không phải là bọn họ mong muốn…nên thị nữ kia ngay từ đầu không có nói ra. Nhưng bây giờ thật đúng là thời cơ vừa lúc, lão phu nhân cũng không có viện cớ gì tốt.
Mọi người mặt mặt tư dò xét, sắc mặt của Tiết Yến so với lão phu nhân thiếu chút nữa còn xanh hơn, tái nhợt như giấy. Hai tay xuôi bên người của hắn nắm chặt, ngực như là bị đá đè, liền sắp không thở nổi.
Vu Tử Kỳ cúi người tới gần thị nữ kia, hơi hí mắt ra, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thấy rõ ràng? Hai người thật là có lôi lôi kéo kéo? Việc này quan hệ đến danh dự của tam tiểu thư, ngươi cũng không thể nói bậy a.”
“Vâng, nô tỳ chỉ nói thứ mắt của mình nhìn thấy.” Sắc mặt của thị nữ kia trầm tĩnh như nước, không chút hoang mang, thái độ như thế mặc cho người nhìn thế nào đều giống có thể tin được.
Môi của Tiết Yến trắng bệch, tiến lên một bước nói rằng: “Lưu Vân tiểu thư không phải nói sao, cũng có thể là kẻ xấu muốn mưu tài sát mệnh. Ổ khóa này là từ bên ngoài khóa, có lẽ chính là người đó giam tam tiểu thư ở bên trong.”
Vu Lưu Vân bỗng nhiên kích động lên tiếng khóc lên, “Đúng vậy! Mau! Mau vào xem tam muội muội ta a! Nói không chính xác tam muội muội nàng thực sự ngộ hại rồi!” Nàng lấy tay che mặt, nhưng hai tròng mắt lạnh lùng vô tình theo khe hở nhìn Tiết Yến, lúc này nàng nếu là nhìn không ra Tiết Yến coi trọng Vu Xá Nguyệt, vậy nàng chính là mù!
A, ngươi không phải là có thể giúp có thể giúp nói chuyện sao, chờ một chút tiến vào, ta xem ngươi có còn tâm tư tiếp tục che chở nàng hay không!

Lão phu nhân từ từ nhắm hai mắt tựa ở trên người Vu Tử Minh thật lâu không nói, nàng còn tưởng rằng tôn nữ nhặt về này là một bảo bối, rõ ràng là một tai họa a! Mới vừa nghe những lời này của Vu Lưu Vân trong lòng nàng lại có một điểm kỳ vọng khác —— nàng thà rằng Vu Xá Nguyệt chết yểu ở bên trong!
Chết trái lại xong hết mọi chuyện, xử trí kẻ xấu là được, tổng so với mất danh tiết để tướng phủ bị người chê cười còn tốt hơn nhiều.
——
Vu Tử Kỳ gọi người lấy một cây búa ở phòng gần đó để phá khóa, nhất phó hảo ca ca hảo huynh trưởng làm vẻ ta đây.
Bởi vì khóa thật sự là quá chắc, Vu Tử Kỳ cứng rắn chém lần thứ n mới có thể mở được. Hắn thuận lợi ném khóa đi, đẩy đại môn, chỉ thấy trên mặt đất có vết máu lấm tấm.
“Ai nha. . .” Trong lòng Điền An Nhiên có chút sợ, nàng tuy rằng hy vọng Vu Lưu Vân nói trả thù có thể thực hiện, nhưng cũng không muốn thấy cái gì ác tâm a. . .
Trái lại Khương Doanh thấy máu nhiều, trong lòng hết sức cao hứng nhảy nhót, chẳng lẽ Vu Xá Nguyệt tiện nhân kia thật là bị người hại chết? Nếu là như thế này tiện nghi nàng, miễn cho tự mình động thủ.
Cánh tay bám lấy Vu Tử Minh của lão phu nhân hơi cứng, trong con ngươi đục của nàng thoáng hiện một tia hi vọng khác. Vô luận là bị thương, bị chém chết đều tốt, nhưng cầu hài tử này y sam hoàn hảo, chưa mất thuần khiết.
(Luna: Ta muốn chém người)
Vu Tử Kỳ cố nén hưng phấn nói rằng: “Máu này cũng nhất định của tam muội muội, có lẽ là không có chuyện gì, vẫn là đi vào trong tìm một chút đi. Chúng ta đi vào nhanh một chút.”
Hắn đương nhiên hy vọng đi vào nhanh một chút rồi, cách Vu Xá Nguyệt xong đời còn kém bước này.
Mọi người vào viện tử, đông viện nho nhỏ này có vẻ chật hơn rất nhiều. Trong lòng Vu Tử Kỳ sốt ruột, liền trực tiếp chạy tới đẩy cửa phòng ra tìm người. Tiết Yến nhìn người Vu gia cấp thiết, cũng theo sát Vu Tử Kỳ chạy tới.

Vu Tử Minh nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngươi ở ngoài chờ một chút đi. Ta cùng đại ca nhìn một chút, người mới ——”
Lời hắn còn chưa dứt, chợt nghe trong nhĩ phòng bên cạnh chợt tuôn ra một tiếng thở dốc thập phần ái muội khoa trương, từng câu rõ ràng “Chớ, chớ ngừng! A. . .ân. . .” Nghe được ở đây vô luận nam nữ đều là cả người chấn động.
Mọi người chỉ thấy cửa sổ của nhĩ thất nửa che nửa mở. Gia chi viện lạc rất nhỏ, nên thanh âm thất nội đặc biệt rõ ràng truyền tới, mấy nam tử nhãn lực tốt còn liếc mắt liền nhìn thấy nhân ảnh hoảng động sau màn che trên giường.
Phương diện này đến cùng đang làm cái gì. . .mọi người không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt mặt đám nam tử lộ vẻ xấu hổ, cứng ngắc đứng tại chỗ cũng không hề động. Bọn họ vốn là được người khuyên đến đây hỗ trợ, làm sao biết còn có vở kịch này a.
Mấy cô nương càng thẹn thùng vẻ mặt đỏ bừng. Các nàng đối với loại sự tình này cũng chỉ là kiến thức nửa vời, lại không nghĩ rằng lại vẫn có thể thấy. . . Lúc này Điền An Nhiên vừa cao hứng lại xấu hổ, loại chuyện ô uế này thật sự là quá chọc mắt người, nhưng vừa nghĩ nghĩ là Vu Xá Nguyệt. . . Trong lòng lại quá mức kích động.
Lão phu nhân chỉ cảm thấy cổ họng cứng lại, trong đầu ông ông tác hưởng, hoàn toàn không tựa ở trên người Vu Tử Minh.
Bên kia Vu Tử Kỳ cùng Tiết Yến đã xông vào nhà chính cũng nghe thấy được động tĩnh, hai người nhanh lên chạy ra, Tiết Yến vừa nghe thanh âm vui thích này thò thất kinh, thân hình thoắt một cái hầu như sắp ngã xuống.
Vu Tử Minh kinh hoảng kêu hai tiếng tổ mẫu, lão phu nhân cường đánh tinh thần thẳng thắt lưng, nàng dậm chân chỉ vào cửa kia rống giận, “Đi, đi lôi nàng ra ngoài cho ta! Lôi ra ngoài cho ta!”
Phản chính đều đã bị ngoại nhân nhìn thấy, người này là bỏ chắc rồi! Nàng phải hảo hảo thu thập tiểu tiện nhân thích phong hoa này! Nàng sớm nên biết, nữ nhi của Doãn Thu Minh nhất định là bại hoại như nương của nàng! Nàng không nên ôm hy vọng! Để người của Doãn Thu Minh tiếp tục tai họa tướng phủ!
Vu Tử Kỳ chỉ chờ những lời này, hắn lập tức đi nhanh tiến lên, một cước đạp của nhĩ thất ra.
Ầm một tiếng, cửa kia bị văng đến tường rồi bắn trở về. Mặc dù động tĩnh rất lớn, nhưng hai người trên giường đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái, hình như căn bản không có nhận thấy được bị quấy rầy. Bọn họ vẫn là sau màn che chăm chú quấn lấy nhau, không ngừng phập phồng luật động, không coi ai ra gì.
vongthuuyen.com
Cửa vừa mở ra, dâm ngôn nghe càng rõ ràng hơn. Trên giường nữ tử tựa hồ là vừa lúc đạt tới cảnh giới cao nhất, càng phát kích động hô: “Ân. . .đến a. . .ân. . .”

Một giọng nam tiếp lời hưng phấn gọi nàng, “Tiểu yêu tinh! Tiếp chiêu a!”
“A. . .A. . .”
Ma sát thập phần kịch liệt, giường chiếu hoảng động đều muốn rời ra từng mảnh. Mấy thiếu nữ Khương gia liên tiếp lui về phía sau, mặt đỏ quả thực sắp hơn máu, thật hận không thể tìm một khe dưới dất trốn xuống.
Trong mắt Khương Tình Tuyết đều là sắc mừng, hiệu quả của thuốc kia cư nhiên mãnh liệt như vậy, thực sự là xuất hồ ý liêu.
Vu Tịnh Hoa đứng ở sau cùng, hưng phấn vạn phần nhìn chằm chằm những thứ trước mắt này. Tuy rằng không biết Vu Xá Nguyệt tại sao lại cùng người thông dâm, thế nhưng không sao, đây đối với nàng mà nói tuyệt đối là chuyện tốt là được rồi! Cư nhiên có thể bắt được bực gièm pha này của Vy Xá Nguyệt, sau này nàng cũng đừng nghĩ xoay người! Xem nàng còn đoạt tiểu vương gia với mình thế nào!
Lão thái thái tức giận đến nói không ra lời, nàng ngụm lớn thở hổn hển vỗ ngực. Nhiều người như vậy a! Nhiều ngoại nhân ở chỗ này như vậy a! Một cô nương gia cư nhiên có thể chẳng biết xấu hổ như thế! Nếu nàng là giảm thọ đó nhất định là bị Vu Xá Nguyệt chọc tức!
Khương Tình Tuyết nén hưng phấn trong lòng, giục Vu Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ ngươi còn chờ cái gì, mau đi! Lập tức lôi người ra a!”
Tiết Yến chỉ cảm thấy một thau nước lạnh rót lên đấu, tâm cũng lạnh theo.
Vu Tử Kỳ làm bộ vẻ mặt do dự, do dự chỉ chốc lát vẫn là tiến lên.
Vu Lưu Vân hợp thời che miệng khóc lên, “Tam, tam muội muội ngươi làm sao vậy a. . .” Ngày hôm nay nàng khóc, tuyệt đối nhiều hơn so với mấy chục năm trước cộng lại.
Lúc này, phía sau mọi người bỗng nhiên có một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, “Đại tỷ tỷ là ngươi gọi ta?”
Trong lòng Vu Lưu Vân bỗng nhiên chấn động, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Vu Xá Nguyệt thay đổi một thân y phục đạm hoàng sắc thanh lương, tóc đơn giản búi một bên, tóc còn ướt tích thủy, hiển nhiên là vừa tắm xong. Nàng đang mãn nhãn tò mò tò mò nhìn bọn họ, tựa hồ là thập phần không giải thích được vì sao nhiều người ở chỗ này như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.