Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 12: Gặp lại đứa bé ăn xin




“Không không không! Gia...” Tư Đồ Không nhìn vẻ mặt Quân Khanh giống như muốn ăn thịt người thế kia, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng, lời nói trái lương tâm hắn thật không thể nói ra được ah, nhưng mà...”Quân gia, ngươi đẹp! Ngươi quá đẹp rồi! Đẹp đến nổi làm ta sắp mù luôn rồi!”

Quân Khanh: “...”

“Thế nhưng, quân gia hiếm khi thấy ngài ra khỏi phủ sớm như thế! Chắc là mặt trời mọc ở hướng tây rồi?” Tư Đồ Không bị Quân Khanh nhìn chăm chú có chút không dễ chịu, sờ sờ sau gáy, nhanh chóng thay đổi đề tài, chỉ lo nàng tiếp tục dây dưa, không chịu bỏ qua vấn đề này.

“Sớm như vậy sao?” Quân Khanh nghi hoặc, đúng ra hôm qua, nàng ra khỏi phủ không phải còn sớm hơn sao? Thời điểm cái tỷ tỷ tốt kia của nàng đến chê cười nàng, cái người cha trên danh nghĩa kia hạ triều đều không phải cũng vậy sao?

Dường như là nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Quân Khanh, Tư Đồ Không tuy cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn nói tiếp, “ Đúng đó, ngươi quên rồi sao, cho tới bây giờ đều là khoảng giữa giờ Dậu( khoảng 6 giờ chiều) ngươi mới ra khỏi phủ, khà khà, lúc đó Vạn Hoa Lầu vừa mới mở cửa, thì ngươi liền đi đến thăm!”

Quân Khanh: “...” Tại sao phía trước, như vậy chính kinh, phía sau, nàng luôn cảm thấy nàng... Khặc, tựa như thật háo sắc.

Bất quá, giờ Dậu? Thời gian này ... Quân Khanh chính đang suy tư, vai đột nhiên bị người bên cạnh vỗ một cái, “Hây.., quân gia nghĩ nhiều như thế làm gì? Lúc này ra ngoài..., không bằng đi Kim Tôn Trai uống vài chén đi?”

Kim Tôn Trai? Vừa nghe cái tên đi kèm theo chữ “Kim” kia, liền biết được cấp bậc rất cao cấp rồi! Thật đúng khẩu vị yêu thích của nàng nha!

“Được, cung kính không bằng tòng mệnh!” Quân Khanh giả vờ giả vịt chắp tay về phía Tư Đồ Không, không nói hai lời liền mang theo Thúy nhi bước nhanh tới chỗ cần đến, giống như sợ đi chậm một chút, thức ăn sẽ bị người khác đoạt hết.

Tư Đồ Không theo sát phía sau, đầu đổ một trận mồ hôi, làm sao cũng nghĩ không thông, Quân gia này xưa nay làm việc đều không vội vàng, không biết hôm nay uống lộn thuốc gì?

“Tiểu nhị, mau mau mang hết tất cả các món ăn chiêu bài của các ngươi lên hết một lượt! Tư Đồ đại gia các ngươi đến rồi, còn không nhanh lại đây hầu hạ?” Tư Đồ Không vừa bước vào cửa chính Kim Tôn Trai, quen thuộc nhanh chóng yêu cầu bao một gian phòng cho Quân Khanh, nghênh ngang gọi người đến.

Quân Khanh thấy thế, đúng là không thể nói thêm được gì.

Tính tình của Tư Đồ Không này, không chỉ có mối quan hệ rất thân thiết cùng nguyên thân, mà tính cách còn rất ngay thẳng. Làm nàng không khỏi nhớ tới đồng đội ở kiếp trước thường làm nhiệm vụ chung với nàng.

Lúc ấy, dường như bọn họ cũng giống như vậy, không hỏi nguyên do mà cung phụng, đem mình thành lão đại của bọn họ, mấy tên đó khi xong nhiệm vụ, cũng sẽ tìm tới một nhà hàng quán ăn nào đó, ăn uống thoải mái, thật tự do không chịu sự ràng buộc nào.

Tính cách nàng giống con trai như vậy, chính là do ở cùng bọn họ thời gian quá lâu, chậm rãi nuôi thành tính tình như thế. Nói đồ ăn sống cũng không hề kiêng kỵ sợ hãi, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục thì đó cũng chỉ như một chuyện vui thôi. Những chuyện kia đều chân thực đến như vậy, thế nhưng bây giờ cách nàng lại quá xa xôi.

“Quân gia? Quân gia? Quân gia!”

Quân Khanh đang chìm đắm trong hồi ức, bỗng nhiên bị người gọi tỉnh. Bất mãn mà trừng Tư Đồ Không một cái, trong mắt chợt lóe lên một chút cô đơn rồi nhanh chóng biến mất.

“Kỳ quái, quân gia, hôm nay hồn vía ngươi lại bay đi nơi nào rồi? Có phải bởi vì ở đây không có món chân ngỗng hầm rượu? Hay là tay nghề đầu bếp ở đây còn chưa đủ tiêu chuẩn?” Tư Đồ Không nhíu mày, kỳ quái đánh giá Quân Khanh.

Quân Khanh tùy tiện gắp một miếng, liếc Tư Đồ Không một cái, giả vờ ghét bỏ trả lời “Thực sự, nhiều đồ ăn như vậy, cũng không không chặn nổi một cái miệng của ngươi! Thúy nhi, đừng đứng nữa, lại đây ngồi xuống cùng ăn đi.”

Quân Khanh vốn chỉ tùy ý nói một câu như thế, ai biết lại đổi lấy ánh mắt hoảng sợ của hai người cùng lúc nhìn vào nàng.

Nhìn ánh mắt phía trước, Quân Khanh còn có thể thoáng lý giải, dù sao cổ nhân chú ý nhất là tôn ti có thứ tự, ăn cơm cùng với hạ nhân đây là một điều cấm kỵ, mực nổi trên mặt nước là chuyện này rất bình thường.

Nhưng nhìn ánh mắt phía sau, Quân Khanh lập tức hơi hơi bất mãn.

“Nếu như ngươi còn coi ta là làm chủ nhân của ngươi, thì lập tức ngồi xuống ăn cơm! Ở chỗ này của ta, không cần có nhiều quy củ như vậy.” Chắc có lẽ là do vừa nghĩ đến đồng đội kiếp trước , Quân Khanh giờ đây nói chuyện cũng không có nhiều kiên nhẫn như lúc bình thường, chỉ lạnh lùng ra lệnh một câu như vậy, liền tiếp tục cầm đũa, bắt đầu dùng bữa.

“Nô tỳ, nô tỳ...” Thúy nhi khiếp đảm nhìn nhìn Tư Đồ Không một chút, trong nháy mắt, ánh mắt hơi đổi, viền mắt càng mơ hồ có chút ửng hồng.

Nàng hết sức lo lắng, vừa chuẩn bị ngồi xuống theo lệnh của Quân Khanh, liền nghe một tiếng rít gào như không thể tin được ở ngay bên cạnh.

“Không phải chứ! Quân gia! Ta tốt xấu gì đi nữa, thì thỏ cũng không ăn cỏ gần hang ah! Ngươi này này, chuyện này... Sau đó để lại tiểu tỳ theo bên cạnh ngươi gặp nguy hiểm như vậy!”

Tay cầm chiếc đũa của Quân Khanh run lên, nàng thật muốn quỳ bái người trước mắt này mà.

Mấy người bên này mới vừa bắt đầu ăn uống vui vẻ một chút, thì lại nghe ở dưới lầu truyền đến một trận huyên náo.

“Đánh! Đánh cho Lão Tử ! Đánh tàn nhẫn vào! Đánh chết hắn!”

“Lại là cái tên ăn mày này, còn dám chạy đến Kim Tôn Trai chúng ta ăn chùa uống chùa sao! Không thèm nói đến chuyện khác, chỉ cần cái bảng hiệu Kim Tôn Trai này của chúng ta từ trên nện xuống, thì tên ăn mày như ngươi có thể bồi thường nổi sao?”

Chưởng quỹ thấy hình dáng lôi thôi lếch thếch của đứa bé ăn xin, biểu hiện càng thêm ghét bỏ.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn nhìn thấy khách đang ngồi ở đại sảnh, thực sự buông bát đũa xuốngchuẩn bị rời đi, càng không được vui. Dứt khoát gọi thêm mấy cái tay chân, cùng nhau vây quanh, túm lấy đứa bé ăn xin đang run run rẩy rẩy trốn ở một bên, xem hắn còn dám trốn đi đâu!

“Chà chà, chưởng quỹ này xuống tay cũng thật là nhẫn tâm, không sợ gây chết người sao?”

“Còn không phải sao? Bất quá, nói đi thì phải nói lại, mấy ngày gần đây ở Thiên Diệu đế kinh này, tên ăn mày này cũng vô cùng hung hăng ngang ngược, lẽ nào ngươi lại không có nghe nói sao? Ha ha, là liên quan đến chuyện phong lưu của Thất tiểu thư Phủ Tả tướng kia đó ...”

“Sao mà có thể không nghe được? Khà khà! Ta cho ngươi biết, lời đồn này đã loan truyền rất đặc sắc rồi! Nghe nói, Thất tiểu thư thế nhưng lại có quan hệ với người kia, cũng là một trong những khách quý ở phía sau người đó! Chà chà, thực sự vô cùng ghê gớm nha!”

“Hừ, cái kia thì tính là gì, Khẩu vị nàng ta quả thật là quá lớn! còn nghe nói, thậm chí là tên ăn mày ven đường, khi nàng nhìn thấy được cũng sẽ không bỏ qua!”

“Tiểu thư, chuyện này...” Bên trong phòng bao, Thúy nhi không biết làm sao nhìn người trước mắt.

Nhưng mà, Quân Khanh giống như là không nghe thấy, nên dùng bữa thì tiếp tục dùng bữa. Mà Tư Đồ Không, lông mày hắn lại là càng ninh càng sâu.

Lúc này, bàn tán ở dưới lầu, cũng không vì phát sinh trong phòng mà giảm lại, ngược lại là càng lúc càng kịch liệt.

“Thiết, ngươi biết cái gì? Hôm nay... a a a a là Đêm Hoa Khôi chứ? Chúng ta có muốn đánh cuộc hay không, đánh cuộc Thất tiểu thư có nhân cơ hội này mua lại Thừa ảnh công tử kia đem về chậm rãi hưởng thụ hay không?”

“Ahaha! Cái này được! Sao lại không cược? Đánh cược! Đánh cược!”

“Đùng!”

Tư Đồ Không vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên, đá văng cửa phòng, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Thúy nhi nhìn bóng lưng Tư Đồ Không có chút sững sờ, quay đầu lại, thấy chủ tử nhà mình vẫn là cái dáng vẻ hờ hững kia, không khỏi có chút nóng nảy, “Tiểu thư, bọn họ thực sự hết sức quá đáng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.