Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 1: Gia dùng tính mạng đi khiêu khích




“Ôi... Híss! Cái quái gì mà đau vậy!” Quân Khanh mở to đôi mắt mông lung , đại não còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, cảm giác tê dại, đau đớn đã lan khắp toàn thân, nàng trì độn còn không kịp làm ra phản ứng gì, liền nghe truyền đến bên người một tiếng quát lớn.

“Quân Khanh thật lớn mật! Lại dám to gan phạm thượng! Thân là nữ tử lại không biết liêm sỉ! Ta Dựa theo luật pháp Thiên Diệu, không cần báo cho Vương trực tiếp ngay tại chỗ luận xử!”

Tiếng nói vừa dứt, Quân Khanh chỉ cảm thấy trước mắt chớp loạn một màu sáng bạc , “leng keng!”

Không cần nhìn, Quân Khanh liền biết mình bây giờ đang ở vòng nguy hiểm.

Người này thật đúng là buồn cười, nàng ít nhất cũng sống hai mươi mấy năm, lần đầu nghe người khác nói chuyện với mình mà dùng giọng điệu như thế! Dù cho là cấp trên đi nữa, mình cũng chưa từng bị vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy? Lại nói, Hừ! Không biết liêm sỉ! Hắn cũng dám nói!

Lúc này cơn tức giận xông thẳng lên đầu, cố nén cả người đau nhức đứng dậy, bàn tay trắng nõn đột nhiên duỗi ra, đập mạnh “Ngươi dám!”

Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, dân chúng vây xem không khỏi phát sinh từng trận cảm thán.

Ai! Ai! Ai!

Quả nhiên là sắc đẹp hại người! Thừa Ảnh công tử ở Vạn Hoa lầu tốt đẹp như vậy, rõ ràng không hề làm gì cả nhưng lại dẫn tới hai người này như vậy .

Nhưng mà lời nói Quân Khanh vừa thốt ra, nàng không biết là không chỉ riêng mình nàng phát hỏa mà Dạ Tử Ly cũng phát hỏa.

Hắn chính là đệ nhất thị vệ bên người chủ tử, Dạ Ưng đệ nhất thống lĩnh, nói chuyện xưa nay chính là nói một không hai. Nữ nhân này nếu như chỉ là cãi lời hắn thì thôi, lại còn dám năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của chủ nhân hắn !

Chủ nhân đối với kẻ làm trái xưa nay đều là --- trừ bỏ!

Nghĩ tới đây, Dạ Tử Ly tâm thần lúc này kiên định, ánh mắt mạnh mẽ nheo lại, không nói hai lời tiếp tục ra tay, quả thực là không chút lưu tình.

Quân Khanh vừa nhìn động tác của Dạ Tử Ly ánh mắt lập tức biến đổi, nhưng trên mặt không chút biến sắc. Nàng ra tay mặt kệ vết thương khắp người, vẫn như cũ rõ ràng có thể thấy chính là chiêu chiêu tàn nhẫn, mưu toan cho đối phương một đòn trí mạng.

Đang đánh nhau kịch liệt, nhưng bọn họ cũng quên một sự thực cực kỳ rõ ràng về đối phương.

Không nghĩ tới, hai người này chỉ vì một Thừa Ảnh công tử lại không tiếc ra tay tàn nhẫn như thế, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy! Ngày mai chắc chắn sẽ trở thành tân đề tài ở Thiên Diệu đế kinh!

Quân Khanh vừa tỉnh lại nếu biết được dân chúng vây xem nghĩ như vậy không biết là nên có cảm tưởng gì? Là nên cảm họ thán bổ não quá mạnh mẽ? Hay là nên cảm thán kiếp trước làm lão đại mười mấy năm cũng chưa từng gây xôn xao dư luận, trở thành đầu đề như vậy...

“Dừng tay!”

Lúc dân chúng đang đàm luận đến say sưa, đột nhiên truyền đến một tiếng quát, ”Các ngươi làm gì? Nhìn thấy chủ nhân ta còn không ngừng tay!”

“Lễ Quận Vương... Vương gia, vân vân...”

Nơi tiếng quát vừa thốt ra ra, liền nghe một tiếng nói uyển chuyển như tiếng chim oanh hót từ sau lưng Lễ Quận Vương vang lên, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì đều là ta làm tỷ tỷ sai, muội muội nhất định là bị oan uổng! Còn làm phiền lễ Quận Vương xem ở...”

Nói tới đây, Diệp Thanh Vãn bỗng ngừng lại, bóng dáng nhỏ bé theo sát phía sau Lễ Quận Vương , bước chân người phía trước dừng lại, nàng đi ở phía sau, hai người suýt nữa va vào nhau. Không biết nghĩ tới điều gì, Diệp Thanh Vãn chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, bỗng nhiên lại cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng.

Con ngươi trẻo trong âm thầm xẹt qua một vệt lưu quang, cúi đầu liếc mắt ra hiệu cho cô gái váy xanh ở sau lưng nàng, lại cẩn thận từng li từng tí một từ sau lưng lễ Quận Vương đi ra. Vừa nhìn, nàng chỉ cảm thấy bối rối, kinh thế Phần Thiên!

Lúc này chỉ thấy trên người Quân Khanh mặc cẩm bào màu đỏ tươi, nếu dùng con mắt người hiện đại đánh giá thì tuyệt đối là quê mùa cho đến khi bị nàng cởi bỏ, cả người đơn bạc chỉ mặc trung y, đôi giày gấm có giá trị không nhỏ đã bị nàng vứt đi từ lâu, nhưng dưới chân nàng lại đang đạp lên trên khuôn mặt anh tuấn của Dạ Tử Ly không biết là đã chết hay chưa.

Dạ Tử Ly thế mà lại bị Quân Khanh trói ở dưới đất, đường đường là đệ nhất hộ vệ nhưng bây giờ hắn không còn giữ được hình tượng anh tuấn lạnh nhạc nữa, quần áo tán loạn, đai lưng bị người ta cắt đứt không nói, tay còn bị trói. Hơn nữa trong miệng hắn cũng bị nhét cẩm bào mà Quân Khanh vứt bỏ lúc trước, cả người vô cùng chật vật nằm trên đất, chỉ có thể khuất nhục phát ra âm thanh “Ô ô ô” dưới đất.

Nhìn cảnh tượng này, dù cho nhiều năm qua hình tượng cường đoạt nam nhân của Quân Khanh từ lâu đã ăn sâu vào lòng người, dân chúng vây xem vẫn không dằn được khiếp sợ thật sâu.

Thực ra, nói khiếp sợ thì nhất định có nhưng không dằn được bác quái* đó mới là sự thật! (*tám, tám, tám... nhiều chuyện đó mà!)

Trước đây, ở Thiên Diệu đế kinh trong lòng bách tính Quân Khanh vẫn mang danh là cường hào, bây giờ vừa nhìn... Ô ô, hình ảnh quá đẹp, bọn họ không dám nhìn!

Phải biết rằng người đang bị nàng đạp ở dưới chân không phải ai khác chính là thuộc hạ của Nhiếp chính vương Thiên Diệu hoàng triều quyền khuynh triều chính, trong thiên hạ là người duy nhất có thể lấy một địch trăm, Dạ Ưng thống lĩnh, Dạ Tử Ly, Dạ đại hộ vệ!

Này, đánh chó còn ngó mặt chủ, càng không nói đến giá trị của Dạ Tử Ly trong mắt Nhiếp chính vương tuyệt đối không chỉ là một con chó. Đừng nói, thường ngày Quân gia cường đoạt nam nhân đã là lẻ thường, lúc này nhìn bộ dáng quần áo xốc xếch như thế có phải là đã bỏ quên Thừa Ảnh công tử rồi hay không, sau đó lại mơ ước Nhiếp chính vương mà không chiếm được, khiến cho Dạ hộ vệ tìm đến nàng còn không biết sẽ phát sinh khả năng gì?

Thế nhưng, Quân gia đối với Thừa Ảnh công tử ở Vạn hoa lầu tuyệt đối là tình yêu chân thành! Tuyệt đối là dùng tính mạng đi khiêu khích! A ~ chúc nàng trên đường đi tìm chết có thể càng chạy càng xa...

“Ô ô ô!” Nữ nhân này, quả nhiên vô liêm sỉ! Mau buông tay! Nếu không...

“Ô ô!” Chỉ bằng ngươi, còn dám to gan nghĩ muốn... Nói chung! Hôm nay chịu nhục, hắn Dạ Tử Ly xem như nhớ kỹ!

Có điều, lấy thân thủ của hắn, Quân Khanh này... Nghĩ tới đây hàn ý trong mắt Dạ Tử Ly lóe lên một cái rồi biến mất.

“Ha ha! Ha ha! Ha ha ha!”

Lúc này mắt Quân Khanh híp lại, lưu manh tùy ý sờ soạng mặt Dạ Tử Ly một cái, không quan tâm chút nào đến ánh mắt Dạ Tử Ly đã sắp phun lửa.

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt hắn, thoáng suy tư một phen, cuối cùng Quân Khanh cũng điều chỉnh lại được tâm tình của mình, mở miệng nói: “Nói! Ai lớn mật? Ai vô liêm sỉ?” Nói tới đây thì dừng một chút, không để ý mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường , chậm rãi cúi người, “Ngươi nói cái gì? Cái gì cái gì? Ah... Ha ha ha! Hóa ra là ngươi!”

Nói đến đây, con ngươi lãnh diễm hiện lên một đạo tàn nhẫn dường như chỉ thoáng qua trong chớp mắt, bàn tay đang ôn nhu xoa xoa gò má đã chụp đến cổ hắn !

“Thế nào? Thấy Lão nương diễn xuất thế nào? Nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn đem gia chủ ngươi... à, không đúng, kêu đạo diễn đến đây! Nhanh nhanh để hắn đi pha cho gia một ly cà phê, cầm cho chắc, không thêm đường, a ~ thêm sữa, cũng có thể thay đổi ...”

“Muội muội! Ngươi ở đây nói bậy gì đó? ! Ngươi có biết ngươi đắc tội người nào hay không? ! Còn không mau tới đây cho ta!” Diệp Thanh Vãn rất không chịu nổi dáng vẻ cao cao tại thượng, thoải mái của Quân Khanh, chuyện này quả thật tức chết nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.