Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 5: Đừng quá giới hạn






Trong thư phòng của Phương Gia.

\-" Phương Hải .Ông xem Chấn Vũ nó có cần tuyệt tình như vậy không ,bây giờ nó đủ lông đủ cánh rồi không xem ông ra gì nữa rồi .Chưa nói đến mấy năm nay Hạ Băng hết lòng hết dạ vì nó sao nó có thể đối xử với con bé như vậy chứ "

Hứa Mỹ Nhã nhỏ nhẹ lên tiếng nhưng vẫn thấy chồng mình im lặng hút thuốc.

Hạ Băng ngồi trên ghế nước mắt rưng rưng nhìn rất tội nghiệp.

\-" Phương Hải .Ông nói gì đi chứ!"

Phương Hải bỏ thuốc xuống nhìn vợ mình sau đó nhìn sang Hạ Băng.Ông trên thương trường bao nhiêu năm , một chút mưu mẹo này của Hứa Mỹ Nhã không phải ông không biết,vì bà là mối tình đầu mà ông yêu nên bao năm qua ông dung túng cho bà ,chứ không phải ông không hiểu những gì bà đang làm ,đã bao lần ông khuyên bà hãy yên phận,nhưng hôm nay bà lại đi quá giới hạng.Vuốt râu hùm đụng vào giới hạng cuối cùng của Phương Chấn Vũ.


Ông biết rõ bây giờ thế lực con trai của ông cường mạnh ra sao.Cái ghế chủ tịch ông đang ngồi chỉ có tiếng nhưng không có miếng.Tình cảm giữa ông và con trai không tốt , ông đương nhiên hiểu lí do .

Haiz ông thở dài trong lòng.

\-" Mỹ Nhã .Tôi đã cảnh cáo bà bao lần rồi nhưng bà không nghe,lần này tôi cũng không giúp được hai người"

\-" Phương Hải .Ông đang trách tôi sao ,

không phải tôi muốn tốt cho chúng nó sao.Hạ Băng là đứa con gái tốt tôi không muốn Chấn Vũ bỏ lỡ sau này ân hận mà thôi"

\-" Bà thật lòng muốn tốt cho Chấn Vũ ?"

\-" Ông .Ông nói vậy là có ý gì?"

Hứa Mỹ Nhã tức đến mặt cũng tái đi..

Phương Hải đứng dậy ,cầm lấy áo khoác.

\-"Mỹ Nhã .Đừng để lòng tham không đáy hại mình.Đến lúc đó tôi cũng không cứu nổi bà đâu.."

Nói rồi ông đi thẳng ra cửa để lại khuôn mặt xanh mét của hai người phụ nữ.

\-" Cô , bây giờ chúng ta phải làm sao...cháu không muốn kết thúc hợp đồng.Cô phải nghĩ cách giúp cháu..."

\-" Đủ rồi...vừa rồi con không nghe ông ta nói gì sao..."


Bà mệt mỏi ngồi xuống sopha.

Hạ Băng cắn môi ,hai tay bấu chặt vào nhau.

Nhìn tất cả tư liệu để trên bàn làm việc.. Phương Chấn Vũ lật xem tỉ mỉ từng tờ,sau đó gấp lại ngẩng mặt lên ,nhìn người đối diện

\-" Bill anh liên hệ với công ty Thiên Ngạn nói chúng ta muốn hợp tác"

\-" Vâng.Tôi làm ngay"

 

Qua mấy ngày  vượt qua bão lòng ,Khiết Tâm đã cố gắng lấy lại tinh thần đi làm,vừa đi gặp khách hàng về cô mệt mỏi dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi  , tầm mấy phút sau nghe tiếng gõ cửa của trợ lí ..

Khiết Tâm day trán..

\-" Mời vào"

\-" Chị Lâm Uông Tổng mời chị lên phòng tổng giám đốc"

\-" Tôi biết rồi"

Khiết Tâm lấy là tinh thần chỉnh đốn lại quần áo ,đi nhanh lên tầng cao nhất của công ty.


Cô nhẹ nhàng rõ cửa.

Bên trong liền nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc.

\-" Mời vào"

Khiết Tâm nhẹ nhàng mở cửa đi vào , lúc này  trong phòng còn có thêm hai vị khách nữa , nhưng đang ngồi xoay lưng về phía cô,nên Khiết Tâm không thấy được mặt.

Uông Hạo thấy Khiết Tâm đi vào ,liền mỉm cười ngọt ngào .

\-"Khiết Tâm em lại đây , anh giới thiệu một chút"

Khiết Tâm gật đầu nghe lời đi về phía Uông Hạo ngồi xuống bên cạnh anh ta, chưa kịp ngẩng mặt chào khách thì đã nghe giọng  nói quen thuộc mà cũng xa lạ trong kí ức cô .

\-" Uông tổng , đây là..."

Khiết Tâm cứng người hoảng hốt, ngẩng mặt  nhìn người đối diện như không tin vào mắt mình. Cô nghĩ chắc là mơ có lẽ có quá nhớ anh nên mới sinh ra ảo giác, quên cả lịch sự chào hỏi cô cứ mở to mắt nhìn anh đắm đuối .





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.