Hoa Mận Trái Thì

Chương 4: Hoàn thành nhiệm vụ




Trong một tháng này, Ngô Kiến Văn vẫn hay tìm đến Vũ Anh, hướng dẫn cậu những bước cơ bản trong tu tiên. Đáng tiếc, kinh mạch của cậu đã hoàn toàn thay đổi để thích ứng với oán khí, không cách nào có thể dẫn linh được. Hơn nữa, để đề phòng sư huynh nhìn ra ma khí trong người, cậu còn cẩn thận giấu ma khí vào trong ngọc. Bề ngoài sẽ giống như tư chất của cậu hơi kém so với mọi người một tí.

Những đệ tử khác sớm đã bái sư và rời khỏi gian phòng chung, một số đệ tử còn lại thì tích cực tập luyện với hy vọng bái Tông chủ làm sư. Nhưng có vẻ như sư huynh không hề để ý đến họ, đệ tử của Kiến Văn thực ra tính đến thời điểm này vẫn là một con số không tròn trĩnh.

“Đồng Kỳ, sao cậu không bái Tông chủ làm sư?”

Một đệ tử vẫn chưa bái sư tò mò hỏi. Cậu thiếu niên này đã muốn kết thân cùng với Vũ Anh từ lúc hai người mới nhập môn. Mắt thấy mỗi ngày Tông chủ đều tới dắt cậu đi, cậu chàng càng lúc càng tò mò bao giờ hai người này mới chính thức thành sư đồ.

Vũ Anh chỉ cười nửa đùa nửa thật.

“Tư chất tôi kém, Tông chủ nhất định sẽ không để tôi bái người làm sư.”

“Nói bậy, Tông chủ ngày nào cũng tới tìm cậu. Tôi nghe các sư huynh nói, đây là lần đầu tiên Tông chủ trực tiếp hướng dẫn môn đồ. Nếu ý người không phải muốn để cậu bái làm sư thì cần gì phải tốn sức tốn lực đến thế!”

Ây trời. Cậu thì biết cái gì chứ. Hai người chúng tôi vốn là sư huynh đệ, làm sao biến thành sư đồ được. Sư huynh dù có muốn, nhưng mà tôi cũng không muốn nhé.

Vũ Anh nhủ thầm trong lòng thế thôi chứ không dám nói ra ngoài miệng. Thực ra sư đệ cũng có thể bái sư huynh làm sư, nhưng sau khi kết thúc nhiệm vụ, cậu quả thực không muốn dây dưa gì với vị sư huynh này nữa. Mà bây giờ còn chưa chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ, thời gian hạn định chỉ còn có nửa tháng nữa thôi.

Cũng may, trời cao không tuyệt đường sống của dân lành. Ngày hôm sau vị Tông chủ lại tới tìm Vũ Anh. Nhưng lần này không phải để hướng dẫn, mà là để dắt cậu ra ngoài đi trừ ma. Địa điểm hai người phải tới có tên gọi Thành Ma, tính chất cũng như tên, là nơi tập hợp rất nhiều ma quỷ du đãng bị phong ấn ở bên trong thành.

Vũ Anh vẫn còn nhớ cái thành Ma này. Cái thành vốn bị bỏ hoang, không có người ở. Lúc cậu trở thành Ma tôn có sai Thượng Cổ Ma Thú rạch một thông đạo nối liền Nhân giới và Ma giới để trở về, địa điểm của thông đạo chính là ở Thành Ma. Tuy nhiên thông đạo một khi đã lập ra thì không thể lấp lại dễ dàng nên Vũ Anh đã tạo một cái kết giới quanh thành để ngăn yêu ma quỷ quái bước ra ngoài gây họa.

Không ngờ, qua năm mươi năm, kết giới đã bị phá hoại. Ma quỷ nhân cơ hội tràn tới thành trấn gần đó gây họa đánh động đến các Chính phái. Các phái hoàn toàn có thể phái đệ tử đến trừ ma, không có gì khó khăn cả. Nhưng sở dĩ Tông chủ Hồng Mai cùng các Phong chủ môn phái khác cũng phải tới là vì phải củng cố lại kết giới. Tu vi càng cao thì kết giới càng được củng cố chặt chẽ, ít nhất cũng giữ được mấy nghìn năm.

Vì vậy, Ngô Kiến Văn mới đem Vũ Anh theo cùng. Tối đến, hai người dừng chân ở trấn gần đó nghỉ ngơi trước khi tiến vào Thành.

Bởi yêu ma hoành hành quá ngang ngược trong trấn nên buổi tối chỉ còn lác đác vài đạo sĩ đi trên đường dán bùa bảo vệ. Nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn đi ngủ sớm, may thay có một quán trọ vẫn còn đang mở đèn. Nhìn tiểu nhị đang dọn dẹp bên trong thì có lẽ cũng sắp đóng cửa rồi.

“Tiểu nhị, chúng tôi muốn thuê phòng.”

Vũ Anh cực kỳ nhanh nhẹn ngăn động tác dọn dẹp của tiểu nhị lại.

“Khách quan muốn thuê bao nhiêu phòng?”

Đương nhiên để dễ dàng thực hiện ý đồ, một phòng là lựa chọn tối ưu. Hơn nữa môn phái nhà mình cũng không phải thuộc loại giàu, không thể vung tay cho hai người mỗi người một phòng được. Hợp tình hợp lý, sư huynh có muốn tránh cũng không được.

“Một phòng là được, cảm ơn.”

Lời này…. Không phải cậu nói.

Vũ Anh trố mắt nhìn vị Tông chủ sư huynh trả lời tiểu nhị xong, thuận tay cầm lấy túi tiền trong tay cậu lấy bạc đưa cho chủ quầy. Xong xuôi còn dịu dàng giải thích với cậu.

“Ra ngoài, phải tiết kiệm một chút. Ta với ngươi hai nam nhi chung một phòng cũng được, không phải câu nệ tiểu tiết.”

Này vốn là kịch bản cậu định nói mà, sao lại bị vị Tông chủ này cướp mất rồi. Vừa hay, nhiệm vụ có thể thực hiện ngay trong tối nay. Sớm ngày nào giúp thân chủ cũ giải quyết duyên phận thì sớm ngày đó được tự do.

Giây cót tinh thần đã lên, dũng khí đã có đủ. Vũ Anh theo sau đóng cửa phòng lại, xoay người nhìn vị sư huynh đã ngồi xuống bên bàn trà.

“Sư huynh…”

Vũ Anh hủy bỏ dịch dung, gọi Ngô Kiến Văn một tiếng, nín thở chờ phản ứng.

Ngô Kiến Văn nghe tiếng gọi, thoáng chốc ngây người. Đôi mắt xám chuyển hướng qua nhìn cậu, trong đáy mắt vẫn còn sự ngỡ ngàng hiển hiện. Cánh tay với tới chum trà cũng theo đó mà ngừng lại, bất động trong không trung.

Kiên nhẫn mất nửa tháng, cậu rốt cuộc cũng chờ được lúc này. Vũ Anh trên trời dù đã chuyển thế hay chưa chuyển thế xin hãy phù hộ cho Vũ Anh lúc này thay ngươi trả nợ nhé. Cậu dồn hết sức, nhân lúc Ngô Kiến Văn còn đang ngạc nhiên, bước tới giáng xuống bên má anh một cái tát nghiêng mặt.

Giọt nước mắt chưa kịp chảy cũng theo đó mà trượt khỏi khóe mi Ngô Kiến Văn, chạm xuống sàn nhà lạnh ngắt.

Cùng lúc đó, hệ thống phát thông báo.

“Chúc mừng khách hàng Vũ Anh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Từ nay về sau, cuộc sống của thân xác này chính thức thuộc về bạn. Hệ thống Cơ hội mới sau khi chết xin gửi lời chào cuối cùng. Hy vọng bạn sẽ có được một trải nghiệm mới tốt đẹp.”

“Đinh. Turn off hệ thống.”

Hệ thống xác nhận hoàn thành nhiệm vụ nhưng Vũ Anh hoàn toàn không để tâm đến. Cậu bây giờ chỉ biết, căn phòng lúc này đang tĩnh lặng như tờ. Thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng gió thổi khiến cửa sổ cũ kỹ phát ra thanh âm cót két.

Đương lúc cậu định lên tiếng để phá tan bầu không khí này thì Ngô Kiến Văn đã ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt vẫn ôn nhu đong đầy nước mắt.

“Vũ Anh, ta xin lỗi. Ta đã làm sai rất nhiều rồi. Cha mẹ ta chết không phải do cha đệ, mà dù có phải thì việc này cũng không liên quan tới đệ. Chuyện này ta đã phát hiện ra từ trước khi gặp đệ ở thành Trường An”

“…”

Vũ Anh giật mình kinh ngạc.

“Nhưng lúc đệ từ Ma giới trở về, ta đã nghĩ rằng đệ hắc hóa thật rồi, không còn là Vũ Anh của ngày xưa nữa. Thân mang trọng trách Tông chủ một phái trên người, diệt trừ ma đạo là công việc của ta. Ta thực sự đã nghĩ như vậy đấy”

“…”

“Cho tới khi thấy đệ ngã xuống từ đỉnh tháp Thiên Sơn, ta đã biết ta sai rồi. Đáng lẽ ta nên đứng về phía đệ chứ không phải ép đệ tới chân tường. Vũ Anh, ta thật sự sai rồi, ta có lỗi với đệ.”

“…”

“Đệ tát hay lắm. Ta đáng phải nhận cái tát này.”

Lòng Vũ Anh chùng xuống. Quả thật hai người này vốn rất thương nhau… Không ngờ vì một ân oán của đời trước mà liên lụy họ rơi xuống tình cảnh này. Mà bây giờ nhận lỗi thì còn có ý nghĩa gì nữa, trước mặt hắn cũng không phải là Vũ Anh của ngày xưa. Mà cậu, không có tư cách thay Vũ Anh tha lỗi cho vị sư huynh này.

Ngô Kiến Văn kiềm nén suốt năm mươi năm, ngày ngày đều hối hận ngày hôm đấy đã bắn ra mũi tên cắt đứt duyên phận giữa hai người. Y nhớ rõ ánh mắt của Vũ Anh khi đó hoàn toàn vỡ vụn. Nó như một lời tuyên bố đầy chắc nịch, Vũ Anh sẽ không bao giờ trở lại bên y nữa. Giờ đây, mắt thấy người năm xưa đứng trước mình, Ngô Kiến Văn không cầm lòng được mà nhen nhóm chút hy vọng.

“Vũ Anh, chúng ta có thể trở lại như trước không?”

Cảm giác áy náy như kiến bò trong lòng cậu.

“Không thể…” Bởi vì tôi không phải Vũ Anh của anh

“Đệ có thể đừng tàn nhẫn như vậy không… Đệ đã trở về gặp ta, lại còn nhớ tới lời hứa năm xưa của chúng ta. Trong lòng đệ, thực chất vẫn còn ta đúng không?”

Vũ Anh thực sự muốn nói cho vị Tông chủ này biết toàn bộ sự thật. Rằng Vũ Anh của y đã chết rồi, đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Cậu tới gặp y, hoàn toàn là vì di nguyện cuối cùng của hắn. Bây giờ trong thân xác này là linh hồn của một thanh niên thế kỷ hai mươi mốt được chưa? Nhưng nghẹn đến khóe miệng, cậu lại không biết nên mở lời thế nào…

“Đêm đã khuya rồi, đệ tử sẽ ngủ dưới sàn.”

Vũ Anh lựa chọn phương pháp lảng tránh. Cho dù bây giờ có nói ra chưa chắc Ngô Kiến Văn đã tin, có khi còn đả kích thêm cho y. Sau này, sau này đi, cậu nhất định sẽ giúp y chấp nhận sự thật này. Cậu lòng hạ quyết tâm, đi mở tủ lôi chăn đệm dự phòng ra trải xuống sàn.

Ngô Kiến Văn ánh mắt tối đi, chỉ có thể thở dài.

“Tay chân đệ hay bị lạnh, đệ ngủ trên giường đi.”

Để cậu không phản kháng, Ngô Kiến Văn ngồi xuống đệm, cởi giày và áo choàng, động tác lưu loát nhanh nhẹn khiến Vũ Anh chưa kịp ý kiến gì đã thấy người nọ nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Vũ Anh chỉ có thể thở dài thổi tắt đèn rồi cuốn chăn ngủ trên giường, không quên nhỏ giọng lầm bầm.

“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc nha… Mối tình huynh đệ đẹp như trăng rằm, sao lại là BE cơ chứ. Mà BE này còn do một hủ nam chân chính thường ngày chỉ nuốt HE viết nên. Đời quá tréo ngoe mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.