Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 30: Mưa gió bão bùng giở độc thủ Trăng thanh gió mát thấy lòng nhân




Phong Tử Siêu gặp được thuyền của Lục Hợp bang vui mừng ra mặt. Tiểu đầu mục ấy cũng thấy y, lòng thầm lo:

"Thật xui xẻo, khó khăn lắm mới thoát được, thế mà lại gặp phải người quen. Chắc gã này đến Dương Châu tìm bang chủ đây". Tại sao y lại sợ gặp người quen? Té ra lúc đó y có ý muốn bỏ trốn khỏi Lục Hợp bang.

Tiểu đầu mục này tên gọi Vương Cát, khi Lý Đôn còn ở Lục Hợp bang, y và Lý Đôn là bạn thân thiết, nghe Lý Đôn khuyên giải đã có ý định đổi tà theo chính. Hai năm nay, Sử Bạch Đô làm toàn chuyện ngang ngược, tuy chưa đến nỗi bị mọi người xa rời, nhưng ngày càng nhiều người trong bang bất mãn đối với y, Vương Cát vì đã sớm giác ngộ cho nên đang mong muốn thoát khỏi sự khống chế của Sử Bạch Đô, chỉ ngặt vì không có cơ hội mà thôi.

Lần này Sử Bạch Đô vì muốn tìm lại thanh huyền thiết bảo kiếm cho nên phái mười mấy chiếc thuyền xuôi theo dòng sông, mong có thể tìm ra thi thể của Lệ Nam Tinh để tìm thanh bảo kiếm dưới dòng sông. Dương Châu nằm ở bờ bắc sông Trường Giang, lại là nơi giao thoa giữa Trưởng Giang và Vận Hà, đường thủy ngang dọc, thuyền lớn không dễ tìm kiếm, cho nên chỉ phái loại thuyền nhẹ do một người cầm lái.

Vương Cát là một trong số đó. Vương Cát vốn xuất phát cùng một chiếc thuyền khác, y lợi dụng sông rạch chằng chịt, một mình chèo thuyền bỏ đi, lúc này đã cách Dương Châu sáu bảy dặm, đã ra khỏi phạm vi thế lực của Lục Hợp bang. Chỉ cần đi thêm năm mươi dặm đường thủy nữa thì ra đến cửa biển, lúc đó đã an toàn.

Nhưng không ngờ lại gặp Phong Tử Siêu ở đây, Vương Cát muốn nấp vào trong thuyền, chợt nghe Phong Tử Siêu kêu toáng lên:

"Lão Vương, còn nhận ra ta không?

Ta là Phong Tử Siêu đây!".

Vương Cát nhíu mày, nảy ra một ý, bèn chèo thuyền đến gần, cười ha hả:

"Té ra là Phong đại nhân, ngọn gió nào đã thổi ông đến đây?".

Phong Diệu Thường không muốn gặp mặt người của Lục Hợp bang nên chui vào trong khoang canh chừng Lệ Nam Tinh. Phong Tử Siêu nói:

"Ta đến đây để gặp bang chủ các người. Sử bang chủ có mạnh giỏi không? Hiếm có dịp gặp nhau, xin mời hãy sang đây trò chuyện!".

Vương Cát đáp:

"Tôi phải qua bờ bắc có việc, cứ đứng đây nói một lát cũng được. Này, Phong đại nhân, ông đến thật đúng lúc, bang chủ của chúng tôi không mạnh giỏi tý nào!".

Phong Tử Siêu thất kinh, vội vàng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?".

"Nói ra thật hổ thẹn, tối hôm qua tổng đà Lục Hợp bang chúng tôi đã xảy ra chuyện long trời lở đất, bang chủ của chúng tôi cũng bị thương!".

Phong Tử Siêu cả kinh:

"Quý bang oai trấn giang hồ, ai dám lớn gan đối đầu với các người?".

"Đó chính là bọn Cái Bang, bọn chúng nói bổn bang đầu hàng triều đình, cấu kết với quan binh cho nên thề phải diệt trừ chúng tôi!".

"Đà chủ của Cái Bang ở Dương Châu có phải là Lý Mậu không? Bản lĩnh của y kém xa Sử bang chủ, chả lẽ lão ăn mày già Trọng Trường Thống đã tới?" Vương Cát lắc đầu, Phong Tử Siêu hỏi:

"Vậy ai có bản lĩnh đả thương Sử Bạch Đô?".

Vương Cát đáp:

"ăn mày già thì không tới, nhưng lại có một ăn mày con. Bản lĩnh của ăn mày con này rất lợi hại, Tứ đại hương chủ trong bang chúng tôi đều thua trong tay y, đêm qua cả bang chủ của chúng tôi cũng bị thương!".

Phong Tử Siêu nghe Vương Cát nói biết liền người đó là ai, nhưng vẫn hỏi:

"Y là ai? Cái Bang có nhân vật nào như thế?".

Vương Cát đáp:

"Người này không phải là đệ tử Cái Bang, nhưng lại thích cải trang thành kẻ ăn mày. Phong đại nhân, nghe nói khi ông và Văn đại nhân đến nhà Giang Hải Thiên, Văn đại nhân cũng bại trong tay tên ăn mày này, ông có biết y là ai không?".

Phong Tử Siêu kêu lên lạc giọng:

"Là Kim Trục Lưu? Sao Sử bang chủ có thể bại trong tay y, thật khiến người ta không dám tin!" Thực ra y đã tin chắc điều này.

"Đúng thế, đó chính là Kim Trục Lưu! Ông đừng coi thường y, y tuy tuổi còn trẻ nhưng nội công thâm hậu, đã đến mức đăng phong tạo cực, bang chủ của chúng tôi chạm một chưởng với y, lúc đó không có chuyên gì, nhưng khi về đến nhà lại nôn ra một bát máu, té ra ông ta không muốn mất mặt trước đám đông cho nên cố gượng lại.

Xem ra có lẽ phải chữa trị đến một năm!".

Thực ra Sử Bạch Đô chỉ bị thương bởi phấn độc của Thạch Hà Cô, vết thương đã khỏi từ lâu. Vương Cát nói một hồi đã thổi phồng sự lợi hại của Kim Trục Lưu, có ý muốn hù dọa Phong Tử Siêu.

Phong Tử Siêu nghe thế thầm than trong lòng:

"Hỏng bét, hỏng bét! Mình tưởng rằng có thể dựa dẫm vào quả núi Sử Bạch Đô, nào ngờ quả núi này cũng bị người ta xô đổ! Tên tiểu tử Kim Trục Lưu quả nhiên đang ở Dương Châu, lại còn liên thủ với Cái Bang, mình mà đến đấy chẳng phải đã tự chui đầu vào lưới hay sao?".

Vương Cát lại dọa thêm:

"Bang chủ nằm trên giường bệnh, lo Cái Bang và tên tiểu tử họ Kim ấy lại tấn công nữa cho nên cầu viện khắp nơi. Tôi phụng lệnh bang chủ qua sông mời cứu binh. Phong đại nhân, nên tôi nói ông đến thật đúng lúc, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, lần này ông phải giúp bang chủ chúng tôi một tay. Thôi, tôi đi mời cứu binh đây!".

Phong Tử Siêu đứng một mình trước đầu thuyền, thẫn thờ nhìn theo bóng con thuyền của Vương Cát. Y nào biết lúc đó Vương Cát đang cười thầm:

"Xem thử nhà ngươi có dám tới Dương Châu cùng chia hoạn nạn với Sử Bạch Đô hay không?" Số là Vương Cát sợ y gặp Sử Bạch Đô, tiết lộ bí mật bỏ trốn của mình. Tuy bí mật này sớm muộn cũng bị phanh phui, nhưng dù sao muộn cũng còn tốt hơn sớm.

Lại nói sau khi Lệ Nam Tinh tỉnh dậy ngồi xếp bằng, văn huyền công tụ chân khí lại. Nhưng chẳng qua chỉ tạm thời chống độc mà thôi, nếu muốn giải độc phải dùng phương pháp kim châm bạt độc, có điều phải có người khác châm cho chàng.

Phong Diệu Thường bước vào, cười bảo:

"Khí sắc của người đã tốt hơn". Lệ Nam Tinh hỏi:

"Cô nương có đá nam châm không?" Phong Diệu Thường đáp:

"Người muốn dùng đá nam châm hút ám khí phải không? Được, tôi sẽ giúp người".

Lệ Nam Tinh ngần ngại:

"Hay là nhờ cha của cô nương cũng được". Phong Diệu Thường mỉm cười:

"Cha tôi gặp một người bằng hữu, đang nói chuyện với người ấy.

Chúng ta là người đi trên giang hồ, chả lẽ người còn ái ngại chuyện nam nữ?".

Phong Diệu Thường lấy ra một viên đá nam châm, hỏi:

"Bị thương ở đâu?".

Lệ Nam Tinh xoay người nằm ngửa ra:

"Cách một thốn phía dưới xương tỳ bà trên vai trái, cô nương cắt bỏ thịt đã bị thối rữa rồi hút độc châm ra". Phong Diệu Thường đáp:

"Tôi biết". Rồi xé áo chàng, chỉ thấy xung quanh vết thương đã sưng đen kịt, Phong Diệu Thường thất kinh:

"Loại độc châm này thật lợi hại!" Rồi thử đè ở xung quanh, hỏi:

"Có đau không?" Lệ Nam Tinh đáp:

"Đừng ngại, cứ cắt đi".

Phong Diệu Thường cắt hết thịt thối rữa xung quanh, nặn máu độc ra hơn một chén trà rồi dùng đá nam châm hút độc châm, Lệ Nam Tinh chẳng hề rên một tiếng.

Phong Diệu Thường rất khâm phục, thầm nhủ:

"Không hổ là nghĩa huynh của Kim Trục Lưu, xem ra công lực của y chẳng kém gì Kim Trục Lưu".

Phong Diệu Thường lau mồ hôi, vừa rồi nàng chú ý lấy độc châm cho Lệ Nam Tinh cho nên không để ý đến bên ngoài. Lúc này nàng mới bắt đầu lắng nghe, vừa đến đoạn Vương Cát nói Sử Bạch Đô bị Kim Trục Lưu đánh bại, nàng không khỏi cả mừng.

Chỉ thấy Lệ Nam Tinh nhắm mắt cúi đầu, tựa như đang dưỡng thần, Phong Diệu Thường không dám kinh động chàng, chỉ giấu nỗi vui mừng trong lòng, một lát sau, Lệ Nam Tinh mở mắt hỏi:

"Cô nương có ngân châm châm cứu hay không?".

Phong Diệu Thường đáp:

"Chỉ có kim may đồ".

"Tôi dùng ngân châm lấy chất độc, kim may đồ không được". "Vậy phải làm thế nào?" Chợt nàng cảm thấy tựa như ánh mắt của Lệ Nam Tinh hướng lên đầu mình, Phong Diệu Thường rút cây ngân châm trên đầu ra, hỏi:

"Dùng cái này được không?".

Lệ Nam Tinh gật đầu:

"Có thể dùng được, nhưng ..." Phong Diệu Thường đã đoán được ý chàng, cười:

"Có thể là được, người hãy chỉ cách tôi làm thế nào".

Lệ Nam Tinh lắng tai nghe rồi bảo:

"Hình như người bằng hữu của cha cô nương đã đi". Té ra muốn dùng kim châm bạt độc thì Lệ Nam Tinh phải cởi áo để cho nàng đâm vào bảy huyệt đạo có liên quan, lại phải vén ống quần lên để nàng đâm vào hai huyệt hoàn khiêu ở hai đầu gối. Tuy nói trên giang hồ không nghĩ đến chuyện nam nữ, nhưng như thế cũng hơi bất nhã.

Chợt nghe một tiếng ho vọng tới, Phong Tử Siêu đẩy cửa bước vào, lớn:

"Chúc mừng, chúc mừng, người đã khỏe hẳn. Có phải người đang muốn dùng kim châm bạt độc?" Lệ Nam Tinh nghe y nói kim châm bạt độc thì biết y ít nhiều cũng có hiểu biết, vui mừng gật đầu:

"Đúng thế. Không biết lão gia ..." Phong Tử Siêu nói:

"Được, tôi sẽ giúp người!".

Phong Diệu Thường chợt gọi:

"Cha, không được!" Phong Tử Siêu ngạc nhiên hỏi:

" Sao mà không được?" Phong Diệu Thường:

"Cha đã quên rồi sao? Tay phải của cha bị bệnh phong thấp, lúc căng thẳng thì sẽ hơi run. Chi bằng cứ để con!".

Phong Tử Siêu khựng người, nghĩ bụng:

"Mình bị bệnh này từ lúc nào?" Rồi chợt hiểu ra:

"Đúng, ả nha đầu này sợ mình hại tên tiểu tử".

Đương nhiên Phong Tử Siêu chẳng tốt lành gì với Lệ Nam Tinh, nhưng vẫn còn do dự chưa quyết định có nên hạ độc thủ hay không. Một là y sợ Kim Trục Lưu sẽ đến tìm mình tính sổ. Hai là y cũng biết con gái của mình chắc chắn không chịu. Giờ đây Phong Diệu Thường nói như thế, Lệ Nam Tinh không hiểu, nhưng y hiểu, nên càng khó hạ thủ hơn. Vì thế Phong Tử Siêu cười ha hả:

"Con không nói suýt nữa ta quên.

Được, con cứ chữa trị cho Lệ công tử. Ta ra ngoài đây".

Lệ Nam Tinh dạy nàng cách dùng kim châm bạt độc, Phong Diệu Thường rất lanh trí khéo tay vừa học đã hiểu. Thế rồi Lệ Nam Tinh cởi áo để cho nàng dùng ngân châm đâm vào huyệt.

Đâm vào huyệt rút độc phải tập trung tinh thần, không thể sai sót bất cứ điều gì.

Phong Diệu Thường tuy đã học được cách dùng kim châm bạt độc, sau khi đã đâm vào bảy huyệt đạo trên người và hai huyệt hoàn khiêu dưới chân của Lệ Nam Tinh, nàng cũng mệt đến nỗi toát mồ hôi đầm đìa.

Phong Diệu Thường nghỉ ngơi một hồi, đợi Lệ Nam Tinh mặc áo vào rồi mới hỏi:

"Cha tôi nói chuyện với một người bằng hữu, người có nghe không?".

Lệ Nam Tinh đáp:

"Không nghe có tin tức gì không?" Té ra Lệ Nam Tinh đang vận công chống độc chàng không hề để ý đến âm thanh ở bên ngoài.

Phong Diệu Thường đang định báo tin vui cho chàng chợt Phong Tử Siêu lại bước vào:

"Ta muốn nói với Lệ công tử, chúng ta không thế đến Dương Châu".

Lệ Nam Tinh hỏi:

"Tại sao?" Phong Tử Siêu đáp:

"Kim Trục Lưu đã đánh một trận với Sử Bạch Đô ở Dương Châu, hai bên đều bị thương tuy Kim Trục Lưu được Cái Bang giúp đỡ, nhưng thế lực của Lục Hợp bang vẫn rất lớn mạnh. Nghe nói Cái Bang đã chạy ra khỏi Dương Châu, Kim Trục Lưu cũng đã chạy từ lâu. Cho nên tôi nghĩ chi bằng sẽ đưa người đến Kim Lăng. Ở đó cũng có phân đà của Cái Bang, lớn mạnh hơn ở Dương Châu nhiều, ở Kim Lăng người sẽ dễ dàng biết tin của Kim Trục Lưu. Người nói có phải không?".

Phong Tử Siêu bịa ra câu chuyện ấy, vô tình phù hợp với sự thực. Đêm qua Lệ Nam Tinh thấy Kim Trục Lưu bị vây đánh, nên không hề nghi ngờ lời của y.

Phong Diệu Thường không biết Vương Cát đã nói dối, chỉ nghĩ cha mình bịa đặt, trong bụng rất không vui.

Lệ Nam Tinh nói:

"Đa tạ ân công tương cứu, tất cả đều nhờ ân công làm chủ. À, tôi vẫn chưa hỏi tôn tính đại danh của ân công?".

Phong Tử Siêu sợ Kim Trục Lưu đã từng nói tên của mình, bịa ra một cái tên giả rồi nói:

"Người cứ ở trong thuyền của tôi, không cần lo lắng, tôi sẽ đưa người đến Kim Lăng. Thường nhi, chúng ta hãy ra ngoài, con hãy làm chút đồ ăn cho Lệ công tử".

Phong Diệu Thường nghĩ ngợi, cảm thấy nếu vạch trần những lời nói dối của cha mình trước mặt Lệ Nam Tinh thì không hay, vì thế theo y ra ngoài. Ra tới khoang trước, Phong Diệu Thường hạ giọng hỏi:

"Cha, tại sao cha lại nói dối?".

Phong Tử Siêu cười:

"Con không muốn gặp Sử Bạch Đô kia mà? Bây giờ không đi Dương Châu chẳng phải đã hợp ý con rồi sao?".

Phong Diệu Thường tuy tin Sử Bạch Đô đã bị thương, nhưng rốt cuộc y vẫn còn sống, nên nàng sợ đến Dương Châu sẽ gặp phiền phức, nhưng cố nói:

"Cha, cha đến Kim Lăng cũng được, nhưng cha không được ám hại người ta!".

Phong Tử Siêu đáp:

"Nha đầu ngốc, đây là cơ hội ta lấy lòng Kim Trục Lưu, đợi gã họ Lệ ấy khỏe hẳn, ta sẽ nhờ y nói tốt trước mặt Kim Trục Lưu, làm sao có thể hại y?".

Phong Diệu Thường nghe cha mình nói như thế, chỉ nghĩ Phong Tử Siêu có thành ý, mừng rờ:

"Cha, nếu thế thì tốt. Nhưng sao lúc nãy cha không cho y biết tên thật?".

"Y vừa mới bệnh chưa khỏi, cho y biết sợ y sẽ nghi ngờ. Đến khi y khỏe hẳn, ta nói cũng không muộn".

Phong Diệu Thường nghe cũng có lý nên rất yên tâm, liền làm cơm cho Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh ngầm vận huyền công, ngưng tụ chân lực, qua một canh giờ tinh thần lại hồi phục thêm mấy phần. Nhưng cơ thể vẫn còn hư nhược, sức vẫn còn yếu.

Phong Diệu Thường nấu xong một nồi cháo, làm vài món ăn thì trời đã về chiều, ba người cùng dùng bữa tối trong khoang của Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh ăn no nê, co duỗi tay chân rồi cười:

"Phùng lão gia, ông lái thuyền rất giỏi! Lúc nãy qua một đoạn chảy siết tôi rất lo cho ông". Phong Tử Siêu bảo mình họ Phùng nên Lệ Nam Tinh gọi y là Phùng lão gia.

Thuở còn trẻ Phong Tử Siêu đã từng vùng vẫy ở hai đường sông nước, vẫn còn nhớ cách lái thuyền, nhưng không tinh thông như trước, nghe Lệ Nam Tinh khen như thế thì biết chàng cũng là một người trong nghề, lòng thầm thất kinh.

Lệ Nam Tinh nói:

"Chất độc không còn trong người tôi nữa, xem ra ngày mai tôi có thể cầm lái cho người".

Phong Tử Siêu can:

"Đừng gấp, người hãy nghỉ thêm vài ngày".

Lệ Nam Tinh mỉm cười:

"Để tôi thử xem sao". Rồi cầm cây huyền thiết bảo kiếm lên. Tuy chàng nhấc thanh kiếm lên được nhưng cũng hơi đuối sức, Phong Diệu Thường nói:

"Hãy mau đặt xuống".

Lệ Nam Tinh đặt thanh kiếm xuống rồi cười:

"Không có sức dùng thanh kiếm này nhưng vẫn còn sức cầm bánh lái".

Phong Tử Siêu vừa lo vừa mừng, thầm nhủ:

"Tên tiểu tử này khỏe nhanh như thế, thêm hai ngày nữa e rằng mình không phải là đối thủ của y. Nếu muốn trừ y thì phải làm cho sớm. Nhưng không biết có nên hại y hay không? Làm sao giấu được ả nha đầu này?".

Dùng cơm tối xong, Phong Diệu Thường nhường khoang cho Lệ Nam Tinh, nàng cùng cha ra phía khoang trước.

Phong Tử Siêu lăn qua trở lại, lòng thầm tính toán:

"Có giết Lệ Nam Tinh không? Làm thế nào mới có lợi hơn cho mình?".

Không giết Lệ Nam Tinh đương nhiên là sẽ lấy lòng được Kim Trục Lưu, sau này Kim Trục Lưu không những không gây phiền phức cho mình mà sẽ còn cảm kích mình. Nhưng như thế thì phải đi chung dường với Kim Trục Lưu, chừng nào mới ngóc đầu lên nổi".

Phong Tử Siêu nhớ lại thanh bảo kiếm, thầm tính toán:

"Mình không giết tên tiểu tử ấy, y sẽ cầm cây huyền thiết bảo kiếm đi. Vật hiếm có như thế đã cầm trong tay rồi lại đánh mất, chẳng phải đáng tiếc hay sao?".

Phong Tử Siêu chợt nảy ra một ý:

"Đúng rồi, Sử Bạch Đô vốn muốn tặng thanh kiếm này cho Tát tổng quản, nay Sử Bạch Đô khó giữ mạng, mình đương nhiên không thể trả kiếm cho y. Nhưng mình có thể đoạt thanh kiếm này để tự tặng cho Tát tổng quản". Phong Tử Siêu nghĩ như thế nên sát cơ nổi lên. Y chỉ còn lo một điều là làm thế nào mới giấu được Phong Diệu Thường.

Phong Tử Siêu lại nghĩ:

"Nếu tên tiểu tử này còn hôn mê, mình sẽ có cơ hội hạ độc thủ!" Nghĩ đến đây thì chợt nảy ra một chủ ý.

Phong Tử Siêu ngồi dậy để thử xem con gái có còn thức hay không, vừa mới ngồi dậy quả nhiên nghe Phong Diệu Thường hỏi:

"Cha, cha chưa ngủ sao?".

Phong Tử Siêu đáp:

"Cha muốn uống chén trà. Con hãy ngủ trước". Trong bụng nghĩ:

"Con nha đầu đang đề phòng mình, được, ta xem thử ngươi chịu được mấy lúc?".

Phong Tử Siêu uống trà rồi nằm xuống ngủ. Một hồi nữa, y giả vờ ngay lên kho kho.

Ban ngày Phong Diệu Thường đã nhọc sức, nghe cha mình ngáy lớn như thế, Phong Diệu Thường bất giác lơi lỏng tinh thần, không lâu sau cũng ngủ thiếp.

Phong Tử Siêu thì thầm kêu:

"Thường nhi, Thường nhi!" Y không nghe nàng trả lời, trong lòng thầm mừng, rồi liền ngồi đậy, trong tay cầm một vật, dò dẫm bước về khoang trước.

Trong tay y cầm một cái ống thổi, trong ống thổi chứa kê minh ngũ cổ phản hồn hương. Phong Tử Siêu vốn không phải là người giỏi dùng độc, nhưng đây là loại mê hương thường dùng nhất trên giang hồ, Phong Tử Siêu xuất thân từ hắc đạo nên vẫn mang theo kê minh ngũ cổ phản hồn hương.

Loại mê hương này rất bình thường, nhưng sau khi hít vào thì phải đến trời sáng mới tỉnh nên gọi là kê minh ngũ cổ phản hồn hương.

Phong Tử Siêu ngậm thuốc giải trong mồm, đốt mê hương, thọc ống thổi vào khe cửa rồi thổi mê hương vào trong khoang của Lệ Nam Tinh.

Y định sau khi Lệ Nam Tinh đã hôn mê thì ra tay điểm vào tử huyệt của chàng.

Như thế có thể giết Lệ Nam Tinh mà không để lại dấu vết. Phong Tử Siêu tuy tính như thế nhưng y không ngờ rằng Lệ Nam Tinh là một người giỏi sử dụng độc. Tuy chàng chưa bao giờ dùng thuốc độc nhưng lại nghiên cứu rất sâu đối với các loại độc.

Lệ Nam Tinh đang mơ màng chợt ngửi có một luồng hương thơm thổi vào, chàng trở nên tỉnh táo hơn, lấy làm ngạc nhiên:

"Ai lên thuyền ám toán mình?" Đương nhiên chàng nằm mơ cũng không ngờ rằng người đó chính là Phong Tử Siêu.

Lệ Nam Tinh sợ lên tiếng thì kẻ này sẽ nhảy xuống nước, chàng vừa mới khỏe lại, tuy giỏi bơi lội nhưng cũng khó bắt hung đồ. Vì thế cứ nằm yên giả như mình đã hôn mê.

Phong Tử Siêu thổi một hồi đã hết mê hương, thấy bên trong chẳng có động tĩnh gì, trong lòng thầm mừng:

"Được, mình sẽ vào làm cho tên tiểu tử này trở thành con ma hồ đồ?".

Phong Tử Siêu rón rén bước vào, sờ vào người Lệ Nam Tinh, đang định tìm tử huyệt thì đột nhiên cảm thấy be sườn tê rần, muốn kêu cũng không ra tiếng, lập tức ngã vật xuống.

Lẽ ra Lệ Nam Tinh lúc này không dễ đắc thủ như thế. Đó là bởi vì Phong Tử Siêu tưởng Lệ Nam Tinh đã hôn mê nên không hề phòng bị, giả sử y cầm theo binh khí còn có thể chiếm thượng phong. Nhung y lại sợ con gái mình phát hiện nên thành thử không hại người được mà người hại mình.

Lệ Nam Tinh ngồi dậy, cười lạnh lẽo:

"Ngươi chỉ là tên tiểu tặc mà cũng dám dùng mê hương hại ta. Được, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi". Phong Tử Siêu vẫn còn tỉnh táo, nhưng trong người cảm thấy có vô số cây kim đâm vào lục phủ ngũ tạng của mình, đau đớn nhưng muốn kêu cũng không ra tiếng.

Lệ Nam Tinh vừa đánh đá lửa châm đèn vừa kêu lên:

"Phùng lão gia, tôi bắt được một tên tiểu tặc, ồ, ông ... sao lại là ông?" Đèn vừa sáng, Lệ Nam Tinh đã nhìn rõ tên tiểu tặc ấy chính là "Phùng lão gia" cho nên bất giác ngẩn người ra.

Lệ Nam Tinh ngạc nhiên kêu lên:

"Phùng lão gia, ông đã cứu tôi tại sao còn hại tôi?".

Phong Tử Siêu mở to cặp mắt, cổ họng kêu lên khèn khẹc, trong bụng muốn biện giải cho mình nhưng không nói thành tiếng được.

Lệ Nam Tinh chợt hiểu ra, đang định giải huyệt đạo cho Phong Tử Siêu, chợt nghe có một giọng nói kêu thét lên:

"Lệ công tử, hãy nương tay!" Té ra Phong Diệu Thường đã thức đậy, thay đồ chạy đến đây, vừa thấy Lệ Nam Tinh giơ tay vỗ xuống người cha mình, nàng tưởng Lệ Nam Tinh lấy mạng y.

Lệ Nam Tinh chột dạ, thầm nhủ:

"Đúng, đợi mình hỏi sự thực rồi giải huyệt đạo cho y. Nay võ công của mình vẫn chưa hồi phục, cẩn thận vẫn hơn". Thế rồi chàng rút tay về, nói:

"Phùng cô nương, cô đến thật đúng lúc, tôi muốn hỏi cô nương chuyện này!".

Phong Diệu Thường cố kìm nước mắt:

"Cha tôi đã làm ra chuyện như thế này, tôi thật sự không còn mặt mũi nào cầu xin công tử ...".

Lệ Nam Tinh thất kinh:

"Như thế cha của cô nương đã có ý hại tôi từ trước?

Phùng cô nương, tại sao thế?".

Phong Diệu Thường đáp:

"Tôi không phải họ Phùng mà là họ Phong. Tôi tên Phong Diệu Thường, cha tôi tên Phong Tử Siêu. Công tử có nghe nói đến tên của cha con tôi chưa?".

Lệ Nam Tinh đa từng nghe Kim Trục Lưu kể chuyện. Phong Diệu Thường và Tần Nguyên Hạo, lập tức vỡ lẽ ra, kêu lên:

"Ồ, té ra đây là Phong cô nương". Không đợi Phong Diệu Thường giải thích, chàng đã hiểu được mấy phần nên giải huyệt đạo cho Phong Tử Siêu rồi bảo:

"Kim Trục Lưu đã kể chuyện của ông cho tôi biết, lần trước y tha ông, vốn muốn ông thay đổi, nào ngờ ông lại không biết hối hận. Tại sao ông hại tôi?".

Phong Tử Siêu đỏ mặt, cố cãi:

"Lệ công tử, tôi vốn không muốn hại mạng người, tôi chỉ định xông thuốc mê rồi ném ngài lên bờ. Bởi vì tôi sợ Lục Hợp bang gây phiền phức cho tôi".

Lệ Nam Tinh không già dặn việc đời, nghe Phong Tử Siêu nói như thế cũng cảm thấy có lý. Chàng mới nói:

"Ta vốn không muốn liên lụy ông, nhưng giờ đây đành phải mượn con thuyền của ông, có phải ông còn muốn hại ta không?".

Phong Tử Siêu cúi đầu:

"Tôi rất hối hận. Nhưng giờ đây đã nghĩ thông, cứu người thì phải cứu đến cùng, dù có chút rủi ro cũng chẳng sá gì. Lệ công tử người hãy thứ lỗi cho tôi".

Lệ Nam Tinh hỏi:

"Nếu kẻ thù của tôi đuổi đến, ông có ám toán tôi không?".

Phong Tử Siêu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn trời thề:

"Nếu có lòng khác tôi sẽ chết không toàn thây".

Phong Diệu Thường không muốn nhìn thấy cảnh ấy, nàng quay mặt đi:

"Cha, mong cha thật sự hối hận, từ rày về sau nên làm người tốt. Nếu không làm nhiều chuyện bất nghĩa sẽ tự chôn mình, Kim đại hiệp đã tha cho cha, Lệ công tử cũng tha cho cha, nếu lần thứ ba gặp phải người khác thì chưa chắc cha thoát chết". Phong Diệu Thường đang rối bời trong lòng, nàng biết cha mình nói dối nhưng không muốn vạch trần trước mặt Lệ Nam Tinh. Nàng chỉ đành vừa khéo léo khuyên cha mình, vừa nhắc nhở Lệ Nam Tinh không nên hoàn toàn tin.

Đương nhiên Lệ Nam Tinh không hoàn toàn tin Phong Tử Siêu, những chàng đã quyết định không giết y, đương nhiên cũng chẳng thèm làm khó y.

Chàng thầm nhủ:

"Công lực của mình tuy chưa hồi phục nhưng cũng chỉ cần vài ngày nữa. Trong vòng ba ngày, công lực có thể hồi phục được tám phần. Võ công của Phong Tử Siêu tầm thường, đã bị mình điểm huyệt rất nặng tay, ít nhất ba ngày sau mới hồi phục nguyên khí. Dù y có lòng khác mình cũng chẳng sợ. Huống chi có con gái y kềm chế y".

Chàng nghĩ như thế cho nên bình tĩnh nói với Phong Tử Siêu:

"Còn ba ngày nữa sẽ đến Kim Lăng, đến Kim Lăng ta sẽ ra đi, quyết không liên lụy đến ông".

Phong Tử Siêu giả vờ cảm kích:

"Lệ công tử nghĩ cho chúng tôi, tôi thật lấy làm cảm động".

Thế rồi trận phong ba đã qua, Phong Diệu Thường và cha trở về khoang trước, Lệ Nam Tinh cũng yên tâm nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau mọi người tiếp tục lên đường, Lệ Nam Tinh và Phong Tứ Siêu thay phiên nhau cầm bánh lái. Chẳng ai nhắc đến chuyện đêm qua nữa. Phong Tử Siêu thì tỏ ra rất cung kính, một ngày bình an trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Đến trưa ngày thứ ba thì đã vào đến Nội Hà, Phong Tử Siêu đang cầm bánh lái, chợt thấy trên bờ có người phóng ngựa tới, Phong Diệu Thường không để ý, nhưng Phong Tử Siêu đã nhận ra kẻ ấy chính là Văn Thắng Trung.

Phong Tử Siêu vui mừng, nhưng vẫn giữ bình thản:

"Lệ công tử, làm phiền công tử cầm lái cho tôi một lát". Vốn là Phong Tử Siêu cầm lái chưa được bao lâu, chưa đến lượt Lệ Nam Tinh nhưng chàng không hề nghi ngờ, chỉ tưởng y tuổi già sức yếu cho nên muốn đổi sớm với mình, do vậy thản nhiên cầm lấy bánh lái.

Phong Tử Siêu trao bánh lái, rồi đột nhiên. xỉa một chỉ nhanh như chớp vào be sườn Lệ Nam Tinh. Lệ Nam Tinh vừa mới nhận lấy bánh lái, nằm mơ cũng không ngờ Phong Tử Siêu lại ám toán mình? Chàng không kịp đề phòng chỉ thấy be sườn đau nhói, cây thiếc huyền kiếm đã bị y đoạt lấy. Nhưng Phong Tử Siêu muốn điểm huyệt đạo của Lệ Nam Tinh cũng không thể đắc thủ.

Phong Tử Siêu giật được thanh kiếm, lập tức cao giọng kêu:

"Văn thế huynh, đến đây mau, đến đây mau?" Văn Thắng Trung đang phụng lệnh Sử Bạch Đô đi ngược dòng tìm Lệ Nam Tinh, nghe Phong Tử Siêu gọi vội vàng phóng ngựa trở lại, vừa thấy Phong Diệu Thường và Lệ Nam Tinh ở trên thuyền, bất đồ lòng hoa nở rộ, vội vàng kêu:

"Phong tiền bối, ông hãy mau lái thuyền cặp vào bờ, tôi sẽ giúp ông!".

Lệ Nam Tinh cả giận, cầm cây dầm quát:

"Sao lại có lẽ này, ngươi có còn là người không? Mau trả kiếm lại cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo?".

Phong Tử Siêu cười lạnh:

"Có bản lĩnh cứ đến lấy!" Nói thì muộn, sự việc diễn ra rất nhanh, bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ vẽ thành một đường vòng cung chém về phía Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh giơ cây dầm đánh ra một chiêu Thần long nhập hải, đâm vào bụng của đối phương. Nhưng đây là cây dầm bằng gỗ, làm sao có thể địch lại cây huyền thiết bảo kiếm, chỉ nghe soạt một tiếng, cây dầm đã bị chặt mất một khúc.

Lệ Nam Tinh lắc người, không lùi mà tiến tới, nửa cây dầm trong tay múa tít như con linh xà, lúc điểm tới lúc rút về, lúc đâm sang bên trái lúc đâm sang bên phải, tấn công vào bảy đại huyệt trên mình Phong Tử Siêu, đó chính là Truy phong kiếm thức, Phong Tử Siêu đã từng thấy, chỉ đành múa kiếm hộ thân. Lần này Lệ Nam Tinh đâm không trúng, nhưng cũng không bị chặt đứt đầm.

Lệ Nam Tinh thấy Văn Thắng Trung thúc ngựa đến bờ sông, lòng thầm nhủ:

"Không ngờ tên lão tặc này lại cứng cỏi như thế, mình đành mạo hiểm vậy".

Té ra vì đêm qua Lệ Nam Tinh đã chế phục Phong Tử Siêu quá dễ dàng cho nên không đề phòng y. Cũng chính vì điều này mà chàng vẫn dám đi cùng một thuyền với y. Không ngờ bản lĩnh của Phong Tử Siêu tuy không bằng chàng nhưng cũng chẳng phải là tay vừa. Mà lúc này y đã giật được cây huyền thiết bảo kiếm còn Lệ Nam Tinh thì vẫn chưa hoàn toàn hồi phục công lực, tình thế rất bất lợi cho chàng.

Nhưng Phong Tử Siêu thấy chiêu số của chàng quá tinh diệu, lòng cũng hơi lo rồi vừa múa kiếm hộ thân, vừa chèo thuyền vào bờ.

Phong Diệu Thường thấy hai người đã động thủ, nàng càng hoảng sợ hơn, một lát sau mới kêu lên:

"Cha, sao cha có thể như thế?".

Phong Tử Siêu cười lạnh lẽo:

"Nữ nhân hướng ngoại, câu này quả không sai.

Được, nếu ngươi thấy trái tai gai mắt thì cứ sánh vai cùng tên tiểu tử này đối phó với ta!".

Phong Diệu Thường tức giận vô cùng, nhưng đầu gì y cũng là cha của nàng, đành bật khóc òa lên. Lệ Nam Tinh lướt người phóng chiêu, Phong Tử Siêu múa tít thanh kiếm, soạt một tiếng, cây dầm lại bị chặt đứt mất một nửa chỉ còn lại khoảng hai thước.

Khi Lệ Nam Tinh sắp mất mạng trong tay Phong Tử Siêu, Phong Diệu Thường kinh hoảng kêu lên:

"Cha, nếu cha giết y thì hãy giết luôn cả con!" Rồi liều mình lao tới, toan dùng thân mình che cho Lệ Nam Tinh, may mà Phong Tử Siêu không dám ra tay.

Nào ngờ Phong Diệu Thường tuy nhanh nhưng cũng chậm một bước, trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy kiếm quang bóng người cuộn vào nhau. Phong Diệu Thường lạnh mình, thầm kêu lên:

"Hỏng bét!" Chợt nghe Phong Tử Siêu kêu rú lên, thanh huyền thiết bảo kiếm vuột khỏi tay!

Té ra sau khi Lệ Nam Tinh bị chặt gãy cây dầm, chàng liền dùng một nửa còn lại như phán quan bút, đột nhiên lướt người tới điểm mũi dầm vào cổ tay Phong Tử Siêu.

Lúc này con thuyền đã cập sát bờ, cây kiếm của Phong Từ Siêu văng lên bờ.

Văn Thắng Trung nghiêng người chụp lấy chuôi kiếm cười ha hả. Còn Phong Tử Siêu cũng phóng người lên bờ.

Lệ Nam Tinh thầm kêu:

"Đáng tiếc!" Số là chàng chuẩn bị sau khi đoạt lấy kiếm thì sẽ bóp nát xương tỳ bà của Phong Tử Siêu, nhưng vì Phong Diệu Thường đã nhảy bổ tới che trước người chàng, Phong Diệu Thường vốn có ý che cho chàng, nhưng cuối cùng thành ra che cho cha mình, khiến cho Lệ Nam Tinh không đoạt được lại kiếm, cũng chẳng bắt được người.

Lệ Nam Tinh mất huyền thiết bảo kiếm, nào chịu ngừng lại, Phong Tử Siêu vừa chạm chân xuống đất với chàng cũng vừa đuổi theo. Văn Thắng Trung nói vội:

"Phong lão bá, cho tôi mượn thanh kiếm này, ông hãy khuyên lệnh ái, để tên tiểu tử này cho tôi". Kiếm đã rơi vào tay Văn Thắng Trung, Phong Tử Siêu không tiện đòi lại, biết rõ đây là kế Lưu Bị mượn Kinh Châu nhưng cũng phải cho mượn.

Lúc này Phong Diệu Thường cũng đã lên bờ, nàng tháo thanh kiếm trao cho Lệ Nam Tinh:

"Lệ công tử, dùng kiếm của tôi".

Văn Thắng Trung nổi cơn ghen trong lòng, sát cơ cũng trỗi dậy, cười lạnh lẽo:

"Phong cô nương, té ra cô đã bỏ tên tiểu tử Tần Nguyên Hạo? Lần tới chắc là đến lượt tôi?" Phong Diệu Thường mắng lớn:

"Mồm chó không mọc được ngà voi, khốn kiếp!".

Văn Thắng Trung nổi giận trong bụng nhưng vẫn bình thản:

"Đúng thế, tên tiểu tử họ Lệ vẫn còn sống thì đương nhiên không đến lượt tôi. Tôi chỉ đành phát thiệp mời Diêm Vương mà thôi". Y vừa nói vừa bước đến gần Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh biết kẻ địch không kém, nên chàng chăm chú nhìn động tác của Văn Thắng Trung, chẳng hề nhúc nhích, đến khi Văn Thắng Trung bước đến gần Lệ Nam Tinh đột nhiên quát:

"Câm mồm!" Rồi đâm soạt ra một kiếm.

Văn Thắng Trung giơ ngang kiếm chặn lại, đẩy ra một chiêu Thôi song bế nguyệt, miệng cười lạnh lùng:

"Tiểu tử thối, ngươi muốn chết! Ối chao!" Nói chưa dứt, chỉ nghe soạt một tiếng, tà áo của Văn Thắng Trung đã bị mũi kiếm quét rách.

Phong Tử Siêu kêu lên:

"Văn thế huynh đừng khinh địch, tên tiểu tử này là nghĩa huynh của Kim Trục Lưu!" Văn Thắng Trung hừ một tiếng, y nén giận trở tay múa lại một kiếm, gân xanh nổi lên, bảo kiếm tỏa ra một luồng ánh sáng bạc bảo hộ trước thân phản kích lại đối phương.

Lệ Nam Tinh chỉ cầm một cây thanh cương kiếm bình thường, không thể nào áp sát phát chiêu được, đành rút chiêu về. Văn Thắng Trung được nước lấn tới, đâm ra liên tục ba nhát kiếm. Lệ Nam Tinh thi triển Thiên la bộ pháp, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc. Văn Thắng Trung đánh ra ba nhát kiếm cũng chẳng chạm được vào tà áo của chàng.

Văn Thắng Trung đẩy Lệ Nam Tinh lùi một bước, hừ một tiếng:

"Là nghĩa huynh của Kim Trục Lưu thì sao?" Miệng nói như thế nhưng trong bụng cũng hơi sợ, thầm nhủ:

"May mà mình đoạt được thanh bảo kiếm, nếu không đã chẳng phải là đối thủ của y".

Lệ Nam Tinh vừa mới khỏe lại, công lực vẫn chưa hồi phục, lại thêm đã đấu một trận với Phong Tử Siêu trên thuyền, khí lực đương nhiên không kéo dài được lâu.

Kiếm pháp gia truyền của Văn Thắng Trung tuy không tinh diệu bằng chàng nhưng cũng là loại kiếm pháp thượng thừa, nhờ có thanh huyền thiết bảo hiểm nên sau ba mươi chiêu thì đã khiến cho Lệ Nam Tinh toát mồ hôi trán, kiếm chiêu cũng đã chậm lại. May mà Thiên la bộ pháp của chàng linh hoạt cho nên còn có thể né tránh được.

Phong Tử Siêu bước tới trước mặt con gái, dịu dàng:

"Thường nhi, con đừng giận, cha cũng chỉ muốn tốt cho con".

Phong Diệu Thường lạnh lùng:

"Cha chỉ đẩy con vào hố lửa!".

"Nay cha không buộc con đến Dương Châu gặp Sử Bạch Đô nữa, chẳng phải đã thuận theo ý con rồi sao? Tên tiểu tử Tần Nguyên Hao có gì tốt, tên tiểu tử này là phản đồ của triều đình, nếu con lấy y mới chính là nhảy xuống hố lửa? Còn Văn thế huynh thì đã quen biết từ trước với con, y là con nhà danh giá, đối với con lại tốt như thế ...".

Phong Diệu Thường bịt tai:

"Cha đừng làm bẩn tai con, con không nghe!".

Phong Tử Siêu cả giận, nhưng vì muốn con gái nghe theo mình cho nên không dám ra tay. Phong Diệu Thường giận dữ:

"Con biết cha sẽ mắng con là đứa bất hiếu, thôi được, cha cứ coi như con đã chết từ lâu!" Phong Tử Siêu tức giận:

"Sao lại có lẽ này, con ... con dám cãi lại ta?".

Nói đến đây, chợt nghe tiếng cười khanh khách vang lên:

"Có người đánh nhau, lại có người cãi nhau, ở đây thật là náo nhiệt! Cha, đừng đi nữa, ngừng lại xem thử!".

Phong Tử Siêu ngẩng đầu nhìn lên, té ra có hai cha con nhà nọ đang đến. Người cha tuổi khoảng năm mươi, mình mặc đại quải màu lam, trong tay cầm một cái ống điếu to bằng miệng bát, trong giống như một ông lão nhà quê. Còn người con là một thiếu nữ tuổi chưa đến hai mươi, ăn mặc trông rất giản dị nhưng rất xinh đẹp. Hai cha con đứng cùng với nhau thật chẳng tương xứng tý nào, nếu nàng ta không gọi một tiếng "Cha", người ta không nghĩ đó là hai cha con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.