Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 48




A Manh ngồi ở đình viện xa xa, gió xuân thổi nhè nhẹ, toàn thân lười biếng, lại cảm thấy buồn ngủ.

“Tiểu thư, Diêu tiểu thư đến.” Nha hoàn ở không xa nói vọng đến.

Một lát sau, A Manh mới mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái, nhìn về phía nha hoàn Tri Thu cách đó không xa, mỹ nhân a, hình ảnh thật là đẹp, nàng chính là nha hoàn hồi môn của nàng.

“Uhm, mời nàng đến đây…” Lật người một cái, A Manh mơ hồ nói.

Tri Thu chần chừ nhìn nàng một cái, nói: “Diêu tiểu thư đang ở đại sảnh uống trà, tiểu thư cũng đến, các nàng …”

"Làm sao vậy?"

“Hai vị tiểu thư bất đồng, đang ầm ỹ lên ạ.”

Nghe xong, A Manh không thể ngủ tiếp, chậm chạp ngồi dậy, lấy tay xoa xoa cái trán để mình tỉnh ra một chút.

Lúc này, Tri Hạ cũng đồng thời mang một cái chậu lại, trên chậu đặt một cái khăn mặt trắng. Tri Hạ làm ướt khăn mặt rồi đưa cho A Manh lau, cuối cùng cũng làm nàng tỉnh lại.

Chuyện này rõ ràng không phải vì A Manh lười nhác mà là vì đêm qua, vị tướng quân kia trở lại, lên giường, ép cuộc nàng quá đáng, đương nhiên nàng chỉ có thể ngủ bù vào ban ngày mà thôi.

Đi vào đại sảnh, vừa bước vào, A Manh liền phát hiện không khí ở đại sảnh có chút không đúng, lại nhìn đến gương mặt của hai cô gái ngồi kia, lạnh lùng và âm trầm, liền đoán được cuộc chiến vừa xong của hai người, xem ra không có kết quả tốt!

“Thanh Thanh, Nguyệt Quyên, các ngươi làm sao vậy? Nguyệt Quyên hôm nay không phải là cùng các tiểu thư Triệu gia đi dâng hương sao?” A Manh cười nói, lại bảo nha hoàn thay trà lạnh, đưa trà mới lên.

Ngu Nguyệt Quyên lãnh đạm nhìn nàng một cái, nói: “Triệu muội muội sinh bệnh, thời gian thay đổi.”

“À, thì ra là thế.” A Manh gật đầu, “Đã thế, hay Nguyệt Quyên đến Viện Tỏa Lan chơi nhé? Ta đang định cho đầu bếp làm chút điểm tâm ngon ngon để các ngươi thưởng thức một chút, chúng ta cũng có thể cùng nói chuyện phiếm.”

Ngu Nguyệt Quyên nhăn mày lại, khinh bỉ liếc A Manh một cái, sau đó, cao ngạo cự tuyệt đề nghị của A Manh, bày ra bộ dáng khinh thường các nàng, rồi mang theo nha hoàn cao ngạo rời đi.

“Xí, bày đặt!” Diêu Thanh Thanh đối với việc Ngu Nguyệt Quyên rời đi xuy một tiếng, sau đó quay đầu nhìn A Manh, vẻ mặt chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, “Loại nha đầu không biết điều này, ngươi khách khí với nàng làm gì? Chỉ cần nguyền rủa một cái để nàng biết sự lợi hại của ngươi là được.”

A Manh bất đắc dĩ nhìn nàng, tức giận nói: “Nàng không có làm gì ngươi, sao lại tùy tiện nguyền rủa nàng?” Hơn nữa, chuyện nguyền rủa này cũng không phải vạn năng, tuy rằng không thể giải thích được năng lực quạ đen này của mình, nhưng nàng cũng không muốn sử dụng nhiều, miễn cho chính bản thân bị ỷ lại, thành kẻ không biết phân biệt phải trái, tùy hứng, lại bởi vì sắc mặt của người khác, liền đi nguyền rủa người.

Nghe nàng nói, Diêu Thanh Thanh cũng hiểu A Manh không đem Ngu Nguyệt Quyên để vào mắt, nên mới có thể khoan hồng độ lượng. Đối với A Manh, chỉ có kẻ chân chính phạm đến nàng, thời điểm mấu chốt, nàng mới phản kích, Diêu Thanh Thanh cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ hy vọng không phải lần nào đợi người ta tìm đến cửa mới có phản ứng.

“Quên đi, không nói đến nàng nữa, ta hôm nay tìm ngươi là có việc.” Diêu Thanh Thanh nói xong, nhìn nhìn nha hoàn bên người A Manh.

A Manh nhìn thần sắc nàng không đúng, liền nói: “Đến Viện Tỏa Lan thôi.”

Chờ khi hai người yên vị trong phòng ngủ của A Manh, nàng mới bảo các nha hoàn rời đi, nói: “Hôm nay sao lại đến? Hai ngày nữa là tiệc ở Túc Vương phủ rồi, chẳng lẽ ngươi đối với Tam công tử gấp đến độ muốn đến chỗ ta lấy khẩu cung?”

“Không phải!” Diêu Thanh Thanh lắc đầu, trừng mắt nhìn nàng một cái, lại lo lắng nói: “A Nhan mất tích!”

A Manh sửng sốt, trực giác nói: “Sao lại thế? A Nhan không phải ở nữ y cục sao?”

“Không phải, ta đã cho người đi hỏi thăm, một y nữ ở đó nói, A Nhan đã biến mất nửa tháng rồi!” Diêu Thanh Thanh lo lắng nói: “Hôm kia, thân thể nương ta không khỏe, ta cho người đi mời A Nhan qua phủ, nhưng không gặp được nàng. Lúc đầu thì ta không để ý, nhưng khi nha hoàn của ta đi hỏi thăm, mới nghe được tin, nửa tháng trước đột nhiên A Nhan rời khỏi y cục, thần sắc vội vàng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng hiểu tính tình A Nhan, nàng không để ý đến chuyện gì cả, nếu có chuyện khiến nàng vội vàng rời đi mà không để lại lý do, vậy là đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta quen biết nàng lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy nàng rời khỏi y cục mà.”

“Hay là nàng muốn trở về Dung gia? Ngươi đã phái người qua Dung gia chưa?” A Manh lại hỏi.

“Không có khả năng!” Diêu Thanh Thanh quả quyết phủ nhận. “Dung gia đối xử với A Nhan như thế nào ngươi cũng biết rồi, làm sao A Nhan có thể về Dung gia? Ta cũng cho người đến hỏi, A Nhan không về Dung gia. Ta hiện đang lo lắng, nàng ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Làm sao bây giờ, A Nhan chỉ là một nữ tử, nếu không về Dung gia, nàng có thể đi đâu? Nếu mà gặp phải người xấu thì sao?”

Nghe Diêu Thanh Thanh lải nhải, A Manh lại càng thấy rối rắm, an ủi nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá, chưa chắc gì A Nhan đã xảy ra chuyện mà! Ngươi tin vào bản lĩnh của A Nhan đi, nàng tuy là nữ tử, nhưng tính tình cùng y thuật của nàng, ngươi cảm thấy có ai có thể bắt nạt nàng sao?” Thật ra, thì A Manh cũng hoài nghi điều mình nói.

Diêu Thanh Thanh sửng sốt, sau đó suy sụp nói: “Ngươi nói ta quan tâm nhiều quá. Tính tình của A Nhan người bình thương đúng là không chịu nổi. Chỉ là A Nhan đã cứu ta một mạng, ta không muốn nàng gặp chuyện gì. Nàng bị người của Dung gia bắt đi làm y nữ đã đủ đáng thường rồi, ta…”

A Manh cười cười, đương nhiên hiểu tính tình thiện lương của Diêu Thanh Thanh, nàng đối với bằng hữu thập phần coi trọng, thậm chí có thể vì người ta mà hy sinh nhiều thứ, tựa như khi biết nàng gả cho nam nhân là người trong lòng mình, vì nàng, Diêu Thanh Thanh cũng rất nhanh buông ra, trái lại còn chúc phúc và động viên nàng nữa.

A Manh vỗ nhẹ nàng một chút, “Yên tâm, A Nhan bình thường không thể hiện ra, nhưng nàng thật sự có bản lĩnh. A Nhan là người, cũng có chuyện riêng, nói không chừng lần này là đi xử lý chuyện riêng đó, phỏng chừng qua vài ngày sẽ trở về. Đừng lo lắng quá, ngươi nên lo lắng đến vị hôn phu của ngươi mới đúng. Ngày mai ta sẽ cho ngươi mở to hai mắt mà nhìn Tam công tử kia một chút, thuận tiện cho ngươi được thỏa mãn lòng hiếu kỳ ~~~”

Nghe vậy, khuôn mặt Diêu Thanh Thanh bỗng hồng rực lên, nhìn bộ dáng bỡn cợt của A Manh, nhịn không được mà nhào qua chọc A Manh, không cho nàng nói lung tung. A Manh đương nhiên không cho nàng thực hiện được, tiếng cười cao hứng kéo dài trêu chọc nàng, khiến cho cô nương đĩnh đạc kia ngượng ngùng, hai người trêu chọc nhau cười đùa.

Đang lúc hai người nô đùa, một thanh âm như kinh lôi vang lên: “Các nàng đang làm gì vậy?”

Tuy rằng âm lượng thực bình thường, nhưng không hiểu tại sao, lại tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến hai người cảm giác như có một trận khí huyết quay cuồng, giật mình đánh trống ngực, tựa như có cái gì chặn ở cổ, hô hấp không thông thuận.

"Nôn!"

A Manh quay đầu nôn khan một tiếng, thân thể vô lực ngã xuống, rất nhanh được một đôi cánh tay đón lấy, sau đó một bàn tay to đặt trên lưng nàng, một luồng nhiệt từ lưng lan tỏa ra, vuốt vuốt ngực nàng, gương mặt cũng khôi phục sắc hồng.

A Manh ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, vô lực nở nụ cười, “Sao đã trở lại? Trời đã tối đâu?”

Nghe vậy, gương mặt Ngu Nguyệt Trác nhất thời có chút vặn vẹo. Hắn vốn không giận dữ mà là lo lắng, nghe được lời của nàng, thành ra dở khóc dở cười, đủ loại biểu tình rối rắm đan lẫn vào nhau, hình thành một loại biểu tình kỳ quái. Cũng không đoán được A Manh sẽ hỏi như vậy, dù sao hơn nửa tháng nay, mỗi lần vị tướng quân này hồi phủ đều là nửa đêm, sau đó, trời còn chưa sáng tỏ đã vội vàng rời đi, trừ bỏ A Manh cùng một vài nha hoàn ở Lan Tỏa viện, không ai ở phủ tướng quân có thể gặp được hắn, điều này khiến cho nhiều người trong phủ nghĩ tướng quân chỉ muốn quân doanh không muốn thê tử, vì thế nha hoàn của em chồng nàng còn lén cười nhạo nàng – bất quá, A Manh đều không để ý đến.

“Hôm nay không bận gì, cho nên trở về sớm hơn một chút.”

Ngu Nguyệt Trác trả lời, đem nàng đặt ngồi trở lại trên ghế, sau đó nhìn đến Diêu Thanh Thanh tài năng danh vọng đang ngồi ở ghế bên kia thở dốc.

Cũng như A Manh uể oải, vừa rồi, dưới cơn thịnh nộ của hắn, Diêu Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, nhưng có thể thấy thể chất hai người cách biệt, thân thể Diêu Thanh Thanh tốt hơn A Manh nhiều, thoạt nhìn chính là bá gái khỏe mạnh.

“A, Ngu biểu ca, ca đã về rồi!” Diêu Thanh Thanh miễn cưỡng cười cười, cảm thấy nguy hiểm, tự mình cách xa A Manh một chút.

Ngu Nguyệt Trác thần sắc bỗng chuyển, cười ấm áp: “Diêu biểu muội hôm nay sao lại đến chơi vậy?”

“Ha ha, muội đến tìm A Manh… Ách, biểu tẩu…”

Hàn huyên một hồi, không khí tốt lên, A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh ngốc nghếch bị nam nhân lòng lang dạ sói biến thái kia nói hai ba câu liền bị dụ, thật muốn che mặt, nhắm mắt làm ngơ. Tuy biết nam nhân này, công phu ngụy trang đã thuần thục đến lão luyện, nhưng nhìn chị em tốt của mình dễ dàng bị hắn mê hoặc, thậm chí qua mấy câu đã nói hết mục đích của mình, thậm chí còn quên luôn nguyên nhân khiến vừa rồi thân thể các nàng khác thường, có chút buồn bực.

“Thì ra ngày kia là tiệc đầy tháng của tiểu thế tử Túc Vương, xem ra ta hồ đồ mà thiếu chút nữa lại quên.” Ngu Nguyệt Trác lộ ra thần sắc hối hận, sau đó nói với Diêu Thanh Thanh: “Cám ơn biểu muội nhắc nhở, ta nghe nói trước kia muội giúp A Manh rất nhiều, trong lòng ta cũng thực cảm kích biểu muội đối tốt với A Manh như vậy!”

Diêu Thanh Thanh rộng rãi cười nói: “A Manh là hảo bằng hữu của muội, muội giúp nàng là đương nhiên, huống hồ hiện tại nàng còn là biểu tẩu của ta, nói gì đến cảm ơn!” Nói xong nhịn không được cười lên một tiếng, trong lòng thầm cảm phục mình có thể tiếp xúc gần như thế với anh hùng Đại Sở.

“Ân, Diêu biểu muội nói có lý. A Manh bình thường có hơi mơ hồ, hay bị thương, trong lòng ta cũng có chút lo lắng, bất quá sau này có Diêu biểu muội ở một bên giúp đỡ, ta vẫn nên cảm tạ muội.”

"Ngu biểu ca nói quá lời..."

......

A Manh đờ đẫn nhìn hai người ngươi tới ta đi khách sáo, rất nhanh, con nhóc ngốc Diêu Thanh Thanh đã bị nam nhân dụng tâm hiểm ác cố ý dẫn đường, sảng khoái đem chuyện ngày bé của nàng ra kể, khiến nàng trừng mắt nhìn bọn họ.

Đang lúc A Manh nổi giận muốn bủng nổ lên phá đám bọn họ, Ngu Nguyệt Trác quáng một ánh mắt bí hiểm đến, A Manh nhất thời ủ rũ.

Nàng không dám phá hư tâm tình của đại ma vương a.

Chờ đến khi Ngu Nguyệt Trác biết được những chuyện muốn biết, thập phần thân thiết ôn hòa cùng A Manh tiễn Diêu Thanh Thanh ra khỏi cửa, sau đó quét mắt nhìn A Manh một cái. Chỉ một cái liếc mắt, mà làm A Manh hết hồn, da đầu run lên, thầm nghĩ sao mình lại làm đại ma vương tức giận vậy?

Trở lại phòng, A Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, đối diện vẫn là nam nhân ưu nhã cười đến ôn hòa. Tình cảnh này, giống như tiểu hài tử làm chuyện sai đang chờ người lớn quở trách, thuyết giáo.

Ngu Nguyệt Trác tựa lưng vào ghế nhìn nàng chằm chằm, khi nàng chuẩn bị có ý muốn chạy trốn, rốt cuộc mở miệng.

“Nàng dám trốn ta vượt tường?” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên.

“Gì?” A Manh kinh ngạc nhìn hắn, phản bác nói: “Ta sao có thể làm ra chuyện này?”

“Nàng không dám sao? Ta tận mắt nhìn thấy!” Tiếp tục nghiến răng nghiến lợi.

“Lúc nào?” Vẫn còn kinh ngạc.

“Vừa rồi, ta tận mắt nhìn thấy!” Vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.

A Manh dại ra nhìn hắn, tuy rằng ánh mắt hắn thật hung tàn, nhưng vẫn duy trì nụ cười, toàn thân khí phái thập phần cao quý, nhưng thanh âm lại theo hàm răng nghiến bay ra, làm cho người nhìn không khỏi cảm thấy một trận tê dại, rõ ràng là cười như hoa nở, nhưng ánh mắt cùng thanh âm lại đáng sợ hung tàn, hại nàng nghĩ chính mình đã làm chuyện gì sai hay sao?

A Manh không khỏi rùng mình một cái, vội đem cái lý do vớ vẩn đó đá khỏi đầu, biện hộ cho bản thân, “Ta mới ở cùng với Thanh Thanh mà, đâu có hồng hạnh vượt tường, chàng không được tùy tiện nói xấu người tốt a!” Nói xong, tự nhiên cũng thấy nổi giận, loại chuyện xấu này không thể nói giỡn, thật sự chết người đó nha! “Con mắt nào của chàng nhìn thấy? Chứng cớ đâu?”

Nàng tự nhận sau khi gả cho hắn, chưa bao giờ cùng nam nhân khác tiếp xúc, thậm chí hạ nhân hay thị vệ là nam ở trong phủ, khi tiếp xúc cũng đều có nha hoàn bên người, chưa bao giờ một mình tiếp xúc với bọn họ, an thủ bổn phận, không có nhược điểm, là ai dám nói xấu nàng?

Thấy nàng còn dám dùng lý lẽ phản bác hắn, Ngu Nguyệt Trác nheo mắt lại, ánh mắt hung thần, biểu tình tựa như muốn ăn nàng, “Chẳng lẽ chuyện ta nhìn thấy nàng ôm một nữ nhân là giả? Ánh mắt ta còn chưa kém đến thế!”

Nói đến đây, A Manh nhíu mày, thanh âm có chút lạnh, “Quả nhiên, thảo nào lúc đó ta cảm thấy khó chịu, cũng không phải ngoài ý muốn! Nói, chàng đã làm gì?”

Thấy nàng nhiều lần chất vấn mình, Ngu Nguyệt Trác mím môi, thân thủ trực tiếp ôm nàng lại, gắt gao vây trong ngực, hung ác cắn trên cổ nàng một cái, làm nàng đau đến kêu lên!

“Chàng, chàng làm gì…” Tuy rằng không phải đau đến không có cách nào chịu được, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại muốn chảy ra.

Nhìn bộ dáng này của nàng, cơn tức giận cũng không thể phát ra được, chỉ còn lại đau lòng mà thôi.

Ngu Nguyệt Trác sờ sờ mặt nàng, sau đó lại liếm liếm chỗ vừa cắn nàng vài cái, ra vẻ hào phóng nói: “Quên đi, ta biết nàng không cố ý, nên tha thứ cho nàng lần này. Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lí do này nữa! Về sau nếu dám hồng hạnh vượt tường, ta cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

Nhìn hắn trưng ra vẻ mặt “ta đang khoan dung đại lượng, nàng hẳn nên cảm động đến rơi nước mắt”, A Manh thiếu chút nữa phun huyết! Rốt cuộc, không nhịn được nắm vạt áo hắn rít gào lên: “Vượt với em gái chàng ấy!”

Ngu Nguyệt Trác nhíu nhíu mày, bình tĩnh dùng tay áo lau nước miếng nàng phun trên mặt mình, nhắc nhở nàng: “Em gái ta cũng là em gái nàng, nàng cùng Nguyệt Quyên làm gì?”

“Câm miệng! Chàng rốt cuộc có hiểu hay không?! Chàng bảo ta vượt tường là sao? Thanh Thanh là nữ! Nữ! Nữ! Nàng là bạn tốt của ta, hai nữ nhân cùng một chỗ làm sao lại có thể xảy ra chuyện!?! Không đúng, ta không có làm gì, cũng không được nói là vượt tường! Chúng ta thực bình thường ở cùng một chỗ nói chuyện, vượt tường gì? Tướng quân gia, ánh mắt chàng làm ơn nhìn kỹ một chút, hiểu chuyện chút được không?!!! Khụ khụ khụ …”

Thấy nàng vì kích động mà không cẩn thận ho khan, Ngu Nguyệt Trác vội vàng vỗ vỗ lưng nàng để thuận khí, vì lời nói của nàng mà lại nhăn mày, có chút mất hứng nói: “Các nàng đang ôm lấy nhau mà …”

“Khụ khụ khụ … Câm miệng!” A Manh thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, nhịn không được quát lên: “Ai nói là hai nữ nhân ở cùng một chỗ là vượt tường???”

A Manh nhất thời quên đi bộ dáng nhu thuận trước mặt hắn, khí phách hùng hổ, khí thế đó làm cho người ta sợ hãi, khiến cho nam nhân xưa nay bá đạo nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời: “Diêm Ly Trần…”

"Cái gì?"

“Là Diêm Ly Trần nói!” Ngu Nguyệt Trác không chút do dự bán đứng vị nhạc công kia, thấy nàng giật mình trừng to mắt bổ sung: “Bất quá, ta cũng hiểu được hắn nói rất đúng. Trừ ta ra, nàng nếu chạm vào ai thì đó chính là vượt tường!” Nói xong, nghĩ nghĩ đến việc vừa rồi trở về, không cho nha hoàn thông báo, vốn muốn cho nàng một niềm vui, ai ngờ, nghênh đón hắn là hai nữ nhân đang cười đùa với nhau, lão bà của mình bị người khác chạm vào, hắn cảm thấy thực tức giận (lời tác giả: =_=! Giới tính thực khó mà nói!)

"..."

Thân thể A Manh mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, vẫn là Ngu Nguyệt Trác nhanh tay nhanh mắt đỡ thắt lưng của nàng ôm vào lòng, miễn cho nàng bị ngã xuống đất lạnh.

Sau một lúc lâu, A Manh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt thập phần kỳ quái mà xa lạ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngu Nguyệt Trác, ta vốn tưởng chàng chỉ vô sỉ một chút, không biết chàng lại có thể bị lừa như thế, thật đáng tiếc trước kia ta không nhân cơ hội mà lừa chàng!” Kỳ thật, nàng càng muốn biết là kẻ nào đã dạy cho hắn cái tư tưởng sai lầm này? A, thực đau đầu!

Nghĩ nghĩ, A Manh vỗ vỗ cánh tay hắn, để hắn buông lỏng tay, nhảy khỏi vòng ôm của hắn, ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với hắn, nghiêm mặt nói: “Ngu Nguyệt Trác, xem ra thưởng thức của chàng, đến suy nghĩ đều sai chuẩn mực hết!”

“Thưởng thức?” Ngu Nguyệt Trác híp mắt, trên mặt thực bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc chính mình làm sao không biết thưởng thức? Rõ ràng là bình thường nha. Càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, không khỏi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Đừng trống lảng, nàng thề cho ta, thề sau này không chạm vào người nào khác!”

"..."

Nhìn nam nhân này khó có được bộ dáng nghiêm túc, A Manh đột nhiên cảm thấy bi thương trong lòng, trong lòng thầm tan nát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.