Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 49: Như vậy sẽ không bị lạc nữa




Thẩm Nịnh Nhược chưa từng ăn mừng ngày Cá tháng Tư, bởi vì người khác không dám trêu cợt cô, nhưng không chỉ có ngày Cá tháng Tư, những ngày lễ khác cô cũng không mẫn cảm, có đôi khi yêu cầu xem vòng bạn bè mới có thể biết được hóa ra lại đến ngày lễ nào đó, hơn nữa ngày nghỉ phép quy định đối cô cũng chỉ là kỳ nghỉ dài hơn mà thôi.

Trừ cái đó ra cô không có ý tưởng khác.

Hôm nay bận trước bận sau, cô không có xem vòng bạn bè nên cô cũng không biết hôm nay là ngày Cá tháng Tư, càng không ngờ đến Khâu Dạng lại bày trò như vậy cho cô.

Cô thực sự rất thích.

Cuối cùng cũng cảm nhận được loại cảm giác kinh ngạc đã lâu chưa trải qua, dường như tất cả sự mệt mỏi trong cơ thể cô đều bị Khâu Dạng quét sạch hết, chỉ còn lại sự ấm áp trong tim và vui vẻ đôi mắt cô.

Thẩm Nịnh Nhược rất chắc chắn đêm nay cô sẽ có một giấc mơ đẹp, bởi vì có Khâu Dạng ở bên cạnh.

Khâu Dạng chính là vị thần ban cho cô những giấc mơ đẹp.

Hai người đã ngủ cùng nhau ba ngày liên tiếp, Khâu Dạng sau khi tỉnh dậy mới nhận ra điều này, điều này thực sự đã vi phạm ý định ban đầu của nàng, trước đó nàng muốn sớm chấm dứt mối quan hệ không chính đáng này và không liên lạc với Thẩm Nịnh Nhược nữa, bây giờ mọi chuyện đã mất kiểm soát.

Nhưng nàng không bài xích, thậm chí cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Nàng có thể ngủ ngon hơn khi có Thẩm Nịnh Nhược ở bên cạnh.

Thẩm Nịnh Nhược đỡ cảm mạo hơn rất nhiều, hôm nay có thể lái xe đến công ty, điều này làm cho Khâu Dạng yên tâm không ít.

"Nhớ phải uống nước."

"Uống nhiều nước ấm mới mau khoẻ."

Trước khi cùng Thẩm Nịnh Nhược tách ra, Khâu Dạng lại dặn dò hai câu, nàng hy vọng Thẩm Nịnh Nhược sớm khoẻ lên.

Không ai thích bị cảm mạo hành hạ.

Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười: "Chị biết rồi."

Cô nói rồi dừng lại: "Chị uống một ly nước sẽ gửi cho em một tin nhắn."

Từ những lời này Khâu Dạng nghe ra ý khác, nàng mím môi dưới, sau đó cúi đầu đưa điện thoại di động mở khóa, đưa mã QR WeChat ra trước mặt Thẩm Nịnh Nhược, với vẻ mặt và ngữ khí đều nhàn nhạt: "Quét đi."

Thẩm Nịnh Nhược khóe mắt mỉm cười: "Tiểu Dương của chúng ta thật thông minh a."

Cô vừa mới cố ý chỉ nhấn mạnh vào tin nhắn, ý là đang nói chính mình còn chưa thêm WeChat của Khâu Dạng.

Hai người quen nhau cũng gần một tháng, còn thường xuyên qua lại, nhưng WeChat cũng chưa có nữa.

Kỳ thật không thêm cũng không phải không được, bởi vì các nàng có số điện thoại của đối phương, nhưng Thẩm Nịnh Nhược chính là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Lúc trước ở Tây Thành hai người chưa từng nhắc qua chuyện này, khi đó có rất nhiều sự ăn ý a, nhưng từ khi đó Thẩm Nịnh Nhược liền cảm thấy có chút tiếc nuối, hiện tại một chút tiếc nuối cũng không còn.

"Được." Thẩm Nịnh Nhược gửi lời mời kết bạn qua, chờ Khâu Dạng chấp nhận, mới hài lòng mà tắt di động.

Khâu Dạng "Ừm" một tiếng: "Vậy đi thôi."

"Còn không đi làm nữa thì sẽ đến muộn đó."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược cao giọng âm cuối, nhưng cô vẫn còn chút giọng mũi, nghe tới liền có chút rầu rĩ, trước kia không loại cảm giác này cũng không thèm để ý, hiện tại tâm tình của cô rất tốt.

Khi bắt đầu cuộc họp các nhân viên thấy biểu cảm của cô cũng có chút kinh ngạc, hôm nay hiếm khi thấy tổng giám không cau mày, các nhân viên đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng đem chuyện này kết luận đại khái vì hôm nay là thứ sáu.

Hơn nữa lần này không chỉ nghỉ hai ngày mà là ba ngày, bởi vì ngày mai là tết Thanh Minh.

Kỳ nghỉ ba ngày rất quý giá, mọi người đều lên kế hoạch đi chơi như thế nào.

Tối hôm qua bởi vì chuyện ngày Cá tháng Tư nên Thẩm Nịnh Nhược mới xem lịch, cũng mới phát hiện ngày mai sẽ nghỉ tết Thanh Minh, cô không có ý tưởng gì, chỉ muốn cùng Khâu Dạng ở bên nhau.

Hiện tại thân phận của các nàng như đã có sự hoán đổi, trước kia cô cảm thấy Khâu Dạng đang cần chính mình, hiện tại hoàn toàn ngược lại, là cô rất cần Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, cô thực tham luyến hơi ấm hiếm có này, cô muốn có được nhiều hơn.

Đồng thời cũng cảm thấy Đào Tư Nhàn càng không phải đồ vật, nếu làm tổn thương người khác, Thẩm Nịnh Nhược không ý tưởng, nhưng người tổn thương chính là Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược mày liền gắt gao ninh lên.

Cô không ngừng nhớ tới câu nói của Khâu Dạng hai ngày trước.

- Không sao đâu.

- Không trách chị.

- Là em không có cách nào liền có thể quên nhanh như vậy.

Thời gian Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng tiếp xúc nhiều thế này, cô có thể rất chắc chắn là nếu Khâu Dạng thật sự thích người nào đó, khẳng định sẽ đặt đối phương ở hàng đầu con tim, cô nhận ra được điều này lúc sau liền rất ghen ghét Đào Tư Nhàn.

Mà Đào Tư Nhàn không những không quý trọng, còn âm hiểm xảo trá lừa gạt Khâu Dạng lâu như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược đặt tay ở trên bàn làm việc bất tri bất giác lặng yên nắm chặt thành quyền, giây tiếp theo, Khâu Dạng gửi tin WeChat đến mới xoa dịu nỗi tức giận của cô.

Tiểu Dương: 【 Tối nay phải tăng ca sao? 】

Thẩm Nịnh Nhược thở ra một hơi, đem phẫn nộ của mình đều gạt đi, mới gõ chữ phản hồi: 【 Không tăng ca. 】

Có công việc không quá gấp, cô cũng không vội vàng hoàn thành.

Tiểu Dương: 【 Ừm. 】

Tiểu Dương: 【 Vậy em chờ chị. 】

"Chờ" vào thời điểm như vậy được khoác lên một lớp da đẹp đẽ, lúc trước Thẩm Nịnh Nhược thực sự không thích cái chữ này.

Thẩm Nịnh Nhược thích đúng giờ, cô thích đến sớm không thích chờ đợi.

Nhưng hiện tại cô lại thành cái người để người khác phải chờ, cô lại không nhịn xuống khóe miệng cong lên đôi mắt cũng cong lên theo.

Thời gian tan tầm của Khâu Dạng sớm hơn, còn cô muộn hơn một giờ, đây là công việc không còn cách nào khác.

Sau khi Khâu Dạng tan tầm về nhà mình trước, nàng cho mèo ăn và trang điểm, lúc này mới đến 6 giờ.

Nàng vốn muốn tự mình trực tiếp đến trung tâm thành phố nhưng Thẩm Nịnh Nhược không cho, một hai muốn tới đón nàng, nàng nhớ tới Thẩm Nịnh Nhược là người bệnh nên cũng không từ chối.

Nhưng có một chút chuyện ngoài ý muốn chính là kẹt xe, Thẩm Nịnh Nhược so với thời gian dự tính chậm tới mười phút mới tới của tiểu khu đón nàng.

Khâu Dạng lại thay áo hoodie cùng quần jean, dưới chân mang một đôi giày vải, hơn nữa nàng còn đem liền dây mũ áo hoodie buộc lại cái nơ xinh đẹp, liếc mắt nhìn qua giống hệt một cô sinh viên, thanh xuân xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

Cái lạnh đã biến mất rất nhiều theo thời gian, Khâu Dạng mặc thành như vậy cũng sẽ không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy mát mẻ và thoải mái.

Chờ Khâu Dạng thắt kỹ đai an toàn, Thẩm Nịnh Nhược mới mở miệng hỏi: "Có nhãn hiệu áo hoodie nào em muốn đề cử không?"

Khâu Dạng nhìn cô chớp chớp mắt, cảm thấy mê hoặc: "Vì sao lại hỏi em cái này?"

"Chỉ là......"

"Thấy em mặc rất dễ thương."

Thẩm Nịnh Nhược có chút lúng túng nói, trên thực tế cô không chỉ cảm thấy Khâu Dạng trông rất dễ thương mà vừa rồi còn khiến nhịp tim của cô mất đi tần số.

Khâu Dạng hiếm khi pha trò: "Vậy khả năng không phải vấn đề của quần áo." Nàng quay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ nói với giọng vui vẻ "Mà là do em dễ thương."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn sườn mặt nàng, bên môi ý cười sâu hơn rất nhiều, cô thanh giọng nói, mới nỗ lực bình thường mà "ừm" một tiếng: "Đúng là như vậy, không sai."

Khâu Dạng khen chính mình một hồi mặt có chút nóng lên, xe chạy về phía trước, nàng đem cửa sổ xe hạ xuống một ít để giảm bớt xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến Thẩm Nịnh Nhược còn đang cảm mạo, nàng chỉ để gió thổi vào trán mình, nhưng cho dù như thế tác dụng cũng đủ rồi.

Nơi họ muốn đến là trung tâm thành phố, nơi đó có rất nhiều cửa hàng, có đủ loại nhãn hiệu xa xỉ cho đến cửa hàng nhỏ giá hai tệ, loại nào cũng có.

Chỉ là hôm nay là kỳ nghỉ lễ ngắn, đoạn đường vẫn luôn trong trạng thái ùn tắc, đặc biệt là ở trung tâm thành phố, đi bộ còn nhanh hơn xe ô tô.

Phía trước lại bị chặn, lúc này Diêu Dao gọi điện thoại tới, Thẩm Nịnh Nhược không mang tai nghe, cầm lấy di động trực tiếp nghe.

"Nhược Nhược, cậu ở đâu?."

Thẩm Nịnh Nhược đưa mắt nhìn Khâu Dạng: "Đang trên đường đến trung tâm thành phố."

"Mua đồ gì sao?"

"Đúng vậy."

"Mình đang ở gần đó, mình hiện tại cảm thấy tụ họp quá nhàm chán, nhưng họ Việt kia mới vừa nhận việc vào tối nay."

"Cậu chờ mình một chút."

Thẩm Nịnh Nhược vừa nghe vừa nắm tay lái, cô nghĩ đến Khâu Dạng lông mày nhíu lại, nhưng Diêu Dao lại nghe tới thực đáng thương, cô nhấp môi dưới liền đồng ý: "Vậy cậu đến đây đi."

Thẩm Nịnh Nhược không nói với Diêu Dao rằng cô không đi một mình, nếu không dựa vào hiểu biết của cô về Diêu Dao, khẳng định là không muốn quấy rầy đến cô.

Nhưng cô không nói như vậy với Diêu Dao, cô quả quyết sẽ không để Diêu Dao nhàm chán mà tiếp tục chơi.

"Một người bạn của chị muốn cùng tới." Thẩm Nịnh Nhược nhìn mắt Khâu Dạng, bên ngoài đủ mọi màu sắc ánh đèn như đều tàng vào trong mắt Khâu Dạng.

Khâu Dạng vừa rồi có nghe thấy, nghe vậy nàng gật gật đầu, nàng cũng không có ý kiến: "Được."

Xe phía trước cuối cùng cũng di chuyển, xe khó khăn chạy trên đường, nhưng xem ra kẹt xe cũng không tệ như trước, qua tới mười phút liền đem xe đậu vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bên ngoài không còn chỗ nào đậu cả.

Hai người mở cửa xuống xe, sóng vai đi cùng một chỗ, cùng người khác tễ vào thang máy.

Thẩm Nịnh Nhược còn mặc trang phục đi làm, nhưng trên khuôn mặt cô không có nhiều biểu cảm, điều này khiến cô ấy trông lạnh lùng hơn, đứng trong đám đông vô cùng thu hút, Khâu Dạng chú ý tới bên cạnh có người cứ đưa mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược.

Mất khoảng mười giây để từ tầng hai xuống tầng một, hai người theo dòng người đi ra ngoài.

Trung tâm mua sắm thực náo nhiệt, cuối tuần lưu lượng khách qua lại rất đông, tòa nhà này có tổng cộng sáu tầng, hai tầng trên cùng bán đồ ăn, hai tầng trung gian bán quần áo, mà tầng một và tầng hai phía dưới chính là bán mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

Vì thế tần một hương nước hoa nồng hơn một ít, có người cùng bạn tới, có người cùng người yêu tới, quầy tỷ nhóm lúm đồng tiền như hoa, lấy ra trăm phần trăm tinh lực tới đón tiếp khách hàng.

Khâu Dạng nhíu nhíu mũi, nàng cảm thấy mùi hương đó cũng không dễ chịu bằng mùi hương chanh thanh mát trên người Thẩm Nịnh Nhược.

Nhưng trước mắt nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược không có hoàn toàn dựa vào nhau, khứu giác còn bị mùi hương khác phân tán đến nỗi nàng hiện tại cũng nghe không đến mùi hương trên người Thẩm Nịnh Nhược.

Bên cạnh người lui tới đều là người, hiện tại lại là giờ cơm, có người tiến vào chính là vì lên lầu đi dùng cơm.

Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược muốn đưa nàng đến chỗ nào trước, nàng chỉ đi theo bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược, nhưng đi được vài bước, Thẩm Nịnh Nhược liền nắm lấy tay nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt ý cười rõ ràng: "Sợ em đi lạc mất."

Khâu Dạng nhấp môi, không giãy giụa cũng không thoát ra, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược hơi lạnh và tiếng tim đập ngày càng lớn của mình.

Lúc trước khi còn ở bên Đào Tư Nhàn, hai người rất ít khi ở nơi đông người mà nắm tay như vậy, bởi vì Đào Tư Nhàn nói: "Tay trái phải cầm trà sữa, tay phải phải cầm di động."

Chính là không thể nắm tay nàng.

Mặc dù trên thực tế Khâu Dạng cũng không có cần cô ta nắm tay mình, nhưng nói không hụt hẫng là nói dối, chỉ tiếc cảm giác này thực mau đã bị nàng tự mình tiêu hóa, nàng tự an ủi chính mình rằng Đào Tư Nhàn nói đúng.

Hiện tại nhớ lại cảm thấy chính mình là đồ ngốc.

1

Thẩm Nịnh Nhược nhận thấy Khâu Dạng thất thần, nhưng cô không nói gì, chỉ nắm tay Khâu Dạng chặt hơn một chút, từ lúc đi qua đám đông còn thỉnh thoảng ôm lấy vai Khâu Dạng, để tránh bị người khác đụng trúng.

Như vậy cô sẽ gần Khâu Dạng hơn rất nhiều, Khâu Dạng lại ngửi thấy được mùi hương chanh trên người Thẩm Nịnh Nhược.

Nàng cụp mắt xuống, nhìn hai người nắm tay suy tư hai giây, nàng lật hai bàn tay lại, biến hai bàn tay đang nắm bình thường thành mười ngón tay đan vào nhau.

1

Lòng bàn tay dán lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay.

Trước đó các nàng cũng từng làm như vậy cả đêm trên giường, nhưng lúc ấy không nghĩ gì nhiều, hiện tại Khâu Dạng lại cảm thấy một cảm giác tê dại bắt đầu từ đầu ngón tay, chậm rãi đi ngang qua từ lòng bàn tay đến cổ tay rồi cánh tay của nàng, đến thẳng bên trong máu nàng.

Thẩm Nịnh Nhược hơi bất ngờ nhìn nàng một cái, nàng bắt gặp ánh mắt này, thần sắc như thường mà đáp lại: "Như vậy sẽ không bị lạc nữa."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược nhẹ giọng nở nụ cười, cô không khỏi dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay Khâu Dương hai cái, khóe miệng nhếch lên tựa hồ không có ý định áp xuống.

Diêu Dao ở chỗ đã hẹn đợi Thẩm Nịnh Nhược trong vài phút, sau khi đi một đoạn, cô ấy liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Nịnh Nhược, còn có một người trông như sinh viên đại đại học bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược --  là Khâu Dạng.

Diêu Dao:......

Cô ấy muốn bỏ chạy.

Nếu không phải Việt Sở có công việc bận, cô ấy cũng sẽ đến nỗi bị Thẩm Nịnh Nhược cho ăn "cơm tró" như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.