Hầu Môn Độc Phi

Chương 26: Nhớ Kỹ Nàng




Gặp được Vân đại thiếu gia, xác định với hắn điểm hẹn hợp mặt, An Ninh lặp tức quay trở về, vội vàng hướng về Hầu phủ . Thời gian này, An Lan Hinh luôn quấn lấy nàng, muốn nàng dạy nàng ta luyện cầm, nha đầu kia mặc dù ngây thơ, nhưng phía sau thân thế của nàng ta còn có một Dương Mộc Hoan mưu tính thâm sâu.

Mấy ngày nay, bà ta đuổi theo An Lan Hinh đến tận Thính Vũ Hiên của nàng, e rằng không phải không có mục đích, nếu để cho bà ta biết mình không ở trong phủ, nhất định sẽ dẫn đến tai vạ.

Ngã tư đường Kinh thành, biển người hỗn loạn. Đột nhiên, lúc đi ngang qua một nơi, An Ninh dừng lại một chút, nàng nhạy bén nhận thấy có một ánh mắt đang khóa chặt mình, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về hướng ánh mắt kia, lại chỉ thấy cửa sổ trống rỗng, một bóng người chợt lóe.

An Ninh nhíu mi, người nọ là ai? Nàng xác định vừa rồi chắc chắn có một người đứng ở cửa sổ bên kia, cảm giác ánh mắt ấy dừng lại trên người nàng... An Ninh trong lòng sinh ra một tia kháng cự, cảm giác này không khỏi làm cho người ta cảm thấy áp lực, ánh mắt này nặng tựa ngàn cân.

An Ninh nhìn cửa sổ kia rất lâu, vốn tưởng rằng người nọ cố ý tránh đi, thì sẽ không lộ diện. Nhưng không ngờ, lúc nàng đang muốn thu hồi tầm mắt, cửa sổ vốn không người thế nhưng lại xuất hiện một bóng dáng, An Ninh nhìn đến khuôn mặt kia, thân thể ngẩn ra, là hắn —— Thần vương Thương Địch!

Từ xa nhìn lại, có thể thấy được rõ ràng miệng hắn cười một cách châm biếm, nhất là đôi mắt kia, sâu không thấy đáy, lúc sáng lúc tối, biến hoá dị thường, giống như muốn nhìn thấu nàng.

An Ninh từ xa chống lại tầm mắt hắn, không biết vì sao, thế nào cũng không dời đi được. Đột nhiên, nàng thấy đôi môi kia chậm rãi khép mở.

"Ta nhớ kỹ nàng."

Tin tức không tiếng động truyền đến, An Ninh trong lòng cả kinh, quên mất chính mình giờ phút này đang giả dạng, nhất thời hoảng loạn cả lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, rời đi tựa như trốn chạy...

Trên lầu, bên trong một gian phòng trang nhã, Thương Địch nhìn nữ tử mặc nam trang bước đi rối loạn, trong mắt lóe ra ý cười. Mới vừa rồi, trong lúc vô tình nhìn thấy nàng đi ngang qua dưới lầu. Mặc dù nàng mặc quần áo nam tử, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng.

Nữ giả nam trang xuất môn, nha đầu kia đang muốn làm gì?

Vốn không nghĩ xuất hiện trong tầm mắt của nàng, nhưng một khắc kia, hắn ngược lại muốn trêu trọc nha dầu thú vị này, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của nàng, ý cười trên mặt Thương Địch càng đậm...

Mới vừa rồi nàng bối rối không giống giả vờ, nàng cũng có thời điểm chân chính bối rối nha? Bộ dáng hỗn loạn, trái lại làm cho người ta yêu thích.

"Tình huống đại khái chính là như vậy." Tô Cầm giương mắt, không hẹn mà nhìn thấy tươi cười trên mặt Thương Địch.

Quá rõ ràng, sự chú ý của hắn không có ở trên người của mình, trong lòng nổi lên một tia oán giận, "Thần vương điện hạ, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không?"

Tâm tư Thương Địch bị kéo về, đỉnh lông mày cau chặt lại, không phải vì Tô Cầm oán giận, mà là một chuyện khác.

Hắn cư nhiên thất thần! Không có ai so với hắn hiểu biết hơn chuyện mà Tô Cầm đang báo cáo là trọng yếu cỡ nào, mà hắn lại ngay thời điểm này thất thần.

Đây là việc chưa từng phát sinh bao giờ!

Nhưng mới vừa rồi... Trong đầu hiện ra một bóng dáng mảnh mai, con ngươi thâm thúy co lại, trong lòng nói không ra cái tư vị gì, hắn lại vì nàng mà phân tâm.

"Dưới lầu có cái gì?"

Tô Cầm nhíu mày, thân hình nhanh nhẹn, rất nhanh đến bên cửa sổ, muốn nhìn đến tột cùng có chuyện thú vị gì, có thể làm cho Thương Địch vào lúc này phân tâm, thật không đơn giản a.

Vẻ mặt Tô Cầm hưng phấn, tìm kiếm chuyện khác thường ở dưới lầu, nhưng cuối cùng cái gì cũng không tìm được, trừ bỏ đám người tới lui, cũng không có gì đặc biệt khác thường.

Nhất thời, như một quả bóng da bị xì hơi, cả người sụp xuống, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, vẻ mặt bất mãn, còn tưởng rằng có cái gì hay ho để nhìn, thật sự là lãng phí biểu cảm của hắn.

Thương Địch thu hạ mi mắt, cố ý thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi của mình, hướng đến nhuyễn tháp bên trong gian phòng, vân đạm phong khinh mở miệng, "Bắc Yến bên kia tình huống như thế nào?"

Nhắc tới chính sự, Tô Cầm nháy mắt thu hồi lại vẻ bất cần đời, "Đại hoàng tử Thương Dực vài ngày trước xin chỉ cùng Tuệ Mẫn công chúa Tây Lăng Quốc thành thân, sợ là có chủ ý muốn liên kết với Tây Lăng quốc!"

Con ngươi Thương Địch chợt lóe, phát ra một tia âm trầm, "Thành thân là chuyện vui, cũng là việc đại hỷ, nên có hạ lễ đưa tiễn, phân phó 'Kinh Trập' thay ta đưa một phần quà mừng đến đó đi!"

Tô Cầm giật mình, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ Thương Địch, để cho "Kinh trập" đưa quà mừng, loại quà này không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận được .

Nếu "Kinh trập" xuất hiện, nhất định sẽ được chứng kiến huyết quang. Xem ra, Đại hoàng tử Bắc Yến muốn lợi dụng đám hỏi để kết minh với Tây Lăng, tăng cường thế lực của mình, sợ không phải chuyện dễ dàng rồi!

"Hy vọng lúc ta thành thân, ngươi không phái sai 'Kinh trập' đến đưa lễ chúc mừng!"

Tô Cầm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ trước sau như một, đối với người bạn sinh tử này, hắn vô cùng hiểu rõ, ngày thường nhìn như vô hại, ở thời khắc mấu chốt lại có thể từ ngàn dặm quyết định thắng bại, vân đạm phong khinh, bất chấp sinh tử của người khác.

'Kinh trập' như là tu la, người người đều là cao thủ, làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, ngay cả hắn là Tô Cầm một mình chỉ có thể thắng mấy người, sợ cũng khó có thể ngăn cản đám người "Kinh trập" kia liên hợp công kích, may mắn, hắn và chủ nhân "Kinh trập" là bằng hữu, cho nên không đến nổi đối địch với bọn họ.

"Nếu ngươi thành thân, quà mừng tất nhiên là không thiếu được."

Thương Địch thản nhiên mở miệng, vuốt ve chén trà trong tay, thay đổi giọng điệu hung ác nham hiểm vừa rồi, thêm vài phần châm biếm.

Tô Cầm khẽ nhíu lông mày tuấn lãng, nghĩ đến cái gì, đôi mắt đào hoa nhất thời sáng lên, "Nói đến thành thân, nhị tiểu thư của An Bình Hầu phủ kia sắp cập kê, lấy kinh nghiệm từng trải của ta, sau cập kê, số người tiến đến cầu thân nàng ấy, sợ là sẽ san bằng đại môn của An Bình hầu phủ."

Tô Cầm chưa có quên tiểu nha đầu kia, càng không có quên Thương Địch ngày ấy ở yến tiệc Mẫu đơn bảo vệ nàng như vậy, khi đó cằm của hắn suýt nữa đã rớt ra.

Quen biết Thương Địch lâu như vậy, hắn còn chưa thấy qua hắn "Ôn nhu" với nữ tử nào như thế đâu!

Thật cẩn thận nhìn Thương Địch, mặt tràn đầy bỡn cợt, quả nhiên nhìn thấy tay cầm chén trà của Thương Địch run run, con ngươi rõ ràng có vài phần âm trầm, Tô Cầm cảm thấy như mình đã phát hiện ra một đại lục mới, thần sắc lại biến đổi,

"Ta cảm thấy được nha đầu kia không tệ, thanh lệ thoát tục, so với những quý nữ dáng vẻ kệch cỡm kia, khiến người ta thích hơn, bất quá, nàng còn chưa cập kê, không biết đã bớt nói lắp hay chưa?

Nhưng nếu là hảo hảo dạy dỗ vài năm..."

Phanh một tiếng, chén trà nặng nề rơi trên mặt bàn, lập tức truyền đến âm thanh lạnh lùng của Thương Địch, "Nếu ngươi muốn nữ nhân, ngày mai hoàng thượng chắc chắn sẽ đưa vài mỹ nhân vào trong phủ của ngươi, ngươi chậm rãi hưởng thụ... Về phần nàng..."

Nhớ tới vừa rồi dám cùng hắn đối diện mắt trừng mắt, Thương Địch khóe miệng khẽ nhếch, cười khẽ, nha đầu kia, sợ không phải người bình thường có thể chiếm lấy được, Tô Cầm cho dù khôn khéo, nhưng chưa chắc đánh bại được nàng!

Bỏ lại một câu, đẩy rèm ra, dáng người cao ngất lập tức biến mất ở ngoài rèm, lưu lại Tô Cầm còn đang kinh ngạc, suy nghĩ lời nói vừa rồi của Thương Địch, chợt bừng tỉnh, lập tức sải bước đuổi theo.

"Này, ta không muốn bị nữ nhân cai quản đâu!" Tô Cầm lớn tiếng kêu lên, xem ra hắn chạm phải râu hổ rồi, lấy kinh nghiệm bản thân, nếu không vội vàng nói xin lỗi, ngày mai định sẽ có người đưa mỹ nhân tới, hắn cho dù muốn cự tuyệt cũng không được. Bất quá, nghĩ đến cái gì, Tô Cầm lại dừng cước bộ, mặc cho Thương Địch càng chạy càng xa, mới vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng, lúc này là vẻ mặt cười quỷ dị.

Trong đầu hiện ra bóng dáng An Ninh, chiết phiến vỗ nhẹ lên đầu, "Liền làm như vậy đi! An Ninh tiểu thư, đêm nay sợ là phải mượn ngươi dùng một chút ."

Lúc này, vừa trở lại Hầu phủ, An Ninh đổi trở về một thân nữ trang, cơ thể xẹt qua một trận ớn lạnh, theo bản năng nhớ tới

Thương Địch, đôi mắt kia sâu không lường được ở trong đầu vẫn không thể xóa đi, thật giống như hắn biết mình nữ giả nam trang.

"Ta nhớ kỹ nàng !"

Cho dù ở rất xa, nàng cũng thấy rõ ràng trong miệng hắn thốt ra chữ, điều này làm cho trong lòng của An Ninh khó chịu. Kiếp trước, nàng mặc dù thân là Ly vương phi, nhưng ít khi tiếp xúc với Thương Địch, cho dù có, đều là bị khí thế hắn dọa cho kinh sợ.

Kiếp này, nàng mới cùng Thương Địch gặp qua hai lần, liền cảm thấy nam nhân này bí hiểm vượt xa lời đồn đãi miêu tả về hắn.

Hắn nhớ kỹ nàng .

An Ninh lòng treo ở nơi nào đó, bị hắn nhớ kỹ, không biết là tốt hay xấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.