Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 57




Phương Lê sau khi chốt con rùa đen, còn chốt đơn thêm cái giàn hoa có mấy con chim, nhìn đặc biệt xinh đẹp.

So với mọi người thích nuôi cún và mèo thì cậu lại sợ cún và càng sợ mèo hơn. Chỉ thích mấy con chim có bộ dáng xinh đẹp, màu sắc rực rỡ mà thôi.

Cậu đứng dưới giàn hoa mà bón thức ăn cho chim, cả người đều cảm thấy vui vẻ, cậu còn định khi chuyển chúng về thì sẽ tìm một cái sân viện thoáng đãng mát mẻ mà trang trí lại cho chúng.

" Xin lỗi tôi có thể bón cho chúng không?"

Phưong Lê nghe giọng phát ra phía sau nên cũng xoay đầu nhìn, liền thấy một cậu trai xấp xỉ tuổi cậu, Phương Lê vừa nhìn kĩ cậu trai sau đó thì ngay lập tức sửng sốt. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu đồng ý, còn đưa chén đựng thức ăn cho cậu trai, ngón tay Phương Lê nhẹ nhàng vuốt  ve lông tơ của con chim nhỏ, chim nhỏ được vuốt ve lại ngoan ngoãn đứng yên không hề có sự sợ hãi, nhìn đặc biệt đáng yêu.

" Khi vừa đến đây tôi thấy bọn nó liền rất thích, vừa nhìn đã thấy đẹp, giờ càng nhìn càng thấy thích hơn. Tôi cũng đã lên mạng search thử giá, quả thật quá quý, chỉ có thể nhìn chứ không thể nuôi nổi." Vưu Nhiên đứng cạnh Phương Lê vừa bón thức ăn cho mấy còn chim vừa nói. Còn Phương Lê thì đứng bên cạnh chỉ âm thầm nhìn cậu trai.

" Tôi là Vưu Nhiên, còn cậu?"

" Tôi là Phương Lê."

" Hình như tôi đã thấy cậu  ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ nổi." Vưu Nhiên cũng nhìn Phương Lê mà nói ra suy nghĩ của mình.

" Khi nãy tôi có thấy cậu múa."

".... Cậu nhận ra sao? Tôi có che mặt mà." Vưu Nhiên khá bất ngờ khi Phương Lê nhận ra y. Phương Lê chỉ nhẹ mỉm cười rồi lại nói.

" Đôi mắt cậu rất linh động, lại rất đẹp "

Khi nghe Vưu Nhiên theo vô thức vươn tay chạm lên khoé mắt.

" Chắc là do khi nãy tôi không có trang điểm, tôi chỉ nghĩ đến đây xem mấy con chim này một chút nên cũng không trang điểm nhiều, khi nãy tôi cũng có thấy cậu. Nhưng hình như trước đó tôi đã thấy cậu ở đây rồi, vậy mà nghĩ hoài vẫn không ra."

Tuy Vưu Nhiên vẫn luôn nói đã thấy Phương Lê ở đây, nhưng Phương Lê có thể khẳng định cậu chưa từng gặp Vưu Nhiên. Nhưng khi nãy cậu thấy y quen vì cậu đã nhớ ra một chút sự tình trong mơ, cậu thấy hình bóng Vưu Nhiên, y có quan hệ với Diêm Tuấn Khải.

Hai người vừa bón thức ăn cho chim vừa câu có câu không nói chuyện, tới khi thấy khách ngày một đông. Cũng may nơi họ đứng cũng ít người muốn đến nên khá thanh tĩnh.

Vưu Nhiên giả nữ để múa kiếm tiền học phí, nên cũng khá để ý ánh mắt người khác nhìn mình, y ngại ngùng mag hướng Phương Lê hỏi.

" Cậu có thấy con trai mà nhảy múa thì kì lạ không? Hơn nữa khi nãy tôi còn bận đồ nữ,có phải rất quái dị đúng không?"

" Con trai học nhảy múa thì có gì lạ chứ. Cũng đâu có quy định nào bắt buộc chỉ có con gái mới được nhảy múa." Phương Lê nghe Vưu Nhiên nói thì nghi hoặc mà hỏi ngược lại.

" Hồi trước tôi luôn bị mắng vì họ nói còn trai học nhảy múa sẽ tốn rất nhiều tiền, nào là tiền học phí, tiền trang phục phụ kiện này nọ."

Phương Lê nghe y nói mà trầm mặc, thật ra trước giờ cậu chưa từng nghe mấy lời như vậy bao giờ. Hơn nữa cậu học múa từ nhỏ rồi tham gia thi đấu cầm không ít tiền thưởng, dù có bị người thân cuỗm tiền cậu cũng chưa từng phải vừa làm để kiếm học phí.

" Nhiều lúc tôi còn cảm thấy có lẽ bản thân không thể kiên trì nổi với đam mê của mình."

" Đó là đam mê là sở thích của cậu, tại sao phải quan tâm người khác nghĩ thế nào?"

" Cậu không hiểu đâu, học vũ đạo là một việc khá vất vả. Hơn nữa muốn dùng vũ đạo để tạo nên kì tích cũng càng khó khăn." Vưu Nhiên thở dài mà nói.

Phương Lê nghe xong cũng khựng tay lại, mà nhìn y. Đây là lần đầu tiên y bị người khác nói không biết học vũ đạo có bao nhiêu vất vả Phương Lê cũng không phản bác gì, chỉ im lặng mà nhìn cậu trai đứng kế bên đang để thức ăn trong lòng bàn tay mà bón cho chim ăn.

“Vưu Nhiên.”

Vưu Nhiên được gọi thì sửng sốt xoay đầu nhìn, sau đó lễ phép mà gọi: “Triệu tổng.”

" Ta thật không nghĩ tới đây cũng có thể gặp em. Khi nãy ta thấy bên kia có vũ công đến múa, em cũng đến đây múa sao?" Triệu Tín khà khà cười, trên người còn mang mùi rượu.

Vưu Nhiên không muốn trả lời gã, nhưng cũng không dám đắc tội, trong đầu chỉ nghĩ không muốn để gã thấy y bận nữ trang mà múa, nên khá rối rắm. Triệu Tín lại nhìn qua người đứng cạnh Vưu Nhiên sau đó lại hỏi.

" Đây là bạn của em sao?"

" Không phải. Cậu ấy là khách được mời đến buổi tiệc, không phải đi cùng tôi, chúng tôi chỉ nói chuyện vài câu."

Vưu Nhiên nghe liền lập tức phản ứng không muốn Phương Lê bị liên lụy nên cố gắng giữ khoảng cách với cậu. Ánh mắt Phương Lê nhìn qua Triệu Tín một cái liền thấy vẻ mặt đáng khinh cùng ánh mắt trần trụi của gã liền cảm thấy không thoải mái. Nhưng Triệu Tín vẫn cứ khà khà cười hướng Phương Lê cùng Vưu Nhiên nói.

" Cùng uống một li thế nào?"

" Ta không uống rượu." Phương Lê không nhìn gã mà từ chối, sau đó còn bồi thêm một câu:" cậu ấy cũng không uống rượu."

" Nói như vậy là không cho ta mặt mũi sao?"

“Ngươi ai a?” Phương Lê lạnh mặt nhìn gã lại nói: “Ngươi là cái gì, ta phải cho ngươi mặt mũi chứ?"

Vưu Nhiên bị  lời nói của Phương Lê làm cho  hoảng sợ, trong lòng hoảng loạn sợ hãi cực độ, vì y biết Triệu Tín không phải là người dễ trêu chọc.

Triệu Tín nghe Phương Lê nói sắc mặt cũng trở nên rất khó xem, trong mắt mang theo tức giận nhìn Phương Lê, trong đầu đã nghĩ ra nhiều cách để Phương Lê hối hận. Chính là gã chưa mở miệng Phương Lê lại nói tiếp.

" Nếu ngươi muốn uống rượu, vậy để ta kêu chồng ta tới uống cùng ngươi, được chứ."

Nói xong Phương Lê liền giơ tay ra hiệu, trợ lí đứng một bên đã nhanh chóng bước ra khiến Vưu Nhiên giật bắn mình. Vì y đứng đây nãy giờ lại không cảm nhận được nơi đó có người đang đứng.

" Nhờ anh gọi tiên sinh đến đây, nói có người muốn cùng anh ấy uống rượu."  Khi trợ lí đến gần Phương Lê liền nói. Trợ lí nghe xong thì nhẹ gật đầu nói vâng rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ là khi trợ lí đi thì ở một góc khác lại có vài vị bảo tiêu cũng bước ra, đứng phía sau Phương Lê mà nhìn Triệu Tín... Vưu Nhiên nhìn đội hình của Phương Lê mà sửng sốt không thôi, trong lòng thầm nghĩ Phương Lê rốt cuộc là người thế nào. Không chỉ Vưu Nhiên mà cả Triêu Tín cũng á khẩu không biết nói gì, trong lòng càng sinh ra hoảng sợ, gã cũng tin chắc Phương Lê không phải dạng giống Vưu Nhiên, giờ gã chỉ hi vọng chồng của cậu trai trẻ này địa vị không quá lớn.

Diêm Mặc Nghiêu được trợ lý thông báo nên cũng đã nhanh bước đến, vừa đến gần đã ôm Phương Lê mà hỏi

“Làm sao vậy?”

" Chồng ơi ~~~! Vị này muốn cùng em uống rượu, nhưng em không uống rượu được, không bằng anh cùng gã uống đi." Phương Lê ôm hông Diêm Mặc Nghiêu mà ngước lên nhìn hắn nói.

Thật ra cậu rất thích vang đỏ, nhưng giờ lại không thể uống nên hơi khó chịu, lại có kẻ không có mắt dám đến lấy cái thái độ kẻ có chút tiền mà ép nên càng quạu hơn. Diêm Mặc Nghiêu nhẹ cúi đầu hôn lên khoé môi vợ nhỏ, sau đó đảo mắt nhìn Triệu Tín một lượt mới hỏi.

" Tên gì?"

Diêm Mặc Nghiêu cũng không biết Triệu Tín, nhưng là Triệu Tín khẳng định biết Diêm Mặc Nghiêu, cho nên gã thấy Diêm Mặc Nghiêu xuất hiện đã hoảng sợ cực độ, nghe hắn hỏi thì không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Gã còn chưa kịp trả lời thì Lư Đức Đào cũng đã bước đến. Khi nãy đang ngồi nói chuyện với khách thì y thấy trợ lí theo sau Phương Lê đến cạnh Diêm Mặc Nghiêu thì thầm gì đó, rồi Diêm Mặc Nghiêu cũng nhanh chóng mà đi. Lư Đức Đào biết Diêm Mặc Nghiêu rất quan tâm Phương Lê nên y cũng để người của mình theo phía sau cậu vợ nhỏ của Diêm đổng, người Diêm Mặc Nghiêu đến thì cùng lúc người của y cũng đến thông báo.

" Sao vậy, có chuyện gì ư?" Lư Đức Đào bước nhanh lại đây hỏi.

" Gã muốn cùng vợ ta uống rượu, ta vừa hỏi gã tên gì, để chuẩn bị uống với gã mấy li."

Lư Đức Đào lập tức nhìn về phía Triệu Tín tức giận nói: “Triệu Tín ngươi tìm chết sao?! Cút chỗ khác!”

Triệu Tín lập tức xoay người bước nhanh rời đi.

“ gã là ai?” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Lư Đức Đào hỏi: “ cậu quen sao?”

" Là một đứa em họ bà con xa, năng lực cũng không tồi, chỉ là nhân phẩm đặc biệt kém. Cho nên chưa từng giới thiệu với các cậu. Tớ thật không ngờ gã dám đến dùng thái độ như vậy nói chuyện, hai vợ chồng cậu yên tâm, tớ sẽ dạy gã bài học." Lư Đức Đào nhanh chóng giải thích.

Quả thật nếu Phương Lê đứng một mình, Triệu Tín sẽ không đến kiếm mối, chỉ là nhìn vài lần thôi. Nhưng cố tình khi nãy Phương Lê lại đứng cùng Vưu Nhiên trò chuyện, cả hai nhìn lại xêm xêm tuổi nhau nên gã mới khẳng định Phương Lê là bạn của Vưu Nhiên,  mới cả gan đến kiếm mối như vậy.

Diêm Mặc Nghiêu vẫn ôm Phương Lê định mang cậu qua ghế, thì Phương Lê lại vỗ nhẹ tay hắn nói.

" Anh qua đó trước đi, em nói với cậu ấy mấy câu rồi qua liền."

Diêm Mặc Nghiêu liền nhìn qua Vưu Nhiên, chính là ánh mắt của hắn làm y giật bắn mình, nguyên bản y còn đang vì vẻ ngoài soái khí mạnh mẽ của hắn mà ngơ ngác thì giờ lại bị ánh mắt của hắn doạ run.

" Nói nhanh lên biết không?"

" Biết mà, em nói xong qua liền, qua liền."

Khi Diêm Mặc Nghiêu cùng Lư Đức Đào rời đi, Phương Lê liền nhìn Vưu Nhiên mà nói

“ chút nữa trợ lí tôi sẽ đưa số điện thoại cho cậu, nếu gã Triệu tổng gì đó đến kiếm cậu trả thù thì cứ gọi cho trợ lí của tôi, biết không?"

Mặc kệ là trực tiếp vẫn là gián tiếp, Phương Lê không muốn khiến người khác vì cậu mà gặp phiền toái. Khi nãy nếu cậu có chửi Triệu Tín một trận gần cũng không dám làm gì cậu, nhưng cậu chắc chắn gã sẽ tìm Vưu Nhiên mà trả thù.

Vưu Nhiên nhìn Phương Lê, tâm tình khi nãy cùng cậu ngoài chuyện đã không còn giống nhau, khi nãy Phương Lê một mình đứng đây bón cho chim ăn nên y không suy nfhix gì nhiều mà dễ dàng trò chuyện. Nhưng giờ khi biết thân phận Phương Lê chính là bà chủ của tập đoàn Phương Thiên đánh tiếng lẫy lừng kia y cảm thấy khoảng cách với Phương Lê như một trời một vực, lời nói cũng không thể thốt ra câu nào.

Phương Lê cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ gật một cái sau đó xoay đầu đi về chỗ Diêm Mặc Nghiêu mà ngồi. Vưu Nhiên đứng yên nhìn bóng dáng Phương Lê trong lòng lại sinh ra tư vị không thể gọi tên, thật ra y biết đây là cảm giác chênh lệch địa vị và hơn hêt chính là y cũng muốn có một người bảo hộ cho y như vậy.

Diêm Mặc Nghiêu  cùng bọn họ đổi địa phương ngồi, chính là một chỗ khá cao phía đối diện sân khấu, như vậy còn có thể dễ dàng xem văn nghệ.

Phương Lê ngồi cạnh Diêm Mặc Nghiêu lười biếng mà kéo cánh tay hắn ôm, người đều dựa hết lên người ông chồng già sau đó lướt điện thoại. Còn Diêm Mặc Nghiêu nói chuyện với nhóm bạn, lâu lâu lại xoay sang hỏi Phương Lê muốn ăn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.