Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 53: Máu mủ tình thâm




Editor: heisall

Giang Dĩ Mạch không ngờ ba sẽ đến nhà họ Mộ tìm mình.

"Mạch Mạch, ba lấy thân phận của một người ba tới đây tìm con, van xin con bỏ qua cho chúng ta." Giang Triển Bằng nói: "Bây giờ con đã được gả đến nhà họ Mộ, tất cả tài sản của nhà họ Giang đối với con cũng không còn quan trọng đến như vậy nữa, ba van con đừng trở lại lấy hết tài sản của nhà họ Giang vào lúc này."

"Nếu bây giờ con lấy lại hết toàn bộ tài sản của mẹ con, thì ba và mẹ kế của con, còn có em gái và em trai của con nữa, chúng ta sẽ ở đâu chứ?"

"Ba thật sự xin lỗi người mẹ đã qua đời của con, ba không nên kết hôn rồi mà còn ngoại tình, nhưng bây giờ tất cả đều đã qua, ba chỉ cầu con để cho ba và mẹ kế con một con đường sống."

Cả đời này của Giang Triển Bằng chưa từng nói với con gái mình những lời tha thiết tận đáy lòng như thế, trong lòng Giang Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất hận việc làm lúc đó của ông ấy.

Lừa gạt tiền tài của mẹ, còn gian díu với bạn thân của mẹ lại có cả con riêng, sau đó càng thêm dung túng để cho bà ta hại chết mẹ mình, cướp đoạt tài sản thuộc về mẹ mình, bây giờ ông ấy còn tới cầu cạnh cho bà ta.

Muốn Giang Dĩ Mạch cô bỏ qua cho bọn họ, không có cửa đâu.

"Cái chết của mẹ tôi còn chưa rõ nguyên nhân, ông kêu tôi bỏ qua cho bọn họ sao? Đừng mơ tưởng!" Thái độ của Giang Dĩ Mạch rất kiên quyết.

"Mạch Mạch, con thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Mặc kệ nói thế nào, ba cũng là ba của con!"

"Ông xứng đáng làm ba của tôi sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Lấy tiền mà mẹ tôi khổ cực kiếm được để gian díu với bạn thân của mẹ tôi, cái chết của bà lại không rõ ràng, hài cốt còn chưa lạnh, ông đã từng bước mang theo Tiểu Tam tiến vào, còn có mặt mũi lấy thân phận người ba tới đây yêu cầu tôi sao?"

"Mạch Mạch, cái chết của mẹ con không phải không rõ ràng, đó là sự cố, ba van con đừng mê muội rồi đắm chìm trong quá khứ đau đớn đó nữa."

"Nếu ông không còn chuyện gì khác, vậy ông có thể đi được rồi." Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói: "Tôi chỉ cho các người thời gian ba ngày, mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nhà họ Giang."

Giang Triển Bằng đau lòng, con gái của mình lại nói với mình như vậy, nhưng mình ngay cả một câu cũng không phản bác lại được.

Cũng bởi vì năm đó mình đã phạm sai lầm.

"Mạch Mạch, con thật sự tuyệt tình như vậy sao? Em gái con bởi vì con mà sinh non, cho đến bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, con đuổi bọn họ khỏi nhà họ Giang, thì bọn họ có thể đi đâu?"

Giang Dĩ Mạch cười lạnh: "Không phải cô ta còn có Đường Hạo Thiên sao? Nhà họ Đường có tiền có thế, cũng là gia đình quyền quý, không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần so với nhà họ Giang, còn cần chút tài sản này của nhà họ Giang sao?"

Nếu Giang Mỹ Kỳ không sinh non, chưa tới ba bốn tháng nữa sẽ phải sinh, nhưng nhà họ Đường một chút động tĩnh kết hôn cũng không có, chứng tỏ nhà họ Đường cũng không ưa gì vụ hôn nhân này.

Quan trọng nhất chính là con gái nhà họ Đường lại là nữ chủ nhân của nhà họ Mộ, mà con trai nhà mình lại làm cho con trai của em gái đội nón xanh (cắm sừng), nếu thật sự kết hôn thì làm sao sau này có thể gặp mặt được?

"Mạch Mạch, trong chuyện này ba biết em gái của con có chút quá đáng, cho nên con đánh Kỳ Kỳ đến sinh non, ba cũng không trách con, hiện tại chỉ cầu con thả cho chúng ta một con đường sống."

"Không, thể, được!" Thái độ của Giang Dĩ Mạch rất dứt khoát, nửa bước cũng không chịu nhường.

Giang Triển Bằng không nghĩ tới con gái của mình lại độc ác như vậy: "Coi như ba van con. . . . . ."

"Lời của tôi đã nói rất rõ, người phụ nữ họ Thiệu phải giao ra tất cả tài sản của mẹ tôi rồi sau đó mang theo đôi con hoang của bà ta cút ra khỏi. . . . . ."

Lời của Giang Dĩ Mạch còn chưa dứt, Giang Triển Bằng đã quỳ xuống một cách đau xót.

Một quỳ này cũng là làm Giang Dĩ Mạch ngại chết, cô lập tức đỡ ba dậy: "Ba, ba đang làm cái gì vậy? Mau đứng dậy đi."

Coi như mình có hận ông đi chăng nữa, thì dù sao ông cũng là ba của mình.

Giang Dĩ Mạch không chịu nổi cái quỳ này của ba, mặc dù ông phạm vào lỗi không thể tha thứ.

"Mạch Mạch, ba van con, hãy để cho ba và mẹ kế con một con đường sống, ba có thể bảo đảm tất cả tài sản mà mẹ con để loại đều là của con, em gái và em trai con một phần cũng không cầm đi."

"Ba đứng lên trước đã."

Giang Dĩ Mạch kéo ba, nhưng Giang Triển Bằng không chịu.

Ông biết nếu mình không cầu xin nó như vậy, thì nó nhất định sẽ không đồng ý với đề nghị của mình.

Kể từ sau khi mẹ của nó qua đời, rồi Thiệu Thiến vào nhà, nó chưa từng nói với mình một câu tốt lành, gây khó dễ với Thiệu Thiến cả ngày, còn gây gổ với em gái và em trai suốt ngày.

Ông biết tất cả những chuyện này không thể trách nó được, chỉ có thể tự trách mình không xử lý tốt quan hệ giữa mấy người bọn họ.

Lúc này Đường Hân mới trở về từ nhà họ Đường, thấy ngoài cửa lớn có một chiếc xe hơi, hỏi một người giúp việc vừa đi ngang qua: "Có khách tới sao?"

Người giúp việc cung kính nói: "Ba của Thiếu phu nhân tới."

Đường Hân biết hôm nay nhà họ Giang xảy ra chuyện, Giang Mỹ Kỳ bị đánh một cái tát mà sinh non, ba cô ta tới đây chắc có liên quan tới chuyện này.

Không phải là tới nhà họ Mộ của mình dạy dỗ con gái chứ?

Một cái tát mà làm người khác sinh non, vậy thì phải ra tay ác độc biết bao.

Đường Hân mang theo tâm tình muốn xem náo nhiệt đi tìm Giang Dĩ Mạch, quản gia thấy bà, đang muốn nói chuyện, cũng là muốn nhắc nhở người ở bên trong, lại bị Đường Hân đưa tay ngăn cản.

Trong phòng, Giang Triển Bằng quỳ gối trước mặt Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, ba chưa từng cầu xin con cái gì, lần này ba van con, cho ba và mẹ kế của con một con đường sống, chừa cho chúng ta có một nơi để ở, nếu như con vẫn không đồng ý, ba có thể dập đầu nhận lỗi với con, chỉ cầu con. . . . . ."

"Ba, ba đừng. . . . . ."

Đường Hân vừa thấy tình hình trong này, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bà.

Bà cho rằng Giang Triển Bằng tới đây nhất định là muốn trách cứ Giang Dĩ Mạch xuống tay quá ác, đánh cho Giang Mỹ Kỳ sinh non, kết quả lại là quỳ trên mặt đất muốn dập đầu nhận lỗi.

"Dĩ Mạch, làm sao con có thể làm như vậy với ba của con? Để cho ba con quỳ xuống như vậy, thật sự rất quá đáng!" Đường Hân làm ra vẻ là một mẹ chồng mẫu mực đi vào, nhìn con trai mình một cái, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch giống như một đứa bé tự chơi đồ chơi của mình ở một bên, giống như thật sự không nghe, không thấy một cái gì.

"Còn không mau đỡ ba của con dậy." Đường Hân trách cứ.

Giang Triển Bằng không đứng lên: "Mạch Mạch, con đồng ý với ba có được hay không? Ba bảo đảm với con, sau này em gái và em trai của con tuyệt đối sẽ không làm khó con nữa."

"Ông Giang, có chuyện gì thì đứng lên rồi nói, như thế nào đi nữa thì ông cũng không thể quỳ xuống trước mặt con gái của mình như vậy." Đường Hân khuyên.

"Mộ phu nhân, bà cũng giúp tôi khuyên Mạch Mạch có được không?" Giang Triển Bằng đã hoàn toàn không còn tự ái nữa, lôi kéo con gái cầu xin: "Mạch Mạch, cho ba một con đường sống có được hay không? Trong vòng ba ngày bắt chúng ta giao ra tất cả tài sản hơn nữa còn phải dọn đi, thì chúng ta phải đi chỗ nào đây? Còn tập đoàn Giang Thị, trong những năm này vẫn luôn do mẹ kế con quản lý, con lại đột nhiên bắt bà ấy giao ra, thì tình hình hoạt động của công ty rất có khả năng xảy ra vấn đề, ngộ nhỡ nếu như thực sự có chuyện gì thì cơ nghiệp mẹ con khổ cực lập nên cũng bị hủy trong chốc lát không phải sao?"

Đường Hân coi như cũng đã hiểu đại khái, hiện tại nếu như để cho Giang Dĩ Mạch lấy được tất cả tài sản của nhà họ Giang, bước kế tiếp sợ là sẽ giành tới tài sản của nhà họ Mộ.

Không bằng để cho Giang Dĩ Mạch đấu đá cùng với nhà họ Giang trước, Thiệu Thiến cũng thật sự có tài, đợi bọn họ đấu đá ngươi chết ta sống, hai bên đều tổn hại, đến lúc đó sẽ không có sức lực để trở lại giành tài sản nhà họ Mộ với mình.

"Dĩ mạch, ba con đã van xin con như vậy, con cũng nên lùi một bước thôi." Đường Hân khuyên: "Dĩ mạch, cho dù trong quá khứ ba con đã làm cái gì, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, không có ông ấy thì làm sao có con? Hơn nữa mẹ con qua đời cũng đã vài chục năm rồi, con cũng là do ba con và Thiệu Thiến nuôi lớn, khổ cực bồi dưỡng thì con mới có ngày hôm nay."

"Con nhìn ba con một chút, tóc mai hai bên cũng đã bạc rồi, con nhẫn tâm để ông ấy quỳ xuống trước mặt con như vậy sao? Nhẫn tâm để ông ấy lưu lạc nơi đầu đường xó chợ không có nhà để về sao? Dĩ Mạch, mẹ không phải lấy danh nghĩa mẹ chồng để nói con, nhưng mà làm người thì phải hiểu được ơn nghĩa, như vậy thì ông trời mới có thể đối xử tử tế với con được."

Giang Dĩ Mạch nhìn mái tóc của ba đã có điểm bạc trắng, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, trong lòng có hận nhiều hơn nữa, cũng không để ba mình quỳ xuống trước mặt mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.