Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 106: Ngoại truyện 2: Đói bụng ăn quàng




Trong ngôi nhà dân bình thương hơi có vẻ cũ kỹ, An Ninh vội vàng bưng một chén cháo ra ngoài cửa.

Gâu ——

Một con chó nhỏ trốn ở trong hốc tường rào không muốn ra ngoài, nhìn thấy An Ninh bưng bát đến gần, vui vẻ kêu một tiếng, làm như thế nào cũng không ra được.

An Ninh đặt bát cháo ở trước mặt con chó nhỏ: "Tiểu Hắc, ăn điểm tâm!"

Gâu Gâu - -

Con chó nhỏ kích động lại sủa hai tiếng, cúi đầu ăn bữa sáng.

Mộ Viêm Huyên giống như nghe tiếng chó sủa, rướn cổ lên tìm âm thanh truyền tới, nhìn thấy phía sau tường rào có cô gái trẻ đang lầm bầm lầu bầu.

Nhìn kỹ nữa, là đang nói chuyện với một con chó nhỏ trốn ở tường trong hốc.

Con chó nhỏ ăn rất vui vẻ.

Mộ Viêm Huyên nuốt nước bọt, bụng lại kháng nghị nữa rồi.

Dường như An Ninh cảm giác được, theo bản năng nhìn qua, cuối tường rào cái gì cũng không có.

Mộ Viêm Huyên đã rụt đầu về trước một bước.

Cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mộ làm sao có thể cho người ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này?

Ục ục...

Bụng lại kêu.

"Mày đừng kêu có được không?" Mộ Viêm Huyên thấp giọng nói chuyện với bụng đang kháng nghị, trong lòng rất tức giận.

An Ninh lặng lẽ đi qua, nhìn thấy trong góc cuối cùng tường rào có một chàng trai khắp người đầy dầu mỡ đang ngồi xổm nói chuyện với bụng đang kháng nghị.

Mộ Viêm Huyên nhạy cảm phát hiện có người đến gần, lúc quay đầu, nhìn thấy bóng lưng cô gái xa lạ vội vàng rời đi.

Cậu ta ngồi dưới đất than nhẹ giống như buồn bã ỉu xìu.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức vỗ vào đùi, vừa rồi sao không nghĩ đến mượn di động của cô gái kia để gọi điện thoại!

Khi đi tìm bóng dáng cô gái kia, thì dadx sớm không còn tung tích.

Mộ Viêm Huyên ủ rũ dựa vào trên tường, trong lòng ảo não, thật nên mở sách xem ngày tốt, tìm thầy trừ xui xẻo.

Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Mộ Viêm Huyên mở to mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy trên đất đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên bày hai chiếc bánh mỳ nóng hầm hập.

Tìm người để bánh mỳ, nhìn thấy phía xa bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn rời đi.

Không phải là cô gái vừa rồi cho con chó nhỏ ăn sao!

Mộ Viêm Huyên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt đánh giá con chó nhỏ đã ăn no nằm sấp xuống ngủ gật trong hốc tường rào, cầm lấy bánh mỳ cắn một miếng.

Đột nhiên cảm thấy rất ngọt, rất ấm áp.

Ăn ăn, nhưng lại nở nụ cười.

Một cái bánh mỳ mà thôi, nhưng chưa từng cảm thấy ngon như vậy.

So với những sơn hào hải vị mà cậu đã từng ăn còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

*

Khi An Ninh chạy đến công ty đúng lúc điểm danh, bị gọi tiến vào văn phòng quản lí mắng một trận.

Nói cô muộn nửa phút, thời gian trong điện thoại di động chênh lệch với ở công ty, bảo cô tự thu dọn đồ đạc rời đi.

Đây là cái lý do rách gì?

Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này bị lấy các lý do kỳ quái để sa thải rồi hả?

"An Ninh, cô đến đây làm việc một tuần rất nghiêm túc, tôi nhìn ở trong mắt, nhưng tôi chỉ là một quản lí nhỏ, cái gì cũng phải nghe ông chủ, tôi không có biện pháp." Quản lí ám chỉ ngầm nói một câu.

An Ninh hiểu, cũng không có nhiều lời, thu dọn đồ đạc của mình rời đi.

Một đồng nghiệp công ty gọi An Ninh chuẩn bị rời lại, nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "An Ninh, có phải cô đắc tội với người ta hả?"

An Ninh nghi hoặc nhìn cô ấy.

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Tối qua trước khi tôi tan làm đưa văn kiện cho quản lí, đúng lúc tổng giám đốc gọi điện thoại đến bảo quản lí tùy tiện tìm lý do sa thải cô, hình như có người cố ý muốn chỉnh cô."

An Ninh lễ phép nở nụ cười một cái: "Cảm ơn cô."

"Khách khí với tôi làm gì, cô đến đây một tuần, tôi thấy cô là người rất tốt, làm sao đắc tội với người ta vậy?"

Đối phương dường như muốn nghe được cái gì, An Ninh khách khí lại nói cảm ơn sau đó ôm đồ của mình rời đi.

Trên đường về nhà, An Ninh tính toán một chút, tháng này đã thay đổi công việc sáu lần, thời gian công việc lần này coi như dài nhất.

Khi đi ngang qua đầu ngõ, thuận đường nhìn con chó nhỏ trong hốc tường rào một chút.

Con chó nằm trên mặt đất ngủ gật nghe thấy tiếng bước chân mở to mắt, nhìn đến An Ninh, vui mừng kêu.

An Ninh ngồi xổm trên mặt đất nhìn con chó nhỏ, lầm bầm lầu bầu nói: "Tiểu Hắc, công việc của tao lại mất, tháng này đã là lần thứ sáu, nhưng mày yên tâm, tao tin tưởng tao nhất định sẽ tìm được công việc, mày nói phải không?"

Tiểu Cẩu vui mừng kêu, như là đang nói "Đúng".

Tâm tình An Ninh dường như tốt lên rất nhiều, sờ sờ con chó nhỏ, sau đó ôm đồ của mình về nhà.

Vào phòng, cũng rất chán nản ngã ở trên giường nhỏ, lật người lại nằm úp sấp ở trên gối khổ sở.

Tháng này đã là lần thứ sáu, coi như tìm công việc khác cũng sẽ bị lấy các loại cớ xa thải.

Đến lúc này bọn họ còn không chịu buông tha mình sao?

Phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một cái đầu, một gương mặt tràn đầy dầu mỡ lén lút dán trên cửa sổ thủy tinh nhìn bên trong, thấy không có ai, lén lút đi vào.

Mộ Viêm Huyên thấy trong phòng khách không có ai, lập tức lùi vào buồng vệ sinh, tắm rửa trước một cái rồi nói.

Trên người đầy dầu mỡ, quần cộc còn bị rách một mảnh lớn, thật sự chịu không nổi rồi.

Vừa rồi anh đi theo cô gái kia đến đây.

Bình thường ở nhà tắm rửa, mỗi căn phòng đều cách âm, cũng không có chú ý giờ phút này phòng toilet anh tắm rửa không cách âm.

Mộ Viêm Huyên thoải mái tắm rửa giống như ở nhà mình, tắm đến cuối cùng còn thổi huýt sáo.

Tiện tay cầm lấy sữa tắm cùng dầu gội bên cạnh chuyên dùng cho phụ nữ lên trên người cùng trên đầu, ra sức tắm.

Nước tắm xuống đều đen xì.

An Ninh khó chịu một lúc, lại tỉnh lại lần nữa.

Cần phải lập tức tìm việc một lần nữa rồi.

Cô đứng dậy hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra cửa tìm việc.

Ra khỏi phòng đột nhiên nghe có tiếng huýt gió, kinh ngạc một cái.

Cho rằng mình xuất hiện nghe lầm, mang theo túi chuẩn bị ra ngoài.

Mộ Viêm Huyên trong phòng vệ sinh huýt sáo tiện tay lấy khăn tắm quấn ở trên người, đứng ở trước gương nhàn nhã soi, sửa sang tóc mình.

Tắm rửa xong thật thoải mái.

An Ninh cho rằng có người xông vào trong nhà mình, cầm lấy một băng ghế lặng lẽ đến gần buồng vệ sinh.

Đúng lúc cửa toilet mở ra, Mộ Viêm Huyên đi ra, một cái ghế nện mạnh xuống tới, Mộ Viêm Huyên bất ngờ không phòng ngự, bụp bụp một tiếng ngã xuống trên mặt đất bất động rồi.

Khăn tắm quấn trên thắt lưng rơi xuống ở một bên, thân thể người đàn ông trần như nhộng bại lộ ở trong không khí.

Đầu óc An Ninh trống rỗng, rất lâu, mới "A" một tiếng nhắm mắt lại hét rầm lên.

...

Nhìn người đàn ông té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, An Ninh cẩn thận thăm dò hơi thở người đàn ông một chút, phát hiện còn hô hấp.

Cô vội vã lấy khăn tắm che ở trên người đàn ông, muốn đỡ anh ta đến trên giường nghỉ ngơi, lại bởi vì thể trọng thân hình hai người cách xa quá lớn, làm thế nào cũng không di chuyển được.

An Ninh muốn đi tìm người hỗ trợ, nhưng dáng vẻ người đàn ông trên mặt đất này, sao có thể đi tìm người giúp chứ!

"Này, anh tỉnh tỉnh!" An Ninh đẩy Mộ Viêm Huyên hôn mê.

Cô không biết trong nhà mình làm sao có thể đột nhiên có thêm người đàn ông.

Hơn nữa người đàn ông này là ai?

Tại sao chạy vào trong nhà mình?

An Ninh không biết nên làm cái gì bây giờ, cầm điện thoại lên báo cảnh sát: "Alo, cục cảnh sát sao..."

Điện thoại di động đột nhiên bị người ta đoạt đi, Mộ Viêm Huyên vừa rồi còn đang hôn mê bất tỉnh lúc này đầy sức sống đứng ở bên cạnh.

An Ninh cả kinh, cho rằng đối phương là người biến thái, xoay người muốn chạy trốn.

Mộ Viêm Huyên nhanh tay bắt lấy cô trước một bước, che miệng của cô, nói với trong điện thoại: "Xin lỗi, tôi với bạn gái tôi cãi nhau."

Sau khi cúp điện thoại, vẫn cứ che miệng An Ninh, ôm lấy cô vào phòng, một cước đá lên cửa phòng.

An Ninh dùng sức vùng vẫy, giữ lấy cánh tay của cô làm thế nào cũng không thoát được, dưới tình thế cấp bách cắn xuống một cái.

Mộ Viêm Huyên bị đau buông cô ra, An Ninh lập tức muốn chạy ra ngoài, đúng lúc Mộ Viêm Huyên giữ chặt cô, vung về phía sau, An Ninh chân trượt, không cẩn thận ngã ở trên giường.

Nhìn thân hình Mộ Viêm Huyên để trần, hoảng hốt vội vàng nhắm mắt lại trốn ra phía sau.

"Anh đừng đến đây, tôi cầu anh đừng làm tổn thương tôi, nếu anh cần tiền tôi cũng có thể cho anh..."

Mộ Viêm Huyên nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ sáng sủa hoảng sợ cuộn mình ở góc giường nhắm mắt lại cầu xin, khó hiểu mình giống người xấu sao?

Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, mặt hơi đỏ một chút, vội rút khăn trải giường quấn ở trên eo.

"Khụ!" Mộ Viêm Huyên cố ý vội ho một tiếng: "Cái kia..."

"Tiền đều ở trong túi của tôi, tất cả tôi cho anh, xin anh đừng làm tổn thương tôi." An Ninh thấy Mộ Viêm Huyên đến gần, kinh hoảng nói: "Tôi, tôi có bệnh, nếu anh chạm vào tôi, sẽ bị bệnh truyền nhiễm."

Mộ Viêm Huyên nhìn cô gái nhỏ này, mình giống bụng đói ăn quàng sao?

Lại còn lừa gạt nói mình có bệnh!

Cho rằng mình biết lừa gạt sao?

Trước đây có bao nhiêu phụ nữ nghĩ đủ loạn biện pháp muốn bò lên giường mình!

Mộ Viêm Huyên thấy cô gái sợ tới mức thất hồn lạc phách, cố ý đùa cô: "Tôi không ngại!"

An Ninh trợn tròn mắt: "Tôi, tôi có bệnh truyền nhiễm, anh đụng vào tôi sẽ sống không lâu."

"Bệnh truyền nhiễm gì? Aids sao?"

An Ninh ngây ngốc gật đầu: "Đúng, nếu anh đụng vào tôi sẽ bị nhiễm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết."

"Thật ra tôi cũng sống không được bao lâu, trong thời gian cuối cùng ở đây cô để cho tôi thỏa mãn một chút đi." Mộ Viêm Huyên cố ý nói: "Tôi lớn như vậy chưa từng chạm qua phụ nữ, cũng bởi vì tôi có bệnh nan y, tôi nghĩ trước khi chết thỏa mãn mình một lần, trở thành người đàn ông chân chính."

An Ninh nhìn đối phương nói chân thành như thế: "Anh bị bệnh gì?"

"Ung thư, đã giai đoạn cuối, bác sỹ nói tôi sống không quá ba tháng." Mộ Viêm Huyên cúi thấp mặt: "Từ nhỏ thân thể tôi không tốt, những đứa trẻ khác cũng không muốn chơi với tôi, chê thân thể tôi không tốt, sợ tôi không cẩn thận sẽ chết, đến lúc đó lại đổ thừa cho bọn họ, cho nên tôi vẫn một mình."

Lồng ngực Mộ Viêm Huyên khêu gợi hít thở có lực, thắt lưng bụng gợi cảm mị hoặc, sao gắn liền với người suy yếu được.

"Thân thể anh thật sự không tốt sao? Nhưng tôi thấy thế nào cũng không giống?" An Ninh nói.

"Cô đừng nhìn tôi như vậy, thật ra thân thể tôi hết sức... Khụ khụ..." Giống như thân thể thật suy yếu muốn vận hơi không lên được: "Thời gian của tôi còn không đến ba tháng, không muốn ở trong bệnh viện nữa, liền chạy ra ngoài, tiểu thư, xin cô thu nhận tôi đi, để tôi có cảm giác thỏa mãn làm người đàn ông ở trong ba tháng, có được không?"

Mộ Viêm Huyên nói rất chân thành, vẻ mặt An Ninh đồng tình.

"Anh thật đáng thương."

"Đúng, tôi đáng thương như vậy, cô thu nhận tôi có được hay không? Làm ba tháng..." Mộ Viêm Huyên đến gần, không cẩn thận giẫm lên ở lên ga giường, cắm đầu ngã xuống, ngã ở trên người An Ninh.

Trên giường nhỏ, Mộ Viêm Huyên nhìn cô gái dưới thân: "Làm người phụ nữ của tôi trong ba tháng có được không?"

Mặt An Ninh lập tức đỏ lên, bối rối không biết làm sao: "Tôi..."

Hơi thở mập mờ, Mộ Viêm Huyên chậm rãi cúi đầu hôn lên.

Cái ót đột nhiên đau, Mộ Viêm Huyên bị đau dơ tay lên xoa, nhìn trên tay có máu, giương mắt nhìn trong tay cô gái dưới thân cầm lọ hoa nhỏ: "Cô..."

"Anh nghĩ rằng tôi ngốc dễ bị anh lừa như vậy sao?" An Ninh đang muốn ngồi dậy, trước mặt Mộ Viêm Huyên bỗng tối sầm, lần này hôn mê bất tỉnh thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.