Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 23: Hòm ảo




Hàn Diễm lúc được tiểu Thi kéo vào chưa được bao lâu, vừa tháo xong diện cụ và choàng thêm lớp áo khác thì lại bị Ly Bách đẩy ngược trở ra cùng với tiểu Thi và một câu lệnh_"Trốn gần đây"

Nàng vẻ mặt có chút oán hận liếc nhìn Ly Bách nhưng cũng không nói gì, quay lưng đi đánh một cái nhảy mũi thật mạnh. Ly Bách hắn dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại mím môi, phất tay đi trở vào. Cánh cửa kia trước khi đóng lại thì từ trên phiến gỗ khác cùng màu với bức tường tự động chạy xuống, lắp lại cánh cửa thật sự phía sau. Hàn Diễm hít mũi, đưa tay quẹt trái phải vài cái, sau đó xoay người đi đến trước nơi nàng vừa bị đẩy ra, đưa tay lên khẽ gõ vào đó, im lặng lắng nghe âm thanh phát ra.

"Tiểu thư người làm gì vậy?"

"Thông thường loại cửa thế này, chỉ cần gõ nghe âm thanh là biết có phải mật hay không. Ta muốn sau này nếu có trốn cũng là trốn ở chỗ thực sự an toàn do một người sáng dạ một chút xây nên"

Đứa nhỏ lắc đầu trái phải, cong môi hỏi_"Tiểu thư làm như vầy không sợ lộ sao?"_đứa nhỏ vừa nói xong liền đưa tay che miệng, nháy mắt với chủ tử nhà nàng, đầu hất nhẹ về một hướng

Đứa nhỏ vừa nói xong thì Hàn Diễm đã vươn ra hai tay, áp cả người vào bức tường giả, bắt đầu dùng tay xoa xoa hai bên, rồi cũng như vầy, di chuyển sang trái, làm lại những động tác nàng vừa làm kèm theo âm giọng vui vẻ_"Ahaha, chơi thật vui. Thi Thi, cũng làm theo đi"

"Tiểu thư, người làm gì vậy?"

"Không phải ngươi nhắc ta có người theo dõi đến sao?"

"Đâu có, tiểu Thi là muốn nhảy mũi, nhưng lại không được"

Hàn Diễm chính thức buông tay, ngưng thần, thờ ơ quay người, trực diện đối mặt với đứa nhỏ nhà nàng. Tiểu Thi cảm thấy bản thân sắp không ổn liền cười xuề xòa, lém lỉnh hỏi_"Vậy tiểu thư, người vừa gõ tường, vậy có thấy gì khác lạ?"

Vài đợt gió lạnh vô tình thổi ào qua hai dáng người đứng đối mặt nhau trong con hẻm nhỏ. Hàn Diễm lại nhảy mũi, run rẩy kéo lại áo khoát, tìm đến góc kín giữa những rổ rá ai đó vô tình chất thành vài chồng, sắp xếp lại và ngồi vào giữa. Nàng căn bản là lười đi và cũng không muốn bị lạc thêm lần nào nữa, thái độ thờ ơ trả lời đứa nhỏ đang vẻ mặt đầy hứng thú chạy đến gần mình_"Tự đi mà gõ"_sau đó vươn người, lấy một cái rỗ khác, tự úp lên người mình

Tiểu nha đầu cứ như vậy thật sự đi mà tự gõ. Hết gõ ở nơi cánh cửa bị che đậy lại gõ ra ngoài bức tường, đứng khoanh tay suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau đó vui vẻ chạy đến gần rỗ của tiểu thư nhà nàng, dời chúng ra một chút đủ với khoảng cách nàng định ngồi vào, cũng úp rỗ lên người, hồn nhiên trò chuyện_"Tiểu thư, gõ lên tấm vách hay bức tường thì đều không có gì khác nhau cả"

"Sao này tiện"

"Việc gì ạ?"

"Đốt dễ cháy"

"Tại sao?"

"Bởi vì đều là gỗ. Ngươi không thể nào biến gỗ thành tường trong thời đại này. Hắn bề ngoài trang hoàng như vậy cũng chỉ để người khác nhìn vào nghĩ đây là khách điếm thượng hạng mà chém tiền người khác. Căn bản là ác nhân. Thậm chí là với loại người đa nghi thì tệ lắm nghĩ Ly Bách hắn chính là thùng rỗng kêu to, thích lừa gạt để chiếm tiện nghi cho mình, ngoài ra không có mục đích gì khác"

"Vậy tại sao tiểu thư lại ngồi đây?"

Hàn Diễm thờ dài, mắt khép hờ, nghiêng đầu tựa lên đầu gối_"Ngươi nghĩ chúng ta có thể đi đâu? Ngươi còn mang tiền hay ngân phiếu theo bên người sao?"

Đứa nhỏ nấp bên trong vẻ mặt có chút ủ rủ lắc đầu_"Đều đã đưa qua hết cho thợ hoàng kim rồi, ngân phiếu để mua căn nhà thì tiểu Thi không có mang theo"

"Vậy ngươi muốn chúng ta ra ngoài làm gì? Tìm Trịnh Hạo như ngày trước à?"

Đứa nhỏ cắn môi, chau mau tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ_"Tiểu Thi có mang vài thứ đáng giá trên người, tốt hơn vẫn là đem cầm cố một chút, đưa tiểu thư tìm chỗ ấm áp một chút"_bắt đầu tìm kiếm trong người lôi ra vài thứ được xem là đáng giá

Hàn Diễm mở mắt, nghiên đầu, tựa má lên tay đặt trên đầu gối, nhìn qua rổ của đứa nhỏ, rồi lại nhắm mắt_"Không cần, ta không muốn thêm phiền phức. Ly Bách bảo ngươi nấp, ngươi cứ nghe lời hắn. Ta vẫn ổn"

"Không được, cả ngày hôm nay, tiểu thư ngay cả một chút ấm áp bên cạnh cũng không có"

"Không phải đã vào Thuần Tiêu sao?"_[Tim ta cũng có chút ấm]

"Nhưng mà, nhưng mà...."

"Ngươi lo cái gì, ta sống thọ, bệnh cũng không chết đâu"

"Tiểu thư, người nhờ lão gia xem quẻ lại rồi sao"_đứa nhỏ mang theo vui mừng trong giọng nói, mắt lấp lánh lấp lánh nhìn

Nàng chuyển sang đặt cằm lên đầu gối, bất chợt cong mắt mỉm cười_"Ừ, ta là người may mắn mà"

Trong lúc hai người khó khăn xoay xở thì cùng thời điểm lúc đẩy Hàn Diễm ra ngoài, Ly Bách liền trở ra, mỉm cười hướng người vừa tới, chắp tay, cúi nhẹ người_"Mạch thiếu, bên ta giao hàng có thiếu sót gì sao?"

"Ly huynh, ta là muốn tìm người"

Ly Bách xòe quạt che đi nữa mặt, lộ ra một chút ngạc nhiên, sau đó liền chuyển mắt cười hướng Mạch Kha bình thản đáp_"Liên quan đến ta?"

Ngay lúc Ly Bách vừa dứt lời thì xác của một nữ tử được cẩn thân mang vào, diện cụ cũng được tháo ra. Ngay lập tức khách quan gần đó người giật mình, người bắt đầu nôn mửa, nữ nhân thì la hét chạy đi mất. Mạch Kha vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng, thong thả đến không tưởng, hạ mắt nhìn đến nữ tử bị giết một cách tàn nhẫn dưới chân, rồi lại nhìn Ly Bách, dùng âm giọng đều đều lên tiếng_"Người ta muốn tìm, bị tráo. Mọi thứ của nàng đều bất thường"

Ly Bách cũng hạ mắt nhìn đến nữ tử với hai hốc mắt trống rỗng, cổ bị chém khéo đến nổi chỉ còn xương là chưa gãy, miệng cũng mở lớn đầy máu đang biến đen đặc lại, tay chân đều mỗi thứ một hướng bất thường, phần áo ở lưng thì nhiều nơi bị thủng, máu ở nơi đó gần như đã đặc lại và dường như là thuần màu đen. Hắn ngay lập tức nhìn lên Mạch Kha bằng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén_"Mạch thiếu, từ khi nào đã bắt đầu đi tìm một nữ nhân và nữ nhân này liên quan ta sao?"

Mạnh Kha nghiêng mặt nhìn sang hướng khác đánh giá sau đó sắc lạnh chuyển tầm nhìn về phía Ly Bách rồi mới trực tiếp mặt đối mặt với hắn_"Nàng ấy bất quá có đi qua đây"

"Nếu ngài hứng thú, ta sẽ giúp ngài tìm"

"Ta chỉ muốn hỏi, Ly huynh, người có biết ai gọi là Diễm"

Ly Bách liền chuyển trở lại mắt cười_"Nữ tử ta gặp rất nhiều, chỉ tiếc, không nhớ tên. Cùng là hoàn cảnh nhưng chúng ta lại chọn hai cách sống khác nhau. Mạch thiếu, nữ nhân người muốn tìm, gọi là Diễm?"

Nói đến đây, Mạch thiếu mày chau thật khẽ, môi mỏng cũng hơi mím lại nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ mặt vô thưởng vô phạt, điều này càng khiến cho Ly Bách càng không khỏi khó chịu trong lòng, thật từ tốn, nhã nhặn trả lời Mạch Kha_"Có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại, nghịch duyên, kết quả không tốt"

Hắn lúc này, mày chau lại càng chặt hơn, vươn ra tay phải_"Đưa ta kiếm"

Hộ vệ phía sau cầm lên thanh kiếm đưa hắn. Hắn nhìn Ly Bách, mũi kiếm từ từ chỉ xuống, từ lưng, chầm chậm di lên đầu nữ tử nằm đó, cắm phập xuống_"Người đã chết, Ly huynh vẫn tìm được manh mối không?"

Ly Bách cũng không một lần đưa mắt nhìn lại thi hài kia lần thứ hai, vẫn điềm tĩnh cong mắt cười hướng nam nhân từ thân thể cho đến suy nghĩ đều không bình thường kia_"Trông có vẻ, Mạch thiếu thật sự quyết tâm muốn nữ tử gọi là Diễm kia. Nhưng ta rất tiếc, ngài tìm nhầm nơi rồi"

"Thời gian Ly huynh vào cùng với lúc nàng ấy qua đây không sai lệnh mà lại trùng khớp hoàn hảo. Ly huynh, ta cần đáp án"

~~~~~

Tuyết rơi ngày thêm nặng hạt.

"Tiểu thư, người nói xem, tại sao thiếu gia không cho chúng ta vào?"

"Ngươi nói lại xem, Mạch thiếu là loại người ra sao?"

"Nguy hiểm, tàn độc, nhẫn tâm hơn thiếu gia nhà chúng ta gấp trăm lần"

"Vậy ngươi nghĩ chúng ta sẽ xuất hiện dưới thân phận gì?"

"…."_đứa nhỏ chau mày, không tìm được đáp án, lại quay qua hướng của Hàn Diễm_"Vậy, sao người biết sẽ là Mạch thiếu"

Hàn Diễm cố thu lại người, thổi hơi làm ấm đôi bàn tay_"Vậy lúc ngươi trở về, nói gì với Ly Bách"

"Tiểu thư bị Mạch thiếu..."_nói đến đây đứa nhỏ liền ánh mắt ngưỡng mộ nhìn qua rổ của Hàn Diễm trong khi chủ tử nhà nàng lại tiếp tục đắm chìm vào dòng suối suy nghĩ sâu không thấy đáy của mình_"Tiểu thư, lạnh như vầy người đừng....."

'Cạnh'

Tiểu Thi cả người như đông cứng, bất động với tư thế một tay giở rổ, một tay đang hướng về phía rổ của Hàn Diễm, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía sau, sau đó thật máy móc quay đầu trở lại, ngay lập tức tự mình làm ra vẻ mặt kinh hãi, miệng cũng thét lên nhưng là không ra tiếng rồi nhanh chóng nuốt nó vào trong, bình tĩnh mang rổ của mình úp lên rỗ của Hàn Diễm, sau đó vẫn quỳ gối, chất những chồng rỗ khác đều dồn lên chỗ của Hàn Diễm, thành một chồng cao, xong việc thì nàng đứng dậy phủi phủi tay, phủi phủi quần áo, thở hắt ra một hơi, hai tay chống bên hông, ngữa mặt_"Ha, thật là mệt quá mà, nào là rữa chén, giặt đồ rồi còn nấu cơm, phiền chết được"_rồi phủi mông đi thẳng, đánh vòng cung né rổ, dứt khoát không quay đầu rẽ sang bên phải

Mạch Kha đưa mắt nhìn theo không rời, chậm chạp chuyển tầm nhìn đánh giá xung quanh_"Bách gia, ngài dùng cánh cửa này cho chuyện gì?"

Ly Bách ở phía sau nhướn mày, nhếch môi mỉm cười, hướng lưng về phía đám người Mạch Kha_"Là cửa để ta dễ bỏ trốn, chỉ để đi ra, không có đi vào"

"Các ngươi lúc nãy, cửa có mở không?"

Ly Bách vẫn nụ cười cao ngạo, khẽ phe phẩy quạt, lặng yên chờ đáp án từ thuộc hạ của Mạch thiếu kia

"Thưa, đến đầu đoạn đường này thì nàng ấy bắt đầu chạy, như thông thường tiểu nhân chính là phân phó họ lên phía trước một chút tìm hướng nàng định đi để dễ bề bao quát, bản thân thì vẫn theo sau nàng. Chỉ là...."

"Ngươi cuối cùng vẫn lạc mất nàng"

"Chủ tử tha tội"

Mạch Kha ánh mắt một lần nữa vô tình rơi vào chồng rổ, hắn trực tiếp quay đầu nhìn về hướng đó_"Đến giở chồng rỗ lên xem"

Người đến lập tức nâng lên, chỉ là bên dưới cuối cùng cũng chỉ là nền tuyết và một dấu chân duy nhất. Mạch Kha mày lại khẽ chau, nhắm mắt thở dài rồi lại từ từ mở mắt_"Vào trong"

Mạch Kha được kéo vào, cánh cửa cũng được kéo lại, cả con hẻm bất chợt chìm vào yên lặng, lạnh lẽo đến đau lòng. Người nấp bên ngoài lúc này chậm chạp lộ ra nữa mặt, nhìn đến cánh cửa giờ đã quá khó để nhận ra, rồi lại nhìn đến chồng rỗ ngay bên cạnh, bất chợt thở dài, nắm tay che miệng kìm lại cơn ho khó chịu nơi thanh quản. Tiểu Thi bất chấp sự dặn dò trước dó của Hàn Diễm mà dứt khoát cầm tay muốn kéo nàng vào một quán ăn nho nhỏ. Chỉ là Hàn Diễm đã che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đầy tức giận của mình, hướng đứa nhỏ đang cố kéo mình đi kia, gằng lại

Ngay lập tức đứa nhỏ cũng vẻ mặt giận dỗi, mím môi quay lại nhìn nàng. Khiến Hàn Diễm dù bất ngờ nhưng lại cảm thấy trong lòng lại thêm khó chịu vô cùng vì hành động thiếu suy nghĩ của đứa nỏ trước mắt này. Định mở miệng định nói điều gì thì máu lại từ trong miệng đột ngột trào ra thay cho lời nói. Nàng vội ôm lấy ngực, ấn thật mạnh vào kiếm chế từng đợt thắt khó chịu trong người, cắn răng thật chặt, gắng người gồng lên hết sức chống lại với cơn đau quặn thắt dồn dập ập tới

Tiểu Thi trân mắt nhìn chủ tử của nàng khuỵu người ngồi trên nền tuyết, âm thanh rên đau thật yếu ớt mà thoát ra, đứa nhỏ bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn không biết nên làm gì loay hoay nhìn quanh thì thấy thì còn lại lắc đắc vài người đang cố tìm chỗ trú tuyết, mặc nhiên là không thấy hoặc chẳng quan tâm đến chủ tử bọn họ. Không có con đường nào để tiểu nha đầu tìm được đường lui. Đến lúc quỳ xuống, vươn ra đôi tay run rẩy muốn chạm vào Hàn Diễm thì lại thấy nàng hơi thở bình thường, chỉ là có chút mệt mỏi cùng với tiếng thở như đã vượt qua. Hàn Diễm lấy tay quẹt miệng, ấn ấn nhẹ vào giữa ngực, cố bình ổn lại hơi thở

"Tiểu thư"

"Hết đau rồi"

Đứa nhỏ một lần nữa mày chau thật chặt, tay run run chạm đến vai của chủ tử nàng_"Tiểu thư, người, giống như đã bị người hạ thi cổ trên người!"

Hàn Diễm đầu vẫn cúi xuống, nét mặt không giấu nổi ngạc nhiên, mắt bỗng dưng đau nhứt vô cùng, thanh quản cũng nghẽn đặt, cố hít sâu giam lại mọi thứ vào trong, nhắm mặt lại, run rẩy thở ra một hơi_"Không sao đâu"

"Nhưng..."_đứa nhỏ chau mày định nói thêm nhưng lại bị Hàn Diễm nhanh hơn, bắt lấy tay nàng. Đứa nhỏ bị giật mình bởi nhiệt độ của nàng, lại thêm việc gần như bị ám ảnh bởi việc nếu nàng làm Hàn Diễm tức thì chủ tử nàng sẽ sống khong bằng chết nên chỉ có thể cúi đầu mím môi, nho nhỏ nói_"Tiểu thi biết rồi"

"Ngươi, biết cách ngăn người khác biết ta có cổ trong người khi bắt mạch không?"

Đứa nhỏ mắt mở thật to, không tin nổi nhìn chủ tử nhà mình, vội vã lắc đầu

"Ngươi biết"_nàng mỉm cười hướng đứa nhỏ vẻ mặt trần đầy hoảng sợ kia, vươn tay kia vốn vẫn nằm trong tuyết lên nắm chặt lấy cánh tay còn lại tiểu Thi_"Nhờ ngươi"

~~~~~~

Ly Bách sau khi tiễn người liền gọi người ra giúp Hàn Diễm cùng tiểu Thi bước vào. Vừa vào đến nơi, đứa nhỏ liền buông tay Hàn Diễm lách người, chạy đi ra sau bếp. Một a hoàn thay tiểu Thi đỡ lấy nàng, liền thản thốt_"Lạnh quá, tiểu thư, người sao lại lạnh như vậy?"

Nàng nghiêng đầu thờ ơ nhìn nha hoàn bên cạnh, chậm rãi giở tay mình lên, cố tạo ra một khoảng cách với những người xung quanh, sau đó giơ lên bàn tay, cúi đầu nhìn, chậm rãi cử động chúng một chút, hít một hơi thật sâu vào thì mới bất giác mà cảm thấy cái lạnh đang từ từ len lõi trong xương cốt, tràn lan ra toàn thân. Chân tay, cả người đều nhiễm lạnh đến độ khi Ly Bách bởi vì chút thất thầnkhông ổn định mà hỏi nàng có lạnh không, nàng vẫn dùng bộ dáng thờ ơ, đưa ra bàn tay đã có chút tím tái của mình ra, vươn đến gần cổ Ly Bách thì hắn đã né tránh, Nàng liền bật cười_"Ngoại trừ bàn tay lạnh đến đau thì không còn gì khác"

"Khăn ấm đây thiếu gia!"_đứa nhỏ vội vã bưng lên thau nước nóng cùng rất nhiều khăn thấm

"Sao lại có thể bất cẩn như vậy"_vừa nói xong liền lấy khăn ấm tiểu Thi vội vã mang tới, bọc lấy cả hai tay nàng, tiện thể kéo nàng vào trong một chút, gần ngay lò than vừa chuẩn bị xong

Hàn Diễm ánh nhìn vô định lúc này ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn lên Ly Bách, thấy được đôi chút quan tâm kia của người khác dành cho mình, nước mắt lại tự dưng rơi

Ly Bách nhướn mày có chút khó xử, xoay trái xoay phải tìm cách gạt đi nước mắt của người trước mặt bởi vì hai tay vẫn đang giữ cho khăn ấm bọc quanh tay của nàng, ngay lúc hắn đang lúng túng thì tiểu Thi đã làm thay_"Sao lại khóc?"

Hàn Diễm âm giọng bình thản cứ như không phải nàng đang khóc_"Hôm nay ta có gặp một người"

"…."_Ly Bách mày chau lại khi nghĩ đến Mạch Kha nhưng lại cố tỏ ra chút ngạc nhiên mà nhìn nàng_"Muội gặp ai?"

Nàng vẫn ánh mắt vô hồn, quay đầu nhìn qua tiểu Thi, rồi lại nhìn Ly Bách, chớp mắt liền mỉm cười_"Hắn như tất cả những người khác, đều không biết ta là ai"

"…"

"Ngươi nói xem, rốt cục là phúc khí giúp ta hay là mang họa lên tận trời. Ta có nên quên hết không? Ta thấy hắn, thấy em gái, thấy chính ta rồi lại thấy người vì ta mà làm mọi thứ của lúc trước. Nhưng mặc nhiên, một chút cũng không nhớ, cũng chẳng biết ta là ai"_đưa ánh mắt lơ đảng nhìn lên trên, thở dài, bất giác lại mỉm cười thật nhạt_"Bỗng nhiên cảm thấy ta cứ như người ở phương nào đến muốn xen ngang, quấy nhiễu cuộc sống của họ. Ta thích bình yên cho nên đối với ta, suy nghĩ, cảm giác đó thật khó chịu"

"…"_Ly Bách thở dài, kéo tay nàng dắt ra khỏi cửa tiệm bằng cửa sau, bước ngay vào xe ngựa_"Không nên"

"Tại sao?"_Hàn Diễm như một đứa nhỏ với vẻ mặt ngây ngô, đơn thuần nhất của mình nhìn Ly Bách

"Bởi vì muội ở đây"

"Haha, ngẫm lại thì có lẽ đúng là vậy"_nàng lại thở dài, lui vào một góc, co lại người_"Ta và ngươi, không, ván cờ của ngươi, nếu ngươi muốn ta sẽ tham gia vào. Chỉ mong, ngươi biết đâu là giới hạn. Bởi vì, ta sẽ không cứu ngươi"

Ly Bách có chút bất ngờ với chuyện xảy ra nằm ngoài dự đoán này. Là tên hộ về kia khiến muội muội hắn đổi ý bởi quá khứ của hắn hay Mạch thiếu khiến nàng thay đổi hoặc là đứa nhỏ này tìm được thứ gì thú vị trong cuộc chơi của hắn? Còn ai mới là cố nhân Hàn Diễm đề cặp nhưng không chỉ rõ?. Những ý tứ chợt nảy ra trong đầu kia lần này khiến hắn phải chau mày suy nghĩ. Hắn cần tìm ra điểm then chốt để giữ Hàn Diễm một cách chắc chắn nhất. Ly Bách hắn biết rõ Hàn Diễm chính là loại người chỉ cần bung cửa, cho phép nàng đi, hắn sẽ mãi mãi mất người này. Không gì có thể giữ nổi chân của người vốn đã mất tất cả. Hắn muốn nắm lấy chìa khóa kia. Chỉ có thế, hắn mới có thể chậm rãi thâm nhập, ăn mòn ván cờ của kẻ khác.

Gương mặt lạnh lẽo hiếm khi bày ra của hắn giờ này lại lộ rõ. Không mang nét lạnh lùng âm hiểm như của Trịnh Lương lúc tắt nụ cười, cũng không lạnh lùng như hòn đá, cục than đạp mãi không biến đổi như Trịnh Hành. Ly Bách hắn chính là sựlạnh lẽo từ trong xương, trong tủy mà ra. Hắn nhìn Hàn Diễm đang co ro bên góc cùng với tiểu Thi đang loay hoay tìm cánh giúp chủ tử của mình. Hắn cần một lần nói chuyện rõ ràng với Hàn Diễm về những thứ nàng vừa mập mờ nói cho hắn lúc nảy. Chỉ là, còn phải chờ nàng tỉnh dậy.

Ly Bách khẽ nhếch môi cười khi nghĩ đến việc từ lúc gạp Hàn Diễm, hắn không gặp được tên hộ vệ của nàng. Dựa theo nhưng gì nàng vừa nói, có lẽ, ván cờ của hắn đã đủ quân để khởi động rồi.

Trong phòng, tiểu Thi lặng lẽ giúp Hàn Diễm thay áo, nhìn đến một mảnh máu thấm bên hông gần như đã khô lại mà rơi nước mắt. Miệng vết thương tuy nhỏ và rất mảnh nhưng đã biến đen, cổ chính là từ đây mà vào. Vết thương này vốn là sẽ rất đau nhưng Hàn Diễm nàng lại không cảm thấy gì, chắc chắn là đã trúng phải thứ gây mê. Nhưng mà, không phải gây mê là sẽ ngủ sao? Huân hương tán, nhuyễn hương tán còn nhiều thứ nữa, cơ thể thật sự mất cảm giác thì cũng đồng nghĩa không thể cử động. Đằng này, nàng lại không hề hay biết mình bị hại từ lúc nào, cũng không hề có cảm giác trong một thời gian rất dài.

Rốt cục là ai? Ai mà hận nàng đến như vậy? Hận đến nổi không muốn giết mà muốn từ từ dày vò nàng, khiến cho nàng đau đến tận xương cùng tủy? Ai lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?. Đứa nhỏ đã không thể khóc thêm nữa cho ngày hôm nay. Chủ tử này của nàng, là nên ngưỡng mộ, noi theo hay là nên chăm sóc, quan tâm nàng hết mức có thể?

[Không sao, tiểu thư phước lớn mạng lớn, ngay từ lúc sinh ra đã có may mắn phù hộ để giữ được tính mạng đến hôm nay. Chắc chắn tiểu thư sẽ trường thọ. Chắc chắn là như vậy!]_đứa nhỏ tự trấn an mình, vỗ vỗ hai bên má, hít một lần thật sâu, mỉm cười thật tươi, thay lần khăn khác, chuẩn bị lau mặt cho Hàn Diễm thì cửa bên ngoài được gõ.

Đứa nhỏ mím môi, thở dài đặt khăn qua một bên, chạy đến nhanh chóng mở cửa, chỉ là lúc mở ra thì khá ngạc nhiên với người đang ở đợi bên ngoài

"Ngươi từ khi nào đã biết gõ cửa?"

"…."_tên hộ vệ nhấc chân muốn vào, chỉ là tiểu Thi vẫn đứng chắn, hai tay vẫn bắt ở hai bên cánh cửa không buông xuống, ý không muốn cho hắn vào

"Tiểu thư đã ngủ, ngày mai hẳn nói"

Hắn im lặng đứng đó, không lâu sau thì lùi bước, sau đó xoay lưng, biến mất trong đêm tối. Tiểu Thi cố rướn người, dõi theo hướng hắn đi, sau đó mới thở dài, đóng lại cửa, tiếp tục công việc của mình

Từ lúc Hàn Diễm đến, thư phòng mỗi đêm đều chưa từng tắt đi ánh nến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.