Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 20: Chìa khóa ảo




Hai ngày nay bầu không khí bao quanh Hàn Diễm chính là nhàn nhã, nhẹ nhàng. Đôi lúc nàng không kiềm được mà nghĩ vu vơ rồi tự làm mình rối tung trong chính mớ suy nghĩ phức tạp do chính mình gây ra và đến cuối cùng lại tự mình tìm một góc kín đáo nào đó, bó gối, đặtcằm tựa lên, mắt lúc thì nhắm, lúc thì ngơ ngác mà nhìn quanh. Trong đầu suy nghĩ hoặc đôi khi lại là một mình nho nhỏ thì thầm những lời tự an ủi.

Chuyện của quá khứ, những thứ mà theo lẽ trời sau khi chết con người ta sẽ bị mất đi, không nhớ thêm chút gì nữa, khiến cho những vong hồn phải vất vưởng, khó khăn tìm lối thoát nhưng cũng là một loại nhẹ nhàng trong đau đớn. Bởi đơn giản, họ chẳng nhớ gì. Nhưng với Hàn Diễm, nàng là ngược theo lẽ trời mà được ưu ái lưu lại trí nhớ, có thể nhớ lại, có thể thấy rõ được trước kia có bao nhiêu ngu ngốc, có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu đáng ghét, đáng hận.Ban đầu, cứ nghĩ có nó, bản thân sẽ sống tốt, sẽ có được một con đường bá vương cường hãn tung hoành vùng vẫy bốn phương. Nhưng rồi ngày qua ngày, thời gian cứ trôi, nó lại trở thành một gánh nặng vô hình. Hàn Diễm nhớ hết tất cả và thứ luôn hiện hữu, nhắc nhở bên tai nàng lại chính là_"Chỉ mong cô bảo vệ gia đình tôi"

Nó khiến Hàn Diễm chần chờ, ngần ngại trong mọi việc. Bởi thời gian trôi đi, nàng nhận ra một lỗ hỏng lớn của bộ não, của trí nhớ này. Mọi thứ chỉ còn là một màn sương. Những tưởng những thứ Ly Hiên cho thấy trước đó chính là chìa khóa, nhưng giờ ngẫm lại, chính cái chìa khóa đó đã biến Hàn Diễm trở thành đứa nhỏ khờ khạo, cầm lấy chìa khóa và ngây thơ chọn sai cánh cửa mà lúc đó nàng nghĩ là đáp án đúng. Nó khiến nàng trong tâm tưởng cảm thấy mình dường như sẽ nắm được tất cả, sẽ điều khiển được mọi thứ.

Nhưng việc gì cũng có cái giá của nó.

Bởi sự tin đôi chút tự cao, những suy nghĩ không nên biến thành lời nói mà nàng có cảm giác mình đã đi lầm đường, đến lúc muón quay đầu, nhìn về con đường mình xuất phát thì chỉ còn là màn sương mù mịt. Con người, vốn không ai hoàn hảo, dù là tiểu thuyết hay đời thực.

Bỗng hiên cảm thấy sợ hãi. Có thể nào, ngay từ đầu, con đường đi vốn chỉ là một đường thẳng, chỉ có suy nghĩ là tự gây ảo giác cho chính bản thân để rồi sau đó nghĩ rằng đã chọn con đường khác. Những thứ Hàn Diễm muốn nhớ lại hiện tại cũng là một màn sương. Để rồi khi thấy Lang La là con người của mình trước khi chết thì nàng mới nhận ra trí nhớ này đã bị màn sương bao phủ. Nó thật sự đã trở thành một gánh nặng vô hình. Những suy nghĩ, những kết luận, những dự định của nàng từ khi gặp những người ở đây sau khi nghĩ ra cũng bị che mất. Có đôi lúc nàng đã nghĩ, có hay thật không Ly Hiên vẫn còn sống và cô ta mới chính là người đứng sau tất cả? Suy nghĩ này quả thật rất đáng sợ.

Tất cả cũng chỉ là bí mật, mình nàng biết, mình nàng cất giữ. Lẳng lặng trong góc rút ra vài tờ giấy tập viết mà tiểu Thi tối nào cũng vui vẻ đem khoe của tên hộ vệ quà tặng kia, xoay trái, xoay phải, lật trước, lật sau rồi cũng chỉ ngây ngô mà phát ra hai từ_"Thật xấu".

Tất cả chúng đều chỉ là 'giết' và 'trả thù'_[Ly Bách là tên khốn lưu manh tri thức cao].

Hàn Diễm thở dài, buông thỏng để tay chạm xuống nền gỗ, giấy cũng theo đó mà rơi xuống đất, bày ra giữa không gian vắng lặng nhưng nét viết đi ngược với khung cảnh, bâng quơ, vô định_"Người là tháng tư hoàn hảo, còn tôi là mùa hè bồng bột... Người là tháng sáu ngây ngô, tôi là mùa thu thờ ơ. Người là tháng mười trầm tĩnh, tôi lại là mùa đông lạnh lẽo....Vậy khi người là mùa đông, tôi sẽ là tháng tư...sao? Chúng ta lúc đó sẽ ra sao, như thế nào?"

"Tại sao tôi có thể khóc trong khi tôi chẳng thể nhớ được gì? Ngoài nam nhân nhu ngược, ngốc nghếch tôi yêu tận xương lúc trước ra thì còn người khác sao?"_nàng với mắt nhòe nước, nghiên đầu từa gối, nhìn ngón trỏ chậm rãi di trên sàn nhà trong hình thù vô định_"Tôi từng có tháng tư của riêng mình sao?"_bàn tay lạnh lẽo run rẩy che lấy mặt_"Ly Hiên, nếu cô còn sống, tôi nguyện trả lại cô thân xác này"

Dù suy nghĩ đến đâu, dù khó chịu đến đâu, dù đã nghĩ nếu chấm hết tất cả sẽ tốt hơn không. Nhưng cuối cùng, mọi việc vẫn chỉ chấm dứt bằng tiếng thở dài khi tiếng gõ cửa vang lên.

"Tiểu thư, tiểu Thi vào nha"_đứa nhỏ ở bên ngoài vui vẻ nhón chân nghiêng phải, nghiêng trái và theo sau là tên hộ vệ. Không biết từ khi nào mà hai người này lại tựa như hình với bóng, lúc nào cũng một tước một sau, một im lặng một líu lo không ngừng_"Một, hai, ba, tiểu Thi vào đây tiểu thư"

Cửa vừa được đẩy vào thì đã thấy Hàn Diễm đứng sẵn ở đó khiến đứa nhỏ không khỏi giât mình, nhưng ngay lập tức liền như cún con gặp người quen, rất vui vẻ mở miệng.

Hàn Diễm vẻ mặt lạnh nhạt, cửa mở ra, vừa thấy nụ cười của tiểu Thi thì cũng cười rất tươi, nhanh hơn đứa nhỏ một bước nói ra_"Hi, are you all right today?"

"Hả?"_tiểu Thi đang định vui vẻ báo cáo tình hình thì vì một câu nói của Hàn Diễm mà hiện tại như đông cứng, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn chủ tử nhà nàng

Hàn Diễm sau khi cười thì lại bày ra bộ mặt lạnh nhạt, thờ ơ nhìn đứa nhỏ đang chuẩn bị hoảng sợ trước mặt_"Who are you, who you want to meet? Have I met you before? "

"Ơ"_đứa nhỏ chớp chớp mắt nhìn chủ tử nhà mình rồi quay đầu nhìn trước nhìn sau ánh mắt tỏ vẻ hoang mang và hành động thì lúng túng, vội vã đến đáng thương_"Bây giờ còn là giờ tí đúng không?"_tiểu Thi cắn lấy ngón tay cái, cúi đầu, đảo mắt lo lắng tự trấn an bản thân chân thì từ từ, từng bước thật nhỏ lùi về sao

Nàng giơ ra bàn tay, hướng về phía tiểu nha đầu khiến đứa nhỏ vì giật mình, hụt chân ở bậc thang và sau đó là té ngửa ra nền tuyết. Hàn Diễm nàng đi đến, ngồi xuống, tay ôm vòng chân, cằm gác lên gối, tròn xoe mắt nhìn tiểu Thi lúng túng bên dưới bậc tam cấp và trên nền tuyết lạnh lẽo_"Seem like you are in trouble. May I help you?"

"Tiểu thư"_giọng đứa nhỏ run lên, ánh mắt không tin nổi, một tay chống lên tuyết, một tay run rẩy giơ vào không trung hướng về phía tiểu thư nhà nàng_"Tiểu thư"

" What do you need to do today sweetie?"

"Tiểu thư, đừng làm tiểu Thi sợ"_đứa nhỏ môi run lên, nước mắt bắt đầu lã chả rơi, tay cũng chuẩn bị ôm đầu

"Khóc cái gì? Biểu hiện thật không thú vị gì cả"_Nàng ngồi trên cao, chống má, hạ mắt nhìn biểu hiện của đứa nhỏ, sau đó thở dài, dùng lực đẩy nhẹ đầu gối để đứng lên, quay người đi vào trong, tự mình kéo nhẹ tóc, nho nhỏ nói_"Nếu sau này ta như vậy hoặc hơn thế, ngươi sẽ vì ta mà phát điên không?"_rồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà_"Liệu sẽ có người vì ta mà điên không?"

Đi được vào trong vài bước thì Hàn Diễm lại lùi trở ra trước khi tiểu nha đầu kịp tỉnh mộng mà hối hả nhào lên hỏi nàng mà nhìn sang phải, dùng bộ mặt lơ đãng đối mặt với tên hộ vệ mặt sắt, thêm một lần nữa nhìn bao quát hết vẻ bề ngoài thần bí lạnh lẽo của người trước mắt, sau đó nhìn sang hướng khác, khẽ cười khì thật nhẹ, khóe môi cũng nhếch lên_"Ngươi tiến bộ rất tốt, đó chỉ là một lời khen đơn giản và thật lòng nhìn nhận năng ực học hỏi của ngươi"_thêm một lần nhìn ra ngoài trời, thở dài một hơi, trở lại nhìn thẳng vào mắt hắn_"Hôm nay là ngày cuối cùng của ngươi. Nhưng đừng lo, Ly Bách chắc sẽ thích ngươi lắm. Chí ít là ta nghĩ thế"

Nàng cười, tặng hắn một nụ cười trấn an rồi xoay người đi thì cũng là lúc đứa nhỏ kia nhào tới. Hàn Diễm nhìn qua đứa nhỏ đang liên tục hỏi nàng có ổn hay không kia, mỉm cười bao dung với tiểu Thi, tự mình đưa tay vò rối mái tóc của bản thân và tên hộ vệ vẫn đứng bên ngoài, chỉ khác ở buổi ban đầu, ánh mắt của hắn lúc này chỉ luôn dõi theo một bóng người.

"Tiểu Thi, ngươi thích thứ gì?"_Hàn Diễm nhắm lại mắt, thả lỏng người ngồi trước bàn phấn, tùy ý tiểu nha đầu vấn tóc cho nàng

"Tiểu Thi không biết, vậy còn tiểu thư?"

"Nếu ngươi không biết vậy thì sau khi xây dựng xong cửa tiệm, vững chắc một chút, tiền túi cũng không sợ thiếu, ta cùng ngươi đi ngao du, ngươi thấy ra sao?"

Tiểu Thi nghe được đi ngao du liền rất vui vẻ hớn hở nhìn vào kính nhưng lại thấy vẻ mặt thờ ơ của chủ tử nàng thì liền xụ mặt_"Không được đâu, sức khỏe người không tốt"

"Không sao, ngươi sẽ giúp ta hoàn thành ngao du"

"Tiểu thư, ý của người là sao?"

"Nếu giữa đường đi ta không may tắt thở, ngươi cứ việc hỏa thiêu ta. Không thích vướn bận thì chôn xuống đất hoặc rải cùng trời cuối đất. Còn nếu ngươi không ngại thì nhờ ngươi bỏ cốt ta vào lọ, ngươi đến đâu, mang ta đến đó. Nếu may mắn, ta cũng có thể ngắm nhìn mỗi nơi một chút mà không mất sức"

"Tiểu thư, người nói bậy

"Hahaha, ta nói vậy thôi, chuyện sống chết với ta rất đơn giản, nghĩ ra thì nói, ta chỉ sợ bản thân quên, đến lúc đó thành sự thật lại khiến ngươi lúng túng thì mệt lắm"

"…."

"Khóc nữa! Tuyến nước mắt của ngươi được auto nạp đầy hả?"

"OAaaaaaaaaaaaaa"

Hàn Diễm tròn xoe mắt, ngạc nhiên nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt đầy ủy khuất của đứa nhỏ kia, rồi đột nhìn quay đây, bắt đầu chạy. Hàn Diễm theo phản xạ liền lên tiếng_"YA! Đi đâu vậy hả?!"

Nàng khó hiểu quay đầu nhìn đứa nhỏ tung cửa để bỏ chạy nhưng vẫn lịch sự đóng lại cửa rồi mới đi mất kia mà khẽ bĩu môi, nhún vai, quay lại đối mặt với chính bản thân thông qua tấm gương đồng kia, lại thở dài_"Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ"

Lúc nàng trở ra thì đứa nhỏ đã ngồi đó, nhỏ bé bó gối ngồi trên hành lang, tựa người vào cột lớn, mũi cứ các một khoảng thì lại hít thật mạnh vào một lần còn phía sau đứa nhỏ kia vẫn là tên hộ vệ. Hàn Diễm có chút ngây ngô đưa tay gãi đầu_[Hai người này, thành cặp cũng được sao?]

Cả ba vừa đi vào con đường ít người lui tới của Ly gia, định theo lối thông thường trốn ra ngoài mà đi thì nay đã thấy Ly Bách đứng thủ sẵn ở đó, dáng đứng khoanh tay, dựa vào tường, một chân cũng co lại đạp vào tường phía sau, miệng ngậm nhành cỏ, tóc hôm nay lại cột cao, tay áo cũng đùng vải bó lại quanh tay trông rất lnh động mà không kém lưu manh mở miệng_"Hàn Diễm, lúc này không nên ra ngoài"

"Ba mươi chưa hẳn hết tết, ta cao số, sống đương nhiên sẽ sống. Ta không ngại, ngươi cản đường ta cái gì?"

"Muội nên nhớ, chiếu hủy hôn còn chưa ban xuống"

Hàn Diễm nhếch môi, khoanh tay, quay đầu qua một bên_"Ta không ưa Trịnh Hạo. Vả lại, hắn chết, không liên quan ta, ta chết cũng không ảnh hương, vốn chả liên quan nhau"_sau đó mị mắt liếc về phía Ly Bách_"Dù cho hắn có là vua của ngươi, nhưng ta vốn và sẽ mãi mãi không liên quan"

Ly Bách thở dài, đứng trở lại tư thế thư sinh, hai tay bắt vào nhau nhưng đến lức bắt hắn mới phát hiện hai ổng tay áo đã được bó lại nên liền chuyển sang một tay chấp sau lưng, tay kia kéo xuống nhành cỏ trên miệng, sau đó thở dài, vẫn mỉm cười nhưng không nhìn đến Hàn Diễm, thong thả bước đi_"Tùy ý muội"

Vẫn như cũ, Hàn Diễm cùng tiểu Thi bí mật ra ngoài, nhanh chóng rẽ vào con hẻm nhỏ vắng người quen thuộc để chỉnh trang lại, sau đó chính thức đường hoàng nhắc chân bước ra ngoài.

"Minh Y, ngôi nhà kia ở đâu, sao còn không dẫn đường, đứng đây làm gì?"

Tiểu Thi nghe gọi nhưng vẫn tiếp tục nhìn trái xoay phải liên tục, tay đưa ra sau, phẩy tới phẩy lui_"Hàn Diễm, người cùng tên hộ vệ không biết noi chuyện kia đi trước đi, tiểu Y đi mua bánh ngọt cho người, còn có khoai lang nướng"

Hàn Diễm biểu cảm tối sầm, im lìm không lên tiếng nhìn tiểu Thi rời đi không chút ngần ngại, sau đó cứng nhắc ngẩng đầu, nhìn lên tên hộ vệ thì thấy hắn lại đang nhìn về phía của tiểu Thi. Kế đến, hắncũng không làm ra bất cứ dấu hiệu gì dọa người, rất hiển nhiên xoay người đi hướng ngược lại.

Nàng nhìn trái nhìn phải, ngây ngốc nhìn trước nhìn sau, không biết nên đi theo hướng của ai, bước chân theo bản năng cùng trong tâm khảm sợ bị bỏ rơi, không nghĩ nhiều, hành động liền đi trước suy nghĩ, vội đi nhanh thêm vài bước, vươn tay nắm lấy ống tay áo của tên hộ vệ, nhưng rất nhanh liền buông ra và tự an ủi bản thân_[Nắm nhẹ như vậy, chắc hắn không hay đâu. Mà nếu hắn không cảm thấy, thì không phải cũng thuộc hàng lang băm như Ly Bách sao? Ta mặc kệ]

Đi bộ một quãng đường khá dài, đến độ Hàn Diễm cảm thấy ngực mình nhói lên kèm theo chút khó thở thì cuối cùng tên hộ vệ trước mặt cũng chịu dừng chân còn nàng, vừa thấy hắn dừng liền cúi người, hai tay ôm đầu gối, ra sức thở sâu, thậm chí còn ho khan ra vài đợt_"Phế, quá phế"

Trong lúc nàng còn đang đấu tranh với lòng ngực buốt giá vì khí lạnh tuồn vào kia thì tuyết lại rơi, tên hộ vệ cũng yên lặng mở ô đỏ, vòng ra phía sau Hàn Diễm, vẫn lạnh lùng, im lặng che cho nàng. Đến lúc thấy người ở phía trước đã đứng thẳng người lên được, hơi thở cũng bình ổn, hắn liền cầm dù ra trước mặt nàng, tay hơi vươn thẳng ra.

Hàn Diễm nhướn mày nhìn hành động kia, sau đó chép miệng thở dài, gật đầu_"Được rồi, ta cầm dù. Dù gì hôm nay cũng là ngày cuối, xem như là ta rộng lượng"

Nàng vươn tay nhận lấy dù, tên hộ vệ cũng không nắm lâu, vừa thấy Hàn Diễm vươn tay thì hắn liền buông tay khiến Hàn Diễm giật mình vì không nghĩ hắn sẽ làm như vậy. Nàng phản ứng không kịp lúc, nên phải nhanh chóng cúingười, vươn tay, bước lên một bước nhỏ mới kịp không để dù chạm đất. Nàng chau mày khó chịu đứng thẳng người nhìn đến tên hộ vệ trước mặt thì lại thấy hắn đang dùng quyển tập cùng mảnh than nàng cho ngày trước cắm cúi viết ra thứ gì đó

Qua một lúc lâu, đến bản thân Hàn Diễm cũng cảm thấy giới hạn kiên nhẫn của mình đã chạy đến mức cao nhất, mày cũng chau lại thì vừa lúc tên hộ vệ xong bản vẻ của hắn. Hắn bết người trước mặt đang khó chịu vì sự ngăn cản của hắn nên liền nhanh chóng đưa ra quyển tập với mặt giấy có hình minh họa của con chữ ra trước mặt nàng

Hàn Diễm nheo mắt, hỏi nghiên đầu, mặt cũng gần sát mặt giấy cố nhìn những con chữ như đang vẽ hình kia_'Tại sao mệt không bảo ta dừng lại?'_nàng đọc xong, vẻ mặt có chút kì thị nghiêng đầu, mắt nhìn xuống đất, kiên quyết không mở miệng

Tên hộ vệ thấy vẻ mặt kiên liền không hiểu, thu lại tập, tiếp tục viết bằng đôi tay cứng nhắc của mình. Hàn Diễm nhìn qua, thấy được tay hắn đang run khi đang viết nên cuối cùng cũng chỉ thở dài, giơ cao ô đỏ lên thêm một chút, che thêm một mái đầu, chậm rãi chờ người kia viết chữ.

Tấm thứ hai vẫn là hàng chữ kia, nhưng chỉ khác là nó được viết cẩn thận, ngay ngắn hơn một chút. Hàn Diễm có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, đánh một tiếng thở dài, đưa tay ôm trán_"Haiz, chữ của ngươi, ta hiểu mà. Cứ tưởng ngươi sẽ viết thứ gì đó thú vị. Nhưng không sao, ngươi tiến bộ rất tốt, lại biết quan tâm người khác. Rất tốt. Ta vào được rồi chứ?"

Nghe Hàn Diễm nói vậy, hắn liền nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía sau thì thấy bản thân cư nhiên lại đứng chằn cửa, nhanh chóng xoay người, đẩy cửa hộ cho Hàn Diễm, sau đó lui về phía sau, tiếp tục chăm chú viết gì đó mắc kệ Hàn Diễm phía trước đang ngây ngô nhìn lên trên, một tay chậm rãi kéo váy, nhấc chân bước vào hành lanbg, hạ ô, khép lai, bước qua bậc cửa bỏ lại hắn đang bị tuyết mỏng chậm rãi phủ đầu.

Bởi vì ý muốn hướng đến một cửa tiệm nên khi bước vào không phải là một khoảng sân lớn mà ngay lập tức liền là nơi để bày bán đồ vật này nọ, mọi thứ bên trong đều đã phủ bụi, vài món đồ bị bỏ lại liền bị vây kín bởi mạng nhệ. Hàn Diễm che miệng ho nhẹ, nhanh chóng đi thẳng ra phía sau.

Một khoảnh sân rộng rãi với chỉ một cây cao nằm lệch về bên trái cùng những nhánh cây phủ đầy tuyết trắng đồng thời lộ ra thêm ba dãi nhà khác. Hàn Diễm tròn xoe mắt nhìn, đặt ô tựa vào vách nhà, mắt mãi mê ngắm nhìn xung quanh, chân bước ra bên ngoài, khẽ trầm trồ_"Đây chính là tứ hợp viện trong truyền thuyết sao?"

Đưa tay chạm nhẹ thân cây, sau đó đi thẳng chạm đến cột trụ của dãy nhà đối diện nơi nàng vừa bước ra, sau đó lại nương theo hành lang, đi vào ngã rẽ giữa hai dãy nhà.Phía sau chính là phòng bếp đang lúc nàng đang định nhìn sang phía khác thì lại thấy một cánh cửa màu nâu ẩn sau đám cỏ cao cngf dây leo chằng chịt. Hàn Diễm chau mày, linh cảm không tốt đối với cánh cửa kia, chân bước lên những bước chân nhỏ tiến tới cánh cửa kia.

Chỉ là đi vừa được vài bước thì đã có bóng người nhảy ra cản ngay trước mặt. Hàn Diễm trừng mắt_"Ngươi nếu đã nhảy ra trước mặt ta thì ta cũng không cần phí sức, mở cánh cửa kia ra đi"

Hàn Diễm nói xong thì hắn cung đưa ra quyển tập, với mặt giấy có chữ

'Tại sao đi mà không lên tiếng, nếu đã hiểu ta viết những gì, ta có một thỉnh cầu với tiểu thư'

Hàn Diễm mày chau thật chặt, lần này không phải nàng không hiểu hay khó nhìn, nhưng là vừa đọc xong liền nghĩ ngay tới Ly Bách, tâm tình đang vui vẻ muốn thưởng cảnh liền bị kéo vụt xuống té đến thủng một hố lớn trên mặt đất, phổi cũng muốn dập nát_"Thỉnh cầu của ngươi sai thời điểm, phản đối"

Nàng bước sang ngang, hắn cũng bước sang ngay, tay lật sang tờ tiếp theo_'Nhờ tiểu thư giúp ta trả thù'

Hàn Diễm nheo mắt, tay chỉ vào hắn, rồi lại chỉ ra phía sau lưng mình_"Ngươi! Ngươi thậm chí những thứ này mà cũng viết trước, hợp tác cùng Ly Bách đẩy ta vào chỗ chết được sao? Ngươi đừng tưởng ta không biết hắn đang thu thập những người bị oan khuất dính đến triều đình từ từ tiếp cận làm phiền ta. Ta không cần biết ngươi oan khuất đến đâu, cút"

Hắn nhìn nàng, nàng mày chau chặt, khó chịu nhìn hắn, sau đó hắn vẫn lật tiếp tờ kế đến_'Ly gia'

"Hahaha, xem xem, ta nói mà. Ngươi, ngươi nhìn ta xem, ta sẽ làm được gì? Ly gia còn có Ly Bách, ngươi về mà nhờ hắn giúp. Hắn mới là tên đi một mà đã biết mười. Ta sẽ không làm được gì đâu, đi đi, để ta yên, có được không?"

' Giúp ta trả thù nhà, dù ta biết yêu cầu này rất vô lý'

"Bản thân ngươi mặc định nó là vô lý, nhưng lại dám lên tiếng muốn người khác vì gia đình của ngươi mà trả thù sao. Nếu có, người đó chắc chắn không phải ta, cũng không phải Ly Bách. Hắn là đang lợi dụng ngươi. Mau, trốn thoát trước khi quá muộn"

'Chỉ cần tiểu thư giúp ta trả thù, muốn ta làm gì cũng được'

"Ta căn bản là không muốn phiền phức. Ngươi hiện tại thật sự rất phiền, mau cút, mau cú,đừng có mà phiền ta, ngươi cố chấp như vậy, thì đến mà tìm Ly Bách phá chết hắn"

Hắn nhìn nàng, một chút dao động cũng không có, bình thản đưa tay lật sang tờ kế ngay trước mặt nàng, từng con chữ hiện ra_'Ta muốn giết hoàng thượng'

Hàn Diễm trừng mắt nhìn tên hộ vệ, ngay lâp tức cúi người, nhanh gọn cầm lên ô đỏ, sau đó vung cao, mím môi dùng lực hạ xuống, chỉ là đến ngay cổ hắn thì dừng lại, ánh mắt thật lạnh lẽo nhìn thẳng vào tên hộ vệ của mình, nghiêng đầu, nhếch môi cười_"Ta bỗng nhớ ra một chuyện. Ta sẽ cho ngươi cơ hội nếu ngươi là người có thể mở ra một phần nào đó trong trí nhớ của ta, bất kể là ai cũng được. Còn nếu không, ngay tại đây nếu ta không giết ngươi chết thì ta sẽ tự kết liễu cuộc đời này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.