Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

Chương 16




Hạ Dương vênh váo đắc chí về nhà, kết quả về xong lập tức đi tìm hộp thuốc.

Phu nhân Khúc Tân Hồng vừa lúc đi chơi mạt chược về ăn cơm, vừa vào cửa đã phát hiện con giai như bọ chó nhảy tới nhảy lui nhảy lên nhảy xuống, lục lọi khắp nơi.

“Con làm gì thế hả?” Bà thay dép trong nhà, để cho đôi chân cả ngày đi giày cao gót thả lỏng một chút.

Hạ Dương sụt sịt, quay đầu nhìn bà, vẻ mặt đáng thương nâng móng, tố khổ.

“Mẫu hậu! Nhi thần bị thương!” Hắn nâng nâng móng vuốt, đã sưng đỏ hết cả lên rồi nè.

Khúc Tân Hồng đi qua nhìn, mắng, “Thằng nhóc này, con luyện quyền anh quên mang găng à?”

“…” Hạ Dương giật giật khoé miệng, quên đi, vẫn là nên tự đi tìm thì hơn.

Cuối cùng hắn cũng tìm được hộp thuốc trên kệ trong phòng bếp, hắn dùng tay trái còn nguyên vẹn kéo xuống, mấy đồ để bên cạnh cũng rớt xuống theo… Chuẩn xác nện trúng đầu hắn.

Mẹ hắn ở bên cạnh vui vẻ, “Con trai à, con kém quá.”

“Mẹ, mẹ đã không có lòng cảm thông thì thôi, không ngờ còn có thể vui sướng khi người ta gặp hoạ.” Hạ Dương ngồi xuống sofa, lấy dầu hoa hồng bôi vào chỗ bị sưng.

“Ái… Đau muốn chết!” Hắn vừa xoa vừa nói thầm, hôm nay đến trường đúng là sai lầm.

“Mẹ, ba bảo mẹ đi cùng ông ấy cơ mà, sao mẹ còn chưa đi?” Hắn nhớ rõ trước lúc quay lại thành phố C ba hắn đã bảo mẫu thân đại nhân đi theo ông qua đó chơi mà.

Khúc Tân Hồng lấy đồ ăn người giúp việc đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng.

Nhà bọn họ chỉ có người giúp việc làm theo giờ tới dọn dẹp nhà cửa và nấu một ngày ba bữa, hai mẹ con họ không thích có người khác ra ra vào vào nhà mình, cho nên không thuê đầu bếp và người giúp việc tại gia.

“Sáng ngày kia mẹ sẽ lên máy bay, có lẽ sẽ ở đó một thời gian, Dương Dương trong khoảng thời gian tới con tính đi đâu?” Bà dọn đồ ăn lên bàn, ý bảo Hạ Dương đến ăn cơm.

Hạ Dương ngồi xuống, cắn đầu đũa than thở, “Vậy mẹ định vứt bỏ con ư?”

“Nhóc thối con nói linh tinh gì thế hả, không thì con đi theo mẹ đến thành phố C đi, dù sao con cũng chẳng có việc gì làm.”

Hạ Dương lắc đầu, nhét một miếng cá xắt xào thơm vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, đáp, “Con định mấy hôm nữa đi du lịch rồi, mẹ, hỗ trợ ít phí du lịch đi.” Coi cái nụ cười kia kìa, nhu thuận ngoan ngoãn xiết bao.

Khúc Tân Hồng không thèm để ý đến hắn, rất không tao nhã đảo mắt xem thường, chỉ đũa vào mặt hắn, “Đừng tưởng mẹ không biết con có bao nhiêu tiền riêng.” Con bà có điểm ấy là tốt nhất, tiền thì không tiêu bừa bao giờ, lại rất thích vơ vét của cải.

Vơ vét của cải là thế nào?

Hạ thiếu gia thích nhất là biến tiền của người khác thành tiền của mình —– xài đủ thể loại đủ biện pháp, nhất là nếu như hắn ra ngoài ăn cơm, mười lần thì chín lần là đi ăn chực, người mời khách lại vẫn cam tâm tình nguyện.

“Mẹ, con là con ruột của mẹ thật không? Không phải là con riêng ba ôm về chứ?” Hạ Dương vẻ mặt đau khổ, nhồi đầy cơm vào miệng.

Khúc Tân Hồng thở dài, đứng dậy lấy ví da, rút vài tờ bên trong ra.

“Này, tiền tiêu vặt ba con để lại cho con.”

Hai mắt Hạ Dương lập tức loé sáng, hắn vươn móng cầm lấy, nhét vào túi xong còn vỗ vỗ mấy cái.

“Cảm ơn mẫu hậu.” Hắn vui vẻ nói.

“Dương Dương à, con cũng đã trưởng thành rồi, không thể cả ngày chạy nơi nơi chơi đùa được.” Khúc Tân Hồng nói lời thấm thía nhìn Hạ Dương, bà lo mai sau con mình thực sự biến thành đứa nhỏ lông bông buông thả lắm.

Hạ Dương không bận tâm phất tay, cười nói, “Mẹ, con đâu phải bé con ba tuổi, con sẽ tự biết chừng mực, mẹ đừng lo.” Hắn chỉ là quen chạy đông chạy tây, chứ không phải thực sự định cả đời đều lêu lổng như vậy. Hơn nữa lúc đi du lịch hắn cũng chụp ảnh phong cảnh gửi cho các toà soạn, tiền kiếm được vẫn đủ để nuôi sống chính mình.

Cho nên, lo lắng này của mẹ là dư thừa rồi.

Hừm, con mẹ thực ra cũng không đáng lo đến vậy đâu.

Khúc Tân Hồng bỏ bát vào bồn rửa, sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.

Bà cầm ví da định tiếp tục ra ngoài chơi một trận mạt chược nữa.

“Mẹ, đi đường cẩn thận.” Hạ Dương ăn no ợ một cái, ngả vào sofa lười biếng xoa bụng, ăn hơi no quá thì phải.

Buổi chiều ở nhà chán chết, Hạ Dương thay một bộ quần áo dạo phố, hiện giờ trong tủ quần áo của hắn ngoại trừ mấy bộ thể thao còn có không ít trang phục dạo phố cho cả bốn mùa, đều là mẹ hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

“Chuột, cậu đã về chưa?” Hạ Dương nghiêng đầu kẹp điện thoại, cúi người đi giày, hừ, giày da còn phải buộc dây giày, ghét ghê.

Triệu Văn Hạo mới từ trạm xe về, còn chưa vào nhà được nửa giờ đã nhận được điện của Hạ Dương.

“Mình mới về, nghe nói hồi sáng cậu nổi bão hử?” Triệu Văn Hạo cười trêu chọc, Cổ Quảng Long vừa gọi cho hắn, khoa trương miêu tả lại khung cảnh bùng nổ hiếm có khó tìm của Hạ Dương.

Hạ Dương xoay người đóng cửa.

“Nghe Cổ Quảng Long ngốc kia nói bậy bạ làm chi, mình qua chỗ cậu.” Không cần nghĩ cũng biết, với cái mồm như loa phát thanh của Cổ Quảng Long, nhất định đã kể hết mọi chuyện cho Chuột rồi.

“Ừ, cậu tới đi, mẹ mình nói buổi tối làm sườn kho đấy.” Sườn kho đậu đũa bánh kho chính là món tủ của mẹ Triệu Văn Hạo.

Hạ Dương vừa nghe có đồ ngon, lập tức bước nhanh hơn, “Ok, bảo dì làm nhiều nhiều tí nghen!”

Sau khi rời khỏi trường Văn Nhân Minh Húc nhận được điện thoại của ba y, bảo y về nhà ăn cơm, thuận tiện hỏi xem tình hình gần đây của công ty.

Y lái xe về, thở dài, giữa trưa bị ba giáo huấn thật không phải là chuyện gì vui.

Ủa? Kia không phải là Hạ Dương sao, lại đi đâu vênh váo rồi.

Y nhấn còi, chầm chậm dừng xe bên cạnh Hạ Dương, hạ cửa kính hỏi, “Này, Hạ Dương!”

Hạ Dương nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, “Là cậu à.” Hắn không ngạc nhiên vì thấy y biết tên mình, chuyện xảy ra hồi sáng chính là lời giải thích tốt nhất.

Trái lại Văn Nhân Minh Húc rất ngạc nhiên, nhận ra y cơ à.

Trong vòng một ngày gặp mặt ba lần còn không nhớ thì Hạ Dương không phải trí nhớ kém, mà là bị Alzheimer rồi!

“Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi.” Văn Nhân Minh Húc tấp xe vào lề đường, mỉm cười nói.

Hạ Dương nghĩ nghĩ, có xe miễn phí không đi thì không phải là tác phong của hắn.

Hắn tiêu sái mở cửa vào xe, thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười nói, “Cảm ơn, buổi sáng đã làm phiền cậu tới trả điện thoại, giờ còn bắt cậu phải đưa tôi đi thế này.”

Văn Nhân Minh Húc khởi động xe, đáp, “Tiện đường thôi.”

Hạ Dương bĩu môi, cậu biết tôi đi đâu mà nói tiện đường! Cơ mà đã có xe đưa đi miễn phí, hắn tất nhiên không cự tuyệt rồi.

“Cho tôi đến khu Tân Hồ đường Trung Sơn phố Thuý Bình.” Nếu giờ hắn đi bộ đến trạm xe rồi đi xe bus, có khi phải hơn hai tiếng nữa mới đến nơi, không có cách nào mà, đang đúng giờ cao điểm.

Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Anh đi làm gì vậy?” Y vờ như không để tâm hỏi, thực ra trong lòng đã sớm suy đoán lung tung hết cả.

“Tìm bạn tôi, tôi ngủ một lúc, bao giờ tới gọi tôi đó.” Hạ Dương đeo tay nghe, mở nhạc trong điện thoại, nhắm mắt ngủ.

Văn Nhân Minh Húc buồn cười nghiêng đầu nhìn hắn, y thấy thật bất đắc dĩ, kiểu gì thì kiểu hai người vẫn chỉ là những người xa lạ đúng không? Có thể thiếu cảnh giác như thế, không buồn khách khí lên xe ngồi, còn thoải mái ngủ luôn trên đường đi, chắc chỉ có mình Hạ Dương.

Y một tay lái xe, một tay cầm áo khoác ở ghế sau ném lên người Hạ Dương.

Hạ Dương mở mắt, khó hiểu nhìn áo trên người, nghiêng đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Gì vậy?”

“Không phải anh buồn ngủ sao, đắp vào đi, coi chừng cảm lạnh.”

Hạ Dương mở mắt nhìn, cũng không khách khí, chỉnh lại áo rồi cười nói, “Cảm ơn.” Không ngờ người này lại chu đáo đến thế. (Người ta thích nên người ta mới chu đáo đó =..=)

Khi hắn cười rộ lên hai má sẽ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông vừa đáng yêu lại vừa hoạt bát.

Văn Nhân Minh Húc không khỏi sửng sốt, lòng run mạnh một cái, Hạ Dương cười rộ lên rất đẹp, không phải tươi cười tuỳ tiện bình thường, cũng không phải tươi cười gian trá như tiểu nhân đắc chí sau khi chiếm được tiện nghi, mà là một nụ cười ấm áp, khiến người được thấy thoải mái tận đáy lòng.

Y vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn Hạ Dương, nghe tiếng hô hấp của hắn, đoán chừng hắn đã ngủ say.

Văn Nhân Minh Húc chậm rãi dừng xe trước khu Tân Hồ, y không vội đánh thức hắn, tháo dây an toàn nghiêng người chậm rãi đánh giá khuôn mặt ngủ say của Hạ Dương.

Càng ngắm càng thấy say mê, y không khỏi dán sát hơn một chút.

Hô hấp của hắn khe khẽ phả lên mặt, Văn Nhân Minh Húc nhìn chăm chú vào cánh môi hồng nhạt của Hạ Dương, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Chỉ một chút thôi, lúc trước anh ta có thể cướp nụ hôn đầu của mình, giờ mình cướp lại coi như hoà nhau.

Nghĩ như vậy, y nghiêng đầu, một tay đặt nhẹ lên vai Hạ Dương, một tay chống lên chỗ tựa lưng.

Ưm…Mềm mềm mát mát, cảm giác rất tuyệt.

Kiểu hôn môi nhẹ nhàng này khiến máu trong người Văn Nhân Minh Húc như sôi lên. Y rất muốn tận tình nhấm nháp nụ hôn khó có được này, đáng tiếc Hạ Dương lại không cho y cơ hội.

Có lẽ là cảm thấy trên môi ngưa ngứa, Hạ Dương mơ màng than thở, nâng tay phất phất mặt.

Văn Nhân Minh Húc lập tức ngồi thẳng người, tim đập thình thịch.

“Oáp…A? Tới rồi?” Hạ Dương dụi mắt ngó ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã ngừng lại, hắn quay đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc mặt đỏ bừng.

“Cảm ơn cậu, tôi đi đây.” Hắn mở cửa, xuống xe.

Văn Nhân Minh Húc còn đang bận mất tự nhiên, đâu kịp nói câu gì, chỉ biết nhìn theo Hạ Dương đang vẫy vẫy tay càng ngày chạy càng xa.

Haiz!

Văn Nhân Minh Húc thở dài thất bại, y chỉ có thể cầu nguyện, lần sau gặp Hạ Dương còn nhớ kĩ y là ai, nếu không, đến nụ hôn thứ hai cũng coi như bỏ phí rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.