Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Chương 39




Trên núi đen ngòm không thấy năm ngón tay, trên người tôi cũng không mang theo bất kỳ đồ vật nào có thể phát ra ánh sáng, muốn đuổi theo Giao quả thực cực kỳ khó khăn.

Tôi chỉ có thể sờ dấu vết của Giao để lại đi về phía trước.

Nhưng không biết là do anh ấy đã biến nhỏ đi hay là cố ý, dấu vết trước mặt càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng hẹp, cuối cùng biến mất không thấy.

Tôi nôn nóng bất an, cực kỳ hoảng hốt.

Không biết tại sao tôi lại có dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao, đêm đen gió lớn chính là đêm giết người!

Tôi không khỏi bước đi nhanh hơn, cũng không để ý tới đi có đúng hay không, chỉ điên cuồng đi về phía trước, có va vào cây cũng không quay đầu lại.

Đi chừng hơn một tiếng đồng hồ, màn đêm đen nhánh yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng ‘bang bang’, âm thanh giống như dùng gỗ gõ vào cái gì đó, giữa rừng núi yên tĩnh vang lên rõ ràng.

Người tôi co rúm lại, ở trong không gian yên tĩnh giữa núi rừng vang lên tiếng động này thực sự quá quỷ dị!

Nhưng có âm thanh dù sao cũng tốt hơn là yên lặng.

Tôi tăng tốc độ di chuyển, chạy về phía có âm thanh.

‘Bang bang, bang bang.’ Tiếng gỗ đập càng lúc càng lớn, còn như có tiết tấu như đang chờ tôi đi tới. Tôi rốt cuộc phát hiện ra một vòng ánh sáng!

Đó là một cái hang núi rất lớn, bên trong hang đốt lên một đống lửa lớn rừng rực như muốn thiêu hủy đất trời.

Ánh sáng tôi nhìn thấy chính là phát ra từ đống lửa, chỉ là tình hình trong hang núi không hề giống với tưởng tượng của tôi.

Người, rất nhiều người, lít nha lít nhít đứng đầy trong hang.

Tôi nhận ra rất nhiều người quen trong số đó, có cha mẹ tôi, có mẹ chồng, còn có Lưu Đại Tráng, Vương Đại Thẩm cùng thôn…

Tất cả mọi người đều là người trong thôn tôi.

Trong nháy mắt tôi há to mồm cả kinh, bọn họ không ngủ ở nhà lại chạy tới nơi này lúc nửa đêm để làm cái gì?!

Tôi nhấc chân đi vào trong.

Còn đi chưa được mấy bước thì cổ tay tôi bỗng thấy mát lạnh.

Một thứ lành lạnh trơn bóng có vảy như sợi dây thừng cuốn lấy tay tôi, không cho tôi tiến về phía trước một bước!

“Em là đến tìm cái chết sao?” Giọng nói lạnh lùng xuất hiện từ phía sau tôi, ngữ điệu không chút tình cảm nào, lại như ẩn giấu cơn thịnh nộ.

Tôi đã hiểu, anh ấy đang cực kỳ kiềm chế cơn giận của mình.

Lần này là anh ấy nổi giận thực sự.

Cho dù tôi biết Giao sẽ không làm thương tổn tôi nhưng tôi vẫn bị khí thế từ cơn giận dữ của anh ấy khiến cho run lên.

“Chúng ta đã kết thúc, anh không cần để ý tới em nữa.” Tôi cũng cố gắng kiềm cảm xúc, nói với Giao.

Không phải anh ấy phải đi sao, tại sao còn xuất hiện bên cạnh tôi?

Chẳng lẽ anh ấy kỳ thật không đi, chỉ một mực đi theo phía sau tôi?

Tôi thầm giật mình, sau đó suy nghĩ ngọt ngào này khiến trong lòng tôi tràn đầy ấm áp.

Có lẽ nhận ra tâm tình tôi thay đổi, Giao lần nữa mở miệng càng thêm lạnh lùng: “Em cho rằng anh muốn quản em sao? Anh chỉ đã hứa với mẹ em bảo vệ bình an cho em. Nói được sẽ làm được, nếu em không đi thì là chính em tự tìm đến cái chết, thần tiên hạ phàm cũng không thể nào cứu được em.”

“Vậy anh có thể nói cho em bọn họ đang làm gì không?” Sự ngọt ngào trong tôi nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, sau khi ép mình tỉnh táo tôi liền chỉ vào cha mẹ tôi đang ở trong hang, nói: “Bọn họ không phải là bị anh đưa đi sao, anh đem bọn họ để ở chỗ này làm gì? Những người dân trong thôn này cũng là do anh mang tới à?” Tôi hỏi.

Việc này quá quỷ dị, người trong thôn tuyệt nhiên sẽ không giữa đêm hôm khuya  khoắt lại chui vào rừng sâu núi thẳm, duy nhất có thể đem nhiều người như vậy đến nơi này ngoại trừ Giao ra tôi cũng không nghĩ ra người khác.

À mà, tôi không nên gọi anh ấy là Giao mà nên gọi một tiếng Giao tiên mới đúng?

“Chuyện này không liên quan tới em.” Giao nhận ra trong giọng tôi cý chất vấn liền nhàn nhạt nói.

Hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của tôi.

Xem ra chính là anh ấy làm.

Tôi có thể cảm nhận được sát ý từ trong hang động, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Ngay khi tôi còn đang phụng phịu với Giao thì từ trong hang động đột nhiên có biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.