Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền

Chương 18




Editor: Hồ ly tinh

​Trước mắt một mảnh đen tối. Thân thể nằm trên một chỗ bằng phẳng, không khống chế nhẹ nhàng lung lay. Một loại âm thanh xào xạc từ bốn phía gián đoạn truyền vào lỗ tai hắn.

Tả hộ pháp suy nhược mở mắt ra.

Thấy đồ vật trước mắt đều lay động theo nhịp điệu, âm thanh từa tựa tiếng bánh xe chạy giống hệt trong mộng.

Hắn đang nằm trên một xe ngựa đơn sơ đi trên đường. Hắn trì độn nghĩ, hóa ra mình không chết, không biết bị người mang đi lúc nào. Vết thương trước ngực được băng bó sơ qua, không chảy máu nữa.

Vết thương tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có hơi sâu, lúc này còn có chút đau mơ hồ. Hắn bưng vết thương chậm rãi ngồi dậy.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước. Màn xe theo xe ngựa lắc lư qua lại tung bay, bên ngoài xuyên vào một tia nắng màu trắng, bóng lưng người đánh xe đập vào mắt hắn. Tiếng bánh xe đè trên cát đá nghe vào tai vô cùng thản nhiên vững vàng.

Bình tĩnh đến mức như thể cái gì cũng chưa từng xảy ra.

“Tỉnh rồi?” Là giọng của một người đã lớn tuổi. Người kia không quay đầu lại, tiếp tục vội vàng đánh xe.

Tả hộ pháp vén màn xe lên, bên ngoài là một mảnh hoang sơn dã lĩnh, chung quanh đều là cảnh tượng xa lạ, cũng không biết đã đi khỏi Phong Châu bao xa.

Hắn trầm mặc một chút, hỏi bóng lưng kia: “Giáo chủ đâu?”

Đối phương cười một tiếng: “Giáo chủ cái gì… Ngươi tưởng ngươi vẫn người của Ma giáo à?”

Hắn sửng sốt, tiện đà nói: “Tiền bối, giáo chủ thế nào rồi?”

Ông lão kia cũng không để tâm hắn không trả lời, tay vững vàng mà lái xe, thấy hỏi thì đáp: “Có người nhờ ta nói với người… Đi cũng đã đi, đừng trở lại nữa.”

Tả hộ pháp nhìn chằm chằm bóng lưng kia, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch: “Giáo chủ, y…”

Dường như không chú ý tới người phía sau cảm xúc chập trùng, bóng lưng ông lão vô cùng bình tĩnh, nói: “Giờ ngươi muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn biết…”

“Ngươi không cần biết.”

Tả hộ pháp cau mày.

Người kia cũng không quản phản ứng của hắn, trước sau chỉ dùng bóng lưng đối diện với hắn.

“Lúc Giang Tuyết năm tuổi, có một con thỏ chết đi.” Lão thản nhiên nói, như đang nói vài câu chuyện phiếm không quan trọng, lão nói: “Không phải bị giết, cái gì y cũng không hiểu, cũng không kịp nhìn kĩ thì con thỏ đã tắt thở. Không phải vật gì đáng quý, chỉ là một con thỏ… Thế nhưng đó dù sao cũng là đồ của một đứa bé. Trẻ con rất cố chấp, một khi đã thích sẽ không từ bỏ.”

Lão dừng một chút, nói tiếp: “Chết thì chết, sau một quãng thời gian, Giang Tuyết cũng không buồn nữa. Trưởng lão từng nói, người của Ma giáo tuyệt đối không được thương hại.”

Tả hộ pháp không lên tiếng.

“Một kiếm kề lên cổ ngươi  lúc đó nếu trưởng lão thật sự hạ kiếm, cái mạng nhỏ của ngươi chắc chắn đi tong. Kết quả lão vẫn thay đổi đường kiếm, ” Lão vừa nói vừa rung đùi đắc ý “Này, tiểu tử, ngươi lúc đó có tránh đi đúng không?”

Một kiếm kia không đâm vào cổ. Hắn bất động thanh sắc nhích thân hình, đường kiếm nhìn như thế công tàn nhẫn đuổi tận giết sạch. Trong chớp mắt, mũi kiếm lại miễn cưỡng đâm xuống cách chỗ yếu hại chừng hai tấc.

Giọng hắn nhỏ lại, lẩm bẩm: “Nhưng trưởng lão cũng nói, con thỏ kia vô tội.”

“Ngươi không nên trách ông ấy, nếu không phải người Trường Sinh Đường cũng ở đó thì chuyện sẽ không xảy ra như vậy.”

Trong buồng xe yên tĩnh. Tả hộ pháp bưng vết thương, lạnh lùng mở miệng: “Các ngươi cho là giáo chủ cái gì cũng có thể quên sao?”

Ông lão tiếp tục tự nhiên nói: “Ngươi biết tại sao giáo chúng đều không có tên không?”

“Không có tên rất tốt, rất thuận tiện. Ngươi có thể là Tả hộ pháp, ta cũng có thể là Tả hộ pháp, ai cũng có thể. Tả hộ pháp chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu thôi, đổi thành ai làm cũng như nhau.”

“Ngươi là ai? Không còn cái tên này, ngươi chẳng là cái thá gì.”

Người phía sau không phản ứng. Ông lão nói xong, kéo tay chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt một chút sau khi ngồi bất động hồi lâu. Lão híp mắt nhìn mây trời, bầu trời trong xanh, gió nhẹ từ từ, là thời tiết tốt để gấp rút lên đường.

Lão nói với người phía sau: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Viễn vọng sơn vô lộ, nhìn lại quy vô môn.

Lão nghe người phía sau nói: “Đưa ta về Phong Châu đi, tiền bối.”

“Giang Tuyết đã không còn ở đó nữa.”

“Ta biết, sẽ không kéo thêm phiền phức cho tiền bối đâu.” Thanh âm hắn suy yếu nhưng rất kiên quyết.

Ông lão dừng một chút, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng. Lão bất mãn oán giận nói: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi chả có ai làm người ta bớt lo cả!” Tay siết cương ngựa, xe ngựa chậm rãi quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.