Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 50: Đóa hoa hồng biết cắn




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Lời vừa dứt, Thủy Vu kiếm lóe sáng rung lên bần bật, sau đó tự mình thoát ra khỏi bao kiếm, lượn một vòng quanh Nhược Lam. Hài lòng với kết quả này, Nhược Lam vươn tay chụp lấy, Thủy Vu kiếm nằm trọn trong tay . Mọi người kinh hỉ không dứt, nó liếc nhìn về phía huỳnh y nam tử với cái nhìn đầy thách thức, tiếp đó lôi bên hông ra một miếng bạch phù có khắc hai chữ Thiên Di , lập tức tứ phía xôn xao:

“Kia chẳng phải bạch phủ chỉ có cung chủ mới có sao?”

“Nghe nói miếng bạch phủ này đã mất tích cùng với cung chủ đời trước rồi.”

“Lẽ nào, cô nương kia…”

Lúc này huỳnh y nam tử tiến về phía Nhược Lam. Thấy vậy, nó khẽ nhíu mi, lùi lại mấy bước nhìn hắn đầy nghi ngờ. Tuy nhiên trái với dự đoán của nó, hắn bỗng nhiên quỳ gối, thanh âm lạnh lùng nói:

“Tại hạ Diệp Hàn, vừa rồi đã đắc tội, kính mong cung chủ bỏ qua.”

“Hừm! Ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại hạ thù với ta?”

“Ta chỉ là muốn chứng minh thân phận của người, nay đã rõ ràng, ngôi vị cung chủ này mong người tiếp nhận.”

“Chậc, ai bảo với ngươi ta muốn làm cung chủ, chẳng qua bị ngươi dồn ép quá cho nên mới phải lấy bạch phù ra.” Nhược Lam chống nạnh nói.

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì mà nhưng, ngươi làm cung chủ chắc cũng lâu rồi, tổ chức này ngươi hiểu rõ hơn ta, những người kia không phải cùng ngươi vào sinh ra tử sao? Ngươi nghĩ bọn họ sẽ phục tùng ta ư? Ta mà lên ngôi cung chủ không khéo có người không hài lòng đòi lật đổ ta.” Nhược Lam nhếch miệng lười biếng liếc về phía thuộc hạ của Diệp Hàn. Bọn họ như cảm nhận được ánh mắt của nó, lập tức cúi đầu không dám nói gì

“……”

Thấy hắn im lặng không nói gì, Nhược Lam bĩu môi nói tiếp:

“Thân phận cũng đã chứng minh xong, ta đi được chưa?”

“Người muốn đi đâu?”

“Hỏi hay ghê, ta từ Dương Châu tới đây ngoại trừ việc du ngoạn ra thì còn gì để làm nữa đâu.”

“….”

“Đứng dậy đi, quỳ mãi không thấy đầu gối đau à?”

Không kịp để cho Diệp Hàn trả lời, Nhược Lam xoay người cầm Thủy Vu kiếm hướng ra ngoài, Dịệp Hàn ngạc nhiên đứng dậy hỏi:

“Sao người biết lối ra ở đó!”

“Vớ vẩn! Ngươi nghĩ cho người bịt mắt ta lại thì ta không biết đường chắc, cái cung này á, ta thuộc lòng đường đi từ khi ta ba tuổi cơ, mẫu thân ngày nào cũng bắt ta học, đến nỗi trong mơ cũng thấy.” Nhược Lam không quay đầu lại, vẫn cứ hướng lối đi mà ra.

“Ồ!” Cả đám thuộc hạ Thiên Di cung thốt lên đầy tán thưởng, chỉ có Diệp Hàn là không nói gì, lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Nhược Lam.

Vừa ra khỏi cung nó nổi điên hét lớn:

“PHI VŨ!”

Phi Vũ nhanh như gió đã xuất hiện, nó hí lên vài tiếng, chạy tới cọ cọ cái đầu vào tay Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam bật cười, thanh âm ôn nhu nói:

“Ngoan, ta không sao hết.” Phi Phi đói bụng không?

Lời vừa nói ra, Phi Vũ hai mắt tỏa sáng, hất đầu nhìn về phía bụi dâu phía xa, nhìn vườn dâu đỏ tươi đã vơi đi một nửa Nhược lập tức hiểu ngay vấn đề:

“Có ngọt không?”

Phi Vũ mãnh liệt gật đầu trả lời.

“Há há, mi thật là biết hưởng thụ nha, vườn dâu này chắc chắc là của Thiên Di cung, hừ, ta ăn sạch cho bỏ ghét.” Phi Vũ nghe vậy, tròn mắt nhìn Nhược Lam. Nhìn thấy hành động của Phi Vũ, Nhược chu miệng bất bình nói:

“Nếu mà ăn không hết thì bỏ vào bao đem về cho ngươi ăn là được mà, hơn nữa vườn dâu này là mẫu thân trước kia đem hạt giống từ thời hiện đại đem về trồng. Theo lí mà nói, nó là của ta, đã là của ta dĩ nhiên ta có quyền.”

“Hí hí!” Phi Vũ vui mừng hí lên.

Ba khắc sau.

Vườn dâu đỏ mọng giờ đây không còn nữa, đổi lại là một màu xanh ngút ngàn của lá, Nhược Lam quay đầu hài lòng gật gù, trên lưng Phi Vũ là một bao tải chưa đầy dâu tây, ước chừng cũng phải 5kg. Sau khi leo lên lưng ngựa, Nhược Lam ung dung vừa đi vừa hát ngắm phong cảnh Hồ Nam.

“Cung chủ, nàng ấy hái hết dâu của chúng ta rồi.” Một hắc y nhân đôi mắt ngấn lệ hướng Diệp Hàn nói.

“Ân! Chung quy cũng là của nàng, cứ để nàng hái.” Diệp Hàn gật đầu trả lời.

Bởi vì Thiên Di Cung là một tổ chức sát thủ hoạt động bí mật cho nên địa bàn nằm ở ngoại ô cũng không có gì là lạ, vất vả một hồi vẫn chưa tới được thành. Thôi kệ, kiếm chỗ nào nghỉ chút đã. Nghĩ vậy, Nhược Lam xuống ngựa, đi bộ về phía hồ sen gần đó.

“Oa! Phi Phi nhìn nè, nước ở đây trong ghê, mi mau uống đi.” Nhược Lam cao hứng nói.

Phi vũ nghe lời, lập tức tiến lên uống vài ngụm nước sau đó tiến về phía bãi cỏ gần đó tung tăng gặm. Từ nhỏ Nhược Lam đã rất thích hoa sen, mùi thơm của sen không nồng nàn như những loài hoa khác, chúng rất nhẹ nhàng và tinh khiết. Khẽ lướt nhẹ mũi hài bay đến đứng trên lá sen, nó nắm mắt lại thả mình hòa cùng không khí thanh tịnh. Bỗng nhiên mày liễu nhíu chặt, mắt phượng mở to, Nhược Lam nghe có tiếng đánh nhau ở đâu đây. Thật là kẻ nào lại phá đám sự hưởng thụ của nó vậy? Mà cũng kỳ lạ nha, hễ nó đi đâu ra ngoài thành là y chang có kẻ đánh nhau, lần trước gặp Mộ Dung Phi Tuyết cũng ở ngoài thành còn gì. Lắc đầu một cái, mũi hài đạp nhẹ lên lá sen, nó dùng khinh công bay về phía phát ra âm thanh.

Đến nơi, Nhược Lam nhìn thấy hai nam nhân thân mặc hắc y đang giao đấu với một đám người ở gần đó.

Phóng tầm mắt ra xa, Nhược Lam thấy một nữ nhân thân mặc bạch y, trên vai trái điểm xuyết một đóa hồng màu tím rất tinh xảo, tà áo trắng tinh được tô điểm bởi một cành hoa lê màu lam đang rơi rơi.

Nhược Lam nhíu mày quan sát thật lâu, y phục là loại tơ lụa thượng hạng, đường may tinh tế, kiểu dáng độc đáo, chắc chắc là được một thợ thêu bật nhất làm ra. Hơn nữa cô nương này không những ngũ quan sắc sảo mà khí chất cũng rất đặc biệt. Có nhũng người ngay từ khi mới sinh ta đã mang trong mình một loại khí thế bức người, người đó nếu không phải là bậc đến vương thì cũng là công tôn quý tộc. Trên người cô nương kia có một loại khí thế đặc thù như thế. Môi anh đào khẽ nhếch, Nhược Lam tiêu sái tiến về phía nữ tử kia.

“Hai người kia là thuộc hạ của cô nương hả? Nhìn ẻo lả thế kia không ngờ cũng giỏi ghê.”

Lời vừa dứt, bạch y nữ tử đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất, hai nam nhân kia mặc dù đang đánh nhau nhưng vẫn nghe thấy lời Nhược Lam nói. Bọn họ lập tức quay đầu ném cho nó một cái nhìn cảnh cáo.

Thấy vậy, Nhược Lam nhăn mũi, lè lưỡi ra lêu lêu bọn họ. Nộ khí nổi lên, hai nam nhân kia điên tiết trút giận lên đám người cả gan dám trêu ghẹo chủ nhân của bọn họ.

“Cô nương, ngươi tên gì vậy?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn bạch y cô nương trước mặt.

Khẽ mỉm cười, bạch y nữ tử ôn nhu đáp:

“Nguyệt Lam là tên ta.”

“Oa oa, ngươi có cùng tên với ta nha, khác có một chữ thôi à. Ta tên Nhược Lam. Hân hạnh được làm quen.” Nhược Lam tươi cười hớn hở trả lời.

“Ân.” Nguyệt Lam cũng mỉm cười gật đầu đáp trả.

Chậc chậc, sao đi đâu cũng gặp toàn người kiệm lời thế này, một Mộ Dung Phi Tuyết đã đủ chết rồi giờ lại thêm một Nguyệt Lam nữa chứ. Hức hức, trong lúc âm thầm oán than, mắt nó bỗng nhiên sáng rực lên, cái bông hồng này ngộ ghê nha, sao hồi nãy mình thấy bông hồng hơi dịch chuyển sang chỗ khác nhỉ? Hay là do mình hoa mắt? Không đúng, rõ ràng là có di chuyển mà. Nhược Lam trừng mắt nhìn chằm chằm cái bông hồng trên vai Nguyệt Lam, ban đầu bông hồng tím vẫn như cũ không thay đổi gì, thế nhưng chưa tới nửa khắc sau, bông hồng tím từ trên vai trái của Nguyệt Lam rơi xuống trước ngực nàng ta. Thấy vậy Nhược Lam tiện tay nhặt lên, sẵn tiện đánh giá một chút. Ua ủa, quái lạ! Bông hồng này sao lại có mấy cái chân nho nhỏ vậy kìa, còn có hai cái đốm tròn như hai con mắt nữa chứ. Tò mò, Nhược đưa tay còn lại lên sờ, vừa mới đặt tay lên hai cái đốm tròn ấy, bông hồng bỗng nhiên xù lông lên, biến thành một con nhện màu tím, ngọ nguậy trên tay nó. Nó mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn sinh vật bẻ nhỏ trong tay mình hét lên một tiếng:

“Á! Đau quá. Óa óa ta bị nhện cắn. Nguyệt Lam con nhện này cắn ta.” Nhược Lam nước mắt lưng tròng cầu cứu Nguyệt Lam.

“Nó tên là Ảnh Nguyệt, sủng vật của ta, nó ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm, vừa rồi cô nương nhìn nó như vậy, nó không cắn mới lạ.” Nguyệt Lam tiếu như phi tiếu nhìn Nhược Lam trả lời. Tuy nhiên nếu để ý kĩ, trong đôi mắt của nàng ta có vài tia dị sắc nhưng đã được che giấu rất kĩ.

“Hức hức, sao không nói sớm với ta, ta tưởng nó là bông hồng nên mới nhìn.”

“Tại vì cô nương không có hỏi ta.” Nguyệt Lam thẳng thắn trả lời.

“Óa.” Nhược Lam ấm ức nuốt cục tức vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đang từng bước đi về phía nó.

“Chủ nhân! Đã xử lý xong.”

Nhược Lam nhíu mày nhìn một đống xác chết nằm la liệt ở đằng kia, sau đó mâu quang khẽ ánh lên tia cười, dịu dàng nói:

“Các ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Đã có thê tử chưa? Có cần ta giới thiệu cho vài người không?”

Lời vừa dứt, bọn họ hai mặt nhìn nhau không thốt nên lời, đây là làn đầu tiên bọn họ gặp một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.

“Người bên trái là Thiên, người bên phải là Phong, hai mươi ba tuổi, chưa có thê tử.”

“Há há, thế thì được rồi, để ta làm bà mai cho hai ngươi.”

“Ai khiến ngươi quản!” Thiên và Phong đồng thanh hét lên..

“Không được vô lễ.” Nguyệt Lam lạnh giọng hướng bọn họ nói.

“Chủ nhân!” Thiên và Phong kinh ngạc không thôi, chủ nhân trước đây chưa từng nói chuyện với người lạ, tại sao bây giờ lại chủ động nói chuyện với nàng ta, hơn nữa còn vì nàng ta mà nhắc nhở họ, sao có thể chứ?

Thiên khẽ nhíu mày nhìn Ảnh nhi, sủng vật của chủ nhân đang nằm trên tay nàng ta, mâu quang phức tạp nhìn nó đánh giá. Phong thì không như vậy, khi nhìn thấy Ảnh nhi đang nằm trên tay nó, hắc tuyến trên mặt hắn nổi lên, hắn gằn giọng quát:

“Ngươi dám sàm sỡ Ảnh Nhi!”

Hắn vừa dứt lời, Nhược Lam á khẩu không nói được gì:

“Ảnh nhi, cô ta sàm sỡ ngươi kìa, mau cắn nàng ta đi, cho nàng ta chết vì bị trúng độc há há.” Phong hét lớn, tay chỉ về phía nó.

“Xùy, sàm sỡ á? Nó là con cái mà, ta có phải là đoạn tụ đâu. Vớ vẩn! Ta vừa mới bị cắn rồi, khỏi cần ngươi nhắc.” Nhược Lam bĩu môi lườm hắn một cái.

“Cái gì?” Cả Thiên và Phong cùng kinh ngạc, đồng thanh thốt lên.

“Chậc, ngươi nghĩ nó giết được ta chắc, máu ta là bách độc bất xâm nhá!”

“…..” Thiên và Phong mở to mắt nhìn không nói nổi câu nào.

“Nguyệt Lam, cô nương kiếm đâu ra hai huynh đệ song sinh này vậy. Biểu tình của hai người này vui ghê, khi buồn đem bọ họ ra chọc chắc là sẽ vui lắm nè.”

“Ân.” Nguyệt Lam khóe miệng hơi cong lên, nhỏ giọng đáp.

“Chủ nhân!” Thiên hơi nhíu mày nhìn Nguyệt Lam.

“Thiên! Ngươi nhìn cái gì, nhìn thẳng vào chủ nhân là vô lễ đấy.” Nhược Lam cười cười trêu Thiên.

“Sao cô nương biết ta là Thiên?”

“Chậc, sao lại không? Chẳng nhẽ lại là Phong?”

“Nhưng hai chúng ta là huynh đệ song sinh. Với lại vừa rồi chúng ta mới đổi chỗ cho nhau.” Phong chen vào.

“Thế thì đã sao? Hai người các ngươi mỗi người một tính, hơn nữa khí trên người các ngươi khác nhau, nhìn một cái biết liền, có cần ngạc nhiên thế không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.