Giám Đốc! Anh Đã Sai

Chương 22: Hiểu và thông cảm




_ Không được ! Con không được đi ! - tiếng la của mẹ Tuệ trong phòng vang vọng ra tới bên ngoài khiến mọi người kinh ngạc .

_ Nhưng ! Nếu con không đi , nơi này sẽ ! - Viên Viên đau khổ hơn ai hết .

_ Mẹ sẽ tìm mọi cách để giữ nơi này con yên tâm ! Chúng ta có giấy tờ chúng ta không sợ - Mẹ Tuệ lúc này mới nhẹ giọng lại , nắm tay đôi tay lạnh ngắc của Viên Viên

_ Mẹ ơi ! Nghiêm Khanh hắn ta không phải là con người bình thường , chúng ta không ngăn được hắn , mẹ hãy để con đi , con không muốn vì con mà nơi này bị tàn phá - Viên Viên quỳ xuống chân mẹ Tuệ , cô đau khổ , rung rẫy ,hối hận vì đã về đây để mọi người đều bị liên lụy

_ Không ! Con gái của mẹ , ta sẽ bảo vệ con đến cùng , dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa con dứt khoát không được đi về chỗ tên ác ma đó - Mẹ Tuệ đưa tay ngẫng cằm cô lên , nhìn thẳng vào ánh mắt của cô rất kiên cường

Viên Viên bật khóc nhiều hơn nữa , từng cơn nức nghẹn trong họng mà cô không thể nói thành lời , Bị ba mẹ bỏ rơi cuộc đời coi như chấm dứt nhưng được mẹ Tuệ cứu sống cô được sinh ra lần thứ hai , cuộc đời này của cô là do mẹ Tuệ ban cho . Nay cô lại làm mẹ Tuệ phải như vậy , thật sự cô là một người con bất hiếu .

Mẹ Tuệ dùng tay xoa đầu Viên Viên , cử chỉ nhẹ nhàng , yêu thương như ngày nào . Tình yêu thương của mẹ Tuệ dành cho cô thật cao cả , mẹ Tuệ quyết hi sinh tất cả để bảo vệ cho cô . Nó làm cho Viên Viên càng khóc to hơn nữa , Mẹ Tuệ cũng không kềm được nước mắt . Hai mẹ con cùng ôm nhau khóc nức nở trong phòng . Cảnh tượng thật bi thương .

Bên ngoài cửa sổ đám trẻ đã nghe hết , nhìn thấy hết , bọn trẻ cũng thương Viên Viên rất nhiều. Nhưng ngày qua được cô chăm sóc bạn trẻ cũng yêu mến Viên Viên vô cùng , nay tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi , Làm cho bọn chúng không kềm nổi nước mắt .

Bên gốc cây đằng sau lưng , có một đứa bé trai khác lại không như vậy , ánh mắt cậu bé lại nhìn Viên Viên rất tức giận .

Sau giờ ăn trưa , Viên Viên tâm trạng không tốt , cô liền đi ra khu vườn yên tỉnh , ngồi thẩn thờ ra đó .

_ Chị mau cút khỏi đây đi ! - tiếng nói từ đằng sau Viên Viên vọng lên khiđen cho Viên Viên giật mình quay lại

_ Tôi nói chị đó ! Chị mau cút khỏi đây đi ! - tiếng cậu bé một lần nữa vang lên , khẳng định lại câu nói lúc nãy.

Viên Viên sững người ra không biết phải tróc lời như thế nào , Tiểu Mi và Tiểu Hạo từ đằng sau chạy đến ,dùng tay đánh lên người của cậu bé

_ Thiên Ân ! Cậu thật xấu xa , sao cậu lại đuổi chị Viên Viên đi chứ ! - Tiểu Hạo vừa đánh vừa nói

_ Chính cô ta đã mang rắc rối đến cho mẹ Tuệ , cho chúng ta , cho cả trại trẻ này , cô ta không ở đây mọi việc vốn rất yên bình , cô ta xuất hiện mọi việc rắc rối lại xuất hiện . Cô ta phải đi đi - cậu bé mặt kệ bạn đánh , ánh mắt câm ghét vẫn tiến thẳng về phía Viên Viên đùng tay chỉ thẳng vào mặt cô

_ Cậu im đi Thiên Ân ! - tiểu Mi đứng bên ngoài cũng không chịu nổi câu nói xúc phạm của cậu bé liền la lên quát

Viên Viên thấy mấy đứa càng đánh nhau , Viên Viên liền chạy lại can thiệp

_ Ai cần chị can chứ , cút khỏi đây đi ! - Cậu bé thấy tay của Viên Viên đặc lên người mình liền hất ra , lớn tiếng quát sau đó bỏ chạy

Tiểu Mi và tiểu Hạo ngừng lại nhìn tên nhóc xấu xa đó chạy đi

_ Cậu cũng xấu xa như chú kia thôi ! Đồ Thiên Ân đáng ghét - tiểu Mi như còn uất ức nên la lên vọng tiếng sau lưng cậu bé

_ Chị ! Chị đừng buồn , cậu ta mới tới đây được 3 tháng nên còn bóc đồng - tiểu Hạo lại quay qua vỗ vai Viên Viên

_ Thiên Ân ! Như thế nào mà lại vô đây ? - Viên Viên , ngập ngừng tò mò hỏi

_ À ! Ba mẹ cậu ta bị tai nạn giao thông mất , cậu ta ở với chú và thím nghe nói cậu ta bị thím đánh đập và bỏ đói , sau đó đợi nhà có sơ hở cậu ta liền trốn thoát và được đưa đến đây - Tiểu Hạo vừa nhìn về hướng cậu nhóc đang chạy vừa nói cho Viên Viên nghe

_ Lúc mới vào đây ! Cậu ấy rất cọc cằn ai đụng đến cậu ta cũng cắn , mẹ Tuệ bị cậu ta cắn đến chảy máu luôn - Tiểu Mi đứng kế bên nói thêm

_ Bây giờ chỉ có mình mẹ Tuệ nói là cậu ta chịu nghe thôi - Tiểu Mi quay qua. Giọng nói ngọt ngào , cử chỉ đáng yêu hướng về Viên Viên

Viên Viên nghe được câu chuyện liền hiểu vì sao cậu bé lại như vậy , quá khứ trong đầu cậu bé bị tổn thương quá nặng , chính nơi này đã cho cậu bé thấy tình thương là gì ,và người đã không ngại để cậu cắn để cháy maú là mẹ Tuệ như vậy , chả trách , cậu bé biết chuyện vì mình mà mất nơi hạnh phúc nhất cuộc đời cậu thế này . Cậu bé cư sử vậy cũng phải thôi .

Viên Viên mỉm cười với hai đứa bé sau đó đứng dậy bỏ đi . Hai đứa nhóc cứ đứng có nhìn Viên Viên một cách khó hiểu .

Viên Viên sau một hồi sau nghĩ , cô đã có quyết định cho riêng mình . Cô đứng lại nở một nụ cười đẹp như hoa . Rồi cô bước vô phòng đống chậc cửa lại , nhốt mình trong đó .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.