Giam Cầm

Chương 30




Editor: Dâu Tây Nhỏ

" Em thế nào rồi?" Cảm giác cô gái nhỏ trong ngực không ngừng run rẩy, Tần Hiến Minh lo lắng hỏi.

" Em... Em... Không có việc gì!" Chuyện gì cô cũng đều không có, nhưng mà... Không hiểu vì sao tim cô lại đập nhanh như vậy!

" Có thể bởi vì nơi này đông người, em có chút khó chịu!"

" Vậy chờ một chút chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó đi dạo từng tầng một!" Tần Hiến Minh săn sóc nói.

" Được!" Chỉ cần có thể mau mau rời khỏi cái thang máy khiến cho cô hít thở không thông này là tốt rồi!

" Đinh..." Cửa thang máy mở!

" Thực xin lỗi, có thể nhường đường một chút được không?" 

Tần Hiến Minh một bên tách đám người, một bên ôm Khuynh Tâm chen ra ngoài. Nhiếp Nhân Toàn cùng Nhiếp Nhân Khải thực tự nhiên mà phân ra hai bên, nhượng một khe nhỏ để cho Tần Hiến Minh thông qua, khuôn mặt của Khuynh Tâm vẫn luôn chôn ở trong ngực Tần Hiến Minh, cho nên Nhiếp Nhân Toàn bọn họ không phát hiện ra cô, nhưng mà, cũng không biết do ma xui quỷ khiến, thời điểm khi đi ngang qua bên người Nhiếp Nhân Toàn, Khuynh Tâm đột nhiên ngẩng đầu hướng bên cạnh nhìn một chút, cô liền nhìn thấy Nhiếp Nhân Toàn đứng ở một bên, nhất thời toàn thân cô như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

" Là em!" 

Một cái chớp mắt kia lại để cho Nhiếp Nhân Toàn nhìn thấy Khuynh Tâm, ánh anh mắt bạo đột, rống to ra tiếng, người trong toàn thang máy kỳ quái nhìn bọn họ, Nhiếp Nhân Khải theo tầm mắt của em trai liền nhìn thấy Khuynh Tâm xụi lơ trên mặt đất, sau đó đẩy đám người bên cạnh ra một tay kéo Khuynh Tâm từ trên mặt lên.

" Không nghĩ tới, ngay cả ông trời cũng giúp chúng tôi!" Cô vĩnh viễn sẽ chạy không thoát khỏi bọn họ.

" Anh đối với bạn gái của tôi muốn làm cái gì?" Tần Hiến Minh muốn đem tay của Nhiếp Nhân Khải đang cầm lấy tay Khuynh Tâm tách ra, nhưng làm như thế nào cũng vô pháp lay động.

" Bạn gái?" Nhiếp Nhân Khải châm chọc giơ lên một tia cười lạnh. Anh nhìn khuôn mặt của Khuynh Tâm không còn chút huyết sắc nào, anh có thể cảm giác được toàn thân cô đang kịch liệt run rẩy, có thể thấy được cô có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn thấy bọn họ, nhận thức này khiến cho lòng anh đau đến mức muốn hung hăng thương tổn cô, làm cho cô cùng anh thống khổ.

" Cậu có biết chúng tôi cùng cô ấy có quan hệ gì sao? Bạn gái! Hừ!" Nhiếp Nhân Khải khinh miệt nhìn Tần Hiến Minh. Sau đó một câu cũng chưa nói, lôi kéo Khuynh Tâm ra khỏi thang máy, Nhiếp Nhân Toàn cùng ngốc đầu mập mạp cũng đi theo ra ngoài, Tần Hiến Minh cũng đành phải theo sau, một bên không ngừng kêu la.

" Tôi mặc kệ cô ấy cùng các người có quan hệ như thế nào, hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi, các người đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Nhiếp Nhân Toàn nghe thấy hai từ bạn gái không ngừng được nhắc đi nhắc lại, nhất thời trong lòng tức giận, anh nắm lấy cổ áo của Tần Hiến Minh.

" Tôi cảnh cáo anh, cô ấy là của chúng tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không phải là bạn gái của anh, nghe rõ chưa?"

Tần Hiến Minh bị ánh mắt lãnh khốc điên cuồng của Nhiếp Nhân Toàn làm cho kinh sợ, nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì nói: " Cô ấy là bạn gái của tôi..." Lời còn chưa dứt, đã bị Nhiếp Nhân Toàn vung một quyền khiến cho ngã xuống đất.

" Tôi đã cảnh cáo anh, không nên ép tôi!" Nhiếp Nhân Toàn nghiến răng rít từng chữ một.

" Buông..." Thấy Tần Hiến Minh bị đánh, Khuynh Tâm lập tức giãy dụa " Buông tay, các anh buông, Hiến Minh, anh có sao không?" Cô điên cuồng muốn tránh thoát bàn tay đang kìm chặt lấy mình, khóc hô.

" Buông tay, buông tay! ..."

Nhưng hành động của cô lại hoàn toàn chọc giận đến Nhiếp Nhân Toàn đang bị vây trong sự điên cuồng, anh một cước dẫm xuống người Tần Hiến Minh, chỉ nghe thấy một tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy vang lên, xương sườn của Tần Hiến Minh nhất thời bị gãy.

" A..." Tần Hiến Minh thống khổ lui thành một đoàn. Mồ hôi lạnh đem y phục của anh hoàn toàn thấm ướt.

" Không... A... A... Không..." Khuynh Tâm thấy khuôn mặt của Tần Hiến Minh trở lên xám xịt lại, khó nhịn đau lòng, anh đối với cô tốt như vậy, toàn tâm toàn ý yêu cô, anh khiến cho cô biết cái gì gọi là hạnh phúc, nhưng cô lại hại anh!

" Vì cái gì, vì cái gì không chịu buông tha cho tôi, tôi đã rời đi, như vậy còn chưa đủ sao? Vì cái gì? Vì cái gì vẫn không chịu buông tha tôi, có phải thật sự muốn tôi chết hay không, có phải thật sự nếu tôi chết các người mới bằng lòng buông tha cho tôi, có phải hay không? Có phải hay không? Các người nói a, nói a..." Tiếng thét của Khuynh Tâm kéo tới không ít người vây xem, cô giống như phát điên hướng về phía người bên cạnh quát to, một bên còn hung hăng đánh xuống lồng ngực rắn chắc của Nhiếp Nhân Khải.

" Cho dù em chết, cho dù em xuống địa ngục, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua em! Em vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi chúng tôi." Nhiếp Nhân Khải lôi kéo tóc của Khuynh Tâm để cho cô ngẩng đầu nhìn mình " Lãnh Khuynh Tâm, em nghe đây, em chết, tôi sẽ khiến cho hắn. . . ." Anh liếc mắt nhìn Tần Hiến Minh một cái " Muốn sống không được, muốn chết không xong! Cho em chết cũng không được an lành!" Nhiếp Nhân Khải xoay người đem Khuynh Tâm vẫn còn đang giãy dụa vác lên trên vai.

" Toàn, chúng ta đi!"

" Không... Các anh buông... Không... Hiến Minh..." Khuynh Tâm thét chói tai, nhưng lại không có một ai giám đi qua giúp, ngay bảo vệ cùng ngốc đầu mập mạp cũng không có bất luận động tác nào cả.

" Khuynh Tâm..." Tần Hiến Minh muốn đuổi theo, nhưng thân thể truyền tới đau đớn khiến cho anh ngay cả đứng dậy cũng không nổi! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Nhân Khải cùng Nhiếp Nhân Toàn đem người mang đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.