Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 4: Châu dương_ phần nhỏ kí ức hiện về




Đến đây tuy chưa được lâu nhưng sau vài lần đi dạo quanh con phố cô cũng thuộc đường kha khá. Phía trước là con đoạn đường đang thi công, hai bên treo vô số biển báo cấm. Cô chạy xe lướt qua những biển báo đó bất giác mỉm cười. - Mẹ nó, để tao xem mày chạy đường nào, bố sẽ đuổi đến cùng._ Kẻ đuổi theo không ngừng chửi rủa đằng sau, tỏ thái độ bất mãn.

- Chị...chị định làm gì vậy?_ Người ngồi bên cạnh cô chứng kiến mọi hành động của cô từ đầu tới giờ. Tuy trong lòng có chút lo lắng định nhắc nhở rồi lại thôi sợ làm phiền tới cô. Nhưnh hành động khiêu khích này cũng chả đi tới đâu cả tình thế của anh đã bế tắc lắm rồi không chừng mất mạng như chơi, họ đều là đân đua sống trong nghề lâu năm cả mà. Sắc mặt anh đần thay đổi theo tốc độ của xe mỗi lúc một nhanh, anh hoảng hốt hét lớn:

- Chị điên rồi, mau giảm tốc độ...có nghe gì không tôi nói mau giảm tốc độ.

Dường như cô không để ý nói đúng hơn là bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của anh, cô quát:

- Câm miệng.

Anh nhìn cô bất lực đành phó thác cả số mệnh của mình cho cô, trong đầu chỉ biết lẩm bẩm cầu nguyện.

Ánh mắt cô chuyển sang gương chiếu hậu đột ngột tăng tốc, khoé môi chợt nở nụ cười hưng phấn. Loạt xe đằng sau bị cô chọc tức đến phát điên không để ý đến biển báo cấm cứ thế lướt qua như một cơn gió, thấy cô tăng tốc bọn họ cũng tăng tốc theo.

Đoạn đốc trước mặt, gạt cần, đánh bánh lái, nhấn ga chiếc siêu xe quay một trăn tám mươi độ chuyển hướng ngược lại tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng rít tai. Không ngờ tới hành động của Tử Vỹ bọn họ phanh gấp đánh bánh lái đổi làn đường tránh va chạm giảm thiểu sự nguy hiểm tới tính mạng nhưng xem ra vẫn không tránh được sự tổn thất về vật chất là những chiếc siêu xe giờ trở thành một đóng đổ nát sau cuộc đua. Kẻ cầm đầu thoát khỏi đống sắt vụn lấy hết sức bình sinh còn sót lại hét lớn:

- Mẹ... để xem chúng mày trốn được bao lâu, cứ đợi đấy.

Cô nở nụ cười tươi hơn hài lòng về chiến thắng vẻ vang của mình bỏ lại những lời bẩn thỉu ngoài kia tập trung lái xe. Chiếc xe đen huyền nổi bật giữa cái nắng gắt của mùa hè khiến nó càng trở nên huyền ảo. Đi được một khoảng xa nơi đó, cô ổn định lại tốc độ một tay đánh nhịp lên bánh lái một tay vắt lên thành cửa xe thong thả chạy xe.

- Chị vẫn vậy, tài năng tiềm ẩn đó không biết bao giờ em mới được gặp lại nhỉ?_ anh quay sang nhìn Tử Vỹ bằng ánh mắt hưng phấn pha chút hoài niệm.

- Châu Dương, đến giờ cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ? vẫn nói nhiều như trước... nói ít cho tôi nhờ.

- Dạ... cơ mà chị không tò mò em tới đây làm gì à?_ cậu trả lời một cách nghe lời nhưng chỉ được một lát lại trở về với cái tính nói nhiều ban đầu.

- Liên quan gì đến tôi._ thái độ nói chuyện của cô không đổi luôn thờ ơ, không để tâm những gì cậu nói.

Trước đây, khi mới vào tổ chức lúc đó cô mới 11 tuổi, cô luôn bị ghẻ lạnh, ghen ghét, có khi luôn là cái gai trong mắt họ.

Lúc nào cô cũng bị bắt ép luyện tập những bài rèn luyện thể lực, học thuộc những thông tin về cổ vật dài hàng trang giấy. Nếu không hoàn thành cô sẽ bị đánh đập dã man, họ không cho cô ăn thậm chí còn nhốt cô trong một căn phòng tối tăm, ẩm ướt, hôi hám.Những tháng ngày đầu tiên luôn là cực hình đối với cô. Trên người không lúc nào là không có vết thương, vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới lại xuất hiện. Có lần, cô không hoàn thành bài tập được giao liền bị bỏ đói gần một ngày đến tối họ lại lôi cô ra đánh đập. Cô kiệt sức nằm trên đống rơm mặc cho những vết thương theo lực đánh mỗi lúc một sâu như thấm vào da thịt. Nhìn những vệt máu thấm ướt sũng một mảng áo cứ thế lan ra nhiều, dù đã chịu đựng đến giới hạn nhưng Tử Vỹ không hề than khóc hay van xin mà ngược lại. Máu khiến cô thấy vui, khiến cô thấy hưng phấn. Cô lổm nhổm bò dậy tiến lại gần người đang ra sức đánh đập cô một cách siêu vẹo.

-Vui không?... con vui lắm, đánh đi...đánh tiếp đi._ giọng cô khản đặc thô giáp.

Người đàn ông đó thấy hành động của cô thì càng hung dữ đánh cô dã man hơn. Đến khi cô kiệt sức mọi thứ hoà vào một màu đen nghịt cô vẫn cảm giác được lực từ đầu roi da đó.

Rào!

gáo nước lạnh đó như làm cô sực tỉnh. Vẫn khung cảnh đó, con người đó, bộ dạng đó luôn cầm cây roi da đen chĩa về phía cô. Không phải chỉ cần cô ngủ là mọi chuyện sẽ qua sao? Đêm nay dài quá nhỉ?... hàng loạt những suy nghĩ không đâu cứ chay qua suy nghĩ của cô không cho cô thời gian định thần lại mọi thứ. Máu quanh cô mỗi lúc một nhiều tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Đang muốn đánh tiếp thì từ đâu lao ra một thân hình nhỏ bé khoảng 10 tuổi, ôm lấy chân người đàn ông độc ác kia, khẽ van xin:

- Đừng đánh chị ấy nữa, chị ấy chịu đủ rồi.

- Cậu ba đừng quậy nữa, tôi chỉ đang dạy bảo con bé một chút thôi.

Gã thay đổi thái độ giỗ dành đứa bé, ra lệnh cho một người khác đưa thằng nhỏ ra ngoài.

- Nói láo, chị ấy bj đánh sắp chết rồi_ cậu bé lấy hết sức của mình đẩy người bên cạnh đang cố đưa mình đi chạy lại bên gã đó hét lớn.

Nói rồi cậu chay đến bên Tử Vỹ đang nằm im trên đống rơm kia, thân mình nhầy nhụa toàn máu khẽ lật người Tử Vỹ lại. Tử Vỹ cất giọng yếu ớt, lạnh nhạt cố gắng ngẩng đầu nhìn cậu bé.

- Tránh ra tôi không cần thương hại._ cô cố đẩy cậu ra nhưng không có lực.

- Đừng nói nữa...chị bị thương nặng lắm.

Thấy hành động của " cậu ba" như vậy mấy người đó không biết làm thế nào khong nghe cũng không được mà nghe cũng không xong, đành mang cô về phòng.

Mấy ngày sau, cậu luôn bám theo cô mỗi lúc cô đi luyện tập cach trừng cô 24/24 mặc dù luôn bị cô nói những lời khó nghe nhưng cậu luôn bỏ ngoài tai những lời nói đó, lúc nào cũng nói:

- Chị, chị chơi với em đi...chị làm chị gái em nha.

-Rồi rồi làm gì cũng được...Châu Dương em cho chị xin một phút bình yên có được không?

Cô cảm thấy rất phiền nhưng phiền cô cũng không cáu với thằng bé được dù sao nó cũng cứu cô một lần, nó rất hiểu chuyện nên cũng không đến mức đáng ghét nên thôi kệ cô cũng chẳng thèm nói nữa.

- Thôi để em tự nói, em đi tìm chị nhưng không thấy. Chị trốn giỏi thật đó... em muốn đưa chị thứ này.

Tiếng nói của Châu Dương làm Tử Vỹ giật tỉnh lại, trở về với hiện thực.Trên môi nở nụ cười có cũng như không, thản nhiên quay sang nhìn Châu Dương lấy trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được điêu khắc rất tinh sảo. Chiếc hộp đó dường như khiến cô hơi giật mình, nhướn đôi lông mày xinh đẹp lên nhìn cậu cô hỏi:

- Sao cậu có nó. Đưa tôi làm gì? tôi đâu còn liên quan đến thứ này.

Nói rồi cô đạp phanh dừng xe bên đường:

- Nhưng, chị...

- Xuống xe._ cô cắt ngang lời cậu. Cô thực sự không muốn dính líu đến những việc này nữa.

Nghĩ ngợi một lát cậu quyết định xuống xe, đặt chiếc hộp ngay ngắn lên ghế phụ rồi rời đi không quên quay lại nói với cô.

- Em luôn đứng về phe chị, chị biết mà phải không?

- Tôi thân quen với cậu lắm à?bày đặt đi bụi._ nói rồi cô phóng xe đi mất.

Bị hớ độ nên cậu gọi với theo:

- Em còn bám chị dài dài.

-Thằng điên._ vừa đi cô vừa lẩm bẩm, cô còn phải đi chợ nữa tốn quá nhiều thời gian rồi.

Lái được một đoạn cô quay sang nhìn chiếc hộp vẫn yên vị ở đó nghĩ, khó khăn lắm mới thoát được sự truy đuổi của tổ chức không phải cô không tin Châu Dương chỉ là cô không tin được nhà họ Vương mà thôi dù sao cậu cũng là con của lão già đó không ít thì nhiều cũng phải nể tình máu mủ. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại Châu Dương không biết tại sao từ nhỏ tới lớn nghe lời cô còn hơn nghe lời ba nó nữa. Cô lắc mạnh đầu để thoát khỏi vòng suy nghĩ đó tập trung lái xe. Mà thôi dù Châu Dương cậu có phản bội cô đi nữa để bắt được cô với tổ chức đó là cả một vấn đề lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.