Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 14




- Lão đại, Tư Thuầnđã không làm tròn trách nhiệm, để cô gái đó trốn thoát.

Ngoài dự đoán Tử Thiên không hề trách mắng hắn mà chỉ im lặng rời khỏi bệnh viện, điều này càng khiến cho Tư Thuần thêm lo sợ. Định nói gì đó nhưng lại bị anh cướp lời:

- Nếu cô ấy đã muốn bỏ trốn thì các cậu không cản nổi đâu.

Tư Thuần vội vàng theo kịp bứơc anh, có ý muốn đỡ nhưng lại thôi vì chưa có lệnh của lão đại, anh không dám, sợ Tử Thiên thêm giận thì khốn. Nhìn bước chân hơi chao đảo, Tư Thuần không thể nào nuốt chôi cục tức trong lòng. Nếu người phụ nữ kia ở đây, lão đại sẽ không phải khổ sở như thế. Mặc dù chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Tử Thiên bình thường đều không cho phụ nữ đụng vào, ngay đến nhìn thôi cũng là cấm kị tại sao hôm nay lại phá lệ vậy.

Nghĩ tới đây Tư Thuần nhớ tới sợi dây chuyền. Hắn vội vàng đưa tới trước mặt Tử Thiên, cung kính nói:

- Đây là vật người phụ nữ kia để lại trước khi rời đi.

Không nghĩ ngợi nhiều chắc cô ấy để lại sợi dây chuyền này cho lão đại.

Tử Thiên nhìn viên đá màu đỏ treo lủng lẳng trên sợi dây phát ra ánh sáng rực rỡ trong đầu đột nhiên liên tưởng đến ánh mắt sáng ngời của cô. Anh nhếch khóe môi, nụ cười ngày càng sâu hơn. Nhận lấy sợi dây chuyền nắm chặt nó trong tay, nói:

- Quay về trụ sở chính của Mạc gia.

***~~~***

- Oh my god!! Thiên, cậu bị thương sao? Người nào lại có thể làm cậu bị thương vậy?

Tử Thiên vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Gỉa Nghi. Anh tiện tay ném chiếc áo khoác vào thằng bạn thân, rồi tiến thẳng ra phía cửa sổ thư thái để cho từng cơn gió thổi vào mặt.

- Có chuyện gì sảy ra vậy? Chẳng phải cậu đi Đông Nam Á sao?

Gỉa Nghi vẫn không buông tha gặng hỏi cho đến khi nhận được câu trả lời thích đáng, vừa dìu Tử Thiên lại ghế sofa vừa hạ thấp giọng hỏi.

Tử Thiên không khách khí chút nào đem tất cả sức nặng của mình giao phó cho bạn tốt, chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Gỉa Nghi ra sao chỉ cười nhạt trả lời không đầu không cuối một cách vui vẻ:

- Người con gái đó làm mình bị thương, không biết sao giờ hưng phấn quá.

Tay người đang đỡ anh liền run lên, thiếu chút nữa đã không giữ nổi để anh ngã lăn xuống đất. Đám Đường Dịch. Mục Lâm và Chỉ Hàn sợ đến nỗi ngây người, mắt chữ A mồm chữ O không thốt lên lời. Ai có thể nói cho họ biết chuyện gì đang sảy ra không? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ sao Thiên của họ lại có thể biết nói giỡn được? Còn nói chuyện mập mờ, cười nhiều đến như vậy...Hơn nữa vừa rồi trong ánh mắt cậu ta còn có một tia mang tên dịu dàng nữa chứ. Dường như rất sốc Gỉa Nghi chạy lại chỗ Mục Lâm nói: - Cậu mau đi chuẩn bị máy móc kiểm tra hết dây thần kinh và não bộ của Thiên nhỡ đâu có mệnh hệ gì chúng ta không gánh nổi đâu.

Nói rồi anh quay đi chắp tay ngẩng đầu lên trời mà cầu nguyện:" mô a di đà phật, cầu cho Thiên nhà con không có mệnh hệ gì...nam mô a di đà phật mấy đời tổ tông có linh thiêng xin người hãy mang trả Thiên của ngày hôm qua về cho chúng con." Ngao ngán nhìn hành động người không ra người, ngợm không ra ngợm của Gỉa Nghi mà Tử Thiên đành lên tiếng:

- Tôi không sao.

Tử Thiên thu hết vẻ mặt của họ vào trong mắt, cũng không giải thích gì thêm. Tử Thiên ngồi dựa vào ghế sofa nhàn hạ. Thấy biểu cảm của thằng bạn như vậy Gỉa Nghi không khỏi ngờ vực:

- Vậy cậu đã giết ả chưa?

Không thấy trả lời Gỉa Nghi vẫn kiên trì cho bằng được:

- Cậu không có hạ thủ lưu tình?

Để mặc Gỉa Nghi tự lải nhải một mình Tử Thiên quay sang nói chuyện với Đường Dịch:

- Dịch cậu đi lấy ba trái bom nhỏ tiên tiến nhất qua đây.

Gỉa Nghi nhíu mày hơi khó tin hỏi:

- Không phải cậu bị kích thích. Xong cho nổ tung nơi này đó chứ?

Mục Lâm không tán thành nói với Tử Thiên:

- Lão đại, điều anh cần làm nhất bây giờ là nghỉ ngơi.

- Tôi muốn làm thí nghiệm kiểm chứng suy đoán của mình.

Nếu anh không nhầm, thì sợi đây chuyền này có gì đó rất đặc biệt. Không lẽ cô cố tình để lại cho anh.

Trong lòng Đường Dịch thấy quái lạ trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị bom.

- Viên đạn suýt chút nữa dạo chơi trong tim cậu rồi đấy.

- Gỉa Nghi nếu tôi nói đây là vết thương do cô ấy để lại trong khi chúng tôi giao đấu thì cậu có tin không?_ Tử Thiên chậm rái hỏi.

- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Mà thôi kệ, giờ cô ấy chết rồi sao?

Động tác của Gỉa Nghi thoáng dừng lại, trưng ra vẻ mặt kinh người nhưng vẫn không thắng nổi cái tính tọc mạch này của mình. Nói xong hắn thật thấy hối hận. Tử Thiên là ai chứ? sao có thể hạ thủ lưu tình với người khác được. Huống hồ Tử Thiên luôn chán ghét phụ nữ.

Tử Thiên nghe xong lắc đầu một cái mờ mịt nói:

- Vẫn còn sống rất tốt.

- Cho nên, cô ấy làm cậu bị thương xong liền bỏ chạy?_ Một lúc sau Gỉa Nghi mới tìm lại được giọng của mình dò hỏi Tử Thiên đông thời kiểm tra xem thằng bạn này có bị trúng độc gì không.

- Chính xác mà nói là cô ấy thừa lúc tôi vào phong phẫu thuật mà bỏ chạy._ Tử Thiên chỉnh lại lời cho bạn.

Nghe xong Gỉa Nghi nhìn thằng bạn mình như quỷ, nói:

- Cậu không bắt cô ta, cũng không giết mà lại để cho cô ta dồi dào sinh khí tẩu thoát?_ Nói đến đây Gỉa Nghi thực sự muốn đè thằng bạn này ra kiểm tra xem não bộ có ảnh hưởng gì không.

- Tôi rất thích cách giao chiến của cô ấy. Động tác rất đẹp vừa nhanh vừa chuẩn, xuống tay quyết doán không chút lưu tình, rất tàn nhẫn.

-...

Gỉa Nghi cạn lời không biết phải nói gì với thằng bạn này nữa. Trong đầu, ý nghĩ muốn đưa Tử Thiên đi kiểm tra tổng quát ngày càng mãnh liệt.

Như nhìn thấu tâm tư của bạn Tử Thiên nói:

- Bỏ ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu cậu, tôi đã nói là tôi rất bình thường.

Bình thường cái mốc xì nhà cậu!! Có bao giờ người nào chạm vào người anh ta mà bình yên vô sự chưa? Không gãy tay, gãy chân, không trở thành tàn phế thì cũng một đòn chí mạng mà "lấp sau nải chuối". Lại còn người phụ nữ nào đem cho anh ta một chút lòng hứng thú chứ? Gỉa Nghi thở dài, nhìn lại thằng bạn mình một lượt, dường như nhận ra điều gì đó chợt hỏi:

- Cậu cố tình để bị thương?

Không đợi Tử Thiên trả lời Gỉa Nghi nói tiếp:

- Với tốc độ và bản năng của cậu dù có là mưa đạn cũng chả hề hấn gì. Làm gì có chuyện cậu vì một viên đạn làm khó được chứ?

Thấy mình bị phát hiện Tử Thiên không nói gì chỉ gật gù đồng tình. Hiểu rõ vấn đề Gỉa Nghi cụt hứng bỏ lên lầu cạn lời không nói được gì nữa.

Gỉa Nghi lên lầu chưa được bao lâu thì Đường Dịch quay lại. Hắn đặt nhẹ ba trái bom nhỏ lên bàn nói:

- Thứ anh muốn đây, lão đại.

Ngay khi Đường Dịch vừa đi đến cửa Tử Thiên đã cảm nhận được sự chấn động nhẹ trong tay mình. Anh mở bàn tay ra thấy viên đá đỏ xinh đẹp không ngừng run rẩy ngày một mãnh liệt.

Qủa nhiên đây chính là thứ đặc biện mà cô ấy nói. Cho nên em dùng thứ này để thanh toán? Em quá ngây thơ rồi!

Đường Dịch thấy viên đá trong tay Tử Thiên thì đã dính chặt không rời. Hẳn đây là viên đá quý, anh đã xem, nghiên cứ không biết bao sách vở nói về đá quý nhưng chưa từng thấy viên nào đẹp và sặc sỡ đến thế. Nó như có ma lực hút người nhìn vào thế giới riêng vậy. Nhưng tại sao nó lại đông đậy?

Tử Thiên giơ chiếc vòng ra trước mặt Đường Dịch nói:

- Lấy viên đá ra đi còn sợi đây thì trả lại cho tôi.

Đường Dịch nghe xong vui mừng tháo mặt đá ra, trả lại sợi dây chuyền cho Tử Thiên. Phấn khởi nói:

- Lão đại, anh quả là vĩ đại. Biết em thích nó liền cho em.

Khóe môi Tử Thiên không kìm được giật giật mấy cái;

- Cậu nghĩ nhiều quá rồi, ai nói tôi cho cậu.

Lúc này Chỉ Hàn mới kinh ngạc hỏi:

- Nhưng sao nó lại động đậy?

- Nó phát hiện ra được sự tồn tại của bom, sẽ rung. Tối nay khi ở Biệt thự của Chu Tần( biệt thự của lão già " trùm sỏ" cái tên Tử Vỹ đặt cho) có đặt một loại bom mới mà máy thăm dò bom cũng không phát hiện được, vậy mà cái này có thể.

Đám người nghiêm túc nghe xong lại chằm chằm vào viên đá mãi nhưng vẫn không tìm ra nguyên do tại sao nó lại như vậy. Tử Thiên nhìn bọn họ như vậy liền thở dài nhắc nhở:

- Dùng máy móc tiên tiến phân tích tỉ mỉ thành phần của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.