Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 13




Cuối cùng họ cũng đi được đến chỗ mấy chiếc xe đang đậu sẵn. Tử Vỹ ghé sát vào tai Tử Thiên nói nhỏ;

- Nhanh lên xe đi, trong 30 giây nữa căn biệt thự này sẽ nổ.

Mặc dù trong lòng Tử Thiên có chút kỳ quái, nhưng vẫn ra lệnh:

- Lên xe.

Khi người thủ hạ mở cánh cửa phía sau cho anh, anh vội đẩy Tử Vỹ vào trong, sau đó mình cũng ngồi vào.

Tử Vỹ trong xe không chút kiêng nể, lớn tiếng ra lệnh:

- Nhanh lên tăng tốc tối đa.

Lái xe gương mắt nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tử Thiên khẽ gật đầu liền nghe theo.

Lúc này Tử Thiên mới lên tiếng:

- Người của tôi đã kiểm tra, không có tín hiệu của bom trong biệt thự.

Anh dừng một lát rồi nói tiếp;

- Nếu như đáp án của em là đúng tôi sẽ không dùng cực hình với em.

Uy hiếp trắng trợn... Tử Vỹ thở dài nghiêng đầu nhìn anh nói:

- Anh cứ nhìn đi.

Cô vừa nói xong thì Tử Thiên nghe thấy một tiếng động rất lớn từ bên ngoài truyền vào. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ cách đó tầm 500 m khu biệt thự lập tức bị san bằng. Dù cách một bức kính nhưng anh vẫn cảm thấy sức nóng bức xạ từ ngoài truyền vào. Đắc ý Tử Vỹ ngả mình ra một chút giải thích:

- Đây là một loại bom mới nhất vừa được nghiên cứu ra, còn chưa xuất hiện mấy trên thị trường. Sức tàn phá của nó rất lớn gấp 10 lần bom bình thường. Máy dò bom cơ bản không thể tìm được một chút manh mối của sự hiện diện của nó đâu.

- Tôi biết._ Anh không phải là không biết gì về loại bom này, trong đầu anh dường như cũng hiểu ra điều gì đó nên không hỏi thêm, ngược lại hỏi:

- Sao em lại đến biệt thự đó?

Tử Vỹ nghe xong đầy oán giận nói;

- Cũng chả mong muốn gì khi tôi tới đó tất cả cũng chỉ là bị lừa. Mà nếu lúc đó anh mở cửa chậm một chút chẳng phải tôi trốn thoát được rồi sao, cũng chẳng làm anh bị thương đến thế này.

Cô lúc này đâu còn dáng vẻ của người bị bắt. Tử Thiên không thể không bật cười, châm chọc nói;

- Vậy cho nên đó là lỗi của tôi?

- Đâu có, đó là lỗi của tôi. Tôi nên hành động nhanh lên mới phải.

Tử Vỹ nhục đến lỗi nói không ra tiếng, thiếu chút nữa là mở cửa nhảy khỏi xe được rồi.

Tử Thiên cau mày, đôi môi tái nhợt cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt. Đưa tay kéo cô lại gần mình, sau đó dựa đầu vào vai cô nhắm mắt dưỡng thần. Lái xe cùng vệ sĩ bên cạnh không ngừng đưa mắt nhìn nhau sau đó chuyển dần xuống hàng ghế dưới hết cảm xúc này cảm xúc nọ đan xen ban đầu là sốc sau đó ngạc nghiên cuối cùng là bối rối.

Đầu tiên Tử Vỹ hơi ngẩn người nhìn xuống vừa khéo nhìn thấy vai anh ngày một chảy nhiều máu tong lòng cảm thấy có lỗi,

- Nếu anh không muốn chết vì máu chảy quá nhiều thì hãy đến bệnh viện gần nhất lấy viên đạn ra đi.

Dĩ nhiên cô tốt bụng như vậy một phần là muốn thừa cơ trốn thoát.

- Tư Thuần, nghe cô ấy đi._ Anh không mở mắt, thản nhiên ra lệnh. Ngày càng dựa vào cô nhiều hơn, cô nhận ra nhưng không dám cựa quậy sợ động phải vết thương của anh thì khốn.

Rất nhanh, bốn chiếc xe màu đen đã dừng trước cổng một bệnh viện. Tử Vỹ định đánh thức anh dậy, thì đã thấy anh mở mắt từ bao giờ, vô cùng tỉnh táo, hai người nhìn nhau một hồi. Cuối cùng anh đi ra khỏi xe như người bình thường, cô không khỏi thầm thở dài:

- Qủa nhiên dũng mãnh...hại mình giờ đau lưng muốn chết, còn lo không đâu cho anh ta nữa chứ.

- Tới đây.

Tử Thiên quay đầu thấy cô vẫn ngơ ngẩn ngồi trong xe, yếu ớt nhưng mấy phần kiên định nói. Tử Vỹ vội vàng xuống xe, cũng biết điều đi qua đỡ anh vào trong bệnh viện.

Cô bỗng thấy rất kỳ lạ tại sao họ không đi vào cửa chính mà lại đi vào bằng lối đi vòng vậy? Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh cũng không buồn giải thích càng ngày càng bước nhanh hơn làm cô bước vội theo. Đi mãi rốt cục cũng tới nơi, hóa ra đây là lối đẫn thẳng vào phòng phẫu thuật. Ngay lập tức cô bị đuổi ra khỏi đứng ngay bên ngoài phòng phẫu thuật. Trong lòng cô không khỏi nhún nhảy tay chân. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng cô nghe được từ người kia lúc sắp bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật, cô lại cảm thấy ấm ức một trận;" Cứ thử rời khỏi tôi đi, hậu quả thế nào em không gánh nổi đâu." Xí! cô cứ đi đấy làm gì nhau?

Tư Thuần tới trước mặt cô sắc mặt không đổi:

- Không có lệnh của ông chủ, cô không thể rời đi.

Tử Vỹ nhìn hắn không chớp mắt trong đầu không ngừng phân tích cuối cùng đưa tay lên tháo sợi dây truyền của mình đưa cho Tư Thuần, nói:

- Tôi muốn đi vệ sinh. Cái này rất quan trọng đối với tôi, tôi đưa anh làm tin, nhất định tôi sẽ quay lại lấy nó.

Dây truyền tặng anh ta coi như quà tạ ơn anh ta cứu mình đi, giữ lại cũng chả được việc gì.

Tư Thuần nhận lấy dây chuyền không chút do dự chỉ vào một tên thuộc hạ nói:

- Anh đi theo cô ấy.

Tử Vỹ thoáng liếc mắt xem ra hắn cũng có chút buông lỏng nên cô cũng không cự tuyệt.Vừa vào phòng vệ sinh nữ, cô chay thẳng tới cửa sổ, nhìn quanh không có ai liền thừa cơ nhảy ra ngoài, thuận tay bám vào vách nhằm giảm tốc độ không cho mình rơi xuống quá nhanh.

Hai mươi phút sau, Tư Thuần thấy cô vẫn chưa về đâm ra nôn nóng liền sai người đi xem xét tình hình, người thuộc hạ trở về báo cáo cô vẫn đang trong nhà vệ sinh.

Cố gắng chờ thêm mười năm phút nữa, vẫn như cũ không thấy bóng dáng cô đâu trong lòng hắn liền có dự cảm xấu. Tư Thuần quay sang nhìn mười mấy người vệ sĩ tinh nhuệ vẫn đang canh gác bên ngoài phòng cấp cứu, nói:

- Dù thế nào cũng phải bảo vệ cho ông chủ.

Nói xong hắn nhanh chóng bước đến chỗ vệ sinh nữ. Đến trước mặt tên thuộc hạ, hắn nghiêm mặt hỏi:

- Không thấy động tĩnh gì sao?

Tên thuộc hạ trung thành gật đầu. Chưa kịp phản ứng Tư Thuần liền xông vào nhà vệ sinh nữ. Nhưng quá muộn, trong nhà vệ sinh nữ không một bóng người, ánh mắt hắn lướt qua một lượt phòng dừng lại nơi có cửa sổ, hắn nhanh đi đến chỗ đó nhìn xuống là một sân cỏ cách cửa sổ tầm 10 m...không phải cô ấy đã nhảy xuống từ đây chứ?

Tư Thuần tức giận không ngừng đấm tay vào tường, vò đầu bứt tai. Người phụ nữ có thể làm lão đại bị thương, thì có thể là một người bình thường ư? Sao lúc đó hắn có thể để cho cô qua mặt dễ dàng như vậy chứ? Nhìn chiếc vòng cổ vẫn yên tĩnh nằm trong tay mình một hồi, thất vọng Tư Thuần qua lại phòng phẫu thuật, trong đầu không ngừng cầu nguyện:" Lão đại, xin anh giơ cao đánh khẽ"

Ba mươi phút sau, Tử Thiên ra khỏi phòng phẫu thuật. Không sai, anh tự mình đi ra. Nhìn quanh không thấy cô gái kia đâu, còn Tư Thuần thì từ lúc anh đi ra cho tới giờ luôn giữ khoảng cách an toàn luôn trong "tư thế chịu đòn." Không cần ai báo cáo anh cũng tự mình biết được cô gái kia đã bạch vô âm tín, đành thở dài nhếch mép cười nhạt.

Qủa nhiên vẫn bỏ chạy được. Anh đã cho là ít nhất cô sẽ đợi anh ra khỏi phòng cấp cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.