Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 3: Ăn hết thức ăn của mười người.




Lão Ngô là đầu bếp tốt nhất ở Lâm gia, chuyên môn làm đồ ăn Trung Quốc, Lâm gia luôn luôn hào phóng, thường xuyên sẽ đưa cơm cho bên này để cải thiện thức ăn. Toàn bộ đoàn đội mười mấy người, cô gái này đây là ăn thức ăn của mười người đi?

Bác sĩ Phạm ủy khuất gật đầu, hắn đã chịu đả kích so với quản gia còn lớn hơn. Lúc ấy tài xế vội vội vàng vàng đem người đưa lại đây, bọn họ cho rằng người này bị thương rất nghiêm trọng, các loại đồ dùng giải phẫu đều đã được chuẩn bị tốt, kết quả vừa lúc người hầu tới đưa cơm, cái người lúc nãy còn bất tỉnh nhân sự, hít mũi hai cái ngửi thấy mùi hương liền tỉnh, vừa tỉnh liền lấy toàn bộ đồ ăn tối của bọn họ ăn.

Xem tình hình hiện tại, cô gái này nào phải bị đụng xe, phải là đói đến hôn mê, tới ăn vạ.

Hắn lo lắng cô ăn quá nhiều sẽ xảy ra chuyện, vốn định có ý tốt nhắc nhở một chút, ai biết cô cho rằng bọn họ muốn cùng cô đoạt đồ ăn, một mình cầm đồ ăn chạy trốn thật mau, bọn họ một đống bác sĩ, hộ sĩ ở phía sau chạy còn đuổi không kịp, này như thế nào giống vừa bị xe tông.

Quản gia là người gặp qua nhiều việc đời, kinh ngạc ngắn ngủi xong liền xách lễ vật đi qua.

"Xin chào, tôi tên An Đức, là quản gia Lâm gia, không biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"

"Tiểu Lạc." Tiểu Lạc gặm xong đùi gà cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn mà nheo lại đôi mắt.

Cảm giác ăn no thật sư là quá tốt.

"Kia....Tiêu Lạc tiểu thư hiện tại cảm giác thế nào?"

Tiểu Lạc đã ăn no, thành thật nói: "Có, có chút căng."

Quản gia: "...."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoa: Tiểu tiên nữ mau ra đây buôn bán.

Tiểu Lạc: Đói.

Tiểu Hoa (dụ hống): Buôn bán xong liền cho cô ăn đường.

Tiểu Lạc: Mọi người mau đến xem tôi, xem tôi....ăn đường?

Tiểu Hoa: Đây là văn ngôn tình , cô phải nói đến xem cô rải đường

Tiểu Lạc (ôm chặt lấy): Không cho

Tiểu Hoa: ....

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lạc ăn no sau khi tỉnh lại, càng quan trọng hơn nữa là đồ ăn này bên trong có chứa đựng linh khí cực nhỏ.

Tiểu Lạc bên ngoài phiêu bạc năm ngày, trừ bỏ ngày đó ở núi cao suốt một đêm mới uống sương sớm, đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được linh khí, hơn nữa cũng không có độc, thời điểm cô ăn quả thật là muốn khóc.

Tiểu Lạc bản chất chính là linh khí thiên địa, cùng các vị tiên khác chỉ có thể hấp thụ tiên khí không giống nhau. Tiểu Lạc có thể đồng thời hấp thu tiên khí cùng linh khí, khả năng cũng là tiên khí sau khi biến mất, các vị tiên sơ hữu đều mai một, là nguyên nhân duy chỉ có Tiểu Lạc sống sót.

Quản gia nhìn cô gái trước mặt, thoạt nhìn là một cô gái cực kỳ trẻ tuổi, khoảng tầm 17-18 tuổi, ăn mặc một thân tơ lụa, màu da trắng nõn, đôi mắt giống như biết nói, thời điểm nhìn người khác lộ ra một cỗ linh động, rất dễ làm cho người khác sinh ra cảm giác thân cận.

Quản gia cho dù là chức nghiệp tươi cười đã luyện đến mãn cấp, thời điểm nhìn thấy cô cũng nhịn không được tươi cười trộn lẫn vài phần chân thành. Đang lúc quản gia còn đang nghĩ trao đổi như thế nào với nàng về vấn đề tai nạn xe cộ. Cô gái mới vừa rồi còn bày ra vẻ mặt sinh động đã tựa lưng vào ghế ngủ rồi.

Lông mi nhỏ dài hơi hơi rũ, miệng hơi hé. Bác sĩ Phạm đi tới: "Ngài nhìn xem cô gái này, ăn vạ cũng quá là quang minh chính đại đi."

Quản gia từ sau khi tốt nghiệp liền đến Lâm gia phục vụ, gặp qua muôn hình muôn vẻ người đếm không hết, không dám nói chính mình xem người không lỗi, nhưng thời gian dài như vậy, trực giác xem người vẫn là có chút chuẩn. Cô gái này ánh mắt thuần tịnh, cử chỉ đầy đủ một cỗ tử thiên chân khí (cái này mình cũng k hiểu nên để nguyên văn ^^), ít nhất không có khả năng là người xấu. Nói không chừng là thiên kim tiểu thư nhà ai rời nhà trốn đi.

Chỉ là khẩu âm kia của cô gái này.... Cũng không biết có phải hay không cố ý, rõ ràng thoạt nhìn giống người phương Nam, nhưng nghe khẩu âm lại có một cỗ hương vị phương Bắc.

Rất có ý tứ.

Lại nói tiếp, thiếu gia nhà hắn cũng đã đến tuổi thích hợp để kết hôn, đáng tiếc....

Bác sĩ Phạm còn đang lải nhải, quản gia đã vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đợi lát nữa tôi bảo lão Ngô lại làm đồ ăn đem đến, ông cũng đừng để ý."

"Tôi là tham bữa cơm này sao? Tôi là lo lắng cho thiếu gia, sợ cô ấy không có mục đích tốt."

"Nếu như vậy vừa lúc lão Ngô cũng nghỉ ngơi...."

"Ha ha, kia cái gì, lo lắng cho thiếu gia cùng với ăn cơm không xung đột..."

....

👉 Các bạn đọc ủng hộ cho mình 1 sao để có động lực edit tiếp nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.