Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 56: Giang Nam




Lúc Giang Thiệu rời khỏi thành phố B đi đến vùng khác thi hành nhiệm vụ thì chỉ cách ngày dự tính sinh của Diệp Tiểu An một tuần, anh cho rằng mình xong việc trở về vẫn kịp lúc cô sinh. Không ngờ vừa xuống máy bay cục trưởng Trương liền phái tài xế đến đón anh, anh làm sao cũng không ngờ chờ anh đến là một con khỉ nhỏ nhăn nhăn nhúm nhúm gầy teo —— con trai anh.

Trên người anh còn mặc cảnh phục, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ nửa ngày không nói nên lời. Giang Chấn vỗ vỗ vai anh, lời nói chứa đầy sự vui sướng của người làm ông nội. Con trai của con rất là giỏi, sanh rất thuận lợi, không hề giày vò Tiểu An."

Giang Thiệu bị niềm vui khổng lồ kích thích không biết làm sao, chỉ vào em bé rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên, "Con khỉ nhỏ này. . . . Thật là con của con?"

"Nói nhảm, giống con lúc nhỏ như đúc." Giang Chấn không nói lúc ông mới thấy con trai cũng nói y như thế.

"Nó quá nhỏ, nó có thể lớn lên bằng con sao?"

"Nói gì vậy! Em bé vừa sinh ra có đứa nào không nhỏ như vậy?" Giang Chấn cảm thấy bây giờ con mình còn không thông minh bằng đứa bé.

Tả Trí tới chung với Giang Thiệu hiển nhiên cũng bị kích thích. "Tôi nói, anh đẹp trai thế sao vật nhỏ này xấu vậy?"

Giang Thiệu cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đạp anh một cước. "Cậu có mắt không, con tôi rõ ràng đẹp trai hơn cả tôi!"

Khi Diệp Tiểu An tỉnh lại liền nhìn thấy Giang Thiệu ngồi ở mép giường, còn có ánh mắt sáng quắc tỏa sáng của anh. Giang Thiệu nắm tay của cô đặt ở bên môi không ngừng hôn, trên mặt mang nụ cười, trong lúc nhất thời miệng nghẹn ngào không thể nói, thật lâu mới tìm trở về âm thanh của mình.

"Sao không đợi anh về rồi hãy sinh? Có đau hay không? Có sợ hay không? Vợ. . . . An An, cám ơn em, cám ơn em."

Trong phòng không có người khác, Diệp Tiểu An chu mỏ, mặt uất ức, hai mắt lưng tròng rất khiến người ta thương yêu. "Là con trai của anh không nghe lời, nhất định muốn ra ngoài trước, hu hu, không bao giờ sanh con nữa đâu, hu hu, ông xã em đau quá. . . ."

Giang Thiệu cười, cúi người ôm cô vào trong ngực an ủi. "Ừ không sinh nữa, không bao giờ để em chịu tội thế này nữa, anh sẽ đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở), ngoan đừng khóc, mẹ nói phụ nữ mà khóc vào lúc này sẽ có hại cho mắt."

Diệp Tiểu An dĩ nhiên không cho anh đi buộc ga-rô thật, không sinh cũng chỉ là nói thôi, khi thật sự ôm con của mình vào trong ngực thì cảm giác hạnh phúc được làm mẹ đó không lời nào diễn tả được.

Diệp Tích Thượng và Diệp Cẩm Niên ngàn dặm xa xôi đi tới thành B, nhìn thấy vật nhỏ thì cười đến không khép miệng được. Tư thế Diệp Tích Thượng ẵm em bé còn tiêu chuẩn hơn Diệp Tích Thượng, gương mặt bình thường lạnh lẽo khi đối diện với vật nhỏ lại không biết nhu hòa gấp bao nhiêu lần. Cố Hoài Nam cũng đến gần đùa với em bé, rồi hỏi anh: "Em bé thật giống cha của nó, xem mắt to mày rậm sống mũi cao này, tương lai nhất định là một vật nhỏ gieo họa. Anh thích trẻ con à?"

Diệp Tích Thượng không để ý tới cô, đẩy tay cô ra. "Cẩn thận móng tay của em." Cố Hoài Nam vội rút tay về, mím môi nhìn một lớn một nhỏ này. Diệp Tích Thượng nửa ngày không nghe thấy Cố Hoài Nam om sòm liền giương mắt nhìn cô. Cố Hoài Nam liền cười rạng rỡ với em, "Thật là đúng dịp, em cũng thích trẻ con."

Diệp Tích Thượng liếc cô một cái, "Có quan hệ gì với tôi."

Cố Hoài Nam nhún nhún vai, cắn đầu ngón tay nhìn lén anh. Bây giờ không có quan hệ gì, về sau khó mà nói chắc được rồi.

Đặt tên cho đứa bé là một việc khiến người cả nhà đều nhức đầu. Giang Chấn ôm tự điển nghiên cứu mấy buổi tối, viết mấy tờ giấy, đều bị Diệp Cẩm Niên bác bỏ. "Chỉ sợ người khác không biết nhà ông trừ quân nhân thì là cảnh sát à? Đặt cái tên gì thế? Chỉ thiếu không có đặt Giang Kháng Mỹ, Giang Viên Triều, Giang Cảnh Sát."

Tính khí của Giang Chấn làm sao chịu được người khác tỏ thái độ này với ông, vừa muốn phát tác liền bị Cảnh Thiên trợn mắt ngăn lại, ý định liền chuyển: thôi, ông là một người quê mùa chỉ biết mang binh đánh giặc, chuyện này thật sự không hiểu, cứ để cho ông ta đặt đi, dù sao đứa bé mặc kệ tên gì cũng họ Giang mà không phải họ Diệp. Nghĩ tới đây lửa giận của Giang Chấn tiêu mất, "Vậy tham mưu Diệp đặt đi, gọi Giang gì hay đây?"

Diệp Cẩm Niên làm sao không nghe ra chữ "Giang" bị ông ấy cố ý nhấn mạnh? Khẽ mỉm cười, nghiêng đầu đưa mấy tờ này cho Diệp Tiểu An. "Tiểu An, con cảm thấy thế nào?"

Tả Trí ghé đầu liếc tên ở trên một cái, liền bật cười. "Giang Dã chiến? Chú Giang thật tân tiến, Giang Thiệu nhất định thích tên này."

Diệp Tiểu An lập tức cầm tờ giấy che lại gương mặt, nghẹn cười đến đau bụng, Cảnh Thiên quay đầu đi, Diệp Cẩm Niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Diệp Tích Thượng cau mày, bởi vì Cố Hoài Nam bám lấy bả vai anh, chống lưng anh, vừa cười vừa run.

Giang Chấn sưng mặt lên, "Cười cái gì mà cười, bác và cha cháu đều là bộ đội dã chiến ra đó!"

Giang Thiệu bưng nồi cháo vừa nấu chín vào nhà, cầm muỗng sứ múc một muỗng thổi thổi, đút tới khóe miệng Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị với anh, "Để em tự ăn đi."

Giang Thiệu không chịu, lúc cô có thai gian nan nhất đã không thể ở cạnh cô, mà khoảnh khắc sanh con quan trọng cũng vắng mặt, đã khiến anh tiếc nuối cả đời, Giang Thiệu cũng không biết phải thương cô thế nào mới có thể bù đắp lại những tiếc nuối đó: "Thẹn thùng cái gì, thẹn thùng nữa sẽ dùng miệng đút em ăn" Lời này làm cho mấy phụ nữ ở đây đều đỏ mặt.

Tả Trí ớn lạnh muốn xỉu, "Anh Thiệu, anh thế này thì bảo bé Dã Chiến nhà anh làm sao chịu nổi." Tất cả mọi người đều cung phụng em bé như tổ tông nhỏ, nhưng trong mắt cha đứa bé lại chỉ có mẹ của bé.

Giang Thiệu không rõ chân tướng, "Cái gì. . . . ?" Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, anh không muốn lặp lại hai từ dã chiến, cho đến khi nhìn thấy thành quả mấy buổi tối của Giang Chấn thì bó tay không biết nên lộ vẻ mặt gì, "Cha, chuyện đặt tên tối nay con với Tiểu An sẽ suy nghĩ, ngài chớ phí tâm."

Mấy ngày sau, tên của em bé đã được định đoạt.

Giang Thiệu tan việc trở về Diệp Tiểu An liền hưng phấn lôi kéo anh, "Tên là Giang Nam có được hay không?"

Huyệt thái dương của Giang Thiệu giật giật, "Tại sao?"

"Hì, bởi vì người mẹ xinh đẹp của em bé lớn lên ở Giang Nam." Diệp Tiểu An rất tự hào ôm cổ anh, "Mai mốt sinh con gái nữa được không? Tên của con gái em cũng nghĩ xong rồi."

Giang Thiệu trầm ngâm, "Chẳng lẽ tên Giang Tô?"

"Anh thật thông minh!" Diệp Tiểu An rất rộng rãi thưởng anh một nụ hôn, "Như thế nào? Có dễ nghe không?"

Giang Thiệu còn có thể nói gì, chỉ cần không tên Giang Dã Chiến liền cám ơn rối rít.

Nửa đêm, Diệp Tiểu An cho Tiểu Giang Nam bú sữa xong liền mệt mỏi đi ngủ, Giang Thiệu ôm con vào trong ngực đi tới đi lui nhẹ giọng dụ dỗ ở trong phòng khách. Tiếng khóc dần dần ngừng, Tiểu Giang Nam nắm áo ngủ của ba, đôi mắt to đen nhìn chằm chằm, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm tiết ê ê a a, trong lòng của Giang Thiệu cũng mềm nhũn.

Giờ khắc này Giang Thiệu cảm thấy trời cao rất ưu ái anh, vợ anh đang ngủ yên trong phòng, con anh đã mặn mà hơn lúc vừa ra đời không ít, nghiễm nhiên là một bé trai anh tuấn, lớn lên từng giây từng phút trong ngực anh, tương lai bọn họ sẽ còn có con gái, một đứa con gái nghịch ngớm đáng yêu giống Diệp Tiểu An, hơi ngốc cũng không sao.

"Giang Nam, tên mẹ đặt cho con con thích không?"

Tiểu Giang Nam cười khanh khách, hai tay nhỏ mập mạp huơ qua huơ lại. Giang Thiệu cũng cười, "Tương lai sẽ cho con thêm một em gái, tên là Giang Tô, con cảm thấy thế nào?" Nghe vậy Tiểu Giang Nam càng cười sung sướng, chẳng biết tại sao Giang Thiệu nhìn một lát thì đôi mắt liền đỏ. "Con hiểu ba nói gì không mà cười? Là em gái, con phải đối xử với Giang Tô giống như cậu đối xử với mẹ, bảo vệ nó chăm sóc nó."

Thật vất vả mới dỗ con trai ngủ được, Giang Thiệu rón rén bò lên giường, Diệp Tiểu An ngủ như heo, bị anh kéo cũng không có phát hiện.

"Giang Nam, Giang Nam. . . ." Giang Thiệu nhẹ nhàng lặp lại hai từ này trong miệng, càng lúc càng thích cái tên này.

Giang Nam, đó là nơi anh và Diệp Tiểu An gặp nhau lần đầu tiên. . . .

Năm đó Giang Thiệu còn là một tay súng bắn tỉa trong bộ đội đặc chủng. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ phó xạ thủ của anh bất hạnh bị đạn bắn xuyên lồng ngực, bọn họ muốn tránh né kẻ địch truy kích nên không thể không nhanh chóng rút lui, phó xạ thủ liền bị để lại chỗ sâu trong rừng rậm vĩnh viễn. Đó là chiến hữu vào sinh ra tử với anh vô số lần, có thể phó thác tánh mạnh cũng có thể so với tay chân.

Lúc Giang Thiệu nghỉ phép đã tới quê hương của anh ta. Nói chuẩn xác anh cũng không biết quê hương của phó xạ thủ rốt cuộc ở thành phố nào, anh ta luôn thích đọc bài "Ức Giang Nam" của Bạch Cư Dị cho anh nghe.

Trước khi làm nhiệm vụ lần đó, anh ấy nói với Giang Thiệu mình nhớ nhà, vào bộ đội nhiều năm rồi cũng chưa trở về lần nào, còn nằm mơ thấy cô gái anh ấy thích, anh ấy nói chờ giải ngũ rồi anh ấy sẽ về kết hôn, chỉ tiếc đến nay anh ấy còn một mình an nghỉ trong rừng rậm đó.

Giang Thiệu đeo ba lô bước lên thành phố xa lạ mà xinh đẹp này thay anh ta, anh cảm thấy đây chính là nhà của phó xạ thủ, bởi vì nơi này khiến anh có lòng trung thành. Bây giờ nghĩ lại lòng trung thành này quả thật không rõ là đến từ phó xạ thủ của anh hay là đến từ chính phần tình cảm đang nhen nhúm lên.

Giang Thiệu không phải lần đầu tiên nhìn thấy con gái đánh nhau, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái một mình đấu tám người con trai. Bầu trời đang mưa, anh ngồi ở trên lan can đá, bên cạnh có cây đại thụ vừa đúng có thể đụt mưa, anh uống cola ăn hamburger nhàn nhã xem cuộc chiến của mấy nam nữ chẳng biết vì sao đánh nhau cách đó không xa.

Cô bé kia gầy teo nho nhỏ, tóc ngắn, đeo kính cận thị, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa lớn bằng bàn tay anh lại bị mắt kiếng che hết nửa. Thị lực của Giang Thiệu rất tốt, thấy được sự phẫn nộ trong mắt cô và cái miệng nhỏ mím chặt. Cô gái đập bọc sách lên đầu thiếu niên cầm đầu, thiếu niên kia dường như bị chọc giận nên rất không có phong độ đẩy cô, vì vậy mà đánh nhau.

Ngu xuẩn nhất là xung đột chính diện khi thực lực kém xa đối phương, hiển nhiên cô bé này không hiểu, chỉ biết tùy cơn giận và sự dã man của mình. Giải quyết xong bữa tối rồi, Giang Thiệu không có hứng thú tiếp tục xem cô bé này bị khi dễ thế nào, vỗ vỗ tay đi khỏi.

Anh quyết định ở chỗ này một đêm cuối cùng rồi sẽ lên đường về nhà, dù sao thời gian nghỉ phép có hạn. Anh lầm bầm lầu bầu về phía không khí, "Tôi đã thay cậu trở về nhà rồi, nhà cậu xinh đẹp quá, ngay cả mưa rơi cũng đẹp, phụ nữ trên đường cái cũng xinh đẹp." Giang Thiệu cười, "Cũng không biết ai là người cậu thích, hay là tôi cưới về thay cậu thực hiện tâm nguyện đó của cậu luôn."

Anh đi một vòng quanh bờ sông xong trở lại nơi vừa nãy thì không khỏi dừng lại, người đang ngồi dưới gốc cây anh mới vừa giải quyết bữa tối không phải là cô bé ngốc kia sao?

Y phục dơ bẩn, váy rách, giầy cũng mất một chiếc, tóc lộn xộn. . . . Giang Thiệu khom người nhật mắt kính cận bên chân lên, hai tròng kính đều bể, khung kính xiêu xiêu vẹo vẹo.

Anh vốn không lo chuyện bao đồng, ngày đó không biết trúng tà gì, quỷ thần xui khiến lại đi về phía cô gái. Cô gái cuộn lại, hình như rất khổ sở, nhận thấy được có người đến gần lập tức bò dậy bày ra tư thế chiến đấu đáng yêu. Vậy mà Giang Thiệu lại từ từ mím miệng, bước hai bước đến đối diện cô, đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô. "Mắt em thế nào?"

Cô gái ngẩn ra, nghe âm thanh đoán được anh không phải mấy người lúc nãy, híp mắt chau chặt chân mày, cắn cắn môi giọng nói hơi run lên. "Tôi nhìn không rõ. . . ."

Trên đường đưa cô đến bệnh viện Giang Thiệu cảm nhận được sự sợ hãi lo lắng của cô, không nghĩ nhiều trực tiếp cầm tay của cô. "Đừng sợ, sẽ đến bệnh viện ngay, cần tôi báo cảnh sát giúp em không?"

Cô gái bị sợ hãi nói không ra, nhưng vẫn cố tỉnh táo kiên cường. Ánh mắt của cô rất đẹp, lông mi dài giống như con nít. "Tôi . . . Tôi sẽ mù sao?"

Giang Thiệu mím môi, trầm mặc chốc lát. "Không biết."

Cô gái dường như an tâm chút. Kết quả kiểm tra võng mạc bị tách rời thôi, trước kho được đưa vào phòng giải phẩu, cô vẫn không buông tay Giang Thiệu ra, Giang Thiệu sờ sờ đầu của cô, "Tiểu phẫu, không cần lo lắng, tôi ở ngoài chờ em ra."

"Tôi. . . . Tôi tên là Diệp Tiểu An, ví tiền ở trong túi xách."

Giang Thiệu cười yếu ớt, "Được."

Phí giải phẫu và các phí dụng khác đều là Giang Thiệu trả cho cô, tiền trong ví của cô còn rất ít. Vì cô bé này mà kế hoạch về thành phố B của Giang Thiệu phải dời lại mấy ngày, trong lòng anh hơi áy náy, nếu như anh kịp thời ra tay anh hùng cứu mỹ nhân thì ít nhất cô sẽ không thay đổi thành như bây giờ.

Anh hùng cứu mỹ nhân? Vẻ đẹp của cô so với Cận Thanh... quả thật khác xa, nhưng cũng là một cô bé dễ thương.

Giang Thiệu mua cơm về cho cô, cô bé yên lặng nằm ở nơi đó, mắt bị bịt nên không biết cô ngủ hay tỉnh.

Nhìn kỹ mặt của cô cũng đẹp lắm, mặc dù nhỏ nhưng còn mang theo vẻ mũm mĩm, nếu không phải đã xem chứng minh thư của cô còn tưởng rằng cô là vị thành niên. "Không cần thông báo người nhà em?"

"Không cần, bọn họ không có ở đây." Diệp Tiểu An hơi co quắp, ngón tay quấn ống truyền dịch chơi. "Anh tên là gì?"

"Gọi tôi là chú Lôi Phong được rồi." Lúc Giang Thiệu ở bộ đội đều dùng danh hiệu gọi nhau, nhưng mà anh không có ý định nói chuyện này cho cô biết.

Diệp Tiểu An bị chọc cười, "Cám ơn anh, anh không phải là người ở thành S à?" Nghe giọng nói không giống, nghe tiếng phổ thông của anh không đoán ra được là người nơi nào.

"Ừ." Giang Thiệu không nói nhiều, làm một tay súng bắn tỉa phải có thói quen giữ một khoảng cách với người khác, anh đã phá lệ vì cô bé này, không muốn tiếp xúc sâu hơn với cô nữa. Nhưng cô lại rất hay nói, có lẽ là bởi vì sợ. Dù sao dưới tình huống mắt chợt không nhìn thấy lại không có người thân ở bên cạnh có thể làm được như cô đã rất không dễ rồi. Cô nói một chút về chuyện của mình, cô thật ra là người thuận tay trái, cô chỉ ăn cà rốt sống không quen ăn chín, bao gồm sự dữ dằn khi vừa thức dậy của cô và phương pháp phá giải. Giang Thiệu nghe, cho là mình không để trong lòng, nhiều năm sau mới phát hiện mấy lời cô nói anh lại nhớ rất rõ.

Giang Thiệu chỉ ở lại ba ngày liền đi, bỏ lại cho cô một ít tiền trong ví. Mang cơm đến cho cô là y tá, nên Diệp Tiểu An cũng biết anh đã đi rồi. Hơi tiếc nuối vì không biết diện mạo của anh, ngay cả tên tuổi của anh cũng không biết, vậy mà cô lại nhớ bàn tay mạnh mẽ nắm tay cô, cho cô năng lượng khiến cho cô an tâm và ấm áp. Anh không hay nói chuyện, lúc hai người không có nói chuyện với nhau thì Diệp Tiểu An thậm chí không cảm thấy sự hiện hữu của anh, nhưng cô biết anh ở đó. Cho đến lúc xuất viện cũng chưa bao giờ gặp lại anh, Diệp Tiểu An rất mất mát.

Căn cứ sự miêu tả của y tá, Diệp Tiểu An vẽ mấy tấm hình theo dáng vẻ của anh, nhưng vẫn cho rằng đó đều không phải là anh. Anh là người đàn ông sống sờ sờ, mang chút thần bí có thể khiến người khác cảm thấy an toàn.

Diệp Tích Thượng đi huấn luyện sinh tồn dã ngoại trở về thì mắt của cô đã hoàn toàn lành, lúc giúp cô dọn dẹp phòng liền phát hiện những bản vẽ được đặt dưới sách. Diệp Tiểu An đỏ mặt đoạt lấy tranh cất vào ngăn kéo khóa lại, Diệp Tích Thượng không biết lúc đó trong lòng em gái đã chứa một người, một người đàn ông không biết tên họ không biết diện mạo.

Giang Thiệu cũng chưa từng nghĩ đến, lần gặp gỡ ngắn ngủi đó lại là sự bắt đầu cho hạnh phúc cả đời anh. Tình yêu của họ bắt đầu ở Giang Nam, hôm nay cũng được kéo dài nhờ đứa con Giang Nam của họ.

Chiều nay anh nhớ tới phó xạ thủ nhiều năm trước kề vai chiến đấu với anh, còn có bài thơ anh ta hay đọc:

Giang Nam đẹp

Phong cảnh vốn thật quen.

Nắng lên hoa sóng hồng tợ lửa,

Xuân về sông nước lặng xanh trong,

Chẳng nhớ Giang Nam sao?[1]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Ức Giang Nam kỳ 1: tác giả Bạch Cư Dị, được dịch bởi Thien Thanh. Bản gốc là:

Giang Nam hảo,

Phong cảnh cựu tằng am.

Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,

Xuân lai giang thuỷ lục như lam,

Năng bất ức Giang Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.