Đường Về (Phần 2)

Chương 21-2: Ấn tượng nghỉ hè Sơn Trang (2)




Ta nhẹ nhàng tránh ra, lấy sáo trúc treo trên tường, đưa cho hắn nói: "Thổi cái này ta nghe một chút."

Hắn cười một tiếng nhận lấy, sáo bên miệng, tiếng địch du dương xuôi ra theo dòng chảy. Không ngờ hắn thổi thật! Không tránh được liền so sánh với Cẩm Nhan, cảm thấy vẫn không bằng, trước hết có lẽ thua ở điểm lên cao.

Ta nhắm mắt lại, tựa vào trên giường La Hán yên lặng nghe. Tiếng địch chợt đột nhiên ngừng lại, ta mở mắt ra, thì thấy Thập Tứ để cây sáo xuống, đang bò lên giường ."Thế nào không thổi nữa?" Ta hỏi.

"Ta thấy nàng mệt. Chúng ta ngủ một lát đi." Hắn tới gần hôn lên chóp mũi khóe môi ta.

Ta đứng lên nói: "Ta trở về phòng ngủ, ngươi còn bận việc của ngươi."

Hắn ôm lấy ta nói: "Chờ trận này hết bận, chúng ta liền đi Nhiệt Hà."

Thật muốn đi sao? Mặc dù tiểu muội hết sức nguyện ý giúp ta chăm sóc Đông Đông, nhưng vẫn không nỡ. Đông Đông quá nhỏ, nếu không cũng dẫn nàng theo cùng. Đại khái Thập Tứ nhìn ra do dự của ta, nói: "Chúng ta đi săn bắt, mang theo Đông Đông, nàng nhất định muốn ầm ĩ."

Đây cũng là thật. Đông Đông ương ngạnh lên, mặc dù không đến mức trị không được, nhưng rất là phiền toái. Được rồi, coi như một lần nghỉ phép hoàn toàn.

Đầu tháng năm liền lên đường đi đến Nhiệt Hà. Trên đường chỉ có thể ngồi xe, không tính là tự do, nhưng có thể ngắm phong cảnh bên ngoài Kinh Thành, cũng là chuyện đáng vui mừng rồi. Nhiệt Hà cách kinh thành không xa, mấy ngày thì đến nơi, ngày đầu tiên Hoàng đế dừng chân hành cung, đủ thứ loại người đâu vào đấy bận rộn lên. Thái tử, Thành Thân Vương, Hằng Thân Vương và Lão Thập đều có viện của mình, Thập Tứ trở xuống thì được bố trí ở chỗ cha hắn. Thập Tứ phân đến chỗ Như Ý Châu phía bắc Thanh Liên đảo, cả hai vào viện, mấy gian phòng giá trị, rất đơn giản, lại tinh xảo u tĩnh làm người thích.

Phó Hữu Vinh còn đang bận trước vội sau chỉ huy người bố trí sắp xếp hành lý dọn dẹp phòng, Thập Tứ lại lặng lẽ nói với ta: "Chúng ta đi vọc nước đi."

Vừa nhìn thấy phong cảnh hồ nước trong này ta liền động lòng, chỉnh sữa trang phục và đạo cụ một chút rồi thay đổi quần áo, liền cùng Thập Tứ một người một ngựa, chuồn ra ngoài.

Đây là một nhánh chảy nhẹ nhàng của sông nhỏ, cự thạch thâm sâu có thể thấy rõ, bên bờ có một gốc cây hòe lớn, nhánh cây trải dài mở rộng giữa đầy mặt nước, tạo thành một mảng bóng cây lớn. Cũng không biết Thập Tứ làm thế nào tìm được nơi hẻo lành ít dấu chân người tới như vậy, nước sông trong suốt, không sâu không cạn, là một nơi bơi lội rất tốt.

Buộc ngựa xong, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống như trút được gánh nặng, Thập Tứ liền không kịp chờ đợi lột y phục, để trần thân trên, quay đầu lại nhe răng cười nói với ta: "Nàng không chuẩn bị sao?"

Ta nghiên cứu màu da tiểu mạch khỏe mạnh của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Nhân dịp hôm nay phơi rám đen chút nữa." Ta phơi nắng cũng thâm thành màu mật ong, hắn nắm chắc, có lẽ có thể làm ra thành màu cổ đồng. Bên trong ta sớm đổi xong đồ bơi tự chế, bao gồm đai lưng áo không có tay và quần cụt chỉ đến đầu gối, cởi ngoại bào là có thể xuống nước, nhưng mà vẫn kéo Thập Tứ làm chút khởi động trước.

Thập Tứ bơi không tệ, xem ra là tốn nhiều công phu luyện tập, tay chân hắn dài, lực bền bỉ tốt, bơi đường dài ta liền không phải là đối thủ. Hắn thích bơi đuổi theo ta, sau đó lúc ta mệt mỏi chậm lại thì vượt lên, vẩy nước tung tóe lên mặt ta. Ta ngừng hắn cũng ngừng, cười tít mắt hỏi: "Có mệt hay không? Nếu không dựa vào ta nghỉ ngơi một lát?" Ta lắc đầu, hứng khởi bơi vào chỗ sâu, chạm tới rêu xanh trên đá đáy nước, không ngờ Thập Tứ cũng theo đuôi mà đến, kéo gót chân của ta chơi đùa. Ta vùng vẫy không tránh thoát được, lại cảm giác mắt cá chân ngứa ngáy, hô hấp liền rối loạn, lập tức nổi lên trên mặt nước thông khí. Thập Tứ phát giác biểu hiện của ta có cái gì đó không đúng, cũng lập tức buông tay theo đi lên. Ta sặc nước trong khí quản, không ngừng ho khan, hắn vừa gạt nước vừa ôm ta, lo lắng hỏi: "Bảo bối, có nặng lắm không?"

Mũi ta cay xè đến không chịu được, nhất thời nói không ra lời, chỉ xua tay cho biết không có gì đáng ngại. Hắn ôm ta bơi tới chỗ cạn, vỗ lưng của ta nói: "Rất khó chịu sao? Đều tại ta không tốt!" Ta nằm ở trên bả vai hắn, dần dần thuận khí, nói: "Hiện tại thì tốt rồi. Chơi cũng đủ rồi, lên thôi."

Thập Tứ gật đầu đồng ý, lại muốn đi theo cùng nhau thay quần áo, ta liền phái nhiệm vụ trông chừng cho hắn. Nhưng thay xong đan khố, mới vừa mặc cái yếm lên, liền cảm giác một cái khăn bông phủ lên sau lưng ta, Thập Tứ hôn đến dưới xương bả vai ta, giúp ta buộc lại thắt lưng. Ta xoay người nhìn hắn toàn thân ướt nhẹp, trên ót còn có giọt nước trượt xuống, liền cầm lấy khăn bông trên tay hắn, đắp lên trên cổ hắn, lau nước trên mặt qua loa cho hắn. Hắn khẽ mỉm cười nhìn ta, nụ cười này còn giữ lại một chút ngớ ngẩn thời niên thiếu đó, nhưng cũng cùng mười năm trước khác nhau rất lớn rồi. Đứa bé chung quy sẽ lớn lên, phần lớn trí nhớ thời niên thiếu cũng sẽ phai đi, không biết bao nhiêu năm sau, chúng ta còn nhớ được hôm nay hay không, nhớ rõ từng cùng nhau tại con sông không biết tên nào đấy bơi lội chơi đùa.

Ta buông khăn bông ra, cười nói với hắn: "Ngươi cũng nhanh thay quần áo, coi chừng cảm lạnh." Nói xong khoác ngoại bào lên ra khỏi rừng cây nhỏ.

Ở dưới bóng cây trên bờ sông tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, cầm lược sừng chải tóc, tóc dài ướt sũng rối lên khó chải, hung hăng nắm chân tóc liền kéo từ trên xuống dưới."Nàng đừng làm hư tóc của mình như vậy." Thập Tứ đè lại tay của ta, nhận lấy lược, kiên nhẫn chải xuôi từng sợi lưu loát.

Ta thấy đuôi sam của hắn cũng ướt, liền hỏi: "Của ngươi cũng mở ra chải sơ lại đi."

Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi tung người xuống ngựa, nhìn về phía Thập Tứ cúi chào vấn an: " Thỉnh an Thập Tứ thúc."

Thập Tứ chặn lại nâng cổ tay của hắn lên, cười đỡ hắn dậy nói: "Người trong nhà, cần gì khách khí. Hơn nửa năm không gặp, Hoằng Triết so với Thập Tứ thúc ngươi cao hơn rồi. Nhìn ngươi cưỡi ngựa không tệ, ngày khác chúng ta so tài một phen?"

"Nếu như Thập Tứ thúc có thời gian cùng điệt nhi chơi đùa, vậy đương nhiên là cầu cũng không được." Thiếu niên chắp tay cười nói.

Lão Thập khống chế ngựa tiến lên vài bước, hai mắt nhìn chòng chọc ta, quay đầu về phía Thái tử bọn họ nói: "Ta biết ngay là nàng mà!"

Thành Thân Vương cũng rất hứng thú quan sát chúng ta, cười hỏi: "Đệ muội, các ngươi đây là tới nơi nào chơi hả?"

Thiếu niên tên là Hoằng Triết hình như có chút kinh ngạc, tiến lên chắp tay nói: "Vấn an thẩm nương."

Ta cười khom người đáp lễ với hắn. Thập Tứ chắn đến trước mặt ta, nhìn Tam ca hắn trả lời: "Ở trên bờ sông đi dạo một vòng. Ngược lại các ca ca, tư thế này là muốn đi đâu vậy?"

"Chúng ta đi chỗ Tam đệ uống rượu xem hát. Thập Tứ đệ đi cùng không?" Thái tử cười hỏi.

Thập Tứ cười khéo léo từ chối: "Đa tạ Thái tử. Đáng tiếc hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, lần tới ta làm chủ, cùng các huynh đệ uống tận hứng."

Lão Thập nói với Thái tử: "Thái tử không cần phải để ý đến hắn. Hắn lúc này nơi nào còn có tâm tư xem diễn!"

Thái tử và Thành Thân Vương liếc nhau một cái, cười nói: "Được, Thập Tứ đệ trở về nghỉ ngơi. Chúng ta cũng vừa ra đi xem một lát, vẫn là tranh thủ thời gian đền chỗ Tam đệ kia hao tốn thôi."

Thái tử cùng Thành Thân Vương điều khiển ngựa dẫn đầu chậm rãi thong thả bước đi qua bên người chúng ta, Lão Thập đến gần, nói với ta: "Này, khó được ra ngoài cùng Lão Thập Tứ, sẽ không bắt được một con thỏ nào mà đi về chứ?"

Ta không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác, nhảy lên lưng ngựa kéo giữ dây cương, cười nói với hắn: "Săn bắt không phải còn chưa bắt đầu sao. Đến lúc đó nhất định không giành hồ ly con thỏ với ngài."

Hắn gật đầu cười nói: "Được, ta chờ, không sợ ngươi giành." Nói xong ngầm trao đổi một cái ánh mắt với Thập Tứ, liền kẹp lấy bụng ngựa chạy xa.

Thập Tứ thả ngựa màu mận của hắn chạy chậm lại, khoản hơn hai mươi mét quay đầu lại nói với ta: "Chúng ta chạy một đoạn?"

Ta giật giây cương một cái, lúc xẹt qua bên người hắn mới đáp: "Xem ai tới trước."

Bầu trời nhàn nhạt màu xanh tím, nổi chút mây màu hồng, mà rừng cây, đình đài, tường viện, mặt hồ, đều đã phủ trong hơi nước, mặt trời vừa mới nhô lên ở chân trời ánh sáng kim hồng mông lung.

Ta rất ít trước khi mặt trời mọc rời giường, hôm nay ngoại lệ cũng là bất đắc dĩ. Hôm qua so ngựa, Thập Tứ thua, mặc kệ là tình trạng ngựa của hắn không tốt, hay là thể trọng của ta nhẹ chiếm tiện nghi, tóm lại hắn kém ta nửa thân ngựa. Vì cái này, cả đêm khuôn mặt hắn nghiêm túc, Phó Hữu Vinh cùng hắn bẩm báo, hắn cũng chỉ nhíu mày "Ừhm" mấy tiếng, không biết còn tưởng là người nào đắc tội hắn. Ta chỉ đành đồng ý ngày hôm sau cùng hắn ăn điểm tâm, mới không còn đến lúc ăn cơm tối cũng không chịu há mồm.

Hắn hăng hái, sáng sớm lại muốn đi chèo thuyền du ngoạn, ta nói đói bụng trước khi đi phải ăn cái gì đã, hắn mới thôi. Hắn sai Phó Hữu Vinh ở bên hồ bày cái bàn ngoài trời, bưng rau cháo bánh trái ra, vừa ngắm cảnh vừa ăn, cảm giác trái lại rất mới mẻ thích ý.

Dùng xong điểm tâm, Thập Tứ liền đi thỉnh an Hoàng đế cha hắn, buổi sáng đoán chừng cũng sẽ không rỗi rãnh. Ta khó có được dậy sớm, cư nhiên không có buồn ngủ, liền tính toán đi ra ngoài đi dạo một chút. Dẫn theo Đông Vân, Quách Khoa và một tiểu nha hoàn ra cửa, đầu tiên là đi bộ lòng vòng hết một vòng, nhìn sắc trời còn sớm, liền bước đi thong thả qua cầu vòm đến phía nam đảo lớn Như Ý Châu. Châu Thượng Đền trang nghiêm, ta muốn đi vào thăm, lại đụng phải một tiểu đội thị vệ tuần tra, bị gặng hỏi tỉ mỉ một lần. Trong lúc đó đều là Quách Khoa thay mặt, ta muốn cùng thị vệ trưởng kia trò chuyện mấy câu, lại chỉ đối đáp một vài vấn đề, bọn họ liền lấy lý do công vụ trong người cáo từ. Điều này cũng thật không thú vị, điện thờ không dám nhìn tới rồi, đành phải tản bộ chậm rãi dọc theo hồ.

Lượn quanh ra Như Ý Châu, trước mắt hiện ra một dãy đê dài, cành liễu mảnh sắp hàng hai bên đường hẻm, rất có phong phạm bạch đê Tây Hồ. Quách Khoa chỉ vào mặt trời treo trên cao, nói thời gian không còn sớm, đề nghị ta dừng ở đây. Ta đâu chịu trở về, nói với hắn đi hết con đê này rồi tính.

Bờ đê chỉ cao hơn một thước so với mặt nước, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, thuỷ điểu thành đoàn không biết tên uốn cổ lên lấy miệng của mình rửa lông. Gió hồ mát mẻ mang theo một chút mùi tanh, thổi bay cành liễu xanh rờn, phất qua bờ vai đỉnh đầu của chúng ta. Cứ như vậy mà dừng rồi lại đi, ở cuối đê dài, lại phát hiện đình viện thấp thoáng sau cây xanh càng thêm rất khác biệt. Hào hứng chạy tới, thiếu chút nữa đụng phải một tiểu thái giám đang cầm bình hoa.

"Ngài. . . . . . Là ai ?" Tiểu thái giám này hoảng sợ, ôm bình sứ trắng thật chặt vào ngực.

Quách Khoa xông về phía trước một bước, còn chưa kịp nói chuyện, thì thấy một thiếu niên từ bức tường màu trắng trong cổng tò vò xanh nhạt bước ra ngoài, nhìn về phía tiểu thái giám kia khẽ khiển trách: "Hà Tuyền, chớ vô lễ!" Thiếu niên kia chậm rãi tiến lên, tiểu thái giám gọi là Hà Tuyền đáp lại một tiếng "Vâng", cúi thấp đầu thối lui qua một bên.

Ta nhất thời cũng ngoài ý muốn, bật thốt lên: "Thập Thất gia, ngài thế nào ở chỗ này?"

Thập Thất a ca bị ta hỏi sững sốt, mặt ửng đỏ đáp: "Ta ở nơi này. . . . . ."

Lần này đến lượt ta sửng sốt, thật là đường đột đến nhà người ta, không thể làm gì khác hơn là cười vì mình giải vây nói: "Ta không biết đường, đi dạo đi dạo liền đi tới nơi này. Kính xin Thập Thất gia tha thứ tội tự tiện xông vào này."

Mặt Thập Thất a ca càng đỏ hơn: "Tẩu tẩu nói quá lời. . . . . . Nếu tẩu tẩu không vội trở về, vào bên trong uống ly trà đi."

Ta cũng thật là khát, nhìn Đông Vân và Quách Khoa cùng theo ta phơi nắng cho tới trưa không uống được một giọt nước, liền cười nói: "Được, đa tạ Thập Thất gia."

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Tẩu tẩu không cần phải khách khí, gọi ta là Dận Lễ là được."

Đảo nhỏ này gọi là Hoàn Bích, diện tích hình như so với Thanh Liên đảo nhỏ hơn một chút, nhưng ngược lại viện theo phong cách xinh xắn của người dân nơi đây. Trước viện chính là hồ, từ lan can phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ, đều là sông nước lăn tăn. Một nha hoàn dâng trà lên, lúc ta thổi trà, có chút tò mò hỏi: "Sao không thấy Phúc tấn?"

Thập Thất a ca đầu tiên là ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp, mới đỏ mặt trả lời: "Ta còn chưa lập gia đình. . . . . ."

Đây cũng là ngoài dự liệu của ta, mặc dù nhìn hắn cũng khoản mười lăm mười sáu, ta cho là cũng nên có thê thiếp, ai ngờ hắn lại so với các ca ca thành thân muộn hơn. Hắn thấy ta lúng túng, bèn đẩy một chén Lưu Ly dưa hấu ướp đá tới, nói: "Tẩu tẩu, dùng chút trái cây giải nóng."

Vì vậy liền tán gẫu cảnh trí ở Nhiệt Hà một chút, hắn nói đê cầu trong Như Ý Hồ Tây, hoa sen nở rất khá, mà xem sen là muốn đi khe Tùng Vân nước suối hội tụ mà thành hồ nước. Ta bây giờ mới phát hiện, tên này nhìn như thiếu niên ngượng ngùng kỳ thật vô cùng hay nói. Nói đến đê dài ta mới vừa rồi đi qua kia, hắn hỏi ta so với bạch đê Tây Hồ như thế nào, ta đáp, cảnh sắc tuy không cao thấp, nhưng bạch đê thắng ở các thế hệ văn nhân ngâm nga thiển xướng gần ngàn năm, mọi người ca tụng bằng những câu thơ, như thế nào lại không say mê bởi loại quyến rũ Yên Vũ Giang Nam này.

Hàn huyên một lát, liền quen thuộc, với vấn đề xưng hô, bị hắn sữa đúng vài lần, ta rốt cuộc nhớ đổi thành kêu tên của hắn. Lúc đang nói tới suối Nhiệt Hà, Thập Tứ đột nhiên tới đây, ta liếc mắt Quách Khoa đứng ở sau lưng một cái, hắn liền cúi đầu. Thập Tứ cùng Thập Thất a ca hàn huyên mấy câu, liền đi tới bên cạnh ta hỏi ta làm sao đi dạo lâu thế. Ta nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, liền lấy khăn lụa đưa tới. Hắn cũng không nhận, cười tới gần, nhẹ giọng trách móc: "Nóng quá."

Giữa trưa mặt trời nóng chói chang, dĩ nhiên là nóng. Ta đưa khăn tay giao cho Đông Vân, để nàng mượn chậu nước rửa mặt và nước nơi này của Thập Thất a ca, vặt khô nước lại cho hắn lau.

Hắn cầm lấy khăn tự mình lau hai cái, liền lôi kéo ta cáo từ Thập Thất a ca. Đi trên đường, thật hưng phấn kề vào bên tai ta nói: "Dùng qua cơm trưa, chúng ta cởi ngựa đi bắn hươu có được hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.