Đường Về (Phần 2)

Chương 19-3: Các muội muội (3)




Hoàng đế dùng ngón tay bính bính bên môi nàng, ta vội vàng nhắc nhở nói: "Vạn Tuế Gia coi chừng. . . . . ." Tất cả mọi người nhìn ta, ta chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói: ". . . . . . Ngón tay, nàng sẽ cắn. . . . . ." Ai ngờ Đông Đông "Ô uhm" một tiếng, đem ngón tay mình nhét vào miệng rồi, không có đi ngấp nghé ngự thủ của Hoàng đế. Tiểu gia hoả này, bình thường với ta cũng không lễ phép như vậy.

"Cắn cũng không sao." Hoàng đế cười nói.

Ta nghĩ thầm, là không sao, chỉ cần ngươi không sợ nước miếng. Vì vậy đáp "Vâng" , cúi đầu xuống đứng ở một bên.

Hoàng đế nắm một cái tay nàng nhẹ nhàng lay lay, nói: "Này Ngũ cách cách tinh thần thật tốt a! Hôm nay vừa tới liền chọc cười Thái hậu, tiểu gia hoả, muốn Trẫm thưởng cho cái gì?"

Đông Đông đáp lại trở về cười "Hắc hắc" , vẫn thò tay về phía râu hắn, hoặc là muốn cổ áo choàng cáo, ai biết được. Chỉ là lúc này bắt không được, Hoàng đế để ý giữ vững khoảng cách, cũng nắm lấy bàn tay nàng nắm chơi."Tiểu nha đầu còn không nói. Để cho ngạch nương ngươi thay ngươi chọn được chứ?" Hoàng đế nói xong nhìn về phía ta.

Thái hậu các nàng cũng có nhiều hứng thú mà nhìn chằm chằm vào ta, ta chỉ có thể ở dưới ánh mắt nóng bỏng thiết tha mong chờ của mọi người suy nghĩ. Đông Đông cái gì cũng không thiếu, hơn nữa hiện tại nàng chỉ hiểu được ấm no, tùy tiện ném cái khăn tay cho nàng, cũng có thể vừa cắn vừa kéo chơi đùa cả buổi sáng, nàng có thể muốn cái gì? Bất quá, ta cũng không dám suy tính quá lâu, ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: "Thỉnh hoàng thượng thưởng mấy con ngựa con." Chuẩn bị mấy con ngựa thượng hạng cho nàng về sau chơi thôi.

Mọi người đều kinh ngạc, ta không thể làm gì khác hơn là cười theo giải thích: "Bởi vì chờ nàng lớn lên một chút, nhất định sẽ dạy cởi ngựa."

Cuối cùng Hoàng đế gật đầu nói: "Liền theo trên đến tứ viện chọn lựa vài thớt ngựa mẹ ôn thuần . . . . ." Hắn nhìn Đông Đông, lại trầm ngâm nói, "Ừhm, bất quá chờ nha đầu này có thể cưỡi, những tiểu mã kia đều có thể sinh ngựa con rồi."

Ta túc túc nói: "Tạ vạn tuế ân điển. Trong phủ các tiểu a ca cũng lớn, tiểu mã trước dùng để cho bọn họ cưỡi." Tốt nhất chuẩn bị thêm vài thớt, một người trang bị một bộ toạ kỵ.

Hoàng đế mỉm cười nói: "Được. Sáng mai để cho Thập Tứ a ca sai người trước đi tứ viện chọn đi." Rồi nhìn về phía Thái hậu nói: " Ngạch nương, lại nói, Thập Tứ a ca Hoằng. . . . . . Minh, Trẫm có mấy ngày không gặp rồi. Không bằng để cho bọn họ dẫn theo hắn vào trong viện ở hai ngày, cũng để cho người nhìn tằng tôn."

Thái hậu cười: "Được, tốt."

Lúc này một tên thái giám bước vào cửa, thỉnh an xong, bẩm báo nói, chư vị a ca ở Lan Tảo trai chờ đợi thỉnh an. Hoàng đế ước chừng cảm thấy để cho những nhi tử thân vương bối lặc kia đợi cũng không tiện, liền đứng dậy đi ứng phó bọn họ. Lúc giao Đông Đông cho ta, hắn giống như chợt nghĩ đến cái gì, nhìn về phía thái giám gần bên hỏi: "Ngụy Thường Tại cùng với nàng là thân thích hả?"

Thái giám cúi đầu đáp: "Hồi Vạn Tuế Gia, Ngụy chủ tử cùng Phúc tấn là biểu tỷ muội."

Hoàng đế "A" một tiếng, nói: "Vậy hãy để cho nhà Thập Tứ đi gặp Ngụy Thường Tại, khó có được có người nhà mẹ đẻ đến."

Đông Đông được ôm đi chỗ Đức Phi tạm ổn, ta tuân theo ý chỉ Hoàng đế, đi thăm Thiền Tuyết nhiều năm không gặp. Có thể gặp mặt, ta lại phát hiện đã không còn nhận ra nàng. Nhìn kỹ, trừ ngũ quan cùng vài năm trước bên ngoài na ná giống nhau, làn da trắng nõn giống như trong suốt kia, búi tóc tinh sảo, ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt đờ đẫn . . . . . Hoàn toàn không tìm được bóng dáng năm đó.

Thiền Tuyết sớm nhận được tin tức, mang theo cung nhân ở ngoài viện chờ ta, nhìn thấy ta, cặp mắt lạnh nhạt kia giống như nổi lên một tầng sương mù, thủy quang xao động. Ta nhớ lại quên hành lễ, đã bất kính ngây ngô nhìn nàng thật lâu. Ta rũ mắt xuống, túc một túc, còn chưa đứng dậy, nàng liền chợt nhào lên ôm lấy ta, gương mặt lạnh lẽo áp vào bên tóc mai ta.

Lần này gặp mặt không lâu lắm, Thiền Tuyết vẫn nhẹ nhàng hỏi, "Cha mẹ thân thể sức khoẻ dồi dào sao? Đại ca, nhị ca vẫn khỏe chứ? Nhị muội trôi qua như ý sao? Hạo ca ca thành thân đi?" Nàng nhẹ giọng nói chuyện tỉ mỉ, tươi cười nhạt nhẽo, giở tay nhấc chân tất cả đều cho ta một loại cảm giác mơ hồ. Nàng ban đầu là cái dạng gì chứ? Nghiêm túc nhớ lại, chỉ nhớ rõ nụ cười khi xoay người sáng rực rỡ, còn có một lần gặp gỡ cuối cùng khi đó lời nói mạnh mẽ dưới ánh trăng không cách nào đè nén khóc rống. . . . . .

Thiền Tuyết nuôi một con sáo như cũ, ta nhìn cảm thấy cùng con ban đầu kia của nàng một dạng (sáo đều là đen kịt, bộ dáng không sai biệt lắm). Lấy con trước kia, có thể nói"Thịt dê nhúng" , "Xào hạt dẻ" , "Cho vay nặng lãi" , bồi dưỡng quản nó gọi ăn vặt câu khách .

Thời điểm ta rời khỏi, Thiền Tuyết đưa đến cửa viện, đi một đoạn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng còn dựa cửa nhìn ta, vẻ mặt có chút cô đơn. Thấy ta quay đầu lại, liền khẽ mỉm cười phất tay.

Thiền Tuyết phái cung nữ Như Anh tiễn ta, dọc theo đường đi ta liền cùng nàng trò chuyện. Nàng nói cho ta biết, trong cung Thiền Tuyết và Nghi phi cùng ngụ ở Chung Túy cung, song khi tới trong viện, Hoàng đế lại để cho nàng đơn độc ở chỗ kế viện này cách tẩm cung của hắn. Nghe giọng của nàng đại khái cảm thấy làm người hầu hạ cho Thiền Tuyết rất tăng thể diện của nàng.

Ta hỏi con sáo của Thiền Tuyết tên gì, nàng kỳ quái nhìn ta một cái, đáp: "Là Thái nhi." Ta cười khẽ, con trước kia cũng kêu là Thái nhi, con chim đen như mực đều gọi tên này, thường bị pha trò lúc Khánh chúc. Như Anh lại thở dài nói: "Thái nhi là lúc chủ tử vào cung liền mang tới, đáng tiếc con này không phải là con ban đầu kia. Con Thái nhi ban đầu kia, bị tên tiểu thái giám lúc cho ăn không cẩn thận, bay đi rồi. Hơn mười ngày cũng không tìm thấy, ngoài miệng chủ tử mặc dù không nói, nhưng mỗi ngày ăn ngủ không yên, luôn chau mày lại. Về sau có người ở trong hoa viên quét dọn, nhìn thấy Thái nhi chết ở dưới một gốc cây tùng, nô tỳ cũng đi xem, lông ướt sũng bẩn thỉu dơ dáy. Thân thể chủ tử vốn không khỏe, cũng không dám để cho nàng nhìn thấy, bèn lén đổi con sáo bộ dạng giống Thái nhi, cùng chủ tử nói là tìm được Thái nhi trở về."

"Nàng có thể nhìn không ra được à. . . . . ." Ta không khỏi lầm bầm lầu bầu.

Như Anh nói: "Cũng không biết chủ tử nhìn ra chưa, chỉ là nàng trái lại rất vui mừng nuôi Thái nhi tới bây giờ ." Nàng nói xong chỉ hướng cách đó không xa có thái giám đứng hầu ở cửa viện nói: " Trước mặt chính là tẩm điện của Đức Phi nương nương."

Lúc này bỗng nhiên có một con chim màu đen từ trong bụi cây bên đường lao ra, "Phác phạch phạch" xẹt qua tán cây bay xa.

Cảm xúc của Lý Thục càng ngày càng tồi tệ hơn, ta nghe hạ nhân nói, nàng có khi đi ra ngoài trở về, lại đột nhiên phát giận, tiếp đó liền đập đồ. Ta có thể biết nguyên do nàng phiền não, là ta quản không đến, mặc cho nó phát triển. Rốt cuộc có một ngày, nàng chạy tới trong phòng ta, đặt mông ngồi trên kháng, nhưng nửa ngày không kêu một tiếng. Ta giao Đông Đông cho bà vú, sai Đông Vân các nàng ôm bé con đi dạo trong sân, rót cho Lý Thục ly trà, hỏi: "Lại làm sao vậy?"

Nàng chu mỏ nói: "Biết rõ còn hỏi."

Ta "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy ta không hỏi nữa."

Lông mày nàng càng chau chặt, ra sức cắn môi dưới, sau đó, thế nhưng "Tách tách" nước mắt rớt xuống đất. . . . . . Ta chấn kinh đến nửa ngày không ngậm miệng được, sau đó cuối cùng phản ứng kịp, đưa khăn tay cho nàng, nói: "Lau một chút, đừng khóc, phấn trang điểm nhòe cả rồi."

Nàng nghe vậy nhận lấy khăn, nói: "Ta không có khóc. . . . . ."

Ta gật đầu nói: "Ừ, đúng, mắt của ngươi tự rớt nước ra ngoài."

Nàng dùng sức hít vào hai cái, cầm khăn tử lau lau khóe mắt, thút thít hỏi: "Hàm tỷ tỷ, ngươi nói ta chỗ nào không tốt?"

Ta nhìn kỹ một chút, đáp: "Chính là phấn trên mặt có chút phai màu, mắt cùng lỗ mũi có hơi hồng."

"Hàm tỷ tỷ!" Nàng có chút tức giận nói, "Ngươi có phải phản đối ta cùng Thập Tam gia hay không!"

Ta buông tay ra nói: "Nếu như chúng ta đổi chỗ, ngươi cảm thấy ngươi sẽ ủng hộ ta sao?"

Nàng há mồm muốn nói, rồi lại nghẹn trở về, sau đó tựa như bóng cao xu xì hơi, ngốc lăng nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Ta thở ra uống chút sữa nóng, cho nàng thời gian suy nghĩ toàn bộ chuyện lại một chút. Ta đã làm chuyện bất chấp hậu quả, ngu xuẩn, so với nàng không ít, cũng không nêu lên được ý kiến gì cho nàng.

"Hàm tỷ tỷ." Nàng bỗng nhiên nói.

"Cái gì?"

"Ngươi biết Thập Tam gia đã bao lâu?" Nàng hỏi.

Đã bao lâu à? Ta không khẳng định đáp: "Rất nhiều năm rồi. . . . . ." Khi đó Thập Tam vẫn là hài tử, ách, nhiều lắm coi như là thiếu niên.

Nàng xê dịch, chen đến bên cạnh ta, hỏi: "Là tỷ phu giới thiệu ngươi nhận thức?"

Tình tiết này ta nhớ rất rõ ràng, lắc đầu nói: "Đồng thời nhận thức."

Nàng từ trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng, nói: "Hàm tỷ tỷ, cũng không cần ngươi khuyên!" Nàng lại cắn răng nói, "Ta coi là hết hy vọng rồi! Người nọ. . . . . . Hắn căn bản là đầu gỗ!" Nói xong đột nhiên vỗ bàn một cái, nắp ly trà bị chấn động "Lạch cạch" rung lên.

Ta bây giờ quyết định khuyên, kéo tay áo của nàng nói: "Ngươi. . . . . . Bình tĩnh một chút. . . . . ."

Nàng lại thở hổn hển hai cái, nói: "Ta ngày mai đi Thái Nguyên."

Lý Thục nói được là làm được, cứ như vậy tạm thời rời khỏi Bắc Kinh.

Không biết sao, liền đến phiên ta khó chịu, phòng tránh không gặp Thập Tam. Ta đương nhiên biết Thập Tam không có sai, nhưng hôm nay nghĩ đến hắn sẽ tự động cộng thêm danh hiệu "người trong lòng của Lý Thục " này vào, rất khó có thể đối mặt.

Đông Đông có thể nằm sấp ngủ, thường hướng lên trên gối đầu rơi nước miếng. Thời điểm nàng được sáu tháng, có một ngày bú sữa mẹ cắn ta đau vô cùng, nàng muốn mọc răng rồi. Từ đó ta cự tuyệt cho nàng bú sữa, mới không tốn hơi thừa lời làm món đồ chơi cho nàng! Hơn nữa ta cũng đề xuất cho nàng cai sữa, dù sao nàng đã sớm uống nước trái cây cùng ăn cơm nhão, ta còn để cho người mài táo nhuyễn cho nàng. Nhưng khi ta nói ra, Thư ma ma ôm Đông Đông, nhìn ta nới ánh mắt tựa như nhìn một con rắn.

Cuối tháng tư, Thập Tứ lại đi nghỉ hè. Tiễn hành hôm đó, ta để cho Đông Đông biểu diễn động tác phất tay mới vừa học được. Thập Tứ hiển nhiên rất cực kỳ không vui khi rời khỏi nữ nhi sắp biết bò, ba bước quay đầu lại nhưng mà vẫn phải bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.