Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 46: Quà sinh nhật đầu tiên




"Hoàng Chiến Dã, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?", Ngọc Tiêu Nhi đi đến cây đàn, từng ngón tay chạm vào dây, miệng nhỏ giọng hỏi Hoàng Chiến Dã.
Hoàng Chiến Dã bất ngờ nhìn nàng, Ngọc Tiêu Nhi đây là có ý gì?
"Là ngày gì?"
"Sinh nhật ta", Ngọc Tiêu Nhi trả lời.
Nàng không tức giận gì mấy về việc Hoàng Chiến Dã không biết, đó là chuyện bình thường, đã từ lâu rồi nàng đã không còn quan tâm đến ngày này nữa. Đối với người khác đây là ngày hạnh phúc nhất của họ, nhưng đối với nàng đây là cái ngày phiền toái nhất.
"Vậy sao. Chúc mừng sinh nhật. Vậy ngươi có thể coi như đây là quà sinh nhật mà nhận nó không?"
"Tất nhiên". Ngọc Tiêu Nhi vui cười nói với Hoàng Chiến Dã.
"Cảm ơn, đây sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên của ta đó"
"Mòn quà đầu tiên, không phải trước đó đã có người tặng cho ngươi rồi hay sao?", Hoàng Chiến Dã nghe vậy có hơi vui mừng nhưng vẫn ra vẻ hỏi nàng.
"Có người tặng, ý ngươi là cái hộp không của Lương ca sao. Đó là quà sinh nhật cho ta?", Ngọc Tiêu Nhi nhớ lại.
Hoàng Chiến Dã liền phì cười, không ngờ Bạc Lương hắn cũng có ngày hôm nay.
"Ừm, đúng rồi đó", Hoàng Chiến Dã vừa cười vừa nói.
Ngọc Tiêu Nhi bị hắn cười nhạo liền tức đỏ mặt, đi lên đạp vào giày của Hoàng Chiến Dã.
"A, nha đầu ngươi muốn mang tội hành thích hoàng thất sao?"
Cái đạp này đối với Hoàng Chiến Dã không là gì cả, nhưng hắn lại la làng làm lớn lên, làm Ngọc Tiêu Nhi cười thầm trong bụng, Hoàng Chiến Dã vậy mà có lúc như vậy sao.
"Không tính, hành thích phải đổ máu, ta chỉ đạp ngươi cái nhẹ thôi, không tính, không tính", Ngọc Tiêu Nhi ra sức chối tội. Hoàng Chiến Dã thấy vậy lại không nói được câu nào, đành nhường nàng một lần.
"Coi như ngươi giỏi giảo biện, không bằng ngồi xuống đánh cho ta một khúc đàn. Chuyện vừa rồi bổn thái tử không truy cứu nữa".
Hoàng Chiến Dã nhìn nàng tươi cười, vẻ mặt mong chờ.
Ngọc Tiêu Nhi cũng cười, điều này không làm khó được nàng, nếu hắn muốn nghe thì nàng cũng không ngại đánh một bài cho hắn thấy được tài nghệ của nàng, cho hắn thấy công sức nàng bỏ ra bấy lâu không vô vị.
"Vậy Thái tử điện hạ đây muốn ta đánh bào nào?", Ngọc Tiêu Nhi đi đến vị trí đánh đàn, thẳng thắn cơ thể hỏi Hoàng Chiến Dã.
"Ngươi biết bài gì thì đánh bài đó đi"
"Ừm, bài ta biết thì nhiều lắm, như Một bước yêu vạn dặm đau, Bông hoa không thuộc về ta, Kém duyên, ngài muốn ta đánh bài nào đây hả", Ngọc Tiêu Nhi vân cằm suy tư liệt kê hàng loạt các bài hát mà nàng thích nghe ở hiện đại.
Những bài này Ngọc Tiêu Nhi đều biết đánh nhưng Hoàng Chiến Dã lại không có biết, hắn là người cổ đại mà.
"Ngươi, ngươi cứ tự tiện đánh cho ta nghe là được rồi",không thể để cho Ngọc Tiêu Nhi biết được hắn không biết những bài này, Hoàng Chiến Dã ra vẻ vội vàng muốn nghe nàng đánh, không câu nệ việc chọn bài.
"Sao có thể tự tiện mà đánh đàn cho Thái tử nghe được, hay vậy đi, ta đánh bài này đây là bài ta thích nhất đó nha"
Ngọc Tiêu Nhi sau khi tự mình quyết định xong thì liền đặt tay lên dây đàn, nhẹ nhàng mềm mỏng. Tiếng đàn cất nên, ban đầu rất chậm, rất buồn, nhưng về sau tự nhiên lại rất nhanh, rất sôi nổi. Nhưng chung quy đây là là một ca khúc buồn, mang vẻ nuối tiếc của một cuộc tình.
...
"Ngươi nói cái gì cơ, không tìm thấy sao, vậy ngươi còn quay về đây làm gì nữa hả"
Từ trước cửa của một phủ đệ, giọng nói của một nữ tử đang mắng người cất nên.
Hoàng Anh Dạ vẻ mặt vẫn xinh đẹp rạng ngời ngay cả khi đang tức giận. Hoàng Bắc Nguyệt vận trên mình một bộ lục y đơn giản bước tới.
"Ngươi thật sự đã tìm kĩ nhưng vẫn không thấy hai người họ sao?", Giọng nói mềm nhẹ mang thêm vẻ uy nghiêm của một quận chúa vang nên.
Tên thị vệ được hỏi khẽ run người, từ sau trận chiến giữa nàng mà hai huynh đệ Lâm Uyển Nhi và Lâm Tử Thành thì mọi người đã không còn coi nàng là phế vật nữa.
"Bẩm Quận chúa, đúng là như vậy",người đứng đầu bọn họ lên tiếng.
"Vậy. Lúc các ngươi vào đó, có cảm thấy điều khác thường gì không"
Đám người nghe Hoàng Bắc Nguyệt hỏi liền nhìn nhau, không mấy ai nói gì cả. Cuối cùng một tên trong số đó bèn nói.
Hắn kể lại rằng sau khi đi vào thì ngay lập tức mất dấu Hoàng Chiến Dã, đám người bọn họ bèn lục tìm khắp nơi nhưng không thấy. Điều đáng nói là khi họ đi vào thì không thấy bóng dáng của một con mãnh thú nào, nhờ vậy mà bây giờ mới tập trung ở đây đầy đủ không thiếu một ai. Sau khi lục tìm đến khi sang tận địa phận của một tiểu quốc gần đó, bọn họ mới dám trở về bẩm báo.
"Không có một con mãnh thú nào, vậy đám Phù Quang không tấn công các ngươi hay sao", Hoàng Anh Dạ sau khi nghe xong liền cảm thấy kì quái.
"Bọn ta đi vào đó chỉ tìm người, không dám dùng nguyên khí nên không bị bọn chúng tấn công"
"Hiện tại bọn họ còn chưa về, Hoàng Thượng và mọi người trong cung tạm thời chưa biết chuyện, phải mau chóng đi tìm họ", Hoàng Bắc Nguyệt đề nghị.
"Nguyệt tỷ", từ một phía nào đó, ánh đèn mờ mờ của lồng đèn rọi đến.
Ngọc Tiêu Nhi và Hoàng Chiến Dã hoàn hảo đứng cạnh nhau gọi nàng.
"Thái tử điện hạ, người cuối cùng cũng về", đám thị vệ thấy Hoàng Chiến Dã như thấy bồ tát, mừng phát khóc, ngày hôm nay hắn mà có mệnh hệ gì thì cuộc đời của họ coi như xong.
"Thái tử, Tiêu Nhi, hai ngươi vì sao bây giờ mới về", Hoàng Bắc Nguyệt liền chạy đến chỗ hai người hỏi thăm.
"Nguyệt tỷ, ta chỉ đột nhiên nhớ ra mình để quên đồ chỗ doanh địa cũ nên vội vã quay lại lấy, nhưng lại bị lạc, may mà có Thái tử đến đúng lúc mang ta ra ngoài. Ta có phải là mang phiến toái đến cho mọi người không?", Ngọc Tiêu Nhi giải thích cho Hoàng Bắc Nguyệt, vẻ mặt biết lỗi bày ra, tiện thể liếc qua Hoàng Chiến Dã ý bảo hắn không được nói bậy.
Hoàng Chiến Dã biết ý nàng, không nói gì cả, chỉ lấy tay che miệng giả vờ ho.
"Hiện tại nếu đã không sao thì tốt rồi. Đúng rồi, Tiêu Nhi, lần này muội như vậy Công chúa cũng rất lo lắng, coi như nể mặt ta, muội bỏ qua cho nàng được không", Hoàng Bắc Nguyệt ôn nhu sắc mặt, kéo tay nàng và Hoàng Anh Dạ đến để hai người gần nhau.
"Không sao đâu, ai mà chẳng có lúc sai lầm chứ, công chúa không cần ngại. ta không để bụng người đâu"
Thật ra những gì xảy ra lúc đó, Ngọc Tiêu Nhi một chút cũng không nhớ, Hoàng Anh Dạ đắc tội nàng kiểu gì, nàng cũng chả nhớ nữa. Không thể để Hoàng Bắc Nguyệt phát hiện ra được, nàng tốt nhất nên giả bộ đại nhân đại lượng vậy. Tha thứ cho lỗi lầm của Hoàng Anh Dạ. nhưng là lỗi lầm gì nhỉ?
"Ngươi nói thật chứ", Hoàng Anh Dạ bất ngờ hỏi lại. Ngọc Tiêu Nhi thật sự tha thứ cho nàng sao, hay chỉ vì nàng là công chúa nên mới miễn cưỡng bỏ qua.
"Thật, thật hơn chữ thật. Nếu có phước khí ta vẫn rất mong có thể trở thành bạn tốt của người", lời này vừa nói ra làm cho Hoàng Anh Dạ vừa yên tâm, vừa cảm động. Nàng vẫn có thể trở thành bạn tốt của người khác sao. Phải biết rằng trước đó nàng đã xém hủy hoại danh dự của người ta đấy.
Mắt ngọc của Hoàng Anh Dạ rơm rớm vài giọt lệ.
"Nếu đã giải quyết xong rồi thì muội mau quay vào tắm rửa sửa soạn cùng ta vào cung ", Hoàng Bắc Nguyệt liền cắt ngang giục giã.
Hiện tại yến tiếc trong cung chưa tổ chức chính là vì để đợi bọn nàng đây.
"Muội có thể vào cung sao?". Ngọc Tiêu Nhi ngạc nhiên. Nàng có thể vào cung dự yến tiệc của hoàng thất sao.
"Đương nhiên là được, Hoàng tổ mẫu biết ngươi trở thành nghĩa muội Hoàng Bắc Nguyệt, tò mò muốn gặp ngươi lắm đó", Hoàng Anh Dạ nhanh miệng nói rồi đẩy nàng vào trong chuẩn bị.
"Nào, đi nào đi nào"
Hoàng Bắc Nguyệt và Hoàng Chiến Dã thấy được cảnh hòa thuận này của hai người liền cảm thấy vui vẻ hẳn ra. Coi như sau này không phải khó xử về việc này rồi.
"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi không hề đề phòng nàng ta?", giọng nói khan khan phát ra từ nơi Hắc Thủy Cấm Lao tối tăm làm Hoàng Bắc Nguyệt khá bất ngờ.
Từ trước đến giờ Yểm chưa bao giờ nhắc về Ngọc Tiêu Nhi, vậy mà bây giờ lại hỏi nàng sao không đề phòng nàng ấy.
"Ta vì sao phải đề phòng muội ấy, nhìn chúng muội ấy cũng đâu có uy hiếp gì đến ta", Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt trả lời vào Hắc Thủy Cấm Lao.
"Đúng là nàng ta không có một chút uy hiếp nào cả"
"Vậy tại sao ngươi còn nói như vậy với ta?", Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu hỏi Yểm.
"Chỉ là tự nhiên cảm nhận trên người nàng ta có cỗ khí quen thuộc, hình như trước đây ta từng thấy qua"
"Tự nhiên, vậy là trước đây khi ta ở cạnh nàng ngươi không cảm nhận được sao"
"Có, nhưng không rõ ràng như bây giờ", Yểm khan khan đáp lại.
Hoàng Bắc Nguyệt dứt ra khỏi đối thoại với Yểm, tạm biệt Hoàng Chiến Dã rồi đi vào phủ.
Chẳng lẽ hôm nay khi Ngọc Tiêu Nhi đi vào rừng đã gặp chuyện gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.