Đừng Buông Tay Em

Chương 10




Vu Bắc Bắc: Cuối cùng cũng phải chia lìa

Tình yêu giữa tôi và Sở Giang Nam giống như một đoàn tàu đang tăng tốc, chạy không ngừng nghỉ về đích, những tưởng đích đến cuối cùng là hạnh phúc, nhưng khi mọi thứ đến đích, tôi mới phát hiện ra rằng, cái đích cuối cùng hóa ra chẳng có gì cả.

1

Chúng tôi ở tại căn phòng cạnh căn phòng của Sách Nhan.

Có lẽ căn phòng này tràn ngập sự đàng điếm, chúng tôi không nên sống ở đây, nhưng, chúng tôi không thể khống chế bản thân nữa. Tình yêu giữa tôi và Sở Giang Nam giống như một đoàn tàu đang tăng tốc, chạy không ngừng nghỉ về đích, những tưởng đích đến cuối cùng là hạnh phúc, nhưng khi mọi thứ đến đích, tôi mới phát hiện ra rằng, cái đích cuối cùng hóa ra chẳng có gì cả.

Ngày chuyển nhà, chúng tôi đứa nào cũng hớn hở vui mừng.

Sở Giang Nam cất tiếng hát: “Tạm biệt nhé căn phòng dưới tầng hầm, tạm biệt nhé, tạm biệt nhé. Vợ à, từ nay về sau chúng ta đóng quân tại đây, sinh lão bệnh tử, sinh con đẻ cái. Nếu như có ngày phát tài, thì sẽ biến nơi này thành nhà kỉ niệm tình yêu giữa Sở Giang Nam và Vu Bắc Bắc, anh sẽ bán vé, em sẽ là người thu vé, chúng mình cùng tổ chức ca nhạc, tiền bán vé cũng chẳng kém tiền bán vé của Olympic bao nhiêu đâu”.

“Anh chém gió kinh quá rồi đấy”.

Sở Giang Nam nhìn tôi: “Vu Bắc Bắc, anh có một chuyện muốn hỏi em”.

“Nói đi”. Tôi ra vẻ đắc ý và gật đầu.

“Có hỏi thì phải có trả lời?”.

“Có hỏi có trả lời!”.

“Sao em lại có thể quyến rũ như vậy nhỉ? Sao lại làm cho người khác dễ bị hút hồn như thế nhỉ? Lúc nào anh có thể trở thành chính thức của em? Ý anh muốn nói là lúc nào có thể chính thức trở thành chồng của em được? Sau khi em tốt nghiệp chúng mình kết hôn nhé”.

Tôi trả lời: “Thứ nhất, em không có chút nào quyến rũ như anh nói cả, từ sau khi nhận lời yêu anh đến nay em đã trở nên hư hỏng nhiều, trên phương diện tình yêu thì anh là thầy của em, em mới chỉ ở trình độ cấp ba, còn anh thì tốt nghiệp đại học từ lâu rồi. Thứ hai, muốn chính thức là chồng của em cũng không dễ dàng như anh tưởng đâu, ít nhất cũng phải có đăng ký kết hôn hoặc chụp ảnh cưới chứ. Thứ ba, vừa tốt nghiệp đã kết hôn mọi người cười vào mặt cho, ít nhất là hai năm sau nhé”.

Đối với những câu trả lời của tôi, Sở Giang Nam tỏ ra không mấy hài lòng, anh nhìn tôi trừng trừng: “Đừng có mà thử anh đấy, đàn ông không thích bị thử đâu”.

Tôi trả lời: “Đồng chí à, sắt thép cũng phải tôi luyện như thế đó”.

Ngày chuyển nhà, chúng tôi mệt thở không ra hơi. Có trời biết là tôi làm được nhiều việc đến thế, tôi đích thực là làm được quá nhiều việc cùng lúc, tôi lau hết sàn nhà và các cửa sổ kính, còn bài trí rất nhiều hoa trong phòng.

“Được rồi, chúng mình thuê quét dọn đi, cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu”.

“Không, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy”.

“Vợ anh thật đảm đang tháo vát, thế này thì cứ vô tư mà sống thôi”.

“Đương nhiên, về sau chưa biết chừng em còn nuôi cả anh, anh chăm chỉ sáng tác bài hát vào, anh có nhìn thấy đạo diễn Lý An chưa, vợ ông ta cũng phải nuôi ông ta bao nhiêu năm, kết quả thế nào thì anh biết rồi đấy? Ông ấy trở thành một đạo diễn lớn, quay bộ phim nào là “hot” bộ phim đó, nên em sẽ nuôi anh, anh cố viết bài nào thật “hot” bài đó nhé, khi ấy em ngồi đếm tiền không khéo còn bị chuột rút tay ấy chứ”.

“Đúng, mà em không đếm cũng không được”.

“Đến lúc đó thì các ca sĩ tên tuổi phải cầu cạnh anh viết nhạc cho họ, bọn họ người nào dung mạo cũng như hoa, tiền nhiều vô cùng, anh liệu có chịu nổi không?”.

“Chịu được chứ, ngay cả Khả Liên anh còn không làm sao, huống chi bọn họ”.

“Anh lại nhắc đến nó!”.

“Được rồi, được rồi, không nhắc đến nữa, nào, hôn anh một cái”.

“Em hôn cho anh chết!”. Tôi lao qua chỗ anh cứ như hổ đói vồ mồi vậy, anh né tôi: “Trời ạ, Vu Bắc Bắc, em thật sung sức, chúng mình phải dọn nhà mất mấy ngày rồi đấy? Có cái tổ riêng dành cho hạnh phúc hai đứa mình thì em cũng không cần sướng như phát điên vậy đâu?”.

Hai chúng tôi ôm hôn nhau.

Lưỡi của Sở Giang Nam đưa sâu vào trong miệng tôi, tôi cảm thấy như đang chiến đấu.

Tôi đẩy Sở Giang Nam ra và chạy vào nhà vệ sinh, Sở Giang Nam đuổi theo tôi, không được, anh mà gây sự với em là phải chịu trách nhiệm đấy. Chúng tôi quấn lấy nhau ngay trước gương, Sở Giang Nam vồ lấy tôi, hai đứa giống như đôi bướm quấn quýt bên nhau, trong gương đang là hai khuôn mặt trẻ trung đầy nét xuân tình.

“Anh yêu em bao lâu?”. Tôi hỏi.

“Suốt đời”.

“Ngắn quá”.

“Cả kiếp sau”.

“Vẫn chưa đủ”.

“Đời đời kiếp kiếp”. Sở Giang Nam trả lời.

Tôi ôm chặt Sở Giang Nam.

Ôi, mọi thứ thật đẹp.

Lúc này tôi đang hơi hỗn loạn, còn tay anh thì đang tìm đến những nơi nhạy cảm trên cơ thể tôi, nhưng đến phút cuối tôi đẩy anh ra một cách lạnh lùng và lấy cớ đi chợ mua đồ. Bên dưới là siêu thị tên Mặt Trời Đỏ, cái gì cũng có. Sở Giang Nam mắng tôi: “Em thật quá đáng với anh”.

Không thể không quá đáng được.

Lần đầu tiên của người con gái là quan trọng nhất.

Tôi cũng không hiểu rõ bản thân nữa, càng yêu tôi càng không muốn dễ dàng trao thân cho Giang Nam.

Sống chết có nhau, lời thề đã trao. Nắm lấy tay nhau, sống đến đầu bạc răng long. Đây là chuyện của cả một đời người, làm sao có thể gấp gáp như vậy được. Cần phải thử anh. Ài, quả thực thì tôi cũng thấy ức chế, lúc anh hôn tôi giống như cả một đàn chuột con chạy vào tim vậy, rất kích động, dù gì thì tôi cũng là con người bình thường mà.

Tôi mua mì ăn liền và ít rau, chọn một quả cà tím to, anh chàng của tôi thích ăn cà tím xào nên tôi mua về cho Sở Giang Nam ăn.

Trang 109 sách dạy nấu ăn viết: bao nhiêu gam muối, bao nhiêu gam mì chính, bao nhiêu gam dầu, tôi hỏi Sở Giang Nam lúc anh đang sáng tác nhạc: “Một gam là bao nhiêu?”.

Anh đáp: “Nước miếng lúc anh hôn em chắc cũng khoảng một gam”.

“Đồ lưu manh!”. Tôi mắng anh.

Tôi đổ dầu vào nồi, nhưng không để ý trong nồi có ít nước nên bị bắn dầu nóng vào tay, tôi hét lên vì bỏng. Anh liền phi như bay vào bếp: “Làm sao thế?”. Tôi ấm ức trả lời: “Xem tay em này”.

Trên tay toàn là nốt đỏ.

“Dán urgo vào, nhanh lên”.

“Không sao đâu”. Tôi nói: “Chỉ cần anh không chê là được, còn may là không bị bắn vào mặt”.

“Anh không chê, cho dù toàn thân em mụn nhọt nổi đầy anh cũng không chê đâu”. Anh làm mặt xấu rồi nói: “Vợ à, em nấu mì cho anh là được rồi, đừng giả vờ là đầu bếp siêu sao nữa, anh biết tỏng rồi”.

Sự thực chứng minh tài nghệ bếp núc của tôi rất bình thường, lúc xào cà tím tôi cho quá nhiều đường, ít muối, nên rất ngấy.

Về sau, dần dần thì tôi cũng biết cách xào cà tím, trong các loại rau củ, thì tôi biết chế biến cà tím nhất, bất luận là cá xào cà tím, hay là cà tím chế biến đơn thuần thì cà tím luôn là món tôi làm ngon nhất, bởi vì, Sở Giang Nam thích ăn cà tím nhất.

Buổi sáng tôi đi học, đến tối hầu hết thời gian tôi ở đây, chúng tôi mỗi đứa một phòng. Sở Giang Nam nói: “Đây không phải là căn phòng của những người đang yêu, mà đây là nhà tù”, hàng ngày anh sang phòng tôi đến rất muộn mới chịu về, còn tôi những lúc quan trọng nhất thì kiên quyết đuổi anh về phòng.

Nửa tháng sau, Sở Giang Nam đợi tôi ở cửa lớp học.

Rất nhiều nữ sinh ngắm nhìn anh.

Anh chàng này rất đẹp trai, nên đi đâu đứng đâu đều có hàng loạt các em xin chết.

Trong tay anh là một bó hoa bách hợp, rồi trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con mắt, anh trao tặng tôi.

Là sao? Chẳng phải ngày kỷ niệm tự nhiên tặng hoa cho người ta, mà hoa lại đắt nữa. Rất đông người vây quanh chúng tôi hô hào, mấy đứa con gái khác ở trong ký túc xá còn nói: “Trời đất ạ, đây chẳng phải là Sở Giang Nam trong truyền thuyết đó sao?”.

Sở Giang Nam cười nói: “Tôi chính là chàng rể trong truyền thuyết của Vu Bắc Bắc”.

Tôi có một chút đắc ý, hỏi anh: “Anh làm cái gì thế?”.

“Cầu xin em một việc?”.

“Rất long trọng phải không?”

“Rất long trọng”.

“Anh đừng có mà cầu hôn em bây giờ đấy, vẫn còn một năm nữa em mới tốt nghiệp, không thể kết hôn lúc này được. Tuy bây giờ sinh viên có thể kết hôn, nhưng em vẫn thấy bây giờ không được, có gì thì anh mau nói, muốn ăn cà tím xào thì cứ nói thẳng ra xem nào”.

“Dung tục quá”. Sở Giang Nam nói vậy với tôi: “Thật dung tục, chỉ biết có ăn và ăn”.

“Anh bảo em học thuộc thơ đã thuộc chưa? Em xem, người xưa viết thơ tình hay biết bao: Bước vào cánh cửa tương tư, là biết nỗi khổ tương tư thế nào, tương tư ơi hỡi tương tư, tương tư cùng cực em thời biết chăng? Còn em ấy, suốt ngày chỉ biết ăn.

Tôi nói nho nhỏ, “Em cũng tương tư mừ!”.

Anh vuốt mũi tôi rồi nói: “Đi, đi cùng trẫm làm một việc”.

“Việc gì thế?”.

“Chụp ảnh cưới”.

“Cái gì cơ?”.

Hai mắt tôi tròn xoe: “Anh định làm cái gì vậy?”.

“Làm gì? Anh định quay MTV, trong đó có dùng đến ảnh cưới một nam một nữ, anh nghĩ, dùng ai thì cũng là dùng, chi bằng dùng chính bản thân hai đứa mình là tốt hơn cả, dù gì thì trước sau chúng mình cũng phải chụp ảnh cưới, thế nên bây giờ chụp cũng được chứ sao”.

Lòng tôi vui mừng, kỳ thực thì tôi ghét nhất chụp ảnh cưới, nó cứ kiểu gì ấy, nhưng trong lòng tôi lúc này đầy ắp niềm vui và sự sung sướng. Tôi, Vu Bắc Bắc chuẩn bị được chụp ảnh cưới với người tôi yêu thương nhất. Nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi, hơn nữa đây là một sự hạnh phúc quá đỗi sung sướng.

“Em không có thời gian, mai và ngày kia em đều có tiết, như vậy đi, để cuối tuần này đi chụp được không?”.

“Nhưng đến cuối tuần anh phải đi Hải Nam quay MTV mất rồi, một công ty muốn ký hợp đồng với anh, vì họ cho rằng giọng anh từ xưa đến nay không ai được như vậy, có thể so sánh với Miêu Vương năm xưa”.

“Miêu Vương cũng thường thôi mà”. Tôi nói.

“Trời ạ, đồng chí Vu Bắc Bắc, Miêu Vương còn thường à, em hơi bị khủng bố đấy”.

“Xin nghỉ đi”, anh nói: “Anh đang rất vui, nhân lúc đang có khuôn mặt rạng ngời xuân sắc thế này thì đi chụp luôn thôi, đến lúc anh trở về từ Hải Nam là cần dùng luôn rồi”.

“Thôi được”. Tôi nói.

Thế là tôi trốn học, vì người con trai tôi yêu mà tôi trốn học để đi chụp ảnh cưới, đương nhiên trong tay tôi là bó hoa bách hợp, hóa ra bó hoa này anh mua để làm đạo cụ chụp ảnh, anh nói: “Em chính là cô bé Bách Hợp của anh”.

Lúc chúng tôi trang điểm, cả hai đứa đều cười vì hai khuôn mặt tô son trát phấn trông rất giả, hai đứa bị trang điểm giống như công chúa và hoàng tử vậy, nhìn qua rất không thật, như diễn kịch trên sân khấu ấy. Chúng tôi chụp tại một ảnh viện có tên là Mùa xuân Paris và liên tục dùng những ánh mắt tình tứ nhìn nhau, tóm lại là hai đứa nỗ lực một cách tối đa để thể hiện hai đứa yêu nhau nhiều đến nhường nào, có ông trời biết tình yêu được bày tỏ ra ngoài thú vị biết cao, và trong quá trình chụp ảnh, tôi phát hiện tôi và Sở Giang Nam đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Anh gọi tôi là nương tử, còn tôi gọi anh là quan nhân, sau khi thay một bộ trang phục cổ trang, tôi hỏi anh: “Nếu như trong đêm tân hôn mới biết diện mạo đối phương như thế nào, anh nói xem liệu chúng mình có trúng tiếng sét ái tình được không?”.

“Chắc chắn”.

Nhìn xem, lúc nào anh cũng khẳng định chắc chắn như vậy, như lời anh nói với tôi là: “Tình yêu anh dành cho em sâu sắc đến độ từ xưa đến nay chưa từng có bao giờ và tới tận mai sau cũng sẽ không bao giờ có nữa”.

Anh hỏi tôi là tôi yêu anh như thế nào?

Tôi nói: “Cuồn cuộn như dòng sông, miên man không dứt”.

Từ khi hai đứa nhận lời yêu nhau, những tế bào tự kiêu không ngừng được nhân bản, anh tự cho rằng anh thông minh, còn tôi nghĩ rằng tôi cũng chẳng ngốc hơn anh bao nhiêu.

Cuối cùng, anh đề nghị thợ chụp ảnh chụp cho hai đứa một tấm ảnh thẻ.

“Để làm gì thế?”.

“Để khi đăng ký kết hôn thì dùng”.

Anh nói một cách không hề ngại ngùng, sau đó nắm tay tôi rất chặt. Mắt tôi ươn ướt, hai bàn tay đan vào nhau, đứa nào đứa nấy ra sức nắm chặt tay đối phương.

Chúng tôi đi tẩy trang, hai đứa đều mặc sơ mi trắng, quần bò và ngồi vào vị trí.

Tôi không cười.

Anh cũng vậy.

Hai đứa nhìn thẳng vào ống kính một cách rất nghiêm túc, vì đây sẽ là tấm hình hai đứa dùng khi đăng ký kết hôn, do đó cần phải trang trọng, chụp xong, cả hai chạy đến chỗ thợ chụp ảnh đề nghị xem lại các tấm hình.

Chúng tôi nhìn thấy hình của nhau, đứa nào trông cũng rất căng thẳng, rất mất tự nhiên nhưng đều hạnh phúc.

“Từ hôm nay, em đã là vợ của anh”. Giang Nam nói như vậy.

“Vâng…”. Tôi trả lời rất ngọt ngào.

Nhoáng cái đã nửa đêm, chúng tôi ra ngoài bắt taxi, lúc này gió rất to, anh luôn cầm tay tôi và đề nghị đi ăn ở quán “Mì yêu mì”.

Ở Tiền Môn có một quán.

Anh thích cái tên đó – “Mì yêu mì”. Sở Giang Nam nói “Mì yêu mì” chính là anh yêu em.

Chúng tôi gọi đến mấy bát mì, ngon nhất chính là bát có tên “Mì yêu mì”. Hai đứa bón cho nhau ăn, không thèm để ý đến sự khó chịu của người khác, ngày hôm nay là ngày chúng tôi chụp ảnh cưới, là ngày chụp ảnh đăng ký kết hôn, làm sao mà không vui cho được cơ chứ?

Chúng tôi gọi hai chai bia Yến Kinh, mỗi đứa một chai, uống hết lại gọi tiếp, hai đứa vừa ăn mì vừa uống bia, cuối cùng thì uống cũng nhiều.

Hai đứa uống tương đối nhiều, rồi sau đó dựa vào nhau cùng đi bộ trên phố, tôi biết Giang Nam hát hay nhưng tôi không cho anh hát, tôi bảo anh nghe tôi hát:

Ngày xưa hoa lạ cũng như nhung, ngày nay liễu rủ trước hiên nhà.

Đợi chờ trong khuê lâu sâu thẳm, biển vẫn như thế từ bao đời.

Khuyên cửa khẽ rung như tin báo về, lời nói gió thoảng cuộc đời đổi thay

Sao bước đi mà bặt vô âm tín?

Không màng đến sự đau đớn của lòng em!

Rốt cuộc đời trai lắm gian nan, những mong được công thành danh toại;

Lời nói ngọt ngào làm say đắm, ai biết đó là giả ân giả nghĩa hay không.

“Đêm nay, anh đã gặp được một nửa của mình”. Anh xoa nhẹ vào mắt tôi.

Tôi bắt đầu nôn, vì uống nhiều quá.

Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó bế tôi lên taxi.

Về nhà, anh nói với tài xế, đưa chúng tôi về nhà.

Tôi về nhà bằng cách nào, quên mất rồi, làm thế nào tôi vào được phòng mình, cũng quên mất rồi, mà làm sao tôi cởi được quần áo, tôi không nhớ nổi nữa. Nhưng tôi còn nhớ một việc là Sở Giang Nam ngủ lại phòng tôi. Anh hôn tôi, tôi đáp lại, hai đứa đều không nói gì, như hai con cá giãy giụa trên bờ, hai đứa hôn nhau không ngừng, rất rung động, rất lưu luyến.

Tôi nói:

“Thấm chi trời đất dài lâu, Giận này dằng dặc dễ hầu có nguôi”.

Anh nói:

“Xin kết nguyện chim trời liền cánh, Xin làm cây cành nhánh liền nhau[1]”.

[1] Bốn câu trong tác phẩm Trường hận ca của nhà thơ Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.

Tôi ngửi thấy mùi vị tình yêu trong không khí, đúng vậy, tôi không giãy giụa nữa, hai đứa đã chụp ảnh cưới, ngay cả ảnh dùng đăng ký kết hôn cũng chụp cả rồi.

“Vu Bắc Bắc”. Anh gọi tôi.

“Em ở đây”.

“Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc”. Anh cứ gọi tên tôi mãi, thanh âm như một con thú, rất trầm nhưng ấm áp.

Tôi nhẹ nhàng phủ ấm người anh, là nhụy, là hoa, là tình yêu không ngừng nghỉ. Tôi nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Nguyện cho em là sao, anh là trăng, đêm đêm được soi sáng nơi nơi”.

Lần này, anh không buông tha cho tôi nữa.

Còn tôi, tôi cam tâm được làm một nửa của anh.

Tôi tình nguyện để anh sở hữu tôi, làm người đồng hành với anh đời này kiếp này không rời xa.

2

Hai ngày sau, Sở Giang Nam đi Hải Nam.

Tôi đi tiễn, lúc nào cũng níu tay anh.

“Làm gì thế em”, anh cười tôi, “Sao giống sinh ly tử biệt thế! Đừng như thế, thời đại Quỳnh Dao đã qua rồi, chúng mình không như vậy, chúng ta phải sống thật tốt, con cháu đầy đàn”.

“Nỡm”.

Anh tựa đầu vào vai tôi và nói: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà, đi viết nhạc cho một ca sĩ, người ta trả cũng không tệ, đủ để hai đứa tiêu pha một thời gian đấy. Về sau, nếu em không học cách tiêu tiền hay học cách mua quần áo đắt hơn một trăm tệ là không xong với anh đâu đấy”.

Không biết vì sao, nước mắt tôi cứ rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào tay anh.

“Được rồi, được rồi em yêu, đúng hai tháng sau anh về, đến lúc đó phải tổ chức tiệc chào đón anh hoành tráng vào đấy nhé, học thêm hai mươi cách chế biến cà tím, cả đời này chúng ta sẽ ăn cà tím nhé”.

“Anh đi nhanh rồi về nhé, anh không ở đây, một mình em sẽ không ở căn phòng đó đâu, em về ở ký túc xá trong trường”.

“Được, viết xong nhạc cho người ta là anh lập tức về ngay”.

Tôi còn ra sức bóp tay anh, anh được thể làm nũng: “Em yêu ơi, em yêu à, em phải có trách nhiệm với anh đấy, em nghĩ mà xem, anh đã là người của em rồi, gạo đã nấu thành cơm rồi đấy”.

Rốt cuộc tôi cũng cười, cười khanh khách, anh chàng này, sao mà nói năng duyên thế chứ.

“Được thôi, em sẽ có trách nhiệm với anh, bây giờ em ra lệnh, hôn em đi”.

“Đừng đừng, đây là nơi công cộng đông người mà”.

“Không được. Nhất định phải hôn”.

Anh nhìn trước nhìn sau một cái, rồi hôn tôi một cái thoáng qua như cánh chuồn chuồn chạm nước.

“Không được, gượng gạo quá”.

Tôi nghĩ anh không dám, anh trừng mắt nhìn tôi, nói to một tiếng “Yêu tinh”, sau đó hôn tôi rất mãnh liệt, lúc đó chúng tôi đang ở sảnh chính của sân bay, một nụ hôn như bất tận, rất nhiều người đi bên cạnh nhìn cảnh này bằng ánh mắt đố kỵ.

Rốt cuộc thì anh cũng phải lên đường, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh, còn tôi cứ như nữ chính trong phim, lưu luyến không rời.

“Được rồi, được rồi, đây không phải là quay phim đâu, đừng có mà qua lại với cái tên Bí Ngô ấy, nếu không anh sẽ đánh gãy chân anh ta”.

“Anh cũng đừng có mà lăng nhăng gì với các người đẹp ở Hải Nam đấy, càng không được để mấy mụ trung niên có tiền bao, nếu không em sẽ khiến anh chết rất thê thảm, không tin thì cứ thử mà xem”.



Cuối cùng, hai đứa vẫn cứ lằng ngoằng như thế, đến mức nhân viên an ninh còn nói, có kiểm tra không, không kiểm tra thì đứng qua một bên mà nói chuyện.

Tôi vẫy vẫy tay, anh nói: “Về mà đi xem ảnh cưới của chúng mình, cái nào đẹp thì phóng to ra, phóng to bằng người thật rồi treo ở phòng mới”.

“Em không đi”. Tôi nói: “Đợi khi anh về, xem anh thích cái nào thì phóng cái đó”.

Xem, tôi ngốc nghếch như vậy đó, bất luận việc gì cũng muốn chia sẻ với anh.

Hai tháng, sáu mươi ngày sao mà dài dằng dặc. Những ngày này sống thế nào đây?

Tôi dọn về ở trong trường. Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bí Ngô, cậu ta nói: “Vu Bắc Bắc, cậu có ra ngoài được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.

“Chuyện gì? Nói qua điện thoại đi.”

“Không, gặp nhau mới nói được”.

“Sao vậy? Bị dọa sợ rồi à, hay ấy bị bệnh hiểm nghèo gì?”.

“Có mà ấy bị bệnh hiểm nghèo thì có, tớ đến đón ấy, chúng mình đi ăn đồ ăn Hàng Châu, trà ở đó cũng ngon lắm, trà Minh Tiền rất chuẩn, vừa ăn vừa nói chuyện”.

“Không được hay cho lắm nhỉ?”. Tôi nói: “Sở Giang Nam mới đi mấy hôm”.

“Liên quan gì đến anh ta chứ? Đừng có làm như thể là liệt nữ trinh tiết như thế, ấy cho bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn kiểu nam nữ thụ thụ bất thân à, mà tớ cũng chẳng có ý gì với ấy đâu, ấy giống như củ khoai tây vậy, trong khi xung quanh tớ gái đẹp đầy rẫy, tớ thực sự có việc cần bàn với ấy”.

“Thôi được”. Tôi đồng ý với cậu ta.

Một tiếng sau, chúng tôi ngồi ở nhà hàng Thiên Ngoại Thiên ăn đồ Hàng Châu, trà ở đây quả thật rất ngon, phục vụ ở đây đều mặc đồ gấm, ai cũng cao ráo xinh xắn, tôi nhìn Bí Ngô và nói: “Không đủ mắt để ngắm gái đẹp rồi phải không? Bọn con trai đứa nào cũng thế”.

“Gì cơ? Nhìn ấy thì ấy không cho? Lại còn nói tớ lưu manh”.

“Nói đi, có việc gì?”. Tôi gắp một miếng bánh trôi xanh.

“Tớ sắp đi Mỹ”.

“Hả?”.

Tôi rất ngạc nhiên: “Ấy chuẩn bị đi du học à? Sao lại đột ngột thế?”.

“Chẳng có gì cả, đến Mỹ để thay đổi môi trường một tí, vả lại tớ cũng đã nhận được học bổng rồi, bố mẹ tớ cũng muốn tớ ra ngoài va chạm để rèn luyện bản thân, tớ muốn xem chủ nghĩa đế quốc Mỹ hủ bại, tha hóa đến thế nào, rồi tìm cách đánh bại họ”.

“Bao giờ đi?”.

“Đang làm thủ tục, phải mất mấy tháng, cũng nhanh thôi, đến lúc đó hy vọng là ấy nhớ tớ một chút!”.

“Nhớ luôn ba chút”.

Không biết vì sao khi Bí Ngô nói sắp đi, lòng tôi có chút gì đó nhói đau. Đúng thế, cậu ta sắp đi, tôi sao lại không biết cậu ta thích tôi? Chúng tôi không chỉ là thanh mai trúc mã, hai nhà còn thân thiết vô cùng, mới tiếp xúc qua thì cảm giác cậu ta rất quậy, nhưng con người cậu ta thực ra lại rất tốt, rất chất phác.

“Tớ mua cho ấy một món quà, nhưng đừng nói là không nhận nhé, đừng cho là vật đính ước gì cả, chỉ là nhìn thấy đẹp và cảm thấy hợp với ấy nên tớ mua thôi”.

“Cái gì?”.

Cậu ta lấy ra, đó là một sợi dây chuyền pha lê.

“Không, không, tớ không nhận đâu”. Tôi kiên quyết cự tuyệt.

“Không dám đúng không? Tớ đâu có tặng nhẫn cho ấy, cũng chẳng phải vật đính ước gì cả. Sợi dây chuyền này tớ mua lúc qua Pháp, lúc đó chỉ nghĩ nó rất hợp với ấy, nhưng bao lâu rồi không dám tặng, bây giờ tớ quyết tâm đi Mỹ rồi, không biết sau này còn gặp lại nhau nữa không, cũng không biết là có trở lại nữa không, vì thế lần này tớ mặt dày tặng ấy thôi. Hì hì, dây chuyền là đại diện cho lòng tớ”.

Mắt tôi có gì đó cay cay.

Cậu ta bước qua, đeo cho tôi, còn tôi thì ngồi yên không nói gì cả.

Cổ tôi rất cao, tôi mặc bộ váy đen trắng, chiếc dây chuyền này rất hợp với bộ váy này, tôi nên từ chối mới đúng, nhưng lại bất lực, tôi sợ làm tổn thương cậu ta.

Tay của cậu ta dừng lại ở lưng tôi.

“Vu Bắc Bắc, tớ muốn nói với ấy một câu”.

“Nói đi”.

“Người con gái tớ yêu chỉ có một người”.

“Tớ biết”.

“Ấy không biết!”.

“Tớ biết”.

“Tớ đứng trước mặt vậy mà cô ấy không biết người tớ yêu chính là cô ấy”.

“Tớ biết”.

Hai đứa im lặng một lúc lâu, tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt đang rơi xuống lưng tôi: “Có cô gái xinh đẹp, gặp rồi là không thể quên, một ngày không được gặp em, về nhà nhớ em phát điên”. Cậu ấy nhẹ nhàng ngân nga.

Tôi nói khẽ: “Bí Ngô, cậu cũng biết đó, mỗi người chỉ có một trái tim, tình yêu chỉ có thể thuộc về một người”.

“Tớ biết”.

“Tớ xin lỗi”. Tôi nói.

‘Tớ biết”.

“Nếu như có kiếp sau… mà không, nếu có kiếp sau thì tớ vẫn yêu Sở Gi­ang Nam”.

“Tớ biết”.

Bữa cơm diễn ra trong buồn bã, đến cuối cùng, tôi nói: “Bí Ngô, tớ nhận ấy làm anh tớ nhé, sau này ấy có một người em gái là tớ”.

Cậu ta cười khổ một tiếng: “Trong một hoàn cảnh nào đó, làm anh cũng giống như xuống địa ngục vậy, không có chút hy vọng nào, nhưng tớ vẫn luôn mong ấy được hạnh phúc, ấy chuyển lời đến em rể, nếu như nó đối đãi không tốt với ấy hoặc như không chung thủy với tình yêu của ấy thì bảo nó cứ liệu hồn”.

Tôi cảm động mà vẫn phải cười.

Về đến ký túc, tôi gửi tin nhắn cho Sở Giang Nam: “Quan nhân, có nhớ em không?”.

“Nhớ”.

“Nhớ nhiều không?”.

“Nhớ đến mức xương đóng lại còn muốn mở ra”.

“Hải Nam đẹp không?”.

“Đẹp, anh ở ngay vịnh Á Long, nhưng không đẹp bằng em, chẳng ai đẹp bằng em hết”.

“Thôi xin!”.

“Mà anh phải nghĩ đến em lúc ngủ đấy, nếu không cho anh gặp ác mộng luôn”.

“Làm sao anh dám không nghĩ đến em, hàng ngày đi dạo trên bãi biển, các tế bào như chết hết vậy, chẳng nghĩ ra được cái gì, nếu như có em ở đây thì tốt quá, để anh nói với sếp xem sao, rằng em đến giúp anh viết nhạc, chỉ cần em đến thì anh sẽ có hưng phấn để viết”.

Tôi cảm giác nhắn tin không đủ làm tôi thỏa mãn, lập tức gọi điện cho anh, anh nhấc máy, nói rất khẽ: “Sếp anh đang ở đây, em đừng loạn lên đấy”.

“Em muốn nghe giọng của anh”. Tôi làm nũng.

“Được được, em còn được nghe cả đời, không muốn nghe cũng không được, anh viết được ba bài rồi, viết đủ mười bài để cô ấy thu một đĩa là anh sẽ về”.

“Chủ của anh là nữ?”.

“Ừ, là nữ”.

“Có đẹp không?”.

“Xấu chết được, kém em khoảng tám trăm lần”.

“Nói linh tinh, chắc chắn là xinh”.

“Không xinh, nhưng có rất nhiều tiền. Người ta được bố đầu tư cho, thuê anh viết nhạc, một bài một vạn tệ, với cái giá ấy ngu gì mà không viết”.

“Nhưng anh đừng có trúng kế của địch đấy, đừng có mà hiến thân cho giặc”.

“Cái này thì em yên tâm, không được em cho phép anh nào dám hiến thân”.

“Lằng nhằng, đi đi, đừng có mà ở cạnh cô ta đấy, dù sao thì em vẫn có cảm giác cô ta là gái đẹp”.

“Cô ta là khủng long”.

Chúng tôi nói mấy câu tình cảm sau đó dập máy, tôi có chút buồn, nếu như tôi có tiền, thì cần gì phải để anh đi bán mạng như vậy, xem con gái nhà người ta lắm tiền, muốn thuê ai viết cũng được, người ta thích vậy mà. Nghe nói muốn xây một phòng thu âm ở Hải Nam cũng phải tốn mấy trăm vạn tệ, người ta quả thật lắm tiền.

Nghĩ về đôi vợ chồng nghèo chúng tôi, nếu chúng tôi thích tiền, thì một đứa với Khả Liên, một đứa với Bí Ngô, chỉ đơn giản vậy là lắm tiền ngay. Nhưng đối với tình yêu nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp thì cũng rất phức tạp, nếu không thì sao Sách Nhan phải ra nước ngoài cơ chứ?

Nghĩ đến Khả Liên, lòng tôi quặn đau, rốt cuộc thì chúng tôi từng rất tốt với nhau, nhưng tại sao bây giờ hai đứa cứ như hai con đường xa lạ vậy.

Tôi muốn đi tìm Khả Liên một chuyến.

Đã ba năm rồi, chúng tôi không qua lại gì với nhau cả, chỉ có lần Sách Nhan tự vẫn là gặp nhau thôi. Tôi nghĩ, tảng băng giữa hai đứa nên giải quyết đi thôi.

3

Lần này anh rời xa em,

Là gió, là mưa,

Là đêm tối,

Em nở nụ cười,

Anh vẫy tay,

Con đường hiu quạnh tách đôi hai đầu.

Lúc tôi đọc được bài thơ Phú Biệt của nhà thơ Trịnh Sầu Dữ, tôi nhớ đến Khả Liên, mọi thứ giữa hai đứa làm sao tôi có thể quên được? Nó hát rock rất hay, cũng rất cố chấp, tôi luôn cảm thấy nó chưa bao giờ rời xa tôi, tuy rằng lâu nay hai đứa mất liên lạc.

Tôi nhớ lúc hai đứa mười sáu tuổi, cùng đọc bài thơ này, vô cùng cảm khái, chúng tôi đều nói cả đời này sẽ tốt với nhau, bất luận có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ dựa vào nhau mà sống, phải biết quý trọng nhau.

Nhưng, chúng tôi không làm được như vậy.

Bây giờ mỗi đứa một nơi.

Có điều trong thâm tâm tôi luôn có nó, không bao giờ quên, rất nhiều lần tôi còn mơ đến nó, cùng nhau ra sân vận động tâm sự, hay tán gẫu với nhau bên chiếc xích đu.

Tôi đứng ở dưới nhà nó.

Trong lòng cảm thấy bất an, không biết nó có thèm nhìn tôi không nữa? Mọi thứ dù sao cũng đã thay đổi rồi. Cả hai đứa không còn là những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi nữa, nó trải qua không ít chuyện, còn tôi, tình yêu của tôi cũng phải trải qua nhiều khúc rẽ.

Tôi không tìm thấy nó.

Tôi đứng trước cửa ký túc của Khả Liên, sợ đối diện với bộ mặt lạnh nhạt của nó, nhưng tôi muốn nói với nó một câu: “Khả Liên, lúc nào mày cũng ở trong lòng tao. Từ trước tới nay chưa từng thay đổi, tình cảm hai đứa lúc thiếu thời tao mãi mãi không bao giờ quên”.

Bạn cùng phòng của Khả Liên nói với tôi, nó rất ít khi về đây, nó hay bay đến Vũ Hán, phải thi lại mấy lần rồi.

Tôi vui mừng thay cho Khả Liên, vì biết thành phố tình yêu của nó là Vũ Hán, tôi chưa từng đến đó, nhưng chỉ cần Khả Liên thích là được rồi.

Mấy ngày sau, tôi lại đến tìm Khả Liên.

Lần này, tôi nhìn thấy nó.

Khả Liên thay đổi rồi, xinh đẹp và kiều diễm hơn trước, tôi gọi tên khi đang ở sau lưng nó.

Khả Liên quay đầu lại, nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau rất lâu, nhìn đến lặng người, hoa anh đào trong trường đang nở rất đẹp, rất giống với trường cấp ba trước đây của chúng tôi, Khả Liên vẫn nhìn tôi chăm chăm mà không nói câu nào.

Có người bán kem đi qua, tôi liền mua hai hộp kem và kẹo bông.

Đây là loại mà cả hai đứa thích ăn nhất.

Chúng tôi đã từng mỗi người ăn hết bảy hộp kem trong một buổi chiều, kết quả là đến tối đều bị đau bụng, Khả Liên nói, thành tích bảy hộp kem có thể ghi vào sử sách được rồi.

Tôi đưa cho nó một hộp kem. Khả Liên thích ăn kem chocolate.

Nó vẫn đứng nhìn tôi và không nhận hộp kem.

Ánh mắt nó đầy sự xa cách, mọi thứ đã thay đổi rồi, tôi không còn là tôi, nó cũng không còn là Khả Liên trước kia nữa, nhưng, dù sao chúng tôi cũng có quá khứ với nhau.

Trong quá khứ, khi tôi đau khổ, giữa đêm cũng có thể tìm nó sẻ chia, còn khi Khả Liên khóc, không cần biết tôi đã ngủ hay chưa, nhưng kiểu gì cũng đòi tôi đi dạo cùng nó bên bờ Tây Hồ. Tây Hồ biết rõ về những điều đã qua giữa chúng tôi, cây cầu cũng biết, rồi thì những cây cối và những hàng ghế bên bờ Tây Hồ đều biết về hai chúng tôi.

Này, tôi vẫn kiên trì.

Nó vẫn không nhận.

Tôi rất ngượng. Tôi nghĩ: Nó vẫn hận tôi, không hận thì đã nhận hộp kem của tôi rồi.

“Khả Liên”. Tôi gọi nó. Giọng nói dường như có vẻ van nài.

Đúng vậy, nó chắc cũng nghe hiểu giọng nói đó của tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi đọc được từ ánh mắt của nó: Có sự ấm ức, có sự oán hận, tha thứ, cũng có sự buồn bã, sự hồi tưởng và đau lòng… còn tôi thì cũng có hơn gì, bao nhiêu mùi vị của cảm giác như xộc thẳng lên đầu.

Khả Liên đón lấy hộp kem, nhưng ánh mắt nhìn xuống dưới.

Kẻ đưa, người nhận, còn có thể nói gì nữa?

Khả Liên vẫn một mực không mở lời, chúng tôi sánh bước bên nhau, đi đến tận cuối đường thì nó lên tiếng: “Tao còn có việc, nên không giữ mày ở lại ăn cơm được”.

Đối với tôi, như thế là cảm kích lắm rồi. Nó không tức giận, không mắng chửi tôi, không coi tôi là kẻ thù, tôi biết, tất cả là nhờ tình yêu, nó đã có tình yêu nên mới có lòng vị tha như thế.

Trên đường trở về, tôi nhìn ra ngoài cửa xe, thấy lá hoa hòe đang chui vào trong xe và rụng xuống sàn, rất đẹp, trong tôi lúc này ngoài tình yêu, tình bạn còn có mùi thơm nồng nàn của hoa hòe nữa.

Sở Giang Nam đã đi hơn một tháng rồi, tôi như người mất hồn vậy. Tôi từng nói, tôi đã bị chàng trai này sở hữu, không có anh, tôi cảm thấy không còn hơi thở, dường như anh chính là dưỡng khí của tôi vậy.

Đúng, anh chính là dưỡng khí của tôi.

Cuối cùng thì mùa hè cũng đến, chuẩn bị được nghỉ hè rồi, sẽ vui đây. Tôi cũng chuẩn bị bước vào năm thứ tư, thời gian sao trôi qua nhanh thế, Bí Ngô sắp ra nước ngoài, Sở Giang Nam sáng tác một bài hát được một vạn tệ, Khả Liên thì đã tha thứ cho tôi hay ít nhất là không còn hận tôi nữa, mọi thứ đang phát triển một cách tốt đẹp hơn.

Trong thời gian Sở Giang Nam không có nhà, tôi nhận dạy gia sư mấy nơi, kiếm ít bạc vụn tiêu, tôi có dự định của riêng mình, tôi muốn đi Hải Khẩu, ra vịnh Á Long, bởi vì Sở Giang Nam từng nói rằng: “Muốn đi dạo cùng tôi trên bãi biển để ngắm hoàng hôn màu vàng”.

Tôi muốn từ trên trời rơi xuống đầu Giang Nam.

Rốt cuộc thì kỳ nghỉ hè cũng đã đến, tôi đã đặt vé từ trước, có ông trời làm chứng, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay, nói thật là vẫn có cảm giác say. Bởi vì chạy đến với tình yêu, cho nên nhìn ai trên máy bay cũng thấy đẹp mắt, tiếp viên vừa cao vừa xinh xắn, tôi đúng là chưa va vấp với cuộc đời.

Vì tình yêu trong mộng mà con người ta có thể rất manh động gây ra những chuyện ngốc nghếch, lúc nào cũng mong ngóng về người mình yêu chứ quản ngại gì chuyện nửa đêm tờ mờ sáng, để tiết kiệm, tôi mua vé chuyến nửa đêm cho rẻ.

Trong bộ phim Blue, nhân vật nữ chính Juli nói: “Con người ai cũng có những vật không thể bỏ đi được”, cô ấy nói với tình yêu của mình những lời như: “Em cũng giống những người phụ nữ khác, cần hít thở, có lúc ho hắng, có lúc sâu răng…”. Tôi cũng từng nói với Sở Giang Nam: “Anh yêu, em cũng biết ghen, biết đố kỵ, biết tương tư và em có răng sâu”.

Trong lúc bay, tôi không được ngắm bầu trời xanh mây trắng mà chỉ nhìn thấy một màu đen tĩnh mịch của buổi đêm, vừa xuống máy bay, cái nóng của Hải Nam liền ập tới, tôi còn ngửi được mùi tanh của biển.

Lúc này, tôi cách biển rất gần, càng lúc càng gần.

Cách vịnh Á Long cũng rất gần.

Tôi theo địa chỉ Sở Giang Nam ghi lại để tìm, bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, anh đã ngủ chưa nhỉ? Hay là đang sáng tác nhạc? Hay anh đang nhớ mình nhỉ?

Không, không được gọi cho anh.

Cần xuất hiện một cách đột ngột để xem anh thế nào? Ôm chặt lấy tôi và hôn mãnh liệt? Dùng lời của anh nói là “Hôn cho chết thì thôi?”. Sau đó thì sao? Vừa nghĩ đến chuyện sau đó, mặt tôi liền đỏ lựng xấu hổ.

Sau đêm đó, anh đi Hải Nam, đêm đó cứ như một giấc mơ, cảm giác không thật, thậm chí ngay cả sự đau đớn cũng không thật, tôi chỉ nhớ về mồ hôi của anh, nước mắt của tôi, chỉ nhớ về sự quấn quít giữa lửa và băng.

Tôi xuất hiện trước cửa nhà nơi anh ở.

Trước đó, tôi đã vào nhà vệ sinh nữ ở khách sạn để chỉnh sửa nhan sắc một chút, sợ mấy tiếng bay làm tôi trông nhếch nhác, đánh lại son môi, thoa thêm ít phấn, sau đó xịt tí nước hoa, những chiêu này thật là thường, nhưng trong tình yêu thì rõ ràng rất chất phác.

Tôi gõ cửa phòng anh.

Người ra mở cửa không phải là anh.

Là một cô gái rất xinh đẹp.

Tôi đơ cả người. Tưởng mình nhầm phòng.

“Là ai?”. Tôi nghe thấy tiếng Sở Giang Nam, điều đó chứng minh tôi không nhầm, đây có phải là cô ca sĩ đó không? Tại sao lại rất giống Trần Tuệ Lâm? Vì sao không phải là cô khủng long như anh nói? Dáng người cao như thế, thân hình đẹp như thế, lại còn là con gái của CEO nổi tiếng trong ngành bất động sản! Anh có phải đến để sáng tác nhạc gì đâu, thậm chí là được người ta bao.

Tôi phát ghen, tức giận và đố kỵ.

Tôi rất tức giận!

Lúc này đã mười hai giờ đêm, cô nam quả nữ trong căn phòng hướng ra phía biển, dựa vào cái gì chứ? Đây có phải người tình rất mực kiên trinh của tôi không? Đây có phải Sở Giang Nam mà tôi theo đuổi từ Hàng Châu đến Bắc Kinh nữa không?

Anh đỡ túi cho tôi: “Em sao lại đến đây?”.

“Ừ”. Tôi cười lạnh một tiếng: “Em không nên đến, em đã làm phiền việc lớn của anh chị, thật sự rất xin lỗi, hy vọng anh tha thứ cho em, em có thể đi ngay bây giờ”.

“Không, không phải ý đó, ý của anh là em có thể báo cho anh một tiếng để còn đi đón em”.

“Nói với anh?”. Vậy thì làm sao tôi có thể chứng kiến vở kịch hay này được.

Đứa con gái kia lên tiếng: “Cô là ai? Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây…”.

“Câm miệng! Cô ấy đang nói chuyện với tôi, mời cô ra ngoài, ở đây không có việc của cô”.

“Câm miệng!”. Cô ta nói giọng đanh đá: “Anh tưởng anh là ai? Sở Giang Nam là người mà chúng tôi thuê đến để sáng tác nhạc, nhưng chúng tôi không mời cô, căn phòng này không hoan nghênh cô”.

Môi tôi trắng nhợt, lẩm bẩm, đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất của tôi, tôi không đủ tư cách để đến thăm anh hay sao? Đây là căn phòng người ta thuê cho anh, tôi không đủ tư cách!

Tôi không nói câu nào, xách túi lên và quay người bỏ chạy.

Sở Giang Nam đuổi theo tôi nhưng không kịp, vì anh đi dép còn tôi đi giày thể thao! Tôi chạy rất nhanh, càng nhanh càng tốt, tôi cố gắng thoát khỏi nơi này thật nhanh, không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.

Thậm chí tôi còn không kịp ngắm biển lấy một lần.

Thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn kỹ Sở Giang Nam.

Tất cả đã hỏng hết rồi, tôi như chết chìm trong biển lớn vậy. Trên thế gian này, cõi lòng tan nát cũng có đến mấy loại, nhưng không có loại nào tan nát hơn được cõi lòng của cuộc tình tan vỡ, thực sự muốn được gặp, nhưng thà không gặp còn hơn, có tình nhưng khác gì vô tình.

Khi người ta có rất nhiều tình, thì cái tình đó sẽ chuyển biến thành cái khác.

Nhưng mới chỉ có hai tháng thôi, vì sao mà chuyển biến nhanh vậy?

Tại sao trong phòng anh lúc nửa đêm lại có cô gái xinh đẹp như thế, vì sao? Mà lúc cô ta trách móc tôi tại sao anh không ra mặt nói vài câu cho tôi?

Gió thổi tung tóc tôi, thổi bay cả những giọt nước mắt, tôi chạy rất nhanh làm dây giày tuột cả ra, bị văng mất một chiếc, tôi chạy lại để tìm, vừa tìm vừa khóc, trong khi điện thoại thì réo chuông liên hồi, là anh.

Không, tôi không nghe máy.

Tôi cần về nhà, nhanh chóng về nhà.

Đêm đó, tôi về đến Hàng Châu, tôi đến nhà cô tôi ở dưới quê, tắt điện thoại, sau đó nói với cô tôi, cháu được nghỉ hè rồi, muốn về đây nghỉ ngơi.

Tôi phải trừng phạt Sở Giang Nam, tất cả mọi thứ, tôi bắt anh phải trả bằng mọi giá.

4

Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ đi tìm tôi đến phát điên, sẽ hận bản thân không thể quỳ xuống mà xin tôi tha thứ, lúc mới đầu tôi tắt điện thoại, nhưng về sau tôi bật máy trở lại.

Chẳng có tin nhắn nào của anh cả.

Anh còn chẳng thèm nhắn tin cho tôi, không xin tôi tha thứ cho anh!

Anh không thèm đi tìm tôi nữa. Tôi gọi điện về nhà hỏi bố mẹ xem Sở Gi­ang Nam có gọi điện đến nhà tìm tôi hay không? Bố mẹ tôi nói: “Không có”.

Thế là xong, tình yêu tan vỡ rồi!

Anh đã thay đổi.

Anh đã thay đổi thật rồi! Anh không thèm đi tìm tôi, không giải thích, không cầu xin! Anh phụ lòng tôi đến thế là cùng? Nhưng tất cả chưa thể kết thúc được.

Tôi nhận được điện thoại của Bí Ngô.

Bí Ngô hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi đang tan nát cõi lòng, còn tâm trí đâu mà nói chuyện với Bí Ngô nữa, tôi nói: “Xin lỗi ấy, Bí Ngô, tớ không thể tiễn ấy đi được, nếu như ấy đi Mỹ thì đi đi nhé”.

Không phải, Bí Ngô nói: “Tớ cần gặp ấy, có việc muốn nói”.

“Tớ không muốn nói, không muốn nói gì cả!”. Tự nhiên tất cả sự bực tức trong lòng đều tuôn hết cả vào Bí Ngô.

“Không phải nói tớ, mà nói về Sở Giang Nam”.

“Đừng có nhắc đến anh ta nữa!”.

“Ấy về Hàng Châu đi, tớ gọi điện cho bố mẹ ấy, biết là ấy chưa về nhà, tớ sẽ về Hàng Châu tìm ấy, bọn mình cần phải nói chuyện”.

“Thôi được”, tôi trả lời.

Tôi không biết Bí Ngô định nói gì với tôi, nhưng tôi biết chắc là có chuyện xảy ra rồi, chắc chắn là như thế. Nếu không cậu ta sẽ không đáp máy bay đến Hàng Châu để tìm tôi như thế.

Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau bên bờ Tây Hồ.

“Nói đi”. Tôi rất bình tĩnh để nghe Bí Ngô nói.

“Sở Giang Nam đến tìm tớ”.

Tôi quay đầu lại, kinh ngạc: “Ấy nói cái gì? Sở Giang Nam tìm ấy?”.

“Ừ, hắn đến tìm tớ, và bảo với tớ rằng hắn không còn yêu ấy nữa, hắn yêu một người con gái giàu có mất rồi, người con gái này có thể cho hắn tất cả, có thể làm cho hắn nổi danh khắp Trung Ọuốc, hắn còn nói nếu ở với ấy thì hắn chẳng có hy vọng gì cả”.

Tay tôi lạnh toát mồ hôi, bắt đầu lắp bắp: “Anh ấy nói thế thật sao?”.

“Ừ, hắn nói với tớ như vậy”.

Tôi quả thực không dám tin, nhưng Bí Ngô không bao giờ dối tôi cả.

“Tớ đã đánh hắn, ấy xem, tay tớ vẫn còn tím đây này, tớ đã đấm gãy một chiếc răng của hắn, còn làm cho mặt hắn sưng húp, Vu Bắc Bắc, tớ đã nói với ấy rồi, nếu hắn dám làm ấy thất vọng, tớ sẽ cho hắn biết tay, tớ đã cho hắn một trận rồi. Tớ hận hắn!”.

“Cậu đánh nhau với anh ấy? Cậu đánh anh ấy?”. Tôi hỏi Bí Ngô như kiểu mất hồn, không diễn tả được thành lời cảm giác của bản thân lúc này, vừa đau lòng vừa buồn bã, Bí Ngô đánh Sở Giang Nam, đánh cho anh bay một chiếc răng rồi.

Tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn Tây Hồ về đêm.

“Ấy khóc đi”, Bí Ngô nói với tôi, “Có thể khóc được cũng sẽ đỡ hơn”.

Tôi không khóc, quả thực là không hề khóc. Từ sau khi Bí Ngô nói với tôi về việc Sở Giang Nam đã yêu cô gái giàu có kia là tôi biết rồi, đó chính là cô gái trông rất cao ráo, xinh đẹp và lẳng lơ kia. Rốt cuộc bọn họ cũng ở bên nhau rồi, cũng có thể đang ở trong căn phòng hướng ra biển, bọn họ chắc cũng hôn nhau rồi, mà cũng có khi là đã lên giường với nhau rồi cũng nên.

Tim tôi như bị từng nhát dao cứa vào. Nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

“Cám ơn, Bí Ngô”. Tôi nói: “Cảm ơn ấy đã thay tớ giải quyết chuyện bất bình”.

“Đi cùng tớ”. Bí Ngô nói với tôi. “Chúng mình cùng đi Mỹ, rời khỏi nơi đây”.

“Không”. Tôi nói một cách nhỏ nhẹ: “Tớ không đi, không đi đâu cả”.

“Ấy sẽ tự giày vò bản thân, tớ biết ấy, rất hiểu ấy, ấy là người con gái kiên cường, ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bản thân ấy đâu, ấy phải đi với tớ”.

“Không, tớ không đi”. Tôi nói rất nhỏ: “Nước Tây Hồ sâu bao nhiêu?”. Tôi hỏi Bí Ngô.

“Ấy thất tình thành điên rồi, tớ sợ ấy tự sát, ấy đừng có hỏi tớ nước Tây Hồ sâu bao nhiêu mà ấy nên hỏi tớ yêu ấy nhiều đến bao nhiêu, không có hắn ta thì vẫn còn có tớ, vẫn còn người lớn lên với ấy từ hồi mặc quần thủng đít là tớ đây”.

Tôi đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng. “Bí Ngô, tớ có thể ngồi một mình một lát được không? Tớ không chết đâu, tớ phải sống đến năm bảy, tám mươi tuổi, con cháu đầy nhà, sau đó mới ra đi một cách hạnh phúc, chết vì anh ấy thật không đáng, nhưng tớ muốn ngồi một mình một lát được không?”.

“Thôi được”. Bí Ngô đồng ý rồi sau đó về khách sạn.

Một mình tôi đi dạo bên bờ Tây Hồ, đêm đã khuya lắm rồi, tôi ngửi thấy mùi vị của sự bi ai trong không khí, nghe thấy tiếng nước đang dập dềnh, dập dềnh.

Sở Giang Nam, sao anh lại phụ lòng em như vậy!

Chúng tôi đã từng hẹn với nhau ở trên cầu rằng: “Đừng bao giờ một đứa là Bạch Tố Trinh, còn một đứa là Hứa Tiên”. Sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế?

Sở Giang Nam, lẽ nào đêm nay sẽ là đêm từ biệt giữa hai chúng ta? Anh từng nói muốn được nhìn em đến lúc móm mém không còn răng mà vẫn nói câu em yêu cơ mà? Anh cũng từng nói rằng anh muốn cả đời được cãi cọ với em, rồi thì anh nói anh sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền để em phải đếm đến chuột rút cả tay cơ mà.

Không, em không thể bỏ qua, em phải hỏi anh cho ra nhẽ.

Em không thể bỏ qua cho anh một cách dễ dàng như thế, em không thể thiếu anh được.

Tôi gọi điện thoại cho anh, đúng là tôi không còn biết xấu hổ là gì nữa, tôi cần hỏi anh.

Điện thoại reo đến mười mấy hồi chuông mới có người nghe máy, mà anh từng nói, điện thoại của em gọi, cùng lắm ba hồi chuông là anh đã nhấc máy rồi, thế bây giờ thì thế nào?

“Là em!”. Tôi nói.

“Chào em”.

Sở Giang Nam, anh còn dám nói hai từ “chào em” như thế sao. Hai từ này sao mà xa cách đến vậy, sao mà lạnh nhạt đến thế.

“Em không thể thiếu anh”. Tôi nói thẳng: “Sở Giang Nam, anh không thể vứt bỏ em, em không thể thiếu anh được’’.

Một đứa con gái nói những lời như vậy thật là hèn mọn quá thể, đúng thế, anh yêu, em không thể thiếu anh, không có anh, em chết mất, mọi thứ chết hết, tim em ngừng đập, cơ thể ngừng cử động, vì từ con tim đến thể xác em đều thuộc về anh.

“Nhưng, Vu Bắc Bắc, em cũng biết là chúng ta hết duyên với nhau rồi”.

“Em không quan tâm!”. Tôi nói như hét lên, em không thể thiếu anh, em cần được sống cùng anh, phải sống cùng anh.

“Anh không còn yêu em nữa!”. Sở Giang Nam nói như vậy.

“Không, không được”. Tôi như van nài. nhưng không một giọt nước mắt. Mặt tôi sao lại dày như vậy cơ chứ, đi van nài người ta.

Sở Giang Nam, anh dập điện thoại.

Anh dám dập điện thoại.

“Khốn nạn!”. Tôi chửi anh, sau đó gọi lại.

Vẫn mười mấy hồi chuông, anh không chịu nghe, khốn nạn, tôi chửi, còn nghiến răng kèn kẹt.

Nghe rồi, tôi liền chửi anh. Sở Giang Nam, anh là thằng khốn nạn, là thằng vô ơn, tôi nguyền cho anh xuống địa ngục.

Anh vẫn lạnh lùng như thế và nói: “Vu Bắc Bắc, anh đã không còn yêu em nữa, anh thích tiền, anh phát hiện ra mình rất thích danh lợi, xin em tha thứ cho một thằng đàn ông hư danh”.

Tôi lẩm bẩm: “Sở Giang Nam, anh hãy nghĩ lại đi, nếu như em có chỗ nào không tốt, em sẽ sửa, nhưng anh đừng bỏ em, đừng vứt bỏ em”.

Anh giải thích một cách lạnh lùng: “Anh đã không còn thích em nữa, anh thích tiền, em lại không có tiền, được chưa?”.

“Không được!”. Tôi gần như hét lên: “Đồ khốn nạn!”.

Một lần nữa anh dập máy.

Một lần nữa tôi gọi lại như điên, hết lần này đến lần khác, máy thì sắp hết pin rồi, sắp kết thúc rồi, mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Anh nghe máy một lần nữa.

Nhưng lần này là giọng con gái, không phải anh.

Đứa con gái đó nói: “Vu Bắc Bắc, cô nên tự trọng một chút. Người ta đã không cần cô rồi, đừng có mặt dày theo người ta nữa, đàn ông trong thiên hạ chết hết cả rồi à? Nói cho cô biết, Sở Giang Nam là của tôi, cô nhanh chóng biến mất trước mặt bọn tôi, đừng làm phiền bọn tôi nữa”.

Anh không thèm nghe điện thoại mà để cho đứa con gái kia nghe rồi sỉ nhục tôi.

Tôi lẩm bẩm, nói một câu: “Cô nói lại với Sở Giang Nam, tôi nguyền rủa anh ta chết không nhắm mắt, nguyền rủa anh ta xuống địa ngục”.

Cú điện thoại cuối cùng tôi gọi cho Bí Ngô, tôi bảo với Bí Ngô: “Bí Ngô, tớ đi cùng ấy sang Mỹ, càng nhanh càng tốt, ngày mai là tốt nhất”.

Gọi xong cuộc điện thoại đó, tôi ném chiếc điện thoại Sở Giang Nam mua cho xuống Tây Hồ, những lời đường mật anh gửi cho tôi cùng chìm theo xuống đáy hồ.

Rồi bộ ảnh cưới nữa, tôi sẽ chẳng bao giờ đến lấy cả, để cho chúng tự biến thành cát bụi.

Tạm biệt nhé tình yêu đầu của tôi, tạm biệt nhé người từng sống chết bên nhau của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.