Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 49: Rời đi




“Ra ngoài làm gì?” Đông Phương Bất Bại chọn mi, nói:“Bọn họ cũng không ngoạn cái gì mới mẻ.” Nói xong nâng tay che trên hai mắt Địch Vân.

Địch Vân bị bưng kín hai mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, đành phải đem mắt nhắm lại. Chợt nghe người bên cạnh nói:“Nghỉ ngơi nhiều một chút, ngươi không phải còn muốn đến Tây hồ xem tình trạng của Nhậm Ngã Hành sao? Đủđể ngươi bôn ba rồi.”

“…… Cũng tốt.”Địch Vân nắm lấy tay y, kéo xuống, bất quá cũng không mở mắt, chỉôm lấy thắt lưng của người trong lòng.

Trúc lâm buổi sớm thực im lặng, hai người cũng không nói nữa, chỉ nghe tiếng đàn đứt quãng từ bên ngoài vọng tới, đôi khi lưu loát uyển chuyển, đôi khi đột nhiên lên xuống vô nhịp.

Lệnh Hồ Xung ngồi trong trúc ốc luyện cầm, chỉ là cóđiểm không yên lòng. Đêm qua khi nghỉ ngơi, sư phụđột nhiên nói phải rời khỏi Lạc Dương, giữa trưa hôm nay mọi người sẽ lên đường.

Ngón tay bát lộng cầm huyền, Lệnh Hồ Xung đột nhiên không biết nên cùng vị bà bà này cáo từ như thế nào. Cũng không hiểu được sư phụ sao lại đột nhiên muốn đi.

Địch Vân nằm hơn nửa ngày, rốt cục đứng dậy rửa mặt. Sau khi vệ sinh xong chính mình thì giúp Đông Phương Bất Bại lấy một chút ôn thủy. Hắn vốn không phải loại người biết chúý gì, chỉ làđối với chuyện của Đông Phương Bất Bại vẫn có chút cẩn thận thái quá.

Lục Trúc ông ở trong sân tước gậy trúc, bỗng nhiên thấy Địch Vân từ trong phòng Đông Phương Bất Bại đi ra, đầu tiên là sửng sốt, lập tức đứng lên.

Địch Vân chỉ cười, hỏi nơi nấu nước ởđâu rồi tự mình ra phía sau múc nước, nói muốn lấy ôn thủy về.

Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, để hắn chải đầu cho mình, nói:“Vừa rồi ta nghe Lệnh Hồ Xung nói người của Hoa Sơn phải rời khỏi Lạc Dương?”

“Thật không?”Địch Vân cóđiểm kinh ngạc, dù sao bọn người này đến Lạc Dương còn chưa được vài ngày, vả lại toàn bộ người của Hoa Sơn lại muốn đi đâu?

“Phúc Châu.” Đông Phương Bất Bại biết nghi vấn của hắn, nói:“Lạc Dương cách Phúc Châu cũng không gần, vội vả như thế cũng không biết là cóý gì.”

Địch Vân lắc lắc đầu, hắn không biết Nhạc Bất Quần nghĩ như thế nào, chỉ là hắn nghe ra trong giọng nói của Đông Phương mang theo vài phần hứng thú, không khỏi nói:“Lần trước làm một trận ầm ĩở Hành Sơn như vậy, sợ là Nhạc Bất Quần cũng không thể không nhớ rõ bộ dáng của chúng ta. Vẫn là cách người của phái Hoa Sơn xa một chút, miễn nguy hiểm.”

Đông Phương Bất Bại đuôi mắt vi chọn, cười nói:“Ta còn chưa từng đem phái Hoa Sơn nho nhỏ kia để vào mắt.” Nói xong dừng một chút lại nói:“Chúng ta đi Tây Hồ cũng làđi bằng thủy lộ (đường biển), vừa vặn tiện đường xem bọn hắn đang giở trò gì.”

Địch Vân nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không phản bác. Dọc theo đường đi, người của Nhật Nguyệt thần giáo cũng không thiếu, nếu trước tiên chuẩn bị sẵn sàng, cũng không có gìđáng lo lắng. Ít nhất với võ công của Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không bị thương.

Đông Phương Bất Bại nhìn người phía sau lưu loát buộc tóc cho mình, nói:“Ngươi chốc nữa đi phân phóđiều thuyền lớn đến.”

“Ân, ta biết.”Địch Vân gật gật đầu, trong lòng có tính toán. Chỉ là lại dừng một chút nói:“Dọc đường đi vẫn làđừng để người của phái Hoa Sơn nhìn thấy chúng ta. Hay mang theo duy mạo gìđó.”

Lục Trúc ông mang điểm tâm sớm cho hai người. Địch Vân không qua dùng qua điểm tâm, trực tiếp đi độ khẩu (cửa thuyền), dù sao giữa trưa muốn đi, thời gian cũng thực khẩn trương.

Lệnh Hồ Xung nhìn nhìn sắc trời đã muốn gần chính ngọ, là lúc nên từ biệt. Buổi sáng để Lâm Bình Chi bang thay mình thu thập hành, trực tiếp đi độ khẩu. Nhưng với canh giờ trước mắt cũng không thể nấn ná thêm nữa. Lập tức đứng lên, chắp tay đối với Nhậm Doanh Doanh trong phòng cúi đầu, nói:“Bà bà, ta phải đi.”

Nhậm Doanh Doanh đang tấu cầm, ngón tay run lên, tiếng đàn khẽ run, chỉ tiếc Lệnh Hồ Xung cũng không nghe ra, chậm rãi nói:“Ân…… Ngươi cứđi đi. Dọc đường đi phải đểý thân thể của mình, không được để nội thương nữa.”

Lệnh Hồ Xung nghe mà nhất thời cảm động, há miệng cũng không nói được gì, lại hành lễ, nói câu “Cáo từ” liền xoay người ly khai.

“Đông Phương thúc thúc……” Nhậm Doanh Doanh xoay người mới phát hiện Đông Phương Bất Bại đãđi vào, đứng lên, liễm đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Đông Phương Bất Bại chỉ khẽ gật đầu, nói:“Ta cũng đến từ biệt ngươi, lập tức lên đường. Ngươi một mình ở bên ngoài đã lâu, lúc nào đó cũng nên trở về nhìn một chút.”

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại sẽđi nhanh như vậy, nói:“Vậy Doanh Doanh tiễn Đông Phương thúc thúc.”

“Cũng tốt.”Đông Phương Bất Bại không phản đối, nói:“Vậy thôi.” Nói xong xoay người rời khỏi.

Địch Vân buổi sáng sua khi ra ngoài cũng không trở về, chỉ phái người truyền đến tin tức nói thuyền đã chuẩn bị tốt, muốn chọn lựa nhân thủ nên ở lại. Lúc này hết thảy đều chuẩn bị không sai biệt lắm, liền đứng độ khẩu đón nghênh Đông Phương Bất Bại.

Thuyền hắn an bày tất nhiên cùng chiều nam hạ với phái Hoa Sơn. Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo ở tại Lạc Dương này, tất nhiên giáo chúng ởđây không ít, Địch Vân chuẩn bịthuyền, lại thay đổi một chút trên thuyền, xem như là có chút chuẩn bị.

Tin tức nói người phái Hoa Sơn đang chuẩn nhân thủ, xem ra là phải muộn một chút mới xuất phát. Địch Vân đứng ởđộ khẩu, liền nhìn thấy nhân ảnh hướng bên này đi đến, thật là Lệnh Hồ Xung không thể nghi ngờ.

Nhậm Doanh Doanh đi theo Đông Phương Bất Bại đến độ khẩu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đứng ở bên cạnh thuyền lớn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

“Tiễn đến đây làđược.”Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở miệng, đối với nàng gật gật đầu, không hề nhiều lời liền đi tìm Địch Vân.

Nhậm Doanh Doanh nhìn thân ảnh Đông Phương Bất Bại, cơ hồ cùng trước đây không có bất kỳ khác biệt nào, bộ dáng người nọ không có một chút dấu vết lão hóa, trong lòng vô thức nổi lên một trận cảm thán, lúng ta lúng túng nói:“……Đông Phương thúc thúc bảo trọng.”

“Đến đây.” Địch Vân đến đón, đem Đông Phương Bất Bại kéo lên thuyền, trực tiếp vào phòng. Căn phòng an bày trong một gian tận cùng. Con thuyền rất lớn, cũng rất có vài phần xa hoa.

“Trên thuyền có một nửa là người trong giáo, ngươi nếu không muốn mang theo duy mạo cũng không cần lo lắng.”Địch Vân tướng môn dấu thượng, nói.

Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua căn phòng, ngồi xuống, không khỏi có vài phần buồn cười, nói:“Cũng không biết là ta lo lắng hay là ngươi lo lắng.”

Địch Vân bị y chế nhạo, không khỏi cười cười, nói:“Vậy a. Đúng rồi, chốc nữa ta gọi người đem cơm trưa đến.”

Đông Phương Bất Bại đưa tay đem đối phương kéo qua, ấn ngồi xuống, nói:“Ngươi bận rộn đến chính ngọ cũng chưa từng nghỉ ngơi, gọi người đem com8 lại đây sớm một chút, ngươi ngay cảđiểm tâm cũng chưa ăn.”

“Bận rộn sẽ không đói bụng.”Địch Vân mỉm cười, nói.

Khi hai người nói chuyện, chợt nghe bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, trong tiếng huyên náo truyền đến thanh âm của rất nhiều người. Đúng là người của Kim Đao Vương gia đến tiễn phái Hoa Sơn.

Lệnh Hồ Xung thấy một đội nhân tiến đến, không phải người phái Hoa Sơn? Bên cạnh Nhạc Bất Quần là vài người của Vương gia.

Lâm Bình Chi nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đứng ở trên thuyền, chạy tới đem tay nải đưa cho hắn, còn chưa kịp mở miệng, Nhạc Linh San liền theo tới. Một phen giữ chặt Lâm Bình Chi nói,“Tiểu Lâm Tử, còn không mau qua, ngươi xem bọn họđưa ta nhiều lễ vật như vậy, ta làm sao dùng hết a a.” Nói xong trên mặt còn rất vui mừng.

“Nga, đến ngay.” Lâm Bình Chi cóđiểm do dự, vẫn đáp ứng một tiếng, chạy nhanh đối Lệnh Hồ Xung nói:“Đại sư huynh, ngươi xem xem ta có lấy thiếu thứ gì không.”

“Làm phiền tiểu sưđệ.” Lệnh Hồ Xung vốn tâm tình không tốt lắm, thấy mấy người Vương gia kia lại không quá cao hứng, hắn cùng với Vương gia không hợp. Lấy tay nải liền thuận miệng cảm tạ một câu.

Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung ngữ khí lạnh lẽo có chút không thích, nói:“Tiểu Lâm Tử ai bảo ngươi giúp người ta thu thập mọi thứ, mà người ta ngay cả mặt ngươi cũng không thèm nhìn.”

“Sư tỷ……” Lâm Bình Chi có chút bất đắc dĩ, nói:“Sư tỷ nhanh đi nhận lễ vật đi, ngươi xem tất cảđều đứng ở cửa kìa.”

Nhạc Linh San trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, liền xoay người rời đi.

Lệnh Hồ Xung trong lòng một trận bực mình, nghĩ sư muội trước kia chỉ là một tiểu oa nhi, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày sư muội sẽ chán ghét hắn như vậy.

“Lâm sưđệ, thật có lỗi……” Lệnh Hồ Xung nói, “Ta là trong lòng không tốt……”

Lâm Bình Chi phất phất tay, không đợi hắn nói xong, ngắt lời:“Không có gì, không cần đem lời của sư tỷđểở trong lòng.”

Lệnh Hồ Xung cười cười, còn chưa mở miệng, chợt nghe có người khách khí cao giọng gọi “Lệnh Hồ thiếu quân ởđâu”. Thanh âm kia không phải Lục Trúc ông còn có thể là ai.

“Tiểu sưđệ theo ta đi xem đi?” Lệnh Hồ Xung giật mình, không nghĩ tới Lục Trúc ông sẽđến đây, có điểm kinh ngạc, không khỏi nhìn nhìn Lâm Bình Chi bên cạnh, hỏi.

“Nga, hảo.” Lâm Bình Chi nói xong đã bị kéo đi ra ngoài.

Quả nhiên, người tới không phải Lục Trúc ông còn có thể là ai? Lục Trúc ông hai tay cầm nâng một vật dài được vải thô bao bọc, chỉ nói là cô côđưa lễ vụt từ biệt hắn.

Lệnh Hồ Xung vừa nghe, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhận lấy, cảm giác được thứ này chính là cổ cầm. Không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng cảm tạ.

Nhạc Linh San không nghĩ tới còn có người sẽ tặng lễ vật cho Lệnh Hồ Xung, thấy nó chỉđược vải thô bao bọc mà cóđiểm khinh thường.

“Là cái gì?” Lâm Bình Chi có điểm tò mò mà nhìn, cũng đoán không được.

“Chốc nữa vào trong cho ngươi xem.” Lệnh Hồ Xung tâm tình tốt hơn rất nhiều, lại là một bộ cợt nhả, tiến đến bên tai Lâm Bình Chi nói.

Lâm Bình Chi không được tự nhiên né tránh, nói:“Người khác đưa lễ vật cho ngươi, ta xem cái gì.”

Lệnh Hồ Xung nghe xong cũng không nhiều lời, tiễn bước Lục Trúc ông liền kéo hắn vào bên trong xem cầm. Chỉ làđi không được hai bước liền nghe một trận cầm âm ẩn ẩn nhược nhược truyền tới. Chính là khúc mà mấy ngày trước Nhậm Doanh Doanh nói qua – Tư niệm.

Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại ngồi xuống dùng cơm trưa, bên ngoài vẫn đang ầm ỉ, chỉ là nghe thấy tiếng đàn liền chậm rãi im lặng.

Địch Vân không hiểu âm luật, Đông Phương Bất Bại làm sao không biết thủ khúc này, không khỏi lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.