[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Quyển 1 - Chương 19: Không ngờ tới




Hoa Thiên Cốt choáng váng nhìn quanh, Vân Du,... Vân Du ca ca, huynh ở đâu? Tiểu Cốt lạnh quá, Mạn Thiên lại bị người khác yếm bùa, người đó nói, phải đánh bại nàng ấy mới có thể giải chú. Vân Du ca ca, ta lạnh lắm, ta đã đả thương Mạn Thiên rồi, ca ca, Vân Du caca, huynh nói đi,... Muội làm như thế có đúng hay không?

Thiên Nhan ngồi trê cành cây nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Hoa Thiên Cốt thì thầm than, thật sự là chuyện gì đã xảy ra a~~?????? Nàng cũng không rõ nữa! nhưng mà, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Nam Cung Vân Du và Nam Cung Vân Thụy đâu. Ô, chẳng phải là hai thằng nhóc đó luôn cuốn lấy Tiểu Cốt và Nghê Mạn Thiên sao?

Nếu không phải thằng nhóc Vân Thụy kia thích cô bé Nghê Mạn Thiên thì Nam Cung Thiên Nhan nàng còn lâu mới làm phép Tịnh Hồn, tiêu hao kha khá linh lực của mình để thanh lọc tâm trí, loại bỏ sự ghen tuông trong ruột gan cô ta rồi, nhưng mà, dốt cục cô ta cũng là một nhân tộc của Đọa thần!

Thiên Nhan nhìn lên lễ bái sư chuẩn bị diễn ra, vô cùng vui vẻ nhưng trong lòng lại thoáng ẩn ẩn nỗi sợ, đây là,... chuyện tình của Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa sắp bắt đầu rồi sao?

Thật là y như kịch bản, Lạc Thập Nhất và Hủ Mộc Thanh Lưu cùng tranh giành nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử, nhưng mà, cô bé vẫn nhớ mục đích của mình, làm đệ tử của Tôn Thượng. Hơn nữa, Thiên Nhan tỷ tỷ và ....Lãnh Du ca ca đều hi vọng như thế, và lại cô bé thật bối rối, không biết phải chọn ai trong hai người này,...

Đột nhiên, Hoa Thiên Cốt bay lên, mọi người ngơ ngẩn tránh ra, thoáng chốc mà Hoa Thiên Cốt đã ở trước mặt Bạch Tử Họa. mà Bạch Tử họa gương mặt tuyệt mĩ kia không hề có tia giao động nào:

“Quỳ xuống!”

Nghe thanh âm vang vọng trong không gian, mọi người đều giật mình, thầm nhủ, đúng vậy, người này chính là thần, một vị thần thực sự. trong một năm này, vậy mà lại có hai vị thần được sinh ra trong trời đất.

Một gười là tôn thượng của Trường Lưu, một người lại là Ma Quân của hai giới Yêu, Ma. Chuyện lớn của năm nay, đây cũng quá nhiều rồi,.... Tất cả mọi người nghe thấy thanh âm của Bạch Tử họa, tất cả như muốn quỳ cả xuống. nhưng mà, muốn quỳ lại không quỳ được, chỉ riêng Hoa Thiên Cốt lại khom chân quỳ xuống theo bản năng một cách nhẹ nhàng.

Tuy là Ma Nghiêm biết rằng hắn không thể nào ngăn được Bạch Tử Họa nhưng là sắc mặt hắn vẫn tái mét. Người có tư chất tốt nhất trong những đệ tử này chính là Sóc Phong, đến chính hắn cũng thấy Hoa Thiên Cốt rất là cố gắng và nỗ lực rất nhiều nhưng mà dốt cục hắn vẫn không thể chấp nhận Hoa Thiên Cốt là đệ tử của Chưởng môn sư đệ a~.

“Nàng, kể từ hôm nay là đồ đệ của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa ta!”

Tiếng nói của Bạch Tử Họa như vang vọng cả đất trời. Những gì hắn nói như cả thiên địa cùng chứng giám. Này Bạch Tử Họa cũng không cho Hoa Thiên Cốt cơ hội lựa chọn, ngay cả nghi lễ nhận cỏ thơm cũng bỏ qua, trao luôn cung linh.

Sênh Tiêu Mặc phe phẩy cây quạt của mình, nụ cười tủm tỉm không lúc nào là tắt trên gương mặt xinh đẹp kia. Hắn vốn đã rõ ngay từ lúc nhìn thấy thanh kiếm Đoạn Niệm kia. Đệ tử của nhị sư huynh nhận định chính là Hoa Thiên Cốt rồi. như vậy, rất tốt, hẳn là Nhan nhi, nàng đã thấy, nàng sẽ về Trường Lưu. Tuy là không được ở cùng một chỗ với nàng nhưng mà hắn vẫn luôn nhớ nàng. Nàng chỉ cần ở trong tầm mắt của hắn là hắn an tâm rồi!

Ma Nghiêm tức nghẹn thở nhìn Bạch Tử Họa, lẽ nào chỉ vì con Yêu Nghiệt vừa mới xuất hiện nói những lời như thế? Không thể! Sư đệ của hắn từ trước tới nay làm việc luôn cân nhắc đúng sai, lẽ nào sư đệ vừa lòng với Hoa Thiên cốt kia? Tuy là hắn cũng có thấy sự cố gắng của nàng ta nhưng mà, đến ngay cả hắn cũng nhìn ra mệnh căn của con bé vô cùng xấu,... nhưng khi nhìn vào mắt Bạch tử Họa, thấy sự kiên định của hắn, Ma Nghiêm đành phất tay cho qua.

Bạch Tử Họa nhìn về phía Nghê Tiên Trượng và chúng tiên xung quanh, cả người tỏa ra luồng khí lạnh, làm người ta cảm thấy có cảm giác muốn phủ phục:

“Chư vị ai có điều gì dị nghị?”

Hai tay Nghê Tiên Trượng nắm chặt thành quyền, nghĩ ngay cả Đoạn Niệm kiếm cũng đã trao, đệ tử cũng là định sẵn rồi, làm gì mà phải hỏi như thế? Nhưng mà, ái nữ của mình lại nằm kia, vẫn chưa tỉnh, hắn không có phục! Ái nữ của Nghê Thiên Trượng hắn, làm gì phải chịu nỗi khuất nhục này?

Hắn rất muốn nói gì đó nhưng mà nhìn đến đôi mắt như có tuyết phủ kia, hắn lại cảm thấy như cả thiên địa chống lại hắn, bài trừ hắn. Nghê Thiên Trượng nhắm mắt, thở dài.

Hoa Thiên Cốt ngây ngẩn người đã xong, nhớ đến nụ cười nhu hòa của Lãnh Du khi cầm tay mình luyện kiếm, huynh ấy còn nói: “Muội gắng lên, ta tin muội nhất định làm được, có thể bái đệ nhất Tiên giới Bạch Tử Họa làm thầy!”

Hoa Thiên Cốt nở nụ cười hạnh phúc, Đường Bảo trong lỗ tai nàng hạnh phúc tới mức suýt thì lăn ra ngoài, nó void vẻ reo lên:

“Cốt Đầu ngu ngốc, mẹ đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới nhận Cung linh đi!”

Thiên Nhan ở bên ngoài nhìn Đường Bảo nhắc nhở Hoa Thiên Cốt bằng vẻ mặt kích động, vui vẻ nói với Mị Điệp đang đậu trên vai mình:

“Này, Điệp nhi, ngươi thấy chứ? Đường Bảo dễ thương như thế cơ mà?! Hi hi, lần trước ta có hứa truyền linh lực cho nó hóa thân thành người mà vẫn chưa có cơ hội, thật là, khi nào phải cho nó hóa thân thành một cô gái dễ thương mới được!”

Trong khi đó thì Hoa Thiên Cốt ở bên trong đại điện chợt bừng tỉnh, này là Tôn Thượng, người quá tốt rồi! Hoa Thiên Cốt kiếp này, ngoại trừ cha ra, Tôn Thượng chính là người thứ ba tốt với tiểu Cốt như vậy!

Nghê Thiên Trượng càng nhìn càng thấy tức, vốn định quay người bước đi nhưng Ma Nghiêm lại tiếc nuối nói, xin nhận Nghê Mạn Thiên làm đệ tử, nhưng mà Đường Bảo tốt bụng, biết là Nghê Mạn Thiên chỉ là bị yếm bùa, mà nàng ta cũng rất tốt nên ngoài ý muôn nói Lạc Thập Nhất nhận nàng ta làm đệ tử, vậy là Nghê Mạn Thiên cùng Sóc Phong làm đệ tử Lạc Thập Nhất.

Khinh Thủy thấy Sóc Phong làm đệ tử Lạc Thập Nhất, cũng là bỏ qua ý định bái Hủ Mộc Thanh Lưu mà quỳ xuống, xin Lạc Thập Nhất nhận nàng làm đệ tử. Lạc Thập Nhất ngoài ý muốn, ba đệ tử, này cũng quá nhiều rồi!~

Ma Nghiêm nhíu mày, định ngăn lại nhưng nghĩ, chuyện nhận đệ tử này, cũng không nên xen vào thì hơn. Nhưng mà Đường Bảo vốn cũng biết ý Thiên Nhan, muốn tác hợp cho Sóc Phong và Khinh Thủy nên cười hi hi, nháy mắt với Lạc Thập Nhất.

Lạc Thập Nhất nhìn qua vẻ dễ thương của Đường Bảo, cũng là không thể cưỡng lại vẻ dễ thương của con sâu nhỏ nên đành gật đầu đồng ý. Sóc Phong nhìn qua cô bé lắm miệng này, có nàng học cùng, sẽ không còn cô độc nữa! Bất giác khóe miệng hắn cũng hơi nhếch lên một vòng cung rất nhỏ.

Thiên Nhan là ai chứ? Chính là nhãn lực cao thâm không thể tưởng, rõ ràng cái nhếch miệng này không thể thoát khỏi 'Thiên lý nhãn' của nàng. Nàng cười đến âm hiểm, ha ha, hòn đá, ngươi có mãi vô tình được hay không?

Sau khi cảm thấy nước ao Tam Sinh có hơi khó chịu, Hoa Thiên Cốt cũng không chú ý nhiều, nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm của Bạch Tử Họa, không khỏi rung mình, vẻ ôn hòa của Lãnh Du ca ca vẫn hơn a~.

“Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Bạch Tử Họa, cai quản Trường Lưu sơn tám mươi ba năm, không có đức cho thế gian, không có công cho môn phái, nay nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử đời thứ một trăm hai mươi bảy. Không mong nàng có thể.... Trường Lưu liệt tiên xin chứng giám!”

Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch tử Họa cúi người dâng hương, cũng định nói vài lời nhung đột nhiên, từ ngoài cửa điện vang lên tiếng nói gấp gáp:

“Tiểu Cốt! Cuối cùng ta cũng tìm được nàng!”

Hoa Thiên Cốt quay ra, nhíu mày nhìn người đang chất vấn mình. Người đẹp như ngọc,mái tóc buộc hờ sau đầu bay bay, từng sợi tuyết trắng quấn vào chân mày làm cho hắn càng thêm vẻ thánh khiết, hệt như một giọt sương sớm.

Này, tất cả mọi người há hốc miệng nhìn, sao người này lại xuất hiện ở Đại lễ bái sư của Trường Lưu? Hắn trước giờ không màng thế sự, cũng không có quan hệ hữu hảo gì với Trường Lưu nha! Hắn và đệ tử Hoa Thiên Cốt này là có quan hệ gì?

Hoa Thiên Cốt nhíu mày nhìn người đó, thốt ra:

“Mạc,... Mạc Băng tiên?”

Mạc Băng mỉm cười nhìn Hoa Thiên Cốt. cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được nàng. Hắn biết, nàng tên Hoa Thiên Cốt, mấy tháng trời như điên như cuồng tìm nàng, thì ra nàng lại là đệ tử Trường Lưu! Nếu không phải là hắn trên đường đi tình cờ nghe thấy trong Đại Hội tiên kiếm có người rất xuất sắc là Hoa Thiên Cốt, hắn lại ôm hi vọng thấy nàng nên tới thử, ai ngờ ở nơi này có nàng thật!

Hoa Thiên Cốt nhìn Mạc Băng tiên, vị Thượng tiên này rõ ràng là muốn gặp Nhan tỷ tỷ, nhưng mà Nhanh tỷ tỷ lại không muốn Mạc Băng tiên nhận ra mình, nàng phải làm sao?

Nam Cung Thiên Nhan than thầm, hừ, Mạc Băng tiên, lúc nào không tới sao xuất hiện ngay lúc này? Không còn cách nào khác, nếu như nàng không xuất hiện, chuyện bái sư của Tiểu Cốt sẽ phải làm sao?

Vậy là, Nam Cung Thiên Nhan nhíu mày, tung người bay xuống ở giữa điện chật ních người. mọi người nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện vội vàng dạt ra ngoài, tạo ra một khoảng trống.

Theo phản xạ, họ nhìn thứ đột nhiên xuất hiện này. Này, thật không ngờ trên trần gian lại có con người xinh đẹp đến nhường này nha! (Thông cảm, chị là thần, không phải người)

Gương mặt hoàn mĩ, không một khuyết điểm nào cả. Mắt hạnh môi hồng, đôi lông mi dài hơi cụp, che khuất ánh sáng xanh thẳm của biển cả. mái tóc nàng màu tím tuyệt đẹp, dài mà mượt chảy dài như thác, phần cuối lại hơi xoăn lại, mị hoặc không thể tả.

Một thân y phục thiên thanh, vạt áo tím trải dài như nhung ôm ấp vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một vòng ôm. Trên hông, chiếc cung vũ ba màu: Xanh ngọc, xanh biển và đỏ rực tung bay theo làn gió tạo cho người ta cảm giác nàng là ngườ tạo ra muôn vật trong thiên địa.

Đôi chân trần của nàng bước trên không khí, cổ chân đeo lắc bạc, đinh đang đinh đang từng tiếng nhỏ như muốn hút hồn người. từ khi nàng xuất hiện, không hiểu sao mà cả đại điện rộng lớn muôn hoa đua sắc, nở rộ. từng làn hương thoảng bay trong không khí làm người cảm thấy thật thanh mát sảng khoái.

Ánh mắt của những người trong đại điện gần như dán chặt vào người nàng. Bạch Tử Họa ánh mắt hờ hững như không để bất cứ thứ gì vào trong mắt nhưng giờ đây lại dán chặt vào người nàng. Chỉ sợ khi mình chớp mắt nàng sẽ bay mất.

Sênh Tiêu Mặc nàng, nàng lại trở nên xinh đẹp hơn một chút rồi. Lần trước, khi nàng hoan ái với hắn xong cũng ngất đi rồi phong ấn lại tự giải khai. Mà trước khi nàng mất tích, hắn cũng nhìn thấy cảnh nàng hoan ái với một nam nhân khác, trước đó,... nghĩ lại, hắn khẽ nhíu mày, nhưng mà những lần sau này hắn cùng nàng, nàng đâu có giải khai phong ấn nữa?

Hiên Viên Lãng nhìn sâu vào thân ảnh vừa xuất hiện này. Nàng,... cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi! những ngày nàng biến mất, hắn lại phát hiện ra mình lại càng không quên được hình bóng nàng. Nàng, cứ như một phần thân thể hắn, gắn chặt vào tâm khảm hắn vậy! không thấy nàng, tâm hắn như muốn vỡ nát, hắn nghĩ, có lẽ nếu không có nàng, hắn sẽ không sống nổi,...

Mạc Băng hết nhìn nàng rồi lại nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng,... đâu mới thật sự là nàng cơ chứ? Lẽ nào?,.... Trước đây, hắn nhầm lẫn thật? hắn cơ bản là chưa hề giải thích cho nàng nghe! Nàng liệu có tin hắn yêu nàng hay không? nàng có sẽ rời bỏ hay không?

Thiên Nhan nhìn quanh điện rồi dừng lại ở Mạc Băng Tiên:

“Mạc Băng, người chàng cần tìm là ta! Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện!”

Mạc Băng tiên nhanh chóng đi theo nàng ra ngoài. Sênh Tiêu Mặc biết đây là chuyện của nàng nên vẫn ngồi nguyên tại đó. Chuyện này,... nàng cũng cần phải giải quyết một số chuyệ đi thôi!

Bạch Tử Họa nhìn bóng hai người bước đi, trong lòng nhói lên một cái. Hắn rất muốn hỏi nàng một số chuyện nhưng mà đại lễ bái sư đang tiến hành, hắn không thể rời đi được!

Hiên Viên Lãng trông theo bóng nàng, nhanh chóng chạy theo. Hắn muốn biết thời gian này nàng đi đâu! Cũng muốn hỏi hắn,.. có địa vị gì trong lòng nàng. Hắn nguyện từ bỏ tất cả vì nàng chỉ cần trong tim nàng có một vị trí nhỏ cho hắn mà thôi!

opmo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.