Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 37




“Vị hôn thê của tôi là chị gái của Lăng Nhất” Trịnh Thư cười nhìn Lăng Nhất: “Em quên à?”

Lăng Nhất gật đầu: “Em mới nhớ ra.”

——Vì thế mà lần đầu tiên lên tàu, Lâm Tư đã nói, ở đây phải tin anh đầu tiên, sau đó là tin Trịnh

Thư? Cậu từng nghĩ chỉ vì Trịnh Thư là bạn tốt của Lâm Tư nên anh nói như vậy.

Trêи con tàu này, người ta ít nhắc đến những chuyện quá khứ trêи trái đất, cũng ít nhắc đến những

người thân bị bỏ lại trêи trái đất, bởi vì những sự việc trong quá khứ luôn khiến người ta đau

buồn.

Có lẽ vì lý do này mà 3 năm trước, danh tính vợ sắp cưới của Trịnh Như chỉ được nhắc đến duy nhất

một lần.

Trong những lần trò chuyện trước, Đường Ninh cũng nhắc đến vị hôn thê của Trịnh Như, theo như

hắn nói thì cô ấy không lấy được vé tàu, Trịnh Như rất nhớ cô ấy.

“Tôi bảo mà” Thượng tá không quan tâm đến điều này, anh ta cười “Nhìn nhóc Lăng Nhất này trông có

vẻ được đào tạo chuyên nghiệp, chắc hẳn vị hôn thê của cậu rất lợi hại.”

Trịnh Như cài cúc áo khoác âu phục màu đen, nói: “Anh biết Lăng Tĩnh không?”

“Đội trưởng Lăng Tĩnh?” Thượng tá trợn to mắt “Là cô ấy hả?” Trịnh Thư gật đầu.

“Cô ấy ở căn cứ hai, chúng tôi chưa từng tiếp xúc qua, nhưng chúng tôi đều đã từng nghe nói qua cô

ấy, biểu tượng sắc đẹp sắt đá của căn cứ hai! Rất có uy lực!”

Trịnh Như mỉm cười, trong mắt anh mang theo một tia hoài niệm dịu dàng. Anh nhận ra Lăng Nhất đang

nhìn mình, anh đưa tay xoa tóc cậu.

Đột nhiên cậu cảm thấy xấu hổ, rủ mi xuống. Trịnh Như bật cười: “Đi theo tôi.”

Lăng Nhất: “Vâng”

Phòng làm việc của Trịnh Như vẫn như vậy, trêи bàn làm việc có trồng một nhạnh cỏ mèo tươi đẹp.

Loại cỏ này chỉ có vòng đời một hoặc hai tháng, cần phải thay thế thường xuyên, Trịnh Như đã trồng

nó liên tục.

“Cô ấy không thể nuôi động vật, tình cờ cô ấy phát hiện loại cỏ này rất dễ trồng, lại đẹp đẽ, cũng

có thể đem vào ký túc xá trong quân đội của cô ấy” Trịnh Như khẩy ngọn cỏ mềm nhũn “Vì vậy tôi giúp

cô ấy trồng nhiều cỏ, ngày lễ hàng tháng cô ấy về nhà sẽ cất chậu mới.”

Lăng Nhất nhẹ gật đầu.

“Em cũng cùng tôi trồng.” Trịnh Như nói. “Ồ” Lăng Nhất đáp.

Nói như vậy, Trịnh Như là một người khác trêи tàu vũ trụ biết mình ở trái đất ngoài Tô Đinh.

“Anh chưa từng nói qua” cậu nói.

“Lúc đó, Lâm Tư nghĩ rằng em phải trưởng thành thêm một chút nữa, bởi vì đó là một điều rất tuyệt

vọng khi tất cả những người thân của em không còn trêи thế giới này.” Trịnh Như chậm rãi nói “Nhưng

vì em đã biết Diệp Sắt Lâm, nên không còn quan trọng nữa.”

“Vâng” Lăng Nhất đáp.

“Tôi nghe nói ngày kia là đến sinh nhật lần thứ 18 của em. Nhưng tôi không có gì để tặng cả.” Trịnh

Như mở ngăn bàn “Suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ tôi sẽ đưa cái này cho em”

Anh lấy ra một tập thơ của các nhà thơ Ailen từ trong ngăn kéo, sau đó lật từng trang, đến phần

giữa cuốn sách, có một bức ảnh trong đó.

Chính giữa bức ảnh là một thiếu nữ mặc váy trắng.

Cô ấy có đôi mắt xanh lam, mái tóc đen búi lên, ở trêи đầu cài một số viên kim cương vỡ, đang mỉm

cười nhẹ.

Các đường nét trêи khuôn mặt của cô ấy đẹp, nhưng hơi sắc sảo, giống như một nữ hoàng.

“Lăng Tĩnh trông giống bố em, tính cách cũng tương tự” tay của Trịnh Như chạm vào mặt cô ấy trong

khoảng không, không thực sự thả tay xuống “Em lớn lên với bố, nhưng tính cách và ngoại hình của em

giống Diệp Sắt Lâm hơn.”

Lăng Nhất nhìn vào bức ảnh này.

Tô Đinh đang nắm tay Lăng Tĩnh, cô ấy cũng mặc một chiếc váy nhỏ, trẻ hơn bây giờ, nụ cười rất ngọt

ngào.

Xung quanh họ là vào ban đêm. Trêи một bãi cỏ được chiếu sáng rực rỡ, có những chiếc bàn tròn lớn

và nhỏ màu trắng. Trêи bàn là một số thanh niên mà Lăng Nhất không hề quen biết. Đám người trông

thư thái đang tụ tập với nhau, còn những người khác xung quanh đó trang nghiêm hơn, đi đứng và ngồi

đều rất ngay thẳng, giống như người của quân đội.

Phía sau bóng dáng của mọi người, có chiếc bánh nhiều lớp được bày trêи trung tâm chiếc bàn.

“Tôi chụp bức ảnh này trong tiệc đính hôn với Lăng Tĩnh” Trịnh Như nói.

—— Sau đó, anh ta phát hiện ánh mắt của Lăng Nhất đang nhìn kĩ những người đó, lập tức biết cậu



đang tìm gì, cười nói: “Lâm Tư không có ở đây, lúc đó cậu ấy đến Berlin lần thứ hai.”

Lăng Nhất khẽ “Ồ”.

Cậu vẫn tò mò nhìn kĩ bức ảnh, góc bên phải kia thu hút mọi sự chú ý của cậu.

Đó là một góc của tòa nhà phía xa, bên trong có ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, ánh sáng hắt ra qua

cửa sổ kính suốt, trước cửa sổ có hai bóng người.

Bởi vì phần bức ảnh này rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng móng tay nhỏ, hai bóng người vừa không

rõ ràng vừa mờ ảo, ẩn hiện trong vầng sáng màu vàng ấm áp.

Họ đang nhìn bên này… chắc chắn đang nhìn bên này.

“Đây là Bố mẹ của em.”

…Họ đang nhìn con gái của họ.

Lăng Nhất không dời được tầm mắt khỏi nơi đó, thật lâu mới nói, mới phát hiện cổ họng của cậu khô

khốc: “… có em không?”

“Lúc đó đã muộn, Lăng Tĩnh muốn em đi ngủ” Trịnh Như chỉ vào ngôi nhà trông giống như một tòa nhà

nhỏ “Em ở ngay đây.”

Ngón tay anh lại di chuyển lên đỉnh bánh đính hôn: “Ở đây vốn có hai hình nhân vật bằng kẹo mềm,

Lăng Tĩnh cắt chúng ra cho em chơi.”

Lăng Nhất nhìn tòa nhà, rồi nhìn chiếc bánh bị cắt mất phần trêи, cậu không biết phải nói gì, chỉ

cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ …cậu đã từng thực sự tồn tại trong quá khứ trêи

trái đất, có những người bạn và người thân yêu thương, mặc dù cậu không nhớ hết họ.

Cậu nhận bức ảnh từ tay Trịnh Như và nói: “Cảm ơn” Trịnh Như cười vuốt tóc cậu: “Không cần cám ơn.”

**

“Có thể dùng nó làm vũ khí cầm tay không?” Lâm Tư nhìn cái thùng hình cầu khổng lồ có đường kính 20

mét trước mặt, cau mày “Có chút trở ngại cho thính giác của tôi sao? Ông muốn muốn biến cái tàu vũ

trụ này thành tàu chở vũ khí à?”

Ông Lambert ở khu đầu tiên lương tâm cắn rứt: “Đây không phải chỉ là một trò đùa…”

Khu đầu tiên thật sự đang nghiên cứu vũ khí chống vật chất, thực sự tạo ra một thùng chứa hoàn hảo

để lưu trữ phản vật chất.

Họ đã sử dụng nhiều loại kim loại đặc biệt khác nhau để tổng hợp nên lớp vỏ bên ngoài của chiếc

bình chứa này.

Các trường lực và bộ tạo trường điện từ khác nhau cũng được đặt ở dưới cùng của vật chứa. Các

trường này tương tác để giam giữ phản vật chất một cách chắc chắn ở thuyệt chứa.

Nói một cách hợp lý, miễn là một thiết bị đẩy được thiết lập để đẩy những phản vật chất này ra, thì

nó là một vũ khí hoàn hảo và mạnh mẽ.

Nhưng cũng có câu hỏi “làm thế nào để bật nó lên?”

Cách đầu tiên là mở hộp chứa và đẩy chất chống vật chất ra ngoài.

Sau đó, trước khi thấy tác dụng của vũ khí đó con tàu này sẽ bị tiêu hủy trước.

Cách thứ hai là bật quả bóng ra và mở nó khi nó đến vị trí mục tiêu.

Nhưng với lượng tài nguyên hiện tại, việc chế tạo thùng chứa thứ hai thực sự là không thể, có rất

nhiều nguyên liệu trước đây được tìm thấy một cách

tình cờ trong vũ trụ bao la, hơn nữa—

“Khối lượng riêng của vật liệu (container) này quá lớn. Dù chỉ có đường kính 20 mét nhưng nó nặng

hàng trăm tấn” lương tâm của ông Lambert tiếp tục cắn rứt.

“À” Lâm Tư nói “Mấy người còn chưa phá nát sàn nhà mà, rất tuyệt vời.” “Bởi vì nó quá nặng, tầm bắn

sẽ không xa lắm. Chúng tôi chưa tiến hành thí nghiệm, chúng tôi không biết sức mạnh của nó như thế

nào và liệu nó có ảnh hưởng đến tàu vũ trụ hay không.”

Nói cách khác, ngay cả khi vật chứa được đẩy ra, tàu vũ trụ có thể bị tiêu diệt do hậu quả của vũ

khí.

Lâm Tư: “Vì vậy ông đã sử dụng hết tài nguyên của chúng tôi và chế tạo một vũ khí tự sát một lần?”

“Vì thế mới bảo cậu đánh giá xem liệu chúng tôi có thể tách nó thành vũ khí mang một lần có

sức mạnh có thể điều khiển được không.” Ông Lambert vò đầu bứt tóc “Người bình

thường không thể, ngay cả khi vật chứa nó nhỏ hơn cũng không lấy được, chỉ có cơ

giáp của các cậu mới được.”

Cuộc thảo luận dài bắt đầu.

Các trường điện từ và trường lực đều cần phải được cấu hình lại trong một phạm vi vật lý rất

nhỏ, những khó khăn kỹ thuật khiến mọi người tuyệt vọng.



Đường Ninh đã hóa các giả định khác nhau của họ và đánh giá khả năng hoạt động của chúng.

Không thể di chuyển quá nhiều, sẽ bị Nguyên soái với phu nhân phát hiện- rất nhiều tài nguyên quý

giá bị đập phá, nó sẽ trở thành vũ khí tự sát … một tai nạn nghiên cứu khoa học xảy ra.

Nếu tháo được ra để binh khí có thể mang trêи cơ giáp thì là chuyện tốt, nhưng ẩn chứa nguy hiểm,

uy lực của cơ giáp sẽ tăng lên theo cấp số nhân- nguyên soái nhất định sẽ sợ Cơ giáp hơn.

Lâm Tư bận rộn cả ngày.

Cuối cùng khi nghỉ ngơi, vòng tay truyền thông kêu meo meo. Đây là âm báo tin nhắn của Lăng Nhất.

“Hôm nay em học vật lý, chơi một vài trò chơi với thượng tá và Svena, chơi với Tô Đinh một lúc,

cũng nhận được quà sinh nhật của Trịnh Như. Tí anh về em sẽ cho anh xem.”

—— Những lúc đứa nhỏ không ở bên cạnh anh, nó sẽ ngoan ngoãn báo cáo những gì đã làm ngày hôm nay.

Lâm Tư mỉm cười và đáp lại cậu: “Tôi sẽ quay lại ngay” Lăng Nhất nói với anh ta: “Em sẽ đến b79

ngắm các vì sao.” Lâm Tư: “Ừ.”

**

Lăng Nhất khoanh chân ngồi trêи bục trong suốt, mái tóc đen mềm mại xoã trêи vai.

Cậu nhìn tinh vân và các vì sao trong biển sao một lúc, rồi lại lấy bức ảnh ra.

Đây là tất cả những người cậu quen biết trước đây, cũng như tất cả những người thân.

Nhưng … chỉ có Tô Đinh là còn sống trêи thế giới này.

Cậu sững sờ nhìn những người đó, cuối cùng lại nhìn bóng dáng của ba mẹ mình.

Trước kia bọn họ đều tồn tại, nhưng hiện tại đã biến mất, biến mất ở đầu kia biển sao mênh ʍôиɠ.

Liệu họ có nhìn mình trong khoảng không?

Đột nhiên, Lăng Nhất có chút bối rối, vươn tay về phía biển sao xa xôi, tựa hồ có thể chạm vào nó.

Sau khi nhìn một lúc lâu, cậu cất bức ảnh đi.

Nhưng, cậu nhìn thấy mặt sau phông nền trắng của bức ảnh — có một dòng ký tự, phông chữ quen thuộc,

đẹp và cao.

Nó dường như là một bài thơ.

“Đối mặt với tình yêu vĩnh viễn của tất cả chúng ta là một cuộc chia ly không dứt.”

Một nét u sầu và buồn bã vướng vào dòng chữ này. Lăng Nhất đang đọc bài thơ này thì Lâm Tư đến.

“Lâm Tư” cậu đọc bài thơ, câu văn gồm một vài từ có nhịp điệu đẹp đẽ: “Điều này có nghĩa là gì?”

“Hả?” Lâm Tư đến bên cạnh cậu.

“Tại sao cô ấy lại nói tình yêu là một cuộc chia ly không dứt?” Lăng Nhất nhìn dòng chữ.

“Tôi không hiểu văn học.” Lâm Tư nói. Lăng Nhất bĩu môi.

Lâm Tư nhìn cậu bối rối tò mò, sau khi nghĩ một chút, anh giải thích điều này theo cách anh hiểu.

“Có thể là như vậy.” Anh ngồi xuống ghế phụ, Lăng Nhất ngẩng mặt lên nhìn anh.

Lâm Tư suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Em có biết định luật thứ hai của nhiệt động lực học

không?”

Lăng Nhất gật đầu một cái: “Tăng Entropy?”

“Ừ” Lâm Tư nói “Entropy là mức độ nhầm lẫn của một vật thể. Trong quá trình tự nhiên, entropy sẽ

chỉ tăng chứ không giảm.”

Lăng Nhất gật đầu.

“Thủy tinh sẽ bị vỡ, siêu tân tinh sẽ nổ, các ngôi sao sẽ tắt, hố đen sẽ bốc hơi, tất cả đều tăng

entropi, đó là quá trình vĩnh cửu duy nhất trong vũ trụ. Thủy tinh bị vỡ sẽ không phục hồi, các

ngôi sao bị dập tắt sẽ không sáng trở lại. Bởi vì sự gia tăng entropi là không thể đảo ngược, thời

gian sẽ không bao giờ quay ngược lại, người chết sẽ không sống lại và những thứ đã mất sẽ không

quay trở lại. Đây là quy luật vật lý, vì vậy một số người nghĩ rằng quy luật tăng entropi là

là định nghĩa cai trị vũ trụ, là định lý duy nhất không bị định nghĩa sai lệch.”

Lăng Nhất chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?”

“Cho bên chết luôn nhiều hơn sinh ra. Ở cấp độ vũ trụ, không có sự trao đổi chất và động thái cân

bằng. Mỗi ngày, số ngôi sao bị diệt vong nhiều hơn số ngôi sao được sinh ra. Cuối cùng, sẽ có ngày

không còn gì còn gì bị hủy diệt, Entropy sẽ đạt cực đại, nó sẽ chết vĩnh viễn ở trạng

thái cân bằng nhiệt.”

“Đây là cái chết do nhiệt, cái chết của vũ trụ,” Lâm Tư nhẹ nhàng nói, “Vận mệnh cuối cùng được chỉ

ra bởi định luật thứ hai của nhiệt động lực học” Lăng Nhất nhìn dòng thơ, trong lòng có chút giật

mình: “Vậy chị cô ấy cho rằng tất cả những người yêu nhau sẽ có ngày phải chia ly?”

Lâm Tư xem bức ảnh và lật nó lại.

Lăng Tĩnh, người đã không còn sống, trong bức mỉm cười rực rỡ, chiếc mũ kim cương lấp lánh dưới ánh

đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.