Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 42-43: Đông chí




Đêm về, ta vẫn mải miên man suy nghĩ, lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ. Hôm sau thức dậy cũng lại là lúc nắng vàng đã soi rọi. Ra cửa thì phát hiện Cao Yển và những người khác rời đi rồi, chẳng biết do ta ngủ sâu quá hay sao, mà lúc đi họ không hề đánh thức ta dậy.

Cao Yển an tâm thế ư? Không sợ ta chạy trốn sao?

Ý nghĩ ấy vừa bật ra trong đầu là ta đã nhanh chóng gạt phăng đi, bởi vì bấy giờ lại xuất hiện thêm một tên thị vệ cứ kè kè đằng sau lưng, với một nhiệm vụ hết sức cao cả - bảo vệ ta.

Những ngày tiếp theo quả thực muốn biến con người ta thành “cá mặn*”, ngày nào cũng có người nấu cơm, giặt quần áo, ta muốn đi đâu thì đi đó, với điều kiện tiên quyết là chỉ cần không rời khỏi Xuyên Tây. Ngoại trừ yêu cầu của Cao Yển - mỗi ngày viết cho y một bức thư “Báo cáo cuộc sống hằng ngày” - thì những lúc khác ta đều thảnh thơi chả có việc gì làm.

(*Cá mặn: Chỉ người lười biếng, không có chí tiến thủ)

Thỉnh thoảng Phó Văn Thành sẽ đến thăm, hỏi ta có thiếu thứ gì không, đúng là thân thiết như ông chú nhà bên, không có vẻ gì là tự cao tự đại.

Dần dần, từ trạng thái thận trọng hết sức, ta chuyển sang thoải mái làm những điều mình muốn. Vì vậy, Phó Văn Thành có thể nói là người dễ ở chung nhất trong số những người ta từng gặp ở nơi này.

Chuyện trò thành quen, ta mới biết hóa ra hồi còn trẻ ông ấy đã quen biết Lệ tần - mẹ của Cao Yển, khi đó ông ấy là một tiểu thị vệ, Lý Mậu Sơn và Lệ tần hãy còn là nô tài trong cung hoàng hậu. Tính tình ba người hợp nhau, chốn cung cấm khó tìm được đồng minh, cũng từng hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau.

Hiện giờ Phó Văn Thành đã là cha của bốn đứa trẻ ba trai một gái, tính ra cũng là người giỏi nhất trong cả ba. Tuy đã nhiều năm trôi qua, ba người họ sớm đã có đích đến của mình, nhưng tình thân ngày xưa thì chưa bao giờ phai nhạt. Khó trách thái độ của Cao Yển với ông ấy lại tốt như vậy. Đã hết gần một tháng mà Cao Yển vẫn chưa tới đón, ta cũng không quá sốt ruột, mà còn mong sao cả đời này y đừng tới nữa, bởi vì ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Có điều, ta phát hiện hình như mình thuộc kiểu người mang “thể chất” thu hút rắc rối, bất kể là trốn tận nơi đâu cũng vẫn cứ gặp phải đủ mọi loại chuyện.

Một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, ta lên phố đi mua giấy và mực. Lúc ngang qua một quán ăn, bất thình lình có bóng người bổ nhào ra bên ngoài, chính xác hơn là bị người ta đá ra, vừa khéo ngã sõng soài dưới chân ta.

Sau đấy chợt nghe người của quán hùng hùng hổ hổ quát: “Không có tiền còn dám vác mặt đến uống rượu, tưởng vào chỗ đây muốn làm gì thì làm hả?”

Nói xong, mấy tên bồi bàn xông tới vây người kia vào trong bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay, dạy bảo cho tên uống rượu Bá Vương này một trận nên hồn.

Chuyện này thì cũng thường thôi, người của quán tự có chừng mực, sẽ không đánh chết hắn ta. Đang định tránh đi thì bỗng xuyên qua khe hở giữa vòng người, ta trông thấy một gương mặt quen thuộc.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa.” Ta chen vào đám người, nói, “Anh ta thiếu các người bao nhiêu tiền, tôi trả cho.”

Nhắc đến tiền, người của quán rượu tức thì thôi không ẩu đả nữa, miệng hằn học cảnh cáo mấy câu mới bỏ qua.

Ta vội vàng xoay người ngồi xổm xuống, nhìn con người đang quỳ rạp dưới đất với vẻ chán chường, sa sút cùng cực kia, bảo: “Tô tiên sinh, sao ngài lại ra nông nỗi này?”

Nghe thấy giọng ta, người nọ khẽ cử động, nhướng mi nhìn về phía ta. Gương mặt râu ria xồm xoàm ấy chính là Tô Tử Thuần. Mấy tháng không gặp, nom hắn ta gầy sọp hẳn đi, dáng vẻ chật vật tiều tụy, so sánh với Tô Tử Thuần bướng bỉnh bất tuân ngày xưa, quả như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhận ra ta, Tô Tử Thuần trợn mắt. Ta lịch sự mỉm cười đáp lại, bỗng nhiên hai con mắt hắn ta mở trừng trừng, cả người tự dưng co rụt lại nhích sang bên cạnh, la: “Cô là người hay là ma?”

Ta nhìn bộ quần áo sạch sẽ của mình, rồi nhìn qua Tô Tử Thuần nhếch nhác không chịu nổi, hoang mang hỏi han: “Sao tôi lại giống ma chứ?”

Rõ ràng hắn ta giống hơn cơ mà.

Dường như Tô Tử Thuần chưa tỉnh rượu, hắn ta ra sức lắc đầu, sau đó duỗi tay nắm lấy cổ tay ta. Ta ngăn lại thị vệ đứng bên muốn tiến lên, để mặc hắn ta nắm, hắn ta là đại phu, dù chưa tỉnh rượu nhưng vẫn có khả năng bắt mạch cho ta. Ngay sau đó đôi con ngươi hắn ta đảo nhẹ, ngả người ngất lịm đi.

Ta chỉ đành nhờ thị vệ đi cùng đưa hắn ta đến y quán. Lúc đụng vào người Tô Tử Thuần, ta nhận ra hắn ta không phải chỉ gầy một chút, mà cơ hồ đã gầy tới mức trơ cả xương. Rốt cuộc hắn ta đã gặp chuyện gì? Sao cứ như là thay đổi thành một người khác?

Có vẻ đã lâu rồi chẳng có nổi một giấc yên bình, Tô Tử Thuần nằm mãi không chịu tỉnh. Ta định bụng quay về trước, bất luận hắn ta trải qua khó khăn ghê gớm cỡ nào đi chăng nữa, dựa vào giao tình của chúng ta, ta đưa hắn tới y quán là đã hết lòng giúp đỡ rồi.

Tờ mờ sáng hôm sau, tên gác cổng báo có người tìm ta. Vừa bước ra cửa, đập vào mắt là Tô Tử Thuần người ngợm bẩn thỉu, tóc tai rối bù, chắc hắn ta đã rửa mặt, ít nhất thì nom gương mặt sạch sẽ hơn nhiều.

Tuy khó hiểu nhưng ta vẫn mời hắn ta vào. Tinh thần Tô Tử Thuần hơi bồn chồn thấp thỏm, mới đặt chân tới sảnh chính đã nhịn không được mở miệng hỏi ta: “Sao cô lại ở đây?”

Chưa kịp hỏi vấn đề này thì hắn ta đã giành hỏi trước mất rồi, ta cũng không để ý lắm, bèn trả lời kiểu lập lờ nước đôi: “Chủ nhân nhà tôi có việc, bảo tôi tạm ở lại đây.”

“Nhưng tên tiểu Yến vương kia bảo cô chết rồi.” Tô Tử Thuần nói giọng “lời chưa kinh hồn, chết chưa yên”.

Hồ Nguyên Ly này, tại ta ra đi không lời từ biệt nên rủa ta chết luôn sao?

Ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Chắc là tiểu Yến vương có hiểu lầm gì đó.”

Lời vừa dứt khỏi miệng, ta thấy nét thê lương bao trùm lên đôi mắt Tô Tử Thuần, môi hắn ta mấp máy, hồi lâu mới thốt được một câu: “Không phải ngài ấy hiểu lầm, chỉ là không muốn giúp ta thôi.”

“Giúp ngài cái gì?” Ta nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo.

Nhất thời mắt Tô Tử Thuần đỏ lên, miệng hé mở, cả buổi trời không nói nổi nửa chữ, dường như chuyện hắn ta muốn nói là một chuyện cực kỳ khó trình bày.

“Sư huynh ta bị oan.”

Tiếng nói vang vọng trong căn phòng khách, phút chốc ta không biết nên kinh ngạc vì “sư huynh” hay “bị oan” mà Tô Tử Thuần nói.

Sau một hồi im lìm quái dị, ta cất giọng: “Vương Trác đã nhận tội, việc này do hoàng thượng đích thân hạ chỉ, nói thêm cũng vô ích.”

Nhưng lời của ta chẳng hề xua tan được suy nghĩ đó của Tô Tử Thuần, hắn ta vẫn rất kiên trì: “Hôm ấy ở phòng giam, sau khi cô đi ta có hỏi Vương Trác, chính miệng sư huynh nói là lỗi của huynh ấy, và huynh ấy không thấy hối hận.”

Tô Tử Thuần trầm mặc một chốc, đầu cúi thấp như con gà trống bị bẻ gãy cổ, mất đi hết sức sống. Vì sự xuất hiện của hắn ta, làm ta lần nữa nhớ về những hồi ức không vui vẻ gì cho cam, những hồi ức ta đã từng vì nó mà cố bằng mọi cách, nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực buông tay. Thế nên ta không khách sáo nữa, chuẩn bị lên tiếng đuổi người.

Dường như Tô Tử Thuần chả hề nhận ra ý muốn tiễn khách của ta, cúi đầu lẩm bẩm: “Sư huynh không hối lộ, đồ châu quan Dự Châu tặng cho huynh ấy tất cả đều là chút đặc sản quê nhà không đáng bao tiền, chỉ là yểm hộ mà thôi. Còn huynh ấy lại mang theo một số tiền lớn chạy về Dự Châu, vì cha mẹ huynh ấy nằm trong tay châu quan, vì huynh ấy là người được châu quan dốc hết sức nâng đỡ.”

Ta sửng sốt, đứng chết sững tại chỗ.

Tô Tử Thuần không nhìn ta, tiếp tục rầm rì: “Châu quan Dự Châu bỏ mặc dân chúng, sau khi sư huynh được tiến cử, lần nào cũng phải chia một phần tiền cho châu quan, phần còn thừa thì giấu châu quan, nặc danh sai người quyên góp cho quê nhà. Tiền cho hết rồi, nên lúc xét nhà, trong phủ huynh ấy mới nghèo xác nghèo xơ, không phải vì sư huynh tiêu sạch sành sanh như đã nói, mà là bởi huynh ấy chưa bao giờ giữ được của cải của mình trong tay.”

Lòng nặng nề, đột nhiên ta không muốn nghe nữa, nói giọng cương quyết: “Ông ta làm việc thiện thì sao chứ, chung quy dịch bệnh cũng là do ông ta dựng lên.”

“Không.” Chợt Tô Tử Thuần ngẩng phắt đầu, đôi mắt rực lên một cách đáng sợ, “Cô vẫn không hiểu lời ta, ta nói là, sư huynh… không làm chuyện gì cả.”

Nhịp tim của ta đột ngột tăng nhanh, ta nghe thấy giọng nói căng thẳng không khống chế được của mình: “Thế là ý gì?”

“Ta nghe nói khi dịch bệnh diễn ra, chỗ sư huynh có mấy tiểu y quan nhiễm bệnh mà chết. Tiểu y quan bên cạnh thái y gần như trở thành cánh tay trái bờ vai phải cho huynh ấy, tất cả mọi việc vặt đều do một tay tiểu y quan đó xử lý. Tuy nhiên, trước đó một thời gian ta điều tra, thì phát hiện nhà tiểu y quan kia bỗng dưng chuyển đi, chẳng tìm thấy tung tích.” Tô Tử Thuần nói, cặp mắt sáng như đuốc.

Bàn tay ta run nhè nhẹ, im lặng hồi lâu, ta vẫn nói: “Vậy cũng không thể chứng minh Vương Trác vô tội.”

Khuôn mặt Tô Tử Thuần không có vẻ gì là do dự: “Sư huynh hành nghề mấy chục năm, trong đám huynh đệ chúng ta thì huynh ấy có y thuật tốt nhất, nếu châu quan thực sự vô tình đưa món quà có lẫn thứ gì khác, huynh ấy không thể không nhận ra. Chẳng qua từ trước đến nay sư huynh không có tính phòng bị, tiểu y quan theo huynh ấy nhiều năm, nếu gạt huynh ấy lén lút làm gì cũng không phải việc khó.”

Ta nhìn Tô Tử Thuần chăm chăm, hỏi: “Sao trước kia chẳng nghe ngài nói như vậy?”

Câu hỏi của ta như đâm vào vết thương của Tô Tử Thuần, phút chốc mặt hắn ta trở nên trắng bệch, viền mắt đỏ lòm khủng khiếp. Mà giọng nói thì đang run run: “Ta cũng hy vọng có thể biết sớm một chút, ta cũng tự hỏi tại sao mình lại không biết sớm hơn, cứ phải để tới khi mọi chuyện đã xảy ra mới biết được…”

Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một người đàn ông thân cao bảy thước chìm trong cảm giác suy sụp thế này, Tô Tử Thuần cố mở to mắt, như thể sợ nháy mắt cái là sẽ có thứ gì đó chẳng kiểm soát nổi mà tuôn trào ra.

“Sư huynh cam chịu gánh tội thay cha mẹ bị kẻ khác quản chế của mình, ngoài ra, còn cả… ta.”

“Ngài làm sao?” Ta bất giác hỏi lại.

Hai tay Tô Tử Thần bó chặt đầu gối, rồi khó khăn mở lời: “Ta giết sư phụ mình.”

Trong đầu như có luồng sấm sét đùng đùng rền vang, làm hai mắt ta hoa lên không cách nào nhìn rõ: “Ý của ngài là gì?”

“Hồi còn trẻ ta ham chơi, hành xử hấp tấp dùng sai liều lượng thuốc, lúc đó sư phụ cũng lơ là không kiểm tra, nên mới gây ra họa lớn. Sư huynh biết ta và sư phụ tình như cha con, khi ấy ta lại đang độ trẻ tuổi sung sức, huynh ấy sợ ta tự trách quá không gượng dậy nổi, thế rồi vẫn cứ giấu giếm mọi chuyện.”

“Bí mật này kéo dài tận mười mấy năm. Cuối cùng, thậm chí để tránh ta sẽ khó sống vì huynh ấy, nên huynh ấy không cho phép ta dính vào chuyện thị phi, lại còn dối gạt nhận hết mọi tội lỗi.” Có mấy câu thôi mà như đã hao hết sức lực của Tô Tử Thuần, nói xong gương mặt hắn ta đã chuyển màu xám trắng.

Ta cảm giác tai mình ù đi, mất một lúc lâu mới gắng gượng ổn định tâm trạng, cắn răng nói: “Đó là tại ngài áy náy với sư huynh ngài, vậy cũng không rửa sạch mọi dính dáng của ông ta với dịch bệnh đâu.”

Tô Tử Thuần nhìn ta không chớp mắt: “Cách đây ít lâu, ta mới biết được chuyện cũ năm xưa từ một người sư huynh khác xa cách đã nhiều năm. Vương Trác từng muốn lấy lòng châu quan Dự Châu, lại bất cẩn để lộ tất tần tật trước mặt châu quan. Ta vốn tưởng sư huynh ham phú quý vinh hoa mới làm như vậy, nhưng hiện giờ xem ra rõ ràng châu quan đã biết sự thật cái chết của sư phụ, nên mới lợi dụng điều đó để uy hiếp, ép sư huynh cống hết tiền của cho gã ta.”

“Tính sư huynh quá tốt, luôn nhường nhịn bao dung với đám người thích cố tình gây sự khắp chốn như bọn ta, nhiều lúc bọn ta rửng mỡ đổ oan cho huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn chẳng bao giờ nhắc lấy một chữ. Huynh ấy biết sư phụ và ta như cha con với nhau, biết tính ta trời sinh nghênh ngang ngạo mạn không gánh nổi tội lỡ hại sư phụ, rồi huynh ấy tự cho cách làm của mình là vẹn toàn đôi bên, cha mẹ cũng không lo mà nhận tội gây ra dịch bệnh, nhận luôn cả tội giết thầy để ta không phải đeo trên lưng nỗi dằn vặt hổ thẹn, cắn răng một mình lấp kín hết tất cả bí mật.”

Ở một góc tối tăm trong lòng, như có thứ gì đó chậm rãi mọc rễ nảy mầm. Ta hoảng hốt nhớ lại vẻ mặt thản nhiên khi nói ra câu “không thẹn với lương tâm” của Vương Trác, trái tim như bị bàn tay vô hình siết thật chặt.

Ta cứ nghĩ rằng trong cơn dịch bệnh này, kẻ đồng lõa đã nhận một cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng ngờ đâu giờ Tô Tử Thuần lại nói với ta, người phải chết không phải đồng lõa, mà có thể đó chỉ là một người vô tội.

“Ta từng đi tìm tiểu Yến vương, nhưng chưa nói được mấy câu ngài ấy đã đuổi ta đi. Lúc ta hỏi tới ngươi, sắc mặt ngài ấy vô cùng khó coi, nói ngươi đi rồi, vì vậy ta mới hiểu lầm. Thực sự không còn cách nào đối mặt với một “mình” tỉnh táo như thế, ta bèn buông thả bản thân, ngập ngụa trong bóng tối và suy sụp.” Tô Tử Thuần ổn định cảm xúc, cặp mắt sáng quắc nhìn vào ta: “Lần nữa gặp lại cô nương, ta mới dần có hy vọng, cô từng nói con người phải tự gánh vác hậu quả cho sự lựa chọn của mình, sư huynh của ta hiền lành lương thiện, có phải không nên nhận lấy kết cục thế này không?”

Ta vô thức né tránh ánh mắt của Tô Tử Thuần, nói giọng cứng ngắc: “Chuyện ngài nói đều là suy đoán của ngài, Vương Trác đã thú nhận đền tội rồi, chỉ dựa vào lời nói của ngài, sao có thể dễ dàng phản cung được?”

“Đúng vậy, ta không có gì cả, nhưng ta chính là nhân chứng lớn nhất. Ta là đại phu duy nhất biết trong thành Dự Châu tồn tại bệnh truyền nhiễm có triệu chứng lên cơn sốt, cũng là kẻ thù đối địch duy nhất với sư huynh trong miệng mọi người. Hơn mười năm qua, ban đầu ta bị thù hận che mắt chẳng phân rõ đúng sai, giờ đây ta mới chính thức tỏ tường. Sư huynh bị oan, mặc dù không có căn cứ xác thực, nhưng chẳng lẽ điểm đáng ngờ ấy không đáng giá để tiếp tục điều tra sao?”

Ánh mắt Tô Tử Thuần hiện lên nét cầu xin, ngây thơ mà khẩn thiết, chắn hẳn hắn ta cũng hết cách, chẳng thế thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh lưu lạc khắp chốn như vậy, uống say tới nỗi chả biết mình bị người đuổi đánh.

Nhất thời ta không biết nên nói gì, không thể nói rằng không ai để ý điểm đáng ngờ đó, và cũng không ai tin tưởng lời của một đại phu vô danh nguy khốn được. Ta biết trong lòng Tô Tử Thuần nhất định cũng hiểu, là hắn ta không còn cách nào, chỉ có thể bắt lấy cọng rơm yếu ớt chẳng cứu nổi ai là ta.

Cuối cùng ta đành bảo hắn ta tạm thời cứ tìm một chỗ ở lại Xuyên Tây, rồi ta sẽ nghĩ biện pháp. Kỳ thực chúng ta đều rất rõ một điều, niềm hy vọng này xa vời tới nỗi gần như là bằng không.

Sự kiện lúc trước có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng vẫn bị xem nhẹ. Giờ đây chỉ theo lời nói từ một phía, ai sẽ sẵn sàng bỏ công sức điều tra? Dù là thái tử Cao Giới, e là cũng sẽ không đặt quá nhiều tâm huyết, suy cho cùng, hiện tại triều đình mới là chiến trường của hắn.

Chúng ta từng vắt hết óc điều tra chân tướng, cuối cùng lại đẩy người vô tội lên đỉnh của tội lỗi, quả thực khiến ta trằn trọc trắng đêm. Ta lấy giấy mực ra, ngần ngừ một hồi lâu vẫn chưa hạ bút. Cao Yển từng nói, chuyện dịch bệnh, không liên quan tới Cao Hoằng Lãng, ta phải nói thế nào với y đây? Hoặc là, ta có thể nói với y không? Lưỡng lự mấy ngày, sau cùng ta quyết định viết cho Cao Yển một phong thư, tự thuật lại đơn giản việc Tô Tử Thuần đề cập.

Rất nhiều lần Tô Tử Thuần tới hỏi tiến độ của việc, mỗi lần như vậy ta chỉ biết nói mình đang cố gắng. Ta thấy rõ hy vọng trong mắt hắn ta đã vơi đi từng chút. Có lẽ hắn ta cũng biết, nhưng vẫn kiên trì ngày ngày hỏi thăm, như thể toàn bộ hy vọng sống giờ đây của Tô Tử Thuần đều đã dồn hết vào nỗi ngóng đợi một câu trả lời thuyết phục từ ta.

Hoa cách tang sắp hết kỳ nở, mà ta vẫn chưa nhận được hồi âm của Cao Yển. Vì không thể ngồi yên một chỗ chẳng đoái hoài tới nỗi oan khuất kia, ta bèn trốn khỏi ruộng hoa cách tang. Mấy đêm trăn trở thao thức, thậm chí ta đã nghĩ, hay là… về hoàng thành xem sao? Một khi ý nghĩ ấy hình thành trong đầu, nó sẽ càng lúc càng bành trướng, đến cả vẻ tươi đẹp lộng lẫy của ruộng hoa trước mắt cũng phai mờ đi chút ít.

Ở trong ruộng hoa đợi tới khi mặt trời xuống núi, ta mới đứng dậy chuẩn bị về phủ. Vừa quay đầu, một dáng hình đỏ rực nổi bần bật giữa đám hoa ngũ sắc đã lọt ngay vào mắt.

Hồ Nguyên Ly gầy đi rồi, khóe mắt luôn nhếch cao mang vẻ cà lơ phất phơ bấy giờ đã sụp xuống. Dù ta không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy hắn, tâm trạng u ám mấy ngày nay bỗng nhiên thoải mái hẳn lên, chắc là bởi vì chúng ta từng cùng nhau cố gắng làm cùng một việc chăng.

Hồ Nguyên Ly vẫn đứng bất động nhìn ta, nhìn đến mức lông trên người ta dựng đứng hết cả, tên thị vệ luôn đi theo ta từ đằng xa giờ đã biến mất tăm, chả biết có phải Hồ Nguyên Ly lại giở trò đuổi đi rồi hay không nữa.

Không chịu nổi bầu không khí kỳ quặc này, ta gắng gượng nhếch miệng nở một nụ cười, trong giọng nói bất giác thêm chút ân cần, hỏi: “Sao vương gia cũng ở đây thế ạ?”

Nghe ta nói, bấy giờ Hồ Nguyên Ly mới nhúc nhích, hắn chẳng nói một lời nâng bước đi về phía ta. Khí thế hùng hổ khiến ta phải lùi ra sau nửa bước, nhưng chỉ ngay sau đó đã bị kéo giật vào lồng ngực hắn, động tác của hắn vô cùng nhanh, sức cũng rất lớn, hoàn toàn không cho ta thời gian để phản ứng.

Bàn tay đặt sau gáy ta đang run nhè nhẹ, tạo cho ta cảm giác rằng hắn muốn bóp cổ ta tới chết. Định đẩy hắn ra, nhưng vừa động đậy, Hồ Nguyên Ly lại càng ghìm chặt hơn, tới nỗi xương cốt trong người ta buốt lên từng cơn.

“Ngươi đúng là dễ tìm quá đấy!” Sau một lúc, từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Hồ Nguyên Ly.

“Vương gia, có chuyện gì từ từ nói…” Ta cứng đơ người thì thào.

Nghe vậy, rốt cuộc Hồ Nguyên Ly cũng chậm rãi thả lỏng, có điều vẫn chưa buông bàn tay đang nắm cánh tay ta ra, dường như là sợ ta chạy trốn: “Lão Ngũ đúng là tính toán giỏi lắm, ngươi cũng thế nốt, trốn ở đây coi bộ cũng thoải mái quá nhỉ, không thèm nói với ta một câu, báo hại ta suýt nữa đã lật tung cả đất hoàng thành lên.”

Ta lúng ta lúng túng giải thích: “Ngũ gia sợ nô tỳ lại lo chuyện bao đồng, nên mới đưa nô tỳ đi hơi xa.”

Hồ Nguyên Ly không nói, như không tin lời ta. Lúc này ta mới phản ứng lại từ nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy hắn, sực nhớ ra Tô Tử Thuần gặp mấy ngày hôm trước, thế là cất tiếng hỏi theo bản năng: “Vương gia tới đây là vì Tô Tử Thuần sao?”

Bàn tay nắm cánh tay ta siết vào, cơ hồ hai hàm răng của Hồ Nguyên Ly cọ ken két vào nhau: “Ngươi còn giả vờ giả vịt, rõ ràng ta tới là vì ngươi.”

Lời nói thẳng thắn khiến gương mặt luôn cố giữ bình tĩnh của ta hơi nóng lên. Đối diện với đôi đồng tử bắn lửa tung tóe của Hồ Nguyên Ly, ta cẩn thận hỏi: “Thế vương gia tới lúc nào?”

Vừa dứt lời, bỗng chốc ánh mắt Hồ Nguyên Ly nhìn ta trở nên rất lạ lùng, có chút gì đó bối rối, như thể bông tuyết rơi lạc vào trời mùa hè, hay giống như hương thơm bí ẩn của đóa hàn mai lặng lẽ bung mình nở trong ngày đông giá rét.

Giọng của hắn chưa bao giờ uể oải đến vậy: “Ta tới ruộng hoa này lâu rồi, vốn muốn coi khi nào thì ngươi có thể nhìn thấy ta, lại phát hiện ngươi chỉ mãi bước về phía trước, từ đầu chí cuối chẳng ngoảnh lại lấy một lần.”

Đột nhiên ta có hơi không nói nên lời, dường như Hồ Nguyên Ly cũng thấu được điều đó, hắn thở dài, buông tay ta ra nói: “Ta cứ cho rằng chuyện dịch bệnh chúng ta từng cùng nhau điều tra, thì thái độ của ngươi với ta sẽ khác biệt hơn. Giờ xem ra, sở dĩ ngươi lựa chọn nói với ta chuyện này, đơn giản chỉ là ngươi muốn điều tra, mà ta vừa khéo có thể điều tra thôi.”

Không biết vì sao, chỗ ngực tự dưng dâng lên cảm giác khó chịu. Nếu hắn đã chủ động nhắc, vậy thì ta đành tiếp lời: “Nô tỳ gặp lại Tô Tử Thuần, hắn nói chuyện của Vương Trác có điều mờ ám, những thứ chúng ta tra được không phải tất cả đều là thật, vương gia có biết việc đó không?”

“Ngươi có mỗi mấy lời này muốn nói với ta thôi sao?” Hồ Nguyên Ly hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của ta.

Bầu không khí quá mức quái dị, làm ta sinh ra ý muốn bỏ chạy.

Nhưng chẳng đợi ta đi, Hồ Nguyên Ly đã lần nữa mở miệng, giọng cứ như đứa trẻ bị bỏ rơi: “Đồ Mi, tim của ngươi rốt cuộc làm bằng gì thế?”

Một cơn gió lùa qua ruộng hoa, vô tình cuốn theo vô số cánh hoa mỏng manh bay múa giữa không trung, cảnh tượng đẹp đẽ, mỹ lệ muôn phần.

- -----

Trở lại chỗ ở, ta thấy Tô Tử Thuần vẫn đứng canh ngoài cửa, rõ ràng mới ngoài ba mươi, mà dáng của hắn ta đã còng như lão già bảy tám chục. Không nhận được tin tức mới gì từ ta, hắn ta lại rời đi với đôi mắt ngập tràn thất vọng. Đôi khi ta cũng rất tò mò, biết bao lần hy vọng rồi thất vọng tràn trề, tột cùng là điều gì đã chống đỡ cho hắn ta hết lần này đến lần khác như thế?

Sự xuất hiện của Hồ Nguyên Ly giúp ta hiểu ra, có một số việc không thể trốn tránh, như là dù ta đi tới Xuyên Tây, cũng vẫn gặp được Tô Tử Thuần. Cho nên, buổi tối ta ngồi viết “Tổng kết sinh hoạt hằng ngày” cho Cao Yển, đại ý chỉ có năm chữ - “Nô tỳ muốn về hoàng thành”.

Cuối thư ta còn nhắc cả Hồ Nguyên Ly, Cao Yển lần này hẳn không thể nhắm mắt làm ngơ thư của ta nữa.

Ngày hôm sau lại thấy Hồ Nguyên Ly, chẳng qua bấy giờ hắn đã cởi bỏ hết trạng thái sa sút tinh thần của hôm qua, như là đi đánh tiết gà, chẳng nói chẳng rằng đã xông thẳng vào chỗ của ta, ai đuổi cũng không chịu đi. Phó Văn Thành nghe tin xong thì chạy tới hỏi thăm ngay, nhưng Hồ Nguyên Ly vẫn tự làm theo ý mình, không buồn đặt ông ấy vào mắt.

Hiện giờ thế cục hoàng thành đương lúc gay go, là thời điểm Cao Giới cần người nhất, ấy vậy mà Hồ Nguyên Ly lại ở lì trong này chả thèm ngó ngàng gì tới, chẳng lẽ không sợ Cao Giới sinh mâu thuẫn với hắn sao?

Ta liên tục lấy chuyện đó ra nói bóng nói gió cho Hồ Nguyên Ly nghe, nhưng người hắn cứ như bôi keo chó vậy, ta đi tới đâu là hắn sẽ dính theo tới đấy. Hành vi trẻ con kiểu đấy làm người ta cực kỳ đau đầu, tuy nhiên cũng khiến nhịp sống yên ả đến buồn tẻ trước đây của ta náo nhiệt hơn được chút.

Hồi âm của Cao Yển tới rất nhanh, đi cùng với thư của y còn có mấy thị vệ, nói là đón ta trở về. Ngày tháng “nghỉ ngơi” của ta, bắt đầu từ lúc Tô Tử Thuần và Hồ Nguyên Ly liên tiếp xuất hiện, đã hoàn toàn chấm dứt.

Trước lúc đi ta tìm Tô Tử Thuần báo rằng ta phải về thành, ngày sau không thể ngày ngày gặp mặt nhau nữa, nhưng ta sẽ chuyển… thư từ và tin tức cho hắn ta, cũng hy vọng hắn ta đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Trông thân hình gầy gò mảnh dẻ của Tô Tử Thuần, khi chuẩn bị đi ta không nhịn được nói: “Trước khi vạch trần chân tướng, mong Tô tiên sinh hãy giữ gìn sức khỏe.”

“Chuyện của sư huynh còn chưa được phơi bày ra ánh sáng cho cả thiên hạ biết, ta tất sẽ không chết, bằng không dưới nơi chín suối, ta… chẳng còn mặt mũi nào để mà gặp huynh ấy.”

Ánh sáng lạ kỳ trong đôi mắt của Tô Tử Thuần làm đối phương không đành lòng nhìn nhiều thêm, chả hiểu sao lòng dạ ta lại thấy hơi sợ hãi, sợ nếu như chuyện Vương Trác chiêu cáo thiên hạ, thì không biết hắn ta sẽ sống sót thế nào.

Hồ Nguyên Ly ngồi trong phủ đợi, nhưng thực chất là người nhanh nhạy tin tức hơn bất kỳ ai. Biết ta phải về, xe ngựa còn chưa xuất phát hắn đã chen lên ngồi. Mấy phủ binh của Tần vương phủ, chung quy không phải ai cũng làm được đối thủ của “Tiểu Diêm Vương” mà người người vẫn truyền tai nhau.

Trên đường về, mồm miệng Hồ Nguyên Ly liến thoắng không ngừng, không có gì nói thì phải tìm bằng được cái để nói. Ta đi xe đã xâm xẩm mặt mày, giờ lại bị tra tấn lỗ tai nên càng bực bội.

Cuối cùng chịu không nổi, ta mở miệng cắt ngang lời hắn: “Có phải vương gia định mặc kệ chuyện của Vương Trác không?”

Hồ Nguyên Ly sửng sốt, trầm mặc một chốc.

Mấy ngày ở Xuyên Tây, chưa từng thấy hắn đi tìm Tô Tử Thuần. Hơn nữa mỗi lúc Tô Tử Thuần tới tìm, ta cũng không thấy tung tích hắn đâu.

“Ngươi muốn nhúng tay vào à?” Hồ Nguyên Ly hỏi ngược lại.

Ta cũng chả giấu giếm, nói: “Bằng không vương gia nghĩ tại sao nô tỳ đang ở Xuyên Tây yên ổn tự nhiên lại muốn quay về hoàng thành?”

Thấy ta thẳng thắn như thế, Hồ Nguyên Ly có chút ngập ngừng, cả buổi trời mới nói giọng mơ hồ: “Ta luôn rất thắc mắc, ngươi rõ ràng chỉ là một nha hoàn, nhưng sao lúc nào cũng trông như không sợ trời không sợ đất, coi bộ dũng khí còn bừng bừng hơn mấy người chúng ta đấy?”

“Chắc là ngươi dốt nên không biết sợ.” Ta thật thà đáp.

Ánh mắt Hồ Nguyên Ly Ly từ từ dịu đi, hỏi: “Ngươi có chứng cứ rồi?”

“Không có.” Ta trả lời vô cùng hùng hồn, “Ngoại trừ cả đống suy đoán thì Tô Tử Thuần không cung cấp được gì hết, bằng chứng của việc này chắc chắn phần lớn đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi, nên bảo đi tìm thì rất khó.”

Hồ Nguyên Ly im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu đã như vậy, cớ sao nhìn ngươi như thể nắm chắc thắng lợi thế kia?”

“Bởi vì vài ngày nay nô tỳ có nghĩ ra mấy cách khá là mạo hiểm, trong tay Tô Tử Thuần quả thực không có gì cả, nhưng…”

Ta hơi dừng, nhìn Hồ Nguyên Ly nói rành mạch từng bước: “Tô Tử Thuần chỉ tìm tới nô tỳ và ngài, cũng có nghĩa chỉ có hai người chúng ta biết hắn chẳng có gì trong tay, nói cách khác… những người khác không hề biết.”

“Ý ngươi là…”

Mắt Hồ Nguyên Ly chợt mở to, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, mặt ta không đổi sắc, gật gật đầu.

Nhất thời trong xe ngựa lặng ngắt như tờ, ánh mắt Hồ Nguyên Ly liên tục biến đổi.

“Đồ Mi, may mà ngươi là nữ tử.”

Lúc lâu sau Hồ Nguyên Ly mới thốt ra được một câu.

Ta vờ như không nghe thấy, nhìn gương mặt rạng rỡ sáng ngời của Hồ Nguyên Ly nói: “Vậy giờ vương gia có muốn nhúng tay vào chuyện này không?”

Hồ Nguyên Ly gật đầu cực kỳ trịnh trọng, ta thử hỏi lần nữa: “Lần này vương gia sẽ không chỉ để kẻ sau lưng tổn thất tí tiền bạc nữa chứ?”

Nét tàn nhẫn xẹt qua con ngươi Hồ Nguyên Ly, hắn cười lạnh: “Ta sẽ không dễ dàng thả quân bài trong tay ra đầu, cho dù có… mất luôn mạng, cũng phải lột da, không cho phép hắn ta có ngày trở mình.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.