Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 11




Sáng sớm hôm sau, mọi người đang tấp nập chuẩn bị cho buổi đi săn, trông bọn họ đều rất gấp gáp duy chỉ có Quan Đông Hàn là vẫn bình tĩnh.


Sau khi thay đồ xong liền cùng đoàn người đi săn rời khỏi, dẫn đầu là Thiết Uy Hổ và Lâm Kỳ Hưng.


Quan Đông Hàn đi theo sau Tứ Thánh Hiệp, hắn cảnh giác nhìn xung quanh vì con Hoàng Nguyệt Kỳ kia sẽ sớm xuất hiện.


Vậy mà không như những gì mà hắn đã nhớ, thấm thoắt nửa buổi đã trôi qua, trời cũng dần về chiều mà bọn họ vẫn không có tung tích gì về con thằn lằn lớn kia.


Trên đường bọn họ cũng có gặp qua rất nhiều nhân sĩ giang hồ, đa số bọn họ đều có chung một mục đích với Thiết Thương phái.


Tuy nói là lần này đi săn có cạnh tranh, nhưng nhân sĩ võ lâm vẫn còn e dè thế lực của Thiết Thương phái, một vài người đã bỏ cuộc trở về Vô Ưu thành.


Đoàn người quyết định tạm dừng chân bên một bờ suối ở trong rừng, nước suối chảy róc rách, không khí xung quanh mát mẻ dễ chịu.


Quan Đông Hàn ngồi trên một tảng đá nhỏ, hắn vốc nước bỏ trong cái túi da, uống một ít rồi đậy nắp lại.


Hắn nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng của Thiết Gia Yến, nhưng nàng không có đi theo, phụ thân nàng không muốn mang nàng đến nơi nguy hiểm cho nên ra lệnh Tam ma ma ở lại đưa nàng đi du ngoạn.


Trong lúc ngồi nhìn trời nhìn đất, một nhóm ba đến bốn người ngồi gần hắn la lên : "Có cái gì ở đằng kia."


Một đệ tử chỉ tay về hướng trước mặt hắn, Thiết Gia Long đi đến xem xét : "Có vẻ như đó là một con thú hoang."


Sau đó gã quay lại báo cáo với phụ thân, Thiết Uy Hổ gật đầu có vẻ như là đồng ý.


Thiết Gia Long dẫn theo ba bốn đệ tử nội môn : "Các ngươi theo ta qua đó kiểm tra, Đông Hàn ngươi cũng phải đi theo."


Quan Đông Hàn nhíu chặt mày nhìn Thiết Gia Long, hắn có dự cảm không lành khi trông thấy ánh mắt thoáng lóe tia sát khí kia.


Tuy vậy hắn vẫn phải nghe theo chỉ thị của Thiết Gia Long, cùng gã đi vào góc khuất của khu rừng.


Càng đến gần họ càng thấy rõ cái đuôi dài ngoằn đầy vẩy sắt, cuối đuôi là một cái móc câu hình trăng khuyết.


Bỗng nhiên con vật đó chạy đi, Thiết Gia Long gấp gáp hô lên : "Mau đuổi theo."


Lập tức đám đệ tử nội môn cùng với Quan Đông Hàn chạy ùa theo, càng chạy càng sâu.


Hàng cây cao to cùng vài bụi rậm liên tục lướt qua mặt hắn, chạy được một lúc lâu hắn mới phát hiện mọi người đều tản ra mất hút, chỉ còn một mình Quan Đông Hàn.


Quan Đông Hàn ngờ vực dừng chân lại, vừa nãy trông thấy cái đuôi kia hắn còn nghĩ đó là Hoàng Nguyệt Kỳ, thế nhưng hiện tại nhớ lại hình dạng của nó có chút không giống.


Hoàng Nguyệt Kỳ một thân màu vàng đất, cái đuôi hình trăng khuyết không kết vảy, đặc biệt khi nó xuất hiện sẽ phát ra tiếng giống như rắn.


Quả đúng như dự cảm của hắn, chuyện này không ổn tí nào, có người cố ý giả dạng Hoàng Nguyệt Kỳ muốn dụ bọn hắn.


Không phải, không phải muốn dụ bọn hắn mà chính là làm cái cớ để đưa hắn đến đây.


Thiết Gia Long chính là kẻ chủ mưu, hơn nữa hắn còn được chưởng môn chỉ điểm lập kế hoạch này.


"Phập" Một mũi tên lao thẳng đến cắm vào trên đất, Quan Đông Hàn ánh mắt sắc bén né tránh hàng loạt mũi tên bắn ra sau đó.


Thế nhưng dù cho hắn có nhanh nhạy cỡ nào, vẫn bị trúng tên ở tay trái, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra. Quan Đông Hàn nhịn đau rút mũi tên vứt sang một bên.


Từ tứ phía bốn tên đệ tử nội môn cầm thương nhảy ra vây hãm hắn. Mỗi một người đều ánh mắt hưng phấn, đầy ác ý nhằm vào hắn.


Thiết Gia Long tay cầm Thiết Long Thương đằng đằng sát khí đi đến.


Thiết Gia Long cười nhếch môi : "Quan Đông Hàn, còn không sớm diệt ngươi, thì Thiết Thương phái ta phải bị cả võ lâm sỉ vả vì lưu giữ thứ tà ma ngọai đạo như ngươi."


Quan Đông Hàn ánh mắt kiên nghị nói: "Không ngờ đại công tử của Thiết Thương phái lại hèn hạ như vậy."


"Ngươi dám mắng ta?"


Quan Đông Hàn khinh bỉ treo vầng trăng khuyết lên môi : "Mắng ngươi? Ta còn ngại làm bẩn miệng của mình."


"Được, xem ngươi còn mắng được bao lâu, giết! " Thiết Gia Long chìa mũi giáo sắc nhọn về phía hắn.


Lập tức bốn tên đệ tử nội môn xông lên như hổ săn mồi, những đường thương vụt nhanh vào người hắn.


Quan Đông Hàn tận lực né tránh, cước bộ linh hoạt nhanh chóng tạo nên lợi thế cho hắn, chẳng mấy chốc hắn đã chế ngự được một tên, tước đoạt đi cây giáo trong tay kẻ đó rồi đá một cước.


Quan Đông Hàn tiếp tục đỡ chiêu của ba tên còn lại, có được vũ khí trong tay hắn như hổ mọc thêm cánh, đánh vài đường thương liền hạ gục hết cả ba tên.


Thiết Gia Long tức giận mắng một câu rồi xông đến, cả hai giao chiến với nhau được gần một trăm chiêu.


Những đường sáng lóe lên mỗi lúc Quan Đông Hàn vung mũi thương, Thiết Gia Long khó khăn thoát được những đòn dứt khoát đó.


Thiết Gia Long lùi lại mấy bước, ngạc nhiên nói: " Là chiêu thức của môn phái ta? Ngươi cả gan làm trái lệnh phụ thân ta học lén võ công?"


"Phải, nếu ta không làm liều như vậy thì hôm nay đã vong mạng dưới mũi giáo của ngươi."


Thiết Gia Long đôi mắt đỏ ngầu, gã phát điên lên lao đến, bắt đầu đánh lung tung với Quan Đông Hàn thế nhưng gã dùng hết nội công của mình, xuất ra những đòn chí mạng.


Quan Đông Hàn mặc dù có biết võ nhưng nội công lại thua xa so với đại đệ tử Thiết Thương phái, chẳng mấy chốc hắn bị Thiết Gia Long đâm mấy nhát lên vai.


Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều, sức lực cũng dần cạn kiệt.


Lúc này ở gần đó, phía trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu như rắn, ánh mắt phát hoàng quang xuyên qua tần kẽ lá.


Hoàng Nguyệt Kỳ vậy mà lại xuất hiện vào lúc này? Nhưng vì sao ánh mắt thèm khát máu tươi đó lại nhằm vào Quan Đông Hàn?


Con thằn lằn khổng lồ bò ra, nó hướng cái đuôi hình trăng khuyết sắt nhọn về phía Quan Đông Hàn.


Thiết Gia Long từ nhỏ đã từng được dạy, Hoàng Nguyệt Kỳ một khi đã nhắm đuôi vào ai thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị nó giết.


Thiết Gia Long cười hả hê: "Xem ra không cần ta phải ra tay rồi."


Nói xong gã bỏ chạy trở về nơi nghỉ ngơi của bọn họ.


Quan Đông Hàn vết thương bắt đầu phát đau, sức lực lúc này chỉ còn đủ để bỏ chạy.


Tại sao mọi chuyện lại khác với kiếp trước như vậy? Những chuyện phát sinh ngoài dự đoán của hắn mỗi lúc một nhiều.


Chẳng lẽ lão thiên gia lại muốn hành hạ hắn tiếp? Không để hắn dễ dàng đạt được ý nguyện.


Quan Đông Hàn gần như ngã gục, nhưng hắn vẫn cứng rắn bỏ chạy trước sự truy đuổi của Hoàng Nguyệt Kỳ.


Nó lao đến như tên bắn, mỗi một bước chạy của nó là tiếng kêu phát ra càng dữ tợn hơn.


Quan Đông Hàn không màng đến xung quanh cứ cắm đầu mà chạy.


Ở phía trước hình như có tiếng người đang trò chuyện, Quan Đông Hàn nghĩ có lẽ đó là vài nhân sĩ hiệp nghĩa có thể giúp hắn, không nghĩ nhiều liền chạy về phía phát ra tiếng nói kia.


_______________________________________


Sử Diệp chống gậy thong thả đi dọc con đường mòn nhỏ trong rừng, lần này y phải đi xa như vậy là vì muốn bắt vài con thú kỳ lạ về để nghiên cứu thuốc.


Hôm trước ở ngoài chợ y nghe loáng thoáng có người nhắc đến Hoàng Nguyệt Kỳ, còn nghe được công dụng của máu Hoàng Nguyệt Kỳ có thể luyện ra được đan dược quý.


Mặc dù cũng muốn đi săn nó nhưng Sử Diệp biết lượng sức mình, công lực trong người cũng không phải thuộc dạng cao siêu gì. Cho nên mục đích lần này chỉ dừng ở vài con trùng hoặc độc vật nhỏ nhỏ nào đó.


Miên Miên vẫn còn hồn nhiên bay nhảy, mỗi lần nàng nhìn thấy loại cây nào mà chưa từng biết liền lên tiếng hỏi. Sử Diệp ôn nhu trả lời, cứ thế trên đường kẻ hỏi người đáp rất vui vẻ.


"Xoạt" Một tiếng động phát ra từ phía tay trái của Sử Diệp.


Rầm một tiếng, bóng đen từ bụi rậm lao ra đè lên người y, người này thân hình hơi nhỏ so với y vả lại còn nồng nặc mùi máu tươi nữa.


Thiếu niên bạch y từ từ bò dậy khỏi người của Sử Diệp, hắn ánh mắt khẩn thiết : "Cứu.."


Thân thể suy yếu có chút lảo đảo, Miên Miên nhanh chóng chạy đến đỡ hắn, Sử Diệp đứng dậy có chút khó khăn, y phủi phủi bụi rồi nhìn đến gương mặt thiếu niên


"Là ngươi?"


"Là ngươi?"


Cả hai đồng thanh lên tiếng, Quan Đông Hàn không ngờ cái phao mà hắn liều mạng bám víu lại là tên thần y què này.


Mà Sử Diệp không ngờ thiếu niên phiền phức lúc trước lại thương tích đầy người chạy đến, nhờ y cứu mạng.


Trong lúc cả ba còn ngẩn người, Hoàng Nguyệt Kỳ cuối cùng đuổi kịp, nó lao đến đứng đối diện họ, cái lưỡi rắn thè ra thụt vào, móng vuốt sắc nhọn ngay chân cũng lộ ra.


Quan Đông Hàn mắt thấy không ổn, hồi phục thần trí, mạnh mẽ kiên quyết cầm chặc cây thương chắn trước hai huynh muội nọ.


Miên Miên sợ hãi túm chặt tay Sử Diệp: " Sử ca ca, đó là..."


Quan Đông Hàn lạnh nhạt trả lời: "Hoàng Nguyệt Kỳ."


Sử Diệp mắt mồm tròn chữ O, vài giây sau liền mắng lên : "Con mẹ nó gặp ngươi lần nào cũng xúi quẩy như vậy?"


Quan Đông Hàn từ từ lùi sát hai người họ, nhỏ giọng: "Ta là bị người khác hại... Thật sự xin lỗi vì liên lụy đến hai người..."


Sử Diệp tặc lưỡi: "Chậc! Được rồi, đừng lãng phí thì giờ."


Sử Diệp nắm chắt tay nàng: "Một khi ta đếm đến ba, là mọi người tản ra chạy, Miên Miên muội phải về Vô Ưu thành tìm người đến giúp, đặc biệt là cha của Tiểu Bình, ông ta rất giỏi săn bắn..."


"Nhưng..."


"Không được cãi lời."


Miên Miên bất đắc dĩ gật đầu, Sử Diệp biết rõ một kẻ bị thương một kẻ tàn phế đối với nàng là một gánh nặng, thế nên y ép buộc nàng chạy trước gọi trợ giúp. Có như thế cơ hội bọn họ sống sót cao hơn là chịu chết ở lại chống trả.


"1...2...3" Quan Đông Hàn đếm tới ba, lập tức bọn họ tản ra.


Nhưng chưa được mấy bước thì Quan Đông Hàn bị Hoàng Nguyệt Kỳ nhảy lên đè xuống người, nó cố dùng hàm răng sắc bén cắn chết hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.