Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 72: Điên dại




Cùng lúc đó, ở một nơi góc đường lạ mặt, cô gái của chúng ta vì mãi chìm đắm trong cơn đau cùng chuỗi ký ức nhạt nhòa nên đã không còn quan tâm đến xung quanh. Lúc cô bất ngờ nhận ra thì không gian xung quanh đã vô cùng lạ mặt, là một con hẻm u tối dơ bẩn. Vân đưa đôi mắt đã sưng húp vì khóc nhìn khung cảnh quái dị đó, chỉ bất giác nở nụ cười đắng chát…

Tay cũng vô sức siết chặt mảnh vải đỏ quấn quanh cổ tay… Lại cười điên dại như một kẻ điên. Không chịu nổi...thật sự không chịu nổi cái sự thật chết tiệt này mà… Cô phải làm sao? Phải làm sao để vượt qua nó đây?

Mà… Bây giờ cô cũng chẳng thể khóc nổi nữa, dòng người xung quanh cứ thưa dần… thưa dần khi bầu trời về khuya.

Cảm thấy đã mệt lả, cô bèn rũ rượi thả người xuống một góc tối, bên cạnh là ống tiêm trong vắt của những con nghiện để lại. Cô trầm ngâm nhìn cái ống tiêm đó một lúc lâu… Trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ điên rồ, vội cầm lấy ống tiêm mà đâm mạnh vào tay mình trong khi nở nụ cười đắng ngắt… Cô gái của chúng ta… Đã hoàn toàn gục ngã!

Cảm giác nghiện ma túy… Sẽ như thế nào nhỉ? Có bớt đau không?

Ống tiêm cứ thế từ từ tiến sát mạch máu xanh nhạt ẩn dưới làn da trắng sứ của cô. Lý trí bây giờ đối với cô thật sự là một thứ quá xa vời…

Nhưng…

“Oắt con khốn kiếp! Mày đứng lại!” - Bỗng từ đâu vang lên tiếng hét hỗn loạn của một đám người khiến tay cô sững lại giữa không trung, chỉ còn chưa đến một centimet nữa là ống tiêm dính ma túy kia sẽ đắm mình vào dòng máu đỏ sẫm nóng hổi đang rực chảy trong cơ thể cô, nhưng tiếng hét đó đã ngăn cô tự giết mình.

Rồi lúc cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã thấy từ xa có một đứa bé mặt mài lem luốc ôm khư khư một cái bánh mì nguội chạy vội qua, đôi chân hằn rõ những đường roi ngang dọc, gương mặt hốt hoảng tột độ. Ở phía sau cô bé cũng như nơi tiếng hét đó thoát ra là một đám người gồm sáu, bảy gã đàn ông mặt mày bặm trợn tên cầm roi mây, tên cầm xích sắt cùng gậy sắt hùng hổ đuổi theo cô bé, miệng liên tục la hét ỏm tỏi: “Oắt con khốn nạn! Mày đứng lại!” Tên khác cũng nháo nhào chen vào: “Đừng để tao bắt được mày!”

“Tao sẽ đánh gãy chân mày! Mau đứng lại!”

“Đứng lại!”

Đám người bậm trợn đó vừa chạy vừa hét to còn đứa bé kia đã gần như kiệt sức , vấp phải hòn đá mà ngã lăn quay. Lũ người kia nhanh chóng túm được tóc cô bé mà giật ngược lên, để lộ gương mặt lem luốc dưới ánh trăng. Làn mi đen cong vút, đôi mắt to tròn thơ ngây nhưng lại lộ vẻ bi thương tột độ, không những vậy, cô còn thấy thoáng qua móng tay cái và ngón trỏ của cô bé chỉ còn là cục thịt đỏ hỏn do đã bị ai rút sạch nữa, mái tóc đen rối bù ôm gọn lấy gương mặt xinh xắn đó. Con bé này… Lớn lên nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân!

Vân đánh giá sơ qua dung nhan của đứa bé rồi chợt phát hiện gã đàn ông kia định giơ gậy sắt đập vào đầu nó, cảm thấy tình hình cấp bách nên vội siết chặt ống tiêm trong tay mà lao về phía đó.

Lũ chết tiệt, bà đây đang đau chết mà lại dám ức hiếp trả em trước mặt bà! Chúng bay tới số rồi!

Gã đàn ông vừa giơ gậy sắt định đánh con nhóc ăn cắp vặt cho nó chết thì bỗng từ đâu nhảy ra một con nhỏ tóc vàng chặn gậy của mình, chẳng biết vì bất ngờ hay bị lực ở tay cô nghiến chặt mà cánh tay xù xì lông lá của gã run lên, gã lập tức nghiến răng quát:
“Mày… Mày là con nào?”

Vân cong môi cười nhạt - nụ cười lạnh lẽo còn hơn cả băng tuyết mùa đông, xong lập tức thuận tay đâm mạnh ống tiêm vào tay đang túm chặt tóc đứa bé của gã, khiến gã la thé lên như một con heo bị thọc tiết, bỏ tóc con bé ra mà ôm cánh tay bị kim tiêm đâm chảy máu, giãy đành đạch trong khi cái miệng hôi hám liên tục phun ra mấy câu từ thô tục. Đứa bé kia vì đột nhiên được giải thoát nên cứ đứng trơ ra nhìn cô gái tóc vàng đứng chắn trước mặt mình, đôi tay lem luốc vẫn ôm ghì lấy cái bánh mì nguội ngắt.

“Gã khốn! Ngoan ngoãn làm con nghiện suốt đời đi!” - Vân lại nhếch môi cười khoái trá khi gã đang ôm tay giãy đành đạch trên đất, nụ cười trên môi cô không còn là nụ cười ấm áp của ánh dương khi xưa, mà chính là nụ cười cay nghiệt của ác quỷ. Con người ta khi đau quá thì nhất định sẽ trở nên tàn độc, câu nói đó quả thật vô cùng đúng đắn! Nhất là với cô gái xinh đẹp của chúng ta…

Mấy gã còn lại nhìn nhau rồi lại không hẹn mà cùng nhau xắn tay áo lao vào đánh cô. Và cô liền hóa thành một con quái vật trong phút chốc, đôi tay nom yếu ớt nhanh chóng nổi gân mà hết thúc vào sườn tên này lại bẻ gãy tay tên kia, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn khiến mấy gã đàn ông thô kệch kia dù có dùng lực mạnh cách mấy cũng không hể đánh trúng cô. Đúng vậy, cô đã chính thức biến cơn đau thấu xương của mình thành cơn giận dữ tột độ mà trút hết lên đám côn đồ ức hiếp trẻ con này...

Nhưng Vân nào ngờ… Phía sau bọn chúng còn có một tên khác nữa! Tên đó đến trễ nên cô nhất thời không kịp nhận ra sự hiện diện của hắn, cộng thêm những tên kia cứ ngoan cố bấu víu lấy chân cùng tay khiến cô không kịp trở tay và thế là lãnh trọn một cú gậy sắt mạnh từ đằng sau. Cô bất giác rên nhẹ một tiếng rồi khuỵu xuống ôm lấy vai, gắng gượng để bản thân không gục ngã…

Mấy gã đàn ông bị đánh bò lăn ra đất thấy cô thất thủ liền lồm cồm bò dậy, với lấy mấy sợi xích sắt nặng trịch cùng gậy sắt nằm ngổn ngang dưới đất lên, cùng nhau xúm vào hòng đánh cho con nhỏ xấc xược kia một trận nhừ tử.

“Chết tiệt!” - Vân ôm lấy bên vai đau nhức kinh khủng như từng thớ thịt bị rã cả ra, thở dốc trong khi buông một câu chửi rủa, dùng đôi mắt rực cháy tia cương quyết không phục nhìn đám người đang dần bao vây lấy mình, gần như sắp ngã đến nơi.

Bọn chúng giờ mới thong dong nhìn từ trên xuống dưới thân thể cô, cái gã ban nãy nện gậy sắt lên vai cô liền cười khoái trá như tiếng sắt gỉ rồi cất giọng hèn hạ:
“Ê ê, nhìn kỹ con nhỏ này cũng đẹp quá bây! Mà chắc nó là người lai, là hàng hiếm ngàn năm có một đó! Hay là mình đánh ngất nó rồi cùng nhau chơi cho đã. Tụi mày thấy sao hả?” Nói rồi gã thúc nhẹ vào sườn gã bên cạnh, trùng hợp thế nào lại thúc trúng phần sườn khi nãy bị cô thúc mạnh vào sưng húp.

Chỉ thấy gã bên cạnh tức tối chửi thề một câu rồi quát: “Biết đau không hả thằng quỷ? Hồi nãy nó mới đánh tao đó!” - Xong liền chùi máu ở khóe môi, nhìn chăm chăm vào nơi nhạy cảm của cô: “Mà con nhỏ này đẹp thiệt. Chơi nó tụi bây!”

Vế cuối của hắn như một lời kích động đám xung quanh, bọn chúng nhanh thừa cơ lao vào cô cười khoái trá, tư thế cùng lực đánh còn mạnh hơn cả khi nãy khiến cô nhất thời trở tay không kịp, lại bị một sợi xích sắt quất mạnh lên vòng eo mảnh khảnh, máu nóng cũng theo đó mà trào ngược lên giữa cuống họng cô. Và đó là điều dĩ nhiên khi mà một cô gái nhỏ nhắn tay không tấc sắt phải chống chọi với cá đám đàn ông lực lưỡng thế kia, hơn nữa trong tay chúng toàn là những hung khí chết người!

Rồi trong giây phút thân thể dường như ngã khuỵu, trong lúc mồ hôi đã tuôn như suối trên trán khiến tóc bết cả lại, cô chợt bật cười man rợ rồi gượng đứng dậy, phủi phủi bùn đất bám trên người sau đó lui về phía sau vài bước, dùng mu bàn tay lau khóe môi, giở giọng khích tướng:
“Đến đây nào, lũ cặn bã!”

“Mày nói ai là cặn bã hả con khốn?”
“Đánh chết nó đi tụi bây!”

Cả đám liền nghiến răng nghiến lợi lao nhanh về phía cô, cô nhanh chóng tóm mạnh lấy thanh gậy sắt trong tay tên này rồi kéo mạnh để hắn theo đà ngã đè lên tên cầm xích bên cạnh, cả hai tên đều mất đà ngã sõng soài trên mặt đất. Vân chỉ kịp thở một tiếng thì đã thấy gã kế tiếp vừa la hét ỏm tỏi mấy câu rủa thô tục vừa giương gậy lao vun vút đến, liền nhếch môi cười rồi đạp mạnh lên bàn tay tên dưới chân để hắn miễn cưỡng buông gậy sắt ra, cô cầm lấy thanh gậy rồi đập mạnh lên đầu tên kia để giật nốt xích sắt ra, quấn thành nhiều vòng trên tay mình. Đồng thời lao nhanh về phía mấy gã du côn mặt mày bặm trợn hôi thối kia, hết dùng gậy sắt nện mạnh khiến đầu tên này ứa máu lại bay lên đạp vào vai tên kia rồi vòng ra sau lưng hắn mà dùng xích siết chặt cái cổ rác rưởi của hắn.

Chẳng mấy chốc, đám đàn ông mới nãy còn hùng hùng hổ hổ chửi rủa giờ đã nằm sõng soài trên đất như mấy con heo bị đánh vật ra sàn thở hồng hộc, có tên còn bị cô đánh cho chảy máu đầu… Vân… Hiện tại chẳng còn là Nguyễn Hoàng Thanh Vân tinh nghịch ngày nào nữa rồi… Bây giờ cô giống hệt như một con ác quỷ cuồng sát, nơi khóe môi còn vương giọt máu tanh tưởi của lũ cặn bã trước mặt, và trong đám đàn ông đó… Cái gã đánh lén cô từ phía sau dường như chẳng còn cử động nổi nữa, chỉ bị cô đánh đến mức mật xanh mật vàng gì cũng nôn cả ra đất, một chân bị cô bẻ gãy ngoặt ra phía sau, răng và lưỡi trộn cả vào nhau trong khi gã kinh hãi nhìn trân trân vào cô, miệng lầm bầm mấy tiếng run lẩy bẩy: “Ác… Ác quỷ!”

Vân bỏ ngoài tai lời nói run rẩy của tên khốn đó, chỉ lặng lẽ đứng giữa đám đàn ông rác rưởi mà hướng mắt nhìn về màn đêm đen kịt, thân thể rũ rượi như sắp gục ngã đến nơi... Mái tóc nâu vàng rối bù xõa xuống che đi gần hết cả gương mặt trắng hồng, từng hơi thở gấp gáp cứ liên tục rơi ra khỏi khuôn miệng khô khốc của cô, nhanh chóng tan vào màn đêm tĩnh lặng, sợi xích sắt quấn thành rất nhiều vòng trên tay cô, thản mặc buông dài xuống như một con rắn ma mãnh quấn lấy chủ nhân của mình, đồng thời dùng thân mình cứa sâu vào từng thớ thịt của cô, đau đến rớm máu…

Hôm nay lẽ ra là ngày vui nhất của cô vì gặp được papa cùng người anh trai thất lạc đã lâu, thật không ngờ cái viễn cảnh tươi đẹp đó lại trở thành không gian sặc mùi máu tanh cùng tiếng kim loại va vào da thịt đắng ngắt… Cũng là ngày cô đánh mất lý trí mà đánh như điên như dại… Bất chấp thân thể điêu tàn của mình… Ha ha, quả là sự đời không ai có thể lường trước mà…

Lặng người một lúc lâu, cô mới sực nhớ đến đứa bé đang ngồi co ro trong góc, vì hoảng sợ trước khung cảnh hỗn loạn trước mắt mà khóc đến khàn cả cổ, đôi mắt trẻ thơ tuyệt đẹp cũng đã sưng húp tự bao giờ. Tiếng nấc của trẻ con cứ thế mà vang lên giữa không gian thoang thoảng mùi máu tanh.

Cảm thấy chạnh lòng, cô bèn gắng nhích thân thể rã rời đến bên cô bé đó, mỗi bước đi cứ như là mỗi khớp xương bị bẻ đôi vậy, nhích từng bước khó nhọc, thanh âm lạnh ngắt của sợi xích sắt vang lên trong đêm như tiếng rên của quỷ vọng về từ cõi chết khiến cô bé sợ hãi mà ép sát người vào tường, thân thể run lẩy bẩy.

Đến khi đã đứng trước mặt cô bé, cô mới ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa bàn tay không mang xích đặt lên đầu nó, khẽ cất giọng dịu dàng:
“Để không bị bắt nạt, hãy mạnh mẽ lên.”

Đứa bé ngay lập tức nín khóc, chỉ trơ mắt ra nhìn chị gái xinh đẹp vì mình mà toàn thân bị đánh đến kiệt sức trước mặt, nhưng dù cho nó cố gắng thế nào.. cũng không thấy rõ gương mặt cô, chỉ thấy trong võng mạc mình là một cô gái làn da trắng sứ dịu dàng, mái tóc vàng đáng ghét đã che đi cả nửa gương mặt cô khiến nó không thể biết được cô là ai, chỉ có thể đoán lơ mơ ằng cô là một người rất xinh đẹp, lại còn nghĩa khí nữa! Đôi mắt trong veo ngây ngô đặc vẻ u sầu của nó giờ đã có thêm một tia sáng le lói…

Lời nói êm dịu đó vừa dứt, Vân liền đứng dậy rời đi trong khi tay dần rũ bỏ sợi dây xích nặng trịch gỉ sét, bỏ lại đứa bé đáng thương kia.

Tại sao cô không dẫn nó theo ư? Bởi mỗi con người đều có một định mệnh riêng, cô không muốn vướng vào cuộc đời nó. Còn nữa, hiện tại cô cũng chẳng biết phải đối mặt thế nào với mọi người… Phải đi đâu? Đi đâu để tránh khỏi sự thật tàn nhẫn đó? Chính cô cũng không biết câu trả lời.

Phía sau một con ác quỷ của sự điên cuồng khốc liệt, là một trái tim ấm áp bị giày vò đến nát tan…

****

Ở một nơi nào đó, chàng trai mang vẻ đẹp của giá băng chợt thấy tim mình quặn thắt, vô tức ôm siết lấy ngực mà thở dốc, tim đau siết như thể bị ai đó bóp ngạt.. Khó chịu... Cực kỳ khó chịu... Nhưng con bé quái gở kia hiện đang ăn đến cốc kem hoa quả thứ sáu đã tinh mắt nhận ra sự khác thường ở cậu, nhanh chóng tiến lại hỏi xem cậu có sao không, và cậu bèn chỉ biết lắc đầu bảo không sao... Vì thực chất cậu cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này... Mà nãy giờ tim cậu có lúc nào không đau đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.