Điều Ước Của Dê Con

Chương 29




Lý Ngang tâm trạng không yên, tình trạng nghiêm trọng ảnh hưởng tiến độ dàn nhạc, đại chỉ huy gia biết người nhà của y gặp chuyện không may nên châm chước cho y nghỉ sớm vài ngày để y về trước xử lý tốt mọi chuyện.

Lý Ngang may mắn mua được vé máy bay so với kế hoạch định ra về nhà trước một ngày.

Trên đường về nhà, y tâm tình phức tạp, Lôi Khế Nhĩ đáp ứng lời cầu hôn của y khiến y cực kì vui mừng, mặt khác là Lôi Khế Nhĩ biết y sớm nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, không biết nên ăn nói với cậu như thế nào những năm gần đây vẫn nói dối cậu. Điều quan trọng hơn là vết thương trên người Lôi Khế Nhĩ  không biết như thế nào.

Lôi Khế Nhĩ ngồi ở phòng bếp nhà Ngải Đức, ở trước mặt là một bàn đủ loại mùi vị, màu sắc khác nhau, bánh ngọt tinh tế, được trang trí khéo léo một trong số đó sẽ có chiếc bánh cưới của cậu và Lý Ngang.

Lôi Khế Nhĩ phân tâm, không ngừng chú ý đến thời gian, lúc này anh cậu đã xuống sân bay, không biết có thuận lợi đón taxi về nhà không. Vợ chồng Ngải Đức hai người đều ở nhà, căn bản không ai có ý đến sân bay đón. Cho nên anh cậu chỉ có thể tự mình đón taxi về.

“Đừng lo lắng, Lý Ngang đã là người trưởng thành rồi, y có thể tự đón xe về nhà mà.” Mẹ Lý Ngang muốn cậu đừng bận tâm quá, đem chú ý kéo về chiếc bánh kem trên bàn, “Sô-cô-la blueberry có vẻ rất ngon, con thấy như thế nào ?”

Cả nhà Ngải Đức từ trên xuống dưới đều hướng Lôi Khế Nhĩ, mẹ Lý Ngang hoàn toàn không ý thức được Lôi Khế Nhĩ cũng đã lớn rồi, cậu đã trường thành chứ không còn là cậu bé ngày nào, lúc trước bọn họ căn bản không cần ra tận sân bay đón cậu tự cậu cũng có thể trở về nhà. Thiên vị quá rõ ràng, ai bảo Lôi Khế Nhĩ nhu thuận đáng yêu như thế rất được lòng nhà Ngải Đức.

“Ân, rất ngon.” Lôi Khế Nhĩ không chút để ý trà lời qua loa, ăn một miếng bánh kem sô-cô-la blueberry. Trong lòng vẫn là rất để ý tới thời gian, ánh mắt bay tới di động đặt trên bàn, kỳ quái anh cậu sao không nhắn cho cậu một tin nào.

Cha Lý Ngang ở phòng khách đọc báo, nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, đối hai người bên trong nhắc nhở một tiếng, “Lý ngang đã về rồi.”

Cửa mở ra, quả thật là Lý Ngang, thậm chí không có hành lý, cứ như vậy trở về.

Lôi Khế Nhĩ vừa nghe thấy giọng nói của Lý Ngang, cả người thiếu chút nữa là nhảy lên, buông dĩa ăn trên tay, vội vàng tiến đến phòng khách, xem anh cậu. anh cậu đứng ở phòng khách nhìn chung quanh tìm người, cuối cùng dừng lại ở trên người cậu, hướng cậu đi tới. Anh cậu mới xuống máy bay khẳng định rất hoang mang rối loạn, nút áo sơmi cài lệch rồi cũng chưa phát hiện.

“Lôi Khế Nhĩ, để anh xem vết thương của em.” Lý Ngang cao thấp nhìn cậu, xác nhận cậu không có việc gì.

“Áo của anh cài nút sai rồi kìa.” Lôi Khế Nhĩ đưa tay ra giúp cài lại nút áo.

Lý Ngang giật lại, y muốn xem vết thương như thế nào.

Lôi Khế Nhĩ ngăn động tác của y, “Vết thương đã được băng bó, anh không nên nhìn.”

“Được, ngày mai anh lại nhìn.”

Đã nói không nên nhìn. Lôi Khế Nhĩ kéo áo mình xuống, bất quá Lý Ngang tính tình bá đạo cứ rắp tâm coi cho bằng được mới chịu yên lòng.

“Về rất đúng lúc, mau tới xem bánh kem dùng trong hôn lễ.” Mẹ Lý Ngang đi vào phòng bếp thúc giục bọn họ.

“Vừa mới xuống máy bay thôi mà, bà đừng làm khổ con cho con nghỉ ngơi đi. Huống chi đưa nhỏ này lại không ưa đồ ngọt.” Cha Lý Ngang cuối cùng mở miệng.

Lôi Khế Nhĩ cúi đầu, cảm thấy chính mình không mặt mũi ngẩng đầu lên nhìn ai. Mọi người cư nhiên có thể bình thường thoải mái thảo luận chuyện này như thế, giống như việc này là sự kiện thường tình.

“Không sao, dù gì cũng là bánh kem hôn lễ, con tốt nhất cũng nên thử qua.” Lý Ngang ôm vai Lôi Khế Nhĩ cùng mẹ y đi vào phòng bếp.

Mẹ Lý Ngang đắc ý nói, “Con so với người nào đó có tâm hơn.”

Ý có điều trách cứ chồng của bà, ông Ngải Đức hừ một tiếng, một lần nữa mở báo ra đọc.

Lý Ngang tay vẫn khoát lên trên người Lôi Khế Nhĩ, bọn họ tới phòng bếp cũng không buông ra, cứ xem như đó là cử chỉ bình thường, hiện tại Lôi Khế Nhĩ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Lôi Khế Nhĩ hơi chút nghiêng người đi, muốn tránh tay Lý Ngang, lại bị bắt được ngay, không chịu buông ra.

“Em xảy ra chuyện gì? Muốn tìm cái gì sao?” Lý Ngang còn tưởng rằng cậu muốn tìm cái gì.

“Anh, tay ~~~” Lôi Khế Nhĩ nhỏ giọng ra hiệu.

Lý Ngang nhướng mày, sau khi hiểu ý, càng thêm không muốn buông tay. Lôi Khế Nhĩ vẻ mặt xấu hổ.

Mẹ Lý Ngang cười khẽ, “Lôi Khế Nhĩ đừng thẹn thùng, chúng ta đã sớm thấy nhưng nhưng không thể trách.”

Đã sớm thấy nhưng không thể trách ── Lôi Khế Nhĩ nghe nói, mặt càng đỏ hơn.

Bên cạnh Lý Ngang một tay cầm lấy dĩa ăn, ăn một hơi bánh ngọt trên bàn, “Loại này có vị rất ngon.”

“Đúng vậy, mẹ cũng thích sô-cô-la blueberry này.”

Hai người người kia chú ý đến bánh kem, Lôi Khế Nhĩ sắp xếp lại cảm xúc, đến tận bây giờ cậu cũng thực kích động. Lý Ngang cầm dĩa bánh kem trên tay xúc một muỗng nhỏ cho cậu ăn thử. Lôi Khế Nhĩ vốn không chú ý tới y nhưng ánh mắt Lý Ngang rất trực tiếp, cậu nếu không ăn thì sẽ không yên với y đâu ngaz.

Lôi Khế nhĩ ăn bánh ngọt, nhai một vài lần, nuốt.

“Như thế nào ? Ăn ngon không ?”

Lôi Khế nhĩ rất muốn nói, cậu vừa rồi đã nếm qua tất cả các loại bánh.

“Ăn ngon.”

“Xem ra chúng ta đều cảm thấy loại này ăn rất ngon. Hôn lễ dùng loại này đi.” Lý Ngang nhanh chóng quyết định, hảo hảo mà thỏa mãn mẹ y, rồi kéo Lôi Khế Nhĩ lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, “Con vừa xuống máy bay mệt chết đi được, về phòng ngủ trước. Mẹ đừng ăn nhiều đồ ngọt.”

“Uhm, mẹ biết rồi. Con ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Lý Ngang đẩy Lôi Khế Nhĩ chạy nhanh lên lầu, đem người vào phòng tắm.

“Anh còn chưa muốn ngủ, phải tắm rửa.” Lôi Khế Nhĩ bị đẩy mạnh vào phòng tắm, cậu cảm thấy y chắc chắn sẽ buộc cậu tắm cùng, thật sự rất làm người ta ngượng ngùng.

“Tắm với anh được không ?” Lý Ngang cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ yêu cầu.

“Chúng ta còn đang ở nhà, anh không cần như vậy…” Lôi Khế Nhĩ muốn đẩy y ra nhưng là không có đủ khí lực, Lý Ngang ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, cậu cả người đều tê dại.

“Ba mẹ cũng đều biết. Hơn nữa, anh muốn em, em không muốn anh sao?”

Cậu đương nhiên muốn.

Lý Ngang kéo áo cậu, thấy băng gạc trên người cậu, sửng sốt một hồi, lập tức thu hồi ngữ điệu quyến rũ, còn nghiêm túc nói, “Vẫn là không nên tắm chung, em bị thương.”

Rồi mới đuổi Lôi Khế Nhĩ ra khỏi phòng tắm, cả người thần hồn vẫn chưa khôi phục. Thẳng đến khi trong phòng tắm tiếng nước vang lên, mới hồi phục tinh thần lại. Lôi Khế Nhĩ ngẩn người ngồi trên giường, thân thể cậu bị châm ngòi đi lên,  anh cậu lại mặc kệ cậu, cậu nên làm sao? Chính mình tự xử à?

Thực đáng giận.

Lý Ngang tắm rửa thật lâu, ở bên trong đơn giản giải quyết nhu cầu sinh lý, đi ra trên người quấn một cái khăn ở thắt lưng, tràn ngập mị lực cơ thể dính bọt nước, tùy theo từng cử chỉ hành động của y mà chảy xuống.

Thấy thế Lôi khế Nhĩ lại động sắc tâm, làm bộ ủy khuất đối anh cậu nói, “Anh hai, em bị anh làm cho ‘đi lên’, anh lại mặc kệ em.”

“Em bị thương, không thể di chuyển quá mạnh.” Lý Ngang cũng thực bất đắc dĩ, lên giường, trấn an dê con của y, “Muốn anh giúp em tới không ?”

Lôi Khế Nhĩ nghe thế, tầm mắt hướng cửa phòng ngắm, xác nhận cửa đã khóa, mới thu hồi tầm mắt, đối anh cậu gật đầu.

Lý Ngang kéo quần lôi Khế Nhĩ xuống, cởi cả quần lót, vỗ về chơi đùa ‘tiểu tử’ đang rất ngạnh kia, y biết rõ Lôi Khế Nhĩ nhạy cảm khu vực nào nên cứ thể mà thoải mái vân vê. Thỉnh thoảng kích thích, có thể nge thấy Lôi Khế Nhĩ nhỏ giọng rên rỉ thở hỗn hển. Lý Ngang cúi người, đem ‘tiểu đệ đệ’ của Lôi Khế Nhĩ ngậm vào trong miệng, thong thả phun ra nuốt vào. Lôi Khế Nhĩ nắm tóc y, khó nhịn mà xoay thân thể.

“Anh, Lý Ngang ….”

Lôi Khế Nhĩ hô to Lý Ngang đạt tới cao trào, cậu muốn gọi y nhanh chóng rút lui vì cậu đã không chịu nỗi nữa nhưng lại rất muốn ở trong miệng y mà bắn ra, cho nên hô to tên y, ra hiệu. Sau khi cao trào qua đi, có chút mờ mịt, nhìn anh cậu bất động thanh sắc xử lý thứ mà cậu vừa bắn ra, Lôi Khế Nhĩ thật cao hứng.

Người này quả thật rất cưng chiều cực kì yêu thương, thậm chí cậu đem thứ ấy phát tiết trong miệng y, y cũng không có một câu oán trách.

“Lôi Khế Nhĩ, băng gạc của em bị rớt ra rồi, để anh xem vết thương của em.” Lý Ngang thấy băng gạc sắp bung ra, nhân nhân cơ hội mở miệng.

Có thể là vừa rồi vặn vẹo thân thể rất kịch liệt, đem băng gạc cọ rớt. Lôi Khế Nhĩ quay đầu, Lý Ngang đã muốn sờ trên vị trí băng gạc, thật cẩn thận xé mở.

Lý Ngang thấy vết khâu, hết sức kinh ngạc.

“Vết thương không sâu, thoạt nhìn có vẻ đáng sợ nhưng qua vài ngày thì có thể cắt chỉ. Không cần lo lắng.”

Lý Ngang trong lúc nhất thời không nói lời nào, trầm mặc hồi lâu, mới nghe thấy y nói, “Anh đi lấy thuốc bôi lên.”

Lôi Khế Nhĩ cảm giác được anh cậu đang giận, không khí trở nên ngột ngạt, “Anh giận em ?”

“Không có.”

“Vậy anh đừng nóng giận, em không thích anh giận dữ.” Lôi Khế Nhĩ nhìn y.

“Đừng nháo, anh giúp em bôi thuốc.”

“Em biết, em rất đau a.” Lôi Khế Nhĩ nói, thuốc bôi trên vết thương làm cho cậu có chút đau rát.

Lý Ngang không nói chuyện, chỉ là dáng vẻ của y rất buồn phiền.

Tự trách mình cái gì? Không có bảo vệ tốt cho cậu? Bọn họ cách nhau quá xa, ai có thể bảo đảm an toàn cho ai.

Ngu ngốc! Đứa ngốc!

“Anh vì sao không nói cho em biết chuyện anh đã cùng ba mẹ thẳng thắn thừa nhận quan hệ của chúng ta ?” Lôi Khế Nhĩ hỏi, tuy rằng cậu đã phần nào đán được đáp án.

“Anh hy vọng em có thể thẳng thắn nói ra với ba mẹ.” Tuy rằng cuối cùng Lôi Khế Nhĩ cũng không hướng ba me y nói ra, Lý Ngang bất đắc dĩ lại sợ hãi, hỏi cậu, “Lôi Khế nhĩ nếu ma mẹ anh không đồng ý chuyện chúng ta, em sẽ lựa chọn rời xa anh sao ?”

“Em sẽ không rời khỏi anh, nhưng em sẽ cực kì đau lòng.” Lôi Khế Nhĩ trả lời.

Lý Ngang cẩn thận suy nghĩ câu trả lời, y tựa hồ có thể tưởng tượng được nếu ba mẹ y cự tuyệt, Lôi Khế Nhĩ sẽ rất đau khổ. Lôi Khế nhĩ khẳng định sẽ không tha thứ cho chính cậu.

“Cám ơn thượng đế, đã khai sáng cho ba mẹ, bọn họ thương em thậm chí so với anh còn nhiều hơn. Em nên biết bọn họ có bao nhiêu bất công đi?”

“Em biết, em thật sự rất may mắn.” Lôi Khế Nhĩ nâng tay Lý ngang lên hôn, cảm động khóc, “Em rất yêu thương mọi người trong nhà.”

“Hừ, em yêu anh là đủ rồi.” Lý Ngang tự phụ

Lôi Khế Nhĩ vừa khóc vừa cười, Lý Ngang cúi đầu hôn môi cậu hai má cùng trán, xoay người áp đảo đối phương, lại đến.

Liên tục gây sức ép tới tận khuya mới ngủ.

_Hết Chương 29_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.