Điền Viên Cốc Hương

Quyển 1 - Chương 11: Ngày tháng gian nan




Tuy rằng ruộng đã phân chia xong nhưng chưa đến ngày cày ruộng, Lí Đắc Tuyền một mình đem bờ ruộng sửa một lần, chỉ cần chờ xuân sang là dẫn nước vào, đến lúc đó san bằng đất cũng kịp.

Hắn đứng ở trong ruộng nửa ngày, như đang suy nghĩ. Ngồi ở bờ ruộng suốt buổi sáng, nhìn chằm chằm ruộng của mình tựa hồ như nhìn thấy một cánh đồng đầy lúa.

Trong nhà, gạo sắp hết.

Một gói gạo lứt, không đủ cho một nhà 5 người ăn. Tiền mang về, nồi niêu bát đĩa thau chậu dầu muối tương dấm chua cùng nông cụ đã tiêu hêt hơn phân nửa, còn mua cho ông bà cái tẩu cùng vòng ngọc, phải cho Kinh Trập đi tư thục. Tay nghề tuy có, chỉ là không biết có làm được không, nếu mình đi ra ngoài đánh gia cụ, 3 mẫu ruộng nước, 8 mẫu pha ai tới làm? Lí Đắc Tuyền, một người đàn ông trụ cột trong nhà, thật khó xử.

Lí Đắc Tuyền thậm chí không dám về nhà, nhìn đến đại nữ nhi đã lớn, thoáng chốc sẽ đến tuổi mai mối, trong nhà nghèo thành cái dạng này, sợ là bôi nhọ nàng, tiểu nữ nhi Cốc Vũ biết chuyện cơ trí, dù sao cũng là vừa mới qua cơn bệnh nặng, còn không có được bồi bổ, Kinh Trập, vô luận thế nào cũng muốn hắn đọc sách. Hắn nghĩ như vậy, giơ tay lên dùng sức đánh xuống đất, như muốn hạ quyết tâm. Nghĩ lại mà buồn, vợ còn hoài đứa nhỏ...

Ở ruộng suy tư một hồi, Lí Đắc Tuyền cũng không tìm ra biện pháp, đành khiêng cuốc trở về nhà.

Cách đó không xa, có hai người ngừng việc trong tay nhìn hắn.

Sau giờ cơm trưa, Tiểu Mãn theo Vương thị quét dọn phòng ở, mỗi phòng mỗi chỗ đều lau một lần, sợ đến lúc sinh đứa nhỏ lại không thể làm, Lí Đắc Tuyền cũng đến sau núi tha trở về một thân cây, làm một cái giường nhỏ đơn sơ, đặt trong phòng.

Việc nấu cơm rửa chén rơi trên người Cốc Vũ, tuy rằng nàng chưa làm quen, bất quá An Cẩm Hiên tuy rằng lạnh lùng, thấy Cốc Vũ tay chân lọng cọng cũng không khoanh tay đứng nhìn, Cốc Vũ cũng không phải là người ngu dốt, được chỉ sơ qua làm cũng ra vẻ lắm.

Mấy ngày nay, nàng cũng có chút lo, gần hết gạo rồi, trong nhà đã ăn cải củ mấy ngày nay rồi, nàng tính ra được tiền cha mẹ mang về cũng gần cạn, tuy có ruộng, nhưng cũng không thể có lúa ngay lập tức, phải làm sao bây giờ đây?

Đột nhiên, nàng nhớ tới cái gì, vội vàng tìm dưới gối đầu, đó là tiền mừng tuổi của nàng, cũng được ba mươi mấy văn, hơn phân nửa do Nhị bá phụ cho, Cốc Vũ lấy tiền, chạy đến trước mặt Lí Đắc Tuyền, "Cha, tiền chúc tết của ta, mỗi ngày ta đều ăn cơm đến ngán, lấy tiền này đi thôn trang mua chút khoai ngô gì đó, chúng ta trộn với gạo nấu cháo ăn, vậy mới ngon."

Lí Đắc Tuyền nhìn tiền trong tay Cốc Vũ, ánh mắt nóng lên, cháo khoai ngọt làm sao gọi là ăn ngon, ánh mắt bắt đầu ứa lệ, do tiểu khuê nữ biết chuyện, hắn nhìn Cốc Vũ, không biết nên nhận hay không.

Cốc Vũ đem tiền đồng để trên bàn, lại đi rửa chén, còn làm nũng nói: "Cha, nhớ kỹ nha, Cốc Vũ buổi tối muốn ăn cháo khoai ngọt."

Cốc Vũ trong lòng tự nhiên có kế, cháo khoai ngọt lời nói, chỉ là để tiết kiệm đồ ăn. Đợi khi thời tiết dần ấm lại, có thể ươm mạ, đại khái bờ sông sẽ có một chút rau dại, đến lúc đó đi lấy rau dại trở về cũng có thể đối phó qua ngày, nếu thật sự không được, xin Nhị bá phụ chút hạt giống rau dưa, ở trong sân trồng một ít, cũng không đến mức chịu đói.

Lại nói, nương sắp sinh, ở cữ không thể chịu khổ, nhưng cũng không có biện pháp kiếm tiền.

Cốc Vũ lắc đầu, như muốn xua đi phiền não, bát rửa hai lần, nàng cất lên gọn gàng, đem nước hắt vào góc sân, miễn cho sân biến thành lầy lội.

Trong lòng có việc, nên sơ ý, một thau đầy nước bay ra ngoài, nàng chạy nhanh nhặt lên, thau gỗ này do Nhị thúc công tốt bụng cho, đại khái có chút tuổi đời, cứ như vậy rớt trên đất, không chịu nổi lực đạo, một tấm ván gỗ rớt ra.

Lí Đắc Tuyền nghe thấy động tĩnh chạy nhanh ra, "Cốc Vũ không có việc gì đi, cha nhìn xem có bị thương không."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cốc Vũ nhíu lại, mang theo tiếng khóc nức nở, "Cha, ta không có sao, chỉ là thau gỗ bị ta làm hỏng rồi."

Lí Đắc Tuyền An lòng, sờ đầu Cốc Vũ, "Khuê nữ ngốc, quên cha ngươi làm cái gì, một cái thau gỗ không là cái gì, đợi lát nữa cha mang ngươi đi chặt mấy cây trúc, làm thành đinh trúc đóng tấm ván gỗ lại là được rồi.

Cốc Vũ nghe vậy mới nở nụ cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: "Cha, lúc ngài ra cửa Nhị bá mẫu tới, nói là có mấy chục cái trứng gà từ nhà mẹ đẻ, một nửa để lại nhà, một nửa cho chúng ta, nếu chúng ta mua con gà mái, ấp gà con, có thể nuôi trong sân."

Cốc Vũ vừa nói vừa kéo Lí Đắc Tuyền nhìn trứng gà được xếp ngay ngắn chỉnh tề ở trong rổ, đại khái có hai ba mươi cái, trắng trẻo. Cốc Vũ cười hề hề nói: "Cha, đến lúc đó gà con để ta nuôi, nuôi lớn giết gà cho nương ở cữ ăn."

Lí Đắc Tuyền trong lòng có chút chua xót, Vương thị không bao lâu nữa sẽ lâm bồn, sao mà chờ được gà lớn lên, nhưng cũng không đành lòng dập tắt hưng trí của Cốc Vũ, theo lời của nàng nói: "Được, đến lúc đó chúng ta phải nhờ vào Cốc Vũ."

Cốc Vũ chạy vào phòng, nói Vương thị Tiểu Mãn đang bận rộn:"Nương, tỷ tỷ, ta cùng cha đi chặt gậy trúc, ca đi học về cũng muốn đi qua bên đó, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, chờ ta trở lại nấu cơm nga."

Vương thị không nói gì, Tiểu Mãn đang cầm khăn lau, giận nàng nói một câu: "Chỉ có ngươi mặc kệ mọi chuyện!"

Mùa xuân se lạnh, nông dân không có ngày thanh nhàn, ruộng đã có đã có người bắt đầu cuốc đất, đến lúc mưa xuân vừa tới, là có thể san bằng gây giống, đây đó còn có vài nhánh cây, đứng xa xa nhìn như có vài điểm xanh, nhưng lại gần xem cái gì đều không có, hết thảy đều đang nảy mầm.

Cốc Vũ tắm trong gió xuân, tâm tình cũng thư sướng, nhìn cha huy động dao chặt củi, chặt gậy trúc, gậy trúc bị chặt bỏ, thuận tay tước bỏ cành lá. Cốc Vũ vội vàng ngăn lại: "Cha, này mang về trong sân, có thể hong khô làm củi lửa."

Vừa vặn, Kinh Trập đi học về, đi lại cái gì cũng không nói, đưa cho Cốc Vũ một cái nắm đồ ăn, "Cốc Vũ, ăn trước một chút đi."

Kinh Trập ở trong nhà chủ ruộng học, cùng công tử chủ nhà thật hợp ý, tiểu địa chủ xem như tìm một người bạn, giữa trưa liền lưu Kinh Trập ở trong tư thục dùng cơm, nhưng Kinh Trập ăn một ít, một ít cầm về.

Cốc Vũ không có nhận, cau mày nói, "Ca, ngươi không ăn cơm no làm sao đọc sách, về sau không cần ngươi mang này nọ về ăn đâu."

Kinh Trập cười cười, nhận nói: "Cơm nếp này ăn một cái đã no rồi, lại nói ta ngồi cả một ngày sẽ không đói nên chừa lại cho Cốc Vũ ăn." Nói xong liền nhét vào tay Cốc Vũ, đi qua kéo gậy trúc: "Cha, ngài nghỉ chút, ta mang gậy trúc này trở về là được."

Cốc Vũ nhìn cơm nếp trong tay, nuốt nuốt nước miếng, cơm nếp lóng lánh lớp dầu thật là mê người, nhưng nàng không ăn, thầm nghĩ, cái này để dành cho nương, ăn để có sức sinh em bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.