Dị Thế Điền Viên

Chương 45




Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lâm Bảo dậy sớm như thường lệ, không vì chuyện trộm đến thức khuya hôm qua mà dậy muộn, ngày hôm qua lúc đuổi theo kẻ trộm, nó đã nghĩ thông suốt, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nó muốn trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn. Có như vậy, những lúc Chu Trạch không có ở nhà, nó cũng có năng lực bảo vệ nhà mình.

Có động lực, Lâm Bảo càng cố gắng rèn luyện, chạy bộ nhiều hơn vài vòng, cũng tăng thời gian đánh quyền lên, bộ quyền Chu Trạch đã dạy nó, nó luyện càng lúc càng thuần thục.

Vì xảy ra chuyện, cả đêm Lâm Ngọc không ngủ ngon, trời mới sáng đã tỉnh, thức dậy mặc quần áo, rửa mặt, bắt đầu ngày mới bận rộn.

Sự việc Lâm gia có trộm giống như mọc cánh, thời gian ăn một bữa điểm tâm, đã truyền đi khắp thôn. Người trong thôn ghét nhất bọn trộm cắp, nghe nhắc đến kẻ trộm, chỉ hận không thể chọi trứng thối lên đầu kẻ trộm. Nhất thời người trong thôn sôi nổi nghị luận, có người lo lắng trộm sẽ đến nhà mình, có người suy đoán kẻ trộm là ai, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác, cái gì cũng nói. Đường nhiên những lời này chỉ toàn nói sau lưng, không ai dám chạy đến nói trước mặt người trong cuộc.

Ở nhà, Lưu Vân nghe mẹ y nói đến sự việc trộm đến Lâm gia, y có chút lo lắng cho Lâm Ngọc, giúp mẹ rửa bát rửa nồi, dọn dẹp nhà cửa xong, nói với mẹ một tiếng, vội bưng sọt trúc đi đến cửa hàng nhà Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc đang ngồi bên trong tiệm, không ngừng việc trên tay, cả buổi người trong thôn tới đây không ngớt, lấy lý do mua đồ để hóng hớt chuyện kẻ trộm, náo nhiệt hẳn lên so với mọi khi.

Lúc Lưu Vân đi đến, vừa lúc có người đến mua đồ đi ra, vào bên trong, không đợi Lâm Ngọc mời, đã tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc.

Hai ca nhi liếc mắt nhìn nhau, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người trốn trong phòng xem sách, bỗng dưng đỏ mặt.

“Vân ca nhi, ngươi tới chơi!” Lâm Ngọc chào hỏi.

“Ân, lúc ăn sáng, ta nghe mẹ ta nói hôm qua nhà ngươi có trộm, ta vội đến đây xem thử, không mất thứ gì chứ?”

Lâm Ngọc lắc đầu, nói: “Không mất đồ vật gì, chỉ có chút lo sợ, sau đó ta cũng không dám ngủ, sợ trộm kia quay lại trộm đồ.”

Lâm Ngọc dù sao cũng chỉ là ca nhi, lần đầu tiên bị trộm ghé nhà, khó tránh sợ hãi, nhưng không dám nói ra với Lâm Bảo, y làm ca ca, phải che chở đệ đệ, không thể để đệ đệ lo lắng cho y. Nói với người ngoài lại càng không tiện, chỉ với Lưu Vân, y cũng không nghĩ nhiều, mới nói ra.

Lưu Vân xách ghế xích lại bên cạnh Lâm Ngọc, hai người dựa vào nhau, khoác tay qua vai Lâm Ngọc, an ủi: “Vậy hôm nay ta ở lại đây không đi đâu hết, hai ta cùng nói chuyện, A Ngọc ngươi đừng sợ”.

Vai hai người dựa sat, bất an trong lòng Lâm Ngọc giảm bớt, lần đầu tiên cảm nhận được chỗ tốt của bằng hữu, Lâm Ngọc cảm động trong lòng: “Vân ca nhi, cám ơn ngươi đã bồi ta.”

Lưu Vân nở nụ cười, cố ý dùng vai đụng Lâm Ngọc, cười nói: “Hai ta là bạn tốt, là đồng bọn, sao còn phải nói cảm ơn.”

Lâm Ngọc bị y trêu ghẹo, tâm tình tốt hơn rất nhiều, hai người vui vẻ nói đến việc nhà, kim chỉ trên tay không ngừng lại, không làm lỡ chuyện.

Lâm Bảo đến cửa tiệm, nhìn thấy Lâm Ngọc vui vẻ trò chuyện với Lưu Vân, không còn dáng vẻ lo lắng lúc sáng. Nhìn thấy y vui vẻ, Lâm Bảo vui mừng, không quấy rầy hai tiểu ca nhi tâm sự, tự mình trở về nhà làm việc.

Thời gian tán gẫu trỗi qua nhanh, đã sắp đến trưa, nên đi làm cơm.

Lâm Ngọc thành ý mời Lưu Vân ở lại ăn cơm: “Vân ca nhi, ở lại đây ăn cơm đi, ta nấu mì cho ngươi ăn.”

Lưu Vân do dự chốc lát mới gật đầu: “Được đó, ta còn chưa nếm thử tay nghề của ngươi đâu, hôm nay thế nhưng có lộc ăn.”

Lâm Ngọc cũng thật cao hứng, nói: “Ta nấu cơm chỉ bình thường, Chu đại ca nấu mới ngon, tốt hơn nhiều so với tay nghề của ta.”

Lưu Vân nghe y nói vậy, mở to mắt ngạc nhiên, tuy rằng nam nhân trong thôn rất siêng năng làm việc, nhưng việc vào bếp lại không vui vẻ lắm, bọn họ thích khi làm về đã có cơm sẵn để ăn hơn.

“Chu đại ca nhà ngươi còn có thể nấu cơm sao? Sao hắn lợi hại như thế, có thể vào núi săn thú, đào Bổ Huyết Thảo, cũng có thể xuống bếp làm cơm. A Ngọc, ngươi thật có phúc khí, sau này ngươi được hưởng phúc rồi.”

Mặt Lâm Ngọc nóng lên, nghe Lưu Vân khen Chu Trạch, trong lòng y rất vui vẻ, y cũng không khiêm tốn, ngược lại còn khen: “Chu đại ca rất lợi hại, hắn biết làm nhiều thứ lắm.”

“U ~ A Ngọc, ngươi cũng chỉ biết khen hắn nha~” Lưu Vân cố ý kéo dài giọng, trêu ghẹo dùng ngón tay chỉa vào trán y: “Không biết xấu hổ!”

Với đồng bọn có chung bí mật, Lâm Ngọc chẳng thèm để ý, ưỡn ngực nói: “Ta chính là chỉ biết khen, thì làm sao?”

Hai người nói xong, liền “Ha ha” không nhịn được cười, thiếu niên tâm tính hồn nhiên đơn giản như vậy.

Lưu Vân về nhà nói một tiếng, sau đó trở lại Lâm gia, xuống bếp cùng Lâm Ngọc. Lưu Vân tất nhiên biết làm cơm, mặc dù nói là nếm thử tay nghề của Lâm Ngọc, cũng không thể ngồi không, giúp Lâm Ngọc những việc vặt, như nhặt rau, nhóm bếp.

Lâm Ngọc muốn làm mì nước, lúc trước đã thấy Chu Trạch làm mì thịt bằm, chua cay ngon miệng, ăn lúc trời lạnh thì tuyệt vời.

Cán bột cắt nhỏ thành sợi, củ cải và đậu phụ cũng cắt thành sợi, thêm cải thảo, xé sợi.

Lâm Ngọc vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa hỏi Lưu Vân: “Vân ca nhi, ngươi ăn cay được không?”

Lưu Vân: “Đừng cay quá vẫn có thể ăn được.”

“Ân, ta biết rồi.” Lâm Ngọc quyết định làm cay giống như lần trước, kỳ thực y cũng không thể ăn cay quá.

Đặt hai cái chảo lên bếp, một cái để nấu mì, một cái để xào thịt.

Chảo nóng thêm dầu vào, đợi dầu sôi, đổ thịt đã thái vào, nhanh tay đảo đều, sau đó cho thêm hành tỏi, gia vị, tiếp tục xào chốc lát, thêm ít dấm chua, xào chín mười phần. Lâm Ngọc bỏ thêm ớt đã chuẩn bị sẵn, hương vị cay nồng chốc lát đã xộc vào mũi.

Lâm Ngọc múc bước đổ vào, trong nồi lập tức nổi lên một tầng màu đỏ tươi đẹp hấp dẫn, đợi nước sôi, bỏ đậu phụ đã cắt vào, nấu chín, sau đó nấu mì bên chảo khác.

Lưu Vân ngồi bệ cạnh nhìn, ngửi được mùi cay thơm nồng, không khỏi nuốt nước miếng.

Lưu Vân nuốt nước miếng, nói: “A Ngọc, ngươi nấu mì gì vậy nha, thơm quá, lần đầu tiên ta thấy cách làm như vậy đó.”

“Đây là Chu đại ca dạy ta làm, hình như hắn gọi là mì thịt bằm. Ngươi đừng thấy nước trong nồi đỏ tươi như vậy, thực ra không cay lắm đâu. Ớt bỏ vào dầu xào qua, sẽ đỏ như vậy, nhìn rất đẹp, ăn cũng ngon, đặc biệt là vào mùa đông, ăn vào cả người ấm áp dễ chịu. Thực ra không cần thêm thịt cũng được, ăn cũng ngon lắm, thế nhưng trong nhà có thịt, cứ bỏ thêm vào cho ngon.” Lâm Ngọc nói.

Trong lúc Lâm Ngọc nấu, Lưu Vân ngồi bên cạnh nhìn tỉ mỉ, nhớ các bước làm, trở về nhà cũng muốn thử nấu một lần, đồ ăn ngon mà, ai chẳng muốn nấu ăn.

Luộc mì xong, bỏ cải thảo vào, sau đó gắp mì bỏ vào bên chảo thịt đã nấu chín, đảo đều, cho thêm ít dầu vừng là có thể ăn.

Lâm Ngọc mang ra tô lớn dùng để ăn mì mà lần trước Chu Trạch mua, múc cho mỗi người một tô.

Mùi thơm của thịt phối hợp với màu đỏ của ớt xào, hương vị chua cay, bên trên có có màu xanh của cải thảo, ăn cực kỳ ngon miệng, ba người ngồi trên bàn cúi đầu chuyên tâm ăn.

Ăn xong mì, Lưu Vân bê tô húp nước dùng chua cay vào bụng, cả người ấm áp, trong miệng còn lưu lại hương vị mì nước, cảm thấy thực sự là ăn quá ngon, lần này đúng thật là có lộc ăn.

Lâm Ngọc và Lưu Vân, mỗi người ăn một tô đã no. Lâm Bảo đang tuổi lớn, lại rèn luyện mỗi ngày, ăn xong một tô, phần còn lại trong nồi nó cũng vét ăn sạch.

Lưu Vân nhìn Lâm Bảo còn nhỏ sức ăn lại lớn như vậy, cảm thấy lạ, thời gian quen biết Lâm Ngọc càng lâu, y phát hiện càng nhiều chuyện mới lạ, cảm thấy quen biết với Lâm Ngọc thực sự là chuyện tốt.

Cơm nước xong, Lưu Vân ngồi lại chơi hơn nửa ngày mới ra về.

Thực ra đến xế chiều, Lâm Ngọc có chút mất tập trung, trong lòng luôn nghĩ về Chu Trạch, mong hắn trở về bình an. Dù mới có mấy ngày không gặp, y đã rất nhớ Chu Trạch, luôn nghĩ về hắn.

Mà lúc này, trên đường đi, Chu Trạch cố gắng đi càng nhanh càng tốt, cả đường không ngừng nghỉ, rất muốn về nhà sớm.

Lưu Cường ngồi bên cạnh nhìn thấy hắn như vậy, không nói gì, Lưu Cường cũng nhớ nhà, dù phủ thành phồn hoa náo nhiệt, ở bên ngoài Lưu Cường vẫn có chút bất an, mắt thấy đường về nhà càng lúc càng gần, trong lòng hắn cũng kích động theo.

“Trạch ca, ngươi xem, phía trước là thôn chúng ta, chúng ta về đến nhà rồi, he he~”

“Ân, chúng ta đã về rồi.” Trong lòng Chu Trạch cũng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.