Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 8: Ai nói bản vương không có thê thiếp???




Hòa nhã dễ gần…

Mí mắt không tự chủ được mà giật giật, dường như cô đã để sót một sự thật cực kỳ đáng sợ. Tề quốc xa lạ với cô nhưng có một số người ở Tề quốc cô đã sớm gặp mặt, ví như phụ thân của Diệp Thiệu…Tề quốc hầu. Ngoài ra, một số triều thần khi hai nước Tề – Kinh qua lại cũng đã từng gặp mặt cô.

Nhỡ đâu người Tề quốc phát hiện ra thân phận của cô, không nói những người khác, chỉ mỗi cửa ải Diệp Thiệu thôi chưa chắc cô đã qua nổi. Cô làm sao có thể giải thích với hắn rằng cô đang làm quốc quân yên ổn  thì không làm lại đi chạy tới bờ biển làm mỹ nhân ngư vàng chóe? Về tình về lý đều không thông được mà!

Nhỡ đâu bệnh rối loạn tâm lý của hắn bộc phát, treo tội danh gián điệp lên đầu cô, không thèm hỏi rõ trắng đen đã cho chém, vậy thì vương thất họ Vân ta làm sao cản nổi chứ! Tề quốc binh hùng tướng mạnh, mà Kinh quốc ta —người nghèo gan nhỏ, cho nên cô thật sự hoài nghi lão già Mục thiên tử kia sẽ nhắm một mắt mở một mắt mặc cho Diệp Thiệu lấy mạng cô.

Diệp Thiệu sửa sang xiêm y rồi xoay người lại: “Ngươi ở trong Tiềm Long Để đã nhiều ngày nay hẳn cũng học được chút lễ nghi trong cung, sau…” Hắn nhìn cô giơ cao mảnh giấy cứng, ngừng một lát, giống như không phát hiện ra cái gì khác thường mà nói tiếp: “Phụ vương nặng nhất là lễ nghi…”

“…” Cô giận tím mặt bỏ giấy xuống. Mặc kệ! Dù sao bà đây cũng không đi! Có bản lĩnh thì kéo bà đi đi!

Diệp Thiệu đương nhiên sẽ không điên mà kéo đuôi cô đi thẳng tới điện Càn Minh mà là thong dong sai bảo tôi tớ, mang xe lăn đến đặt cô lên… Hắn ngồi trên liễn nhìn cô cười sâu xa, cô hiểu ý tứ hàm chứa trong nụ cười của hắn –“Ta đây có tận 100 cách thức trị người đấy!”

Một khắc kia cô thật sự muốn gào to một tiếng: “Cô chính là Kinh quốc hầu người ăn cùng mâm ngồi cùng chiếu với cha ngươi đấy, giờ quỳ xuống ôm đùi nhận sai với cô còn chưa muộn đâu!!!”

Nhưng có một câu nói rất hay, phép vua thua lệ làng, đây là địa bàn của Diệp Thiệu. Cô, đành phải nhịn thôi!

Điện Càn Minh ở bên phải phía sau chính điện, theo thông tin tình báo mà trước đó cô xem thì nơi này là nơi Tề vương tiếp đãi và mở tiệc chiêu đãi ngoại thần. Lúc cô bị kẹp tới đây thì cảnh tượng bên trong bên ngoài điện Càn Minh cực kỳ hỗn loạn, người hầu cung nữ tất bật chạy qua chạy lại, loáng thoáng vang lên tiếng khóc từ bên trong, động tĩnh lớn như vậy làm cho cô tưởng như Tề vương sắp hoăng mất…

Có lẽ nào Tề vương đã biết trước được thân phận của cô, vì quá kinh hãi nên tái phát bệnh tim?

Cô suy nghĩ xem có nên quay lại quan sát sắc mặt Diệp Thiệu không thì chợt thấy váng mắt, Diệp Thiệu đã nhảy xuống liễn trước rồi chạy vào trong điện. Bóng lưng hắn vội vàng hoảng hốt, dường như cực kỳ bối rối. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Thiệu luống cuống như vậy, tên này trông lúc nào cũng cực kỳ bình tĩnh… chính là nhân vặt phản diện lạnh lùng thường thấy, không ngờ hắn lại là một người con có hiếu…

Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Đừng vội trách cô nghĩ Diệp Thiệu quá đen tối, mà xét từ góc độ người trong vương thất, làm gì có ai lại không nhiễm chút bùn nào. Vì vương vị, huynh đệ tàn sát, giết cha giết chú cũng làm được nữa là, không phải vừa rồi Diệp Thiệu đã giết chết lão Nhị thúc độc ác của hắn sao. Về phần trường hợp đặc thù của cô, mượn lời nói của Lương thái sư thì là, có thể vui vẻ ở trên vương vị nhảy nhót tới tận bây giờ, đơn giản là bởi vì IQ và EQ của quốc quân và triều thần Kinh quốc căn bản là thấp, nếu vào những quốc gia khác, đã sớm có thần tử có dã tâm lật đổ tới tám trăm, tám ngàn lần rồi…

Mặc dù ông ấy nói rất có lý, cô cũng không thể không nêu ra, ông ấy cũng là một trong những triều thần có IQ và EQ thuộc dạng thấp kể trên.

Vì bị bỏ lại nên cô chỉ biết ngơ ngác ngồi trên xe lăn, bởi vì cô ngồi bất động như núi, đám người hầu cung nữ thi thoảng chạy qua lại dán ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lên trên người cô. Dò tới dò lui, có lẽ là chê cô quá cản trở nên một tên nội thị có chức to nhất bèn tới gần cao giọng hỏi: “Cô nương từ đâu tới?”

Cô yên lặng nhìn hắn, lấy giấy và bút từ trong ống tay áo rộng thùng thình viết xuống một dòng chữ: “Không cần để ý tới ta, ta chỉ là một người qua đường mà thôi.”

“…” Loáng cái sắc mặt tên nội thị đã khó coi hẳn lên, giọng nói cũng cao lên rất nhiều: “Cô nương, cho dù cô ở đâu tới cũng nên tìm chỗ tránh đi. Bằng không đến lúc làm trễ nải chuyện gì hoặc là va chạm phải một quý nhân, cô sẽ gây ra họa lớn đấy.”

Lời chói tai của tên đó còn chưa dứt, quý nhân đã tới. Loan liễn tượng trưng cho vương hậu đã tới ngay sau đoàn của Diệp Thiệu, tiếng bảo thạch va vào nhau linh đinh leng keng, làn gió thơm thổi qua, Tề vương hậu cũng hốt hoảng chạy vào trong điện. Biểu hiện của bà ta làm quá hơn nhiều so với Diệp Thiệu, vừa chạy chầm chậm vừa khóc tê tâm liệt phế kêu “vương thượng, vương thượng”.

Lúc vừa xuống khỏi liễn mặt bà ta còn sạch sẽ, vậy mà thoắt cái nước mắt đã tuôn ra như suối, công phu khóc này cô xem đến trợn mắt há mồm. Nhất định sau khi mọi chuyện chấm dứt sẽ tới tìm bà ta thỉnh giáo mấy chiêu, sau này Mục thiên tử có hoăng cô cũng có thể biểu diễn thuần thục, chưa biết chừng Mục thiên tử mới lên thấy cô có nhiều thành ý liền  thưởng cho cô thêm nhiều đất phong nữa thì sao?

Tề vương hậu này, cô đã từng gặp, nói đến nói đi thì cũng may mà có Diệp Thiệu, nếu không phải từ nhỏ hắn đã ôm một bụng xấu xa thì cô cũng không thể nào có ấn tượng khắc sâu với người phụ nữ đứng đầu của Tề quốc này. Chung quy lại thì tình huống bắt kẻ thông dâm hoành tráng như thế, không phải là đứa trẻ 6 tuổi nào cũng đều có thể may mắn gặp được!

Trong thời gian 9 năm, Diệp Thiệu từ một tên nhóc bụng dạ đen tối trở thành một thanh niên ác ma. Mà người phụ nữ từng rạng rỡ xinh đẹp như hoa nay đã không còn vẻ yểu điệu thủa xưa, vừa rồi thoáng nhìn qua, khóe mắt bà ta đã hơi dãn, mà khóe môi cũng có nếp nhăn.

Bởi vì biểu hiện của Tề hậu, giờ cô bắt đầu hoài nghi vừa rồi phải chăng Diệp Thiệu thể hiện như thế cũng chỉ vì hoàn cảnh mà bộc phát kỹ năng diễn xuất thâm tàng bất lộ của hắn.

Sau khi Tề vương hậu tới, cảnh tượng hỗn loạn như được rót thêm chút dầu. Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở sâu bên trong điện Càn Minh, cô – kẻ bị quên lãng đang cảm thấy rất mâu thuẫn, nên ở lại xem màm kịch tâm lý của gia đình đế vương này hay là nên len lén trốn về.

Suy nghĩ một lúc, cô chọn vế trước, nguyên nhân rất đơn giản, cô không biết đường…

Cô ngó trái ngó phải, chọn một góc hoang vu vắng vẻ, lặng lẽ đẩy xe lăn ẩn mình vào trong đó.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Trong điện Càn Minh đã thay đổi tới ba lượt thái y, lượt thứ nhất là kéo ra ngoài, máu tươi chảy ướt cả một đường, cung nhân vội vàng lau đi nhưng vẫn còn vệt hồng nhạt lưu lại đó; lượt thứ hai tình huống tương đối tốt hơn, đi vào đứng thẳng đi ra nghiêng ngả, thoạt nhìn thì tính mạng cũng không  tới nỗi đáng lo, cùng lắm là tàn phế thôi; lượt thứ ba đi vào đến bây giờ còn chưa ra, có lẽ tính mạng Tề vương đã không còn phải lo lắng.

Quả nhiên, một người hầu vội vàng chạy ra, thông báo với một hàng đại thần đang đứng đó. Các đại thần như trút được gánh nặng, gương mặt lộ vẻ vui mừng, đương nhiên trong số này có bao nhiêu là thật lòng thật dạ thì cô không biết được. Trong khoảng thời gian ngồi yên chờ đợi này, cô không hề ngồi yên ngơ ngác đâu nhé, thông qua đôi ba câu của đám người hầu đi ngang qua, cô đã phác ra được tình hình chung.

Do năm xưa chinh chiến quá nhiều, cơ thể Tề vương đã sớm tích lũy cả ổ bệnh, mấy năm gần đây lại càng tệ hơn. Ông ấy tuổi đã cao, mà tuổi càng cao thì lại càng đa sầu đa cảm, vốn còn đang đau lòng vì thái tử Tề quốc trước bị chết, hai ngày nay lại càng phiền lòng vì đệ đệ mưu phản bị Diệp Thiệu giết chết, nói tóm lại là ông cực kỳ đau lòng. Cứ liên tiếp như thế, bệnh phát, theo như người hầu mô tả, tám phần là trúng gió, nằm trên giường không dậy nổi.

Cho nên, điểm mấu chốt tới rồi. Nhà không thể một ngày vô chủ, nước không thể một ngày vắng vua, quốc quân hôn mê không rõ ra sao, vậy quốc sự ai xử lý? Về tình về lý mà nói, gánh nặng này đương nhiên phải giao cho thái tử Diệp Thiệu là hợp lý nhất. Nhưng mà chết ở chỗ, cô chống cằm nhìn về phía đám đại thần mặc hồng bào đằng kia, vương hậu và quốc cữu lại không phục.

Tề hậu năm nay mới có 30, vừa nhìn đã biết không phải mẹ ruột Diệp Thiệu, bà ta là mẹ ruột của Ngũ vương Tề quốc Diệp Lĩnh. Cho nên mọi chuyện liền dễ hiểu thôi, tuy Diệp Lĩnh tuổi còn nhỏ nhưng khốn nỗi là Ngũ vương lại có ông cậu là quan lớn nhất phẩm trẻ trung khỏe mạnh, hơn nữa Tề vương còn rất thương Ngũ vương, cho nên ý của Tề hậu chính là —

Trước khi Tề vương hôn mê đã có vài lần đề cập tới việc đổi thái tử, lúc này ông ấy hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể tùy tiện tổn hại ý của Tề vương mà giao đất nước cho Diệp Thiệu đây?

Nhà nào cũng có cái khó của mình, cô cảm khái, bất chợt nhớ ra, đã nói là nước không thể một ngày không có vua, cô biến mất đã lâu như vậy, vì sao bên Kinh quốc đến một chút tiếng gió cũng không lọt qua? Chẳng lẽ cô không quan trọng đến thế sao!!!

Qua qua lại lại, người ra người vào, cô kéo cái đuôi cá đã đọng những giọt sương li ti lên, Diệp Thiệu không hề ra ngoài một lần nào. Cứ nhìn mãi như thế, mí mắt cũng sắp đánh nhau mất rồi…

“Meo meo! Meo meo meo meo! Meo meo meo meo meo meo!”

“…” Mới nhắm mắt một tẹo đã bị làm ồn, cô đen mặt nhìn về phía bụi cỏ, dưới bóng sồi xanh rì là một bóng ma màu xám, không phải ai khác mà chính là Phục Linh…

Phục Linh thấy cô đã tỉnh liền nhanh chóng lùi xuống hòa vào bóng đêm. Có lẽ nào, vì tiền đồ của thái tử nhà các ngươi, lại làm chuyện gì hại tới cô đây…

Oán thầm còn chưa xong, một nội thị đứng trước điện ngắm trái nghía phải, nghía thấy cô một cái là cực kỳ phấn chấn, khom lưng bước nhỏ chạy tới, nhỏ giọng nói: “Cô nương, thái tử gia cho mời ~”

“…” Lúc này mời ta đi làm cái gì! Cô đột nhiên cảm thấy điềm báo không tốt, tên khốn Diệp Thiệu này sẽ không vì cứu cha hắn mà cắt một miếng thịt của cô đấy chứ!!! Tuy rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nhưng mà nhìn cái vây đuôi của cô đến bây giờ vẫn còn khuyết lẻ mà xem, cả một miếng thịt thì cô làm sao có năng lực tái sinh đây! Cô nhìn cái đuôi vẫn giấu kín dưới váy áo, rùng mình.

Dù cho có muôn vàn không muốn, nhưng dưới uy quyền của Diệp Thiệu, cô vẫn bị ép đẩy vào trong điện Càn Minh.

Ánh đèn dầu trong điện mờ mờ ảo ảo, màn trướng màu nhung rủ xuống tầng tầng lớp lớp, tựa như một cánh cổng nặng nề, ngăn cách sáng và tối, trong với ngoài, cả sống và chết…

Noãn các bên ngoài hậu điện cũng không lớn lắm, đang quỳ gối bên ngoài bàn luận xôn xao chính là những thái y mệnh khổ, Tề hậu nửa quỳ nửa nằm ở bên tháp, tay nắm chặt bàn tay khô gầy của Tề vương. Diệp Thiệu đứng một mình một bên, hắn mặc thái tử phục màu đen, ánh sáng mờ ảo càng khiến hắn trông giống như một pho tượng đứng thẳng. Mà vẻ mặt của hắn cũng lạnh lùng cứng rắn y như tượng đá, chỉ có khóe miệng là mang theo một nụ cười khẽ, ý cười trong đó phút chốc cô đã hiểu!

–“ Tâm trạng gia đang khó chịu, ai cản người đó chết!”

Đáng tiếc trình độ hiểu biết của Tề hậu về đứa con riêng này còn lâu mới bằng cô, bà ta ghé vào bên tháp khóc sướt mướt, mắt sưng phồng trừng lên nhìn Diệp Thiệu: “Quân thượng còn chưa hoăng, thái tử đã vội vã nắm đại quyền như vậy, có phải đã quá nóng vội rồi không, không sợ gánh trên lưng tội bất trung bất hiếu bất nghĩa sao!”

“Bản vương là thái tử do phụ vương tự tay đề bút phong ban, nay trong lúc bệnh tình phụ vương nguy kịch, tiếp quản triều cương cũng là hợp lý. Lời nói vừa rồi của thái y, mẫu hậu cũng nghe rõ đó, phụ vương lâm vào hôn mê sâu, không biết ngày nào mới tỉnh. Đế đô và các chư hầu khác mơ ước Tề quốc ta đã lâu, nếu để cho họ tận dụng cơ hội này, dám hỏi vương hậu có gánh nổi trách nhiệm không!”

Các thái y quỳ ở đó nhất tề gật đầu, Tề hậu oán hận trừng mắt qua, các thái y lại nhất tề cúi đầu.

Cô: “…”

Tề hậu sau khi bị Diệp Thiệu hỏi đã há miệng không trả lời được, xiết chặt khăn tay cắn môi không nói.

Này, mấy người gọi cô tới rồi cứ vậy mà bơ cô đi, có phải không? Trời đã muộn rồi, cô muốn trở về ăn cơm…

Tề hậu vứt khăn đi, cắn răng nghiến lợi hừ một tiếng: “Bản cung chỉ là một người phụ nữ, từ xưa tới nay lại có quy định hậu cung không được tham gia vào chính sự, chuyện triều chính cũng không tiện nhiều lời. Nhưng mà bản cung cũng biết, thánh nhân đã nói, tề gia trị quốc bình thiên hạ. Thế tử ngay cả một thê quyến cũng không có, con nối dõi cũng không, có kế thừa đại thống chỉ sợ là không thỏa đáng lắm đâu.”

Khóe miệng Diệp Thiệu hơi nhếch lên.

Sắp chết rồi sắp chết rồi! Lòng cô nói không ổn rồi.

Không cho cô cơ hội chuồn mất, Diệp Thiệu đã hướng tầm mắt tới: “Ai nói bản vương không có thê thiếp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.