Dật Ninh

Chương 7




Dật Ninh ngồi ở trên xe cũng không nói một lời, bên ngoài trời vẫn còn mưa tí tách, mọi thứ đều ướt sũng, trời mưa làm cho nhịp sống nơi thành thị dường như chậm lại chút ít.

Ánh đèn từ mấy toà nhà ven đường chiếu qua cửa sổ xe loang loáng, chập chờn biến ảo không ngừng, Dật Ninh luôn có cảm giác bản thân giống như không ở tại nhân gian.

Cậu luôn có thói quen mơ tưởng – một cái nho nhỏ, một thế giới cậu có thể nắm trong lòng bàn tay. Thế nhưng bị người lái xe tên là Chu Diên này lôi về hiện thực, làm cho Dật Ninh cảm thấy không an tâm, trong lòng vô cùng lo lắng.

Trên xe hệ thống lò sưởi ấm áp khiến cho  Dật Ninh có chút buồn ngủ, mấy giờ đồng hồ mệt mỏi cùng rối ren rốt cuộc cũng trôi qua, cậu cảm thấy thật mệt mỏi.

Chu Diên hỏi địa chỉ nhà cậu ở đâu, Dật Ninh lại cảnh giác nói hắn  cho dừng xe tại khúc rẽ mà cậu bị ngã lúc trước đó.

Chu Diên hừ một tiếng, cho xe chạy tới nơi đó, thế nhưng không cho cậu xuống xe, lại hỏi “ Cậu muốn dừng ở đây! Cậu nếu không cần chân của mình, thì có thể tự đi về ”

Chân trái Dật Ninh vẫn còn quấn đầy băng gạc, bác sĩ còn đề nghị trong ba ngày đầu tốt nhất không nên đi lại, cậu ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào, cứ ấp a ấp úng mãi.

Chu Diên liếc nhìn cậu, rốt cuộc cũng không muốn Dật Ninh  khó xử mới nói: “ Cậu lo cái gì, sợ tôi biết địa chỉ nhà cậu thì bám lấy cậu hay sao! Phải là tôi va phải cậu, dù sao thì đáng nhẽ ra cậu mới là người nên bám lấy tôi đòi tiền thuốc men mới phải chứ.!”

Dật Ninh tuy cũng thấy hắn nói hợp lý, thế nhưng thoạt nhìn Chu Diên cũng làm cho người ta có cảm giác lo lắng, vì thế vẫn không lên tiếng.

“ Cậu làm cái gì mà im như hũ nút vậy, cứ như vậy chỉ phí thời gian, không muốn tôi đưa cậu về thì gọi điện cho người nhà đến đón đi!” Chu Diên nhìn cậu rầu rĩ, thanh âm càng tức giận hơn.

“ Xin lỗi… tôi tự mình về là được rồi! Cảm ơn anh!” Dật Ninh nói xong liền mở cửa xe, chính là cửa xe đã bị khoá không thể mở ra.

Chu Diên suýt chút nữa bị cậu làm cho tức chết, hắn hiếm hoi lắm mới làm người tốt được một lần, vậy mà người này không thấy chút cảm kích. “ Cậu không có di động để gọi người nhà sao, không có thì dùng của tôi đi.” Nói xong đưa điện thoại cho Dật Ninh.

Dật Ninh quay lại cười với hắn một chút, cũng không nhận lấy điện thoại, ánh mắt cậu dưới ánh sáng mờ mờ trong xe vụt sáng lên như dải ngân hà, hiền hoà, rộng lớn bao la, tựa như trước đây Chu Diên từng đến đài thiên văn quan sát, hắn sửng sốt một chút, áp chế nhịp đập bất thường bị Dật Ninh khơi dậy, “ Tôi cũng không phải người xấu, sẽ không làm gì cậu đâu, tốt nhất để tôi đưa cậu trở về! Tôi cũng muốn bồi thường cho cậu chút phí tổn, nếu cậu không tin, thì để tôi gọi luật sư đến xử lý chuyện này cũng được.”

“ Không,, không cần. Anh đừng quá khách khí, lúc nãy tôi cũng đã nói qua là tại tôi đứng lơ mơ giữa đường nên mới bị xe của anh tạt nước vào, nếu anh nói như vậy, tôi cứ có cảm giác giống như đang lừa tiền của người khác vậy.” Dật Ninh ngăn không cho Chu Diên gọi điện.

Thái độ cảnh giác của Dật Ninh, cùng với sự bài xích đối với mọi người, mấy điều này đều khiến cho Chu Diên cảm thấy nghi hoặc.

“ Cậu sao vậy, hay trong nhà không có ai khác, cho nên sợ tôi đột nhập vào để cướp bóc?” Chu Diên nửa đùa giỡn nói.

“ Sao có thể như vậy.” Dật Ninh chỉ là không muốn có người bước vào không gian riêng của mình mà thôi. Hơn nữa, vừa nhìn đã biết Chu Diên chính là loại người có tiền, rất nhiều tiền, trước tiên xe của hắn là loại đắt tiền, sau đó lúc đi bệnh viện thì vào trực tiếp phòng viện trưởng, rồi hở một chút là đòi gọi luật sư đến xử lý mọi việc. Chỉ là, xã hội hiện nay người càng nhiều tiền thì lại càng không phải người tốt, bọn họ đối với ngươi tốt thì thế nào cũng có ý đồ, bởi vì kẻ có tiền thỉnh thoảng cũng muốn dùng người khác để giết thời gian. Dật Ninh tuy không ghét sự giàu có, thế nhưng lại không thích giao tiếp cùng kẻ có tiền.

Mặc dù Dật Ninh hoài nghi Chu Diên có ý đồ, hơn nữa cũng đối với hắn rất cảnh giác, thế nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải để hắn đưa cậu về. Thậm chí còn để cho Chu Diên giúp cậu lên nhà.

Chỗ ở của Dật Ninh là một khu tập thể cũ kỹ, mỗi tầng có bốn nhà ở, hai nhà phía đối diện đều là gian lớn, còn lại hai nhà chỉ có một phòng- một buồng ngủ cùng một gian bếp nhỏ và nhà vệ sinh bé tí, lại còn không có ban công, diện tích chỉ khoảng ba mươi mét vuông, bất quá đối với Dật Ninh không gian nhỏ bé này lại vừa vặn.

Phòng ở này tuy cũ kỹ, nhưng mỗi tháng tiền thuê cũng hơn hai ngàn, tuy cùng người khác ở chung sẽ tiết kiệm được một chút, thế nhưng Dật Ninh tình nguyện chịu tiền thuê nhà đắt như vậy, cũng không muốn người khác ở chung.

Cậu mắc bệnh ưu thích sạch sẽ, cho nên thời đại học các bạn cùng phòng cũng không chịu được cậu, cậu cũng biết khuyết điểm của mình cho nên cũng không muốn ở chung với người khác.

Dật Ninh ở tận tầng bốn, trong hành lang tầng trệt lại tối đen như mực, bởi vì ở đây rất yên bình, cho nên cũng không có ai kiện cáo gì việc đèn không được bật lên.

Chu Diên buột miệng hỏi “ Sao lại tối như vậy?”

“ Tầng một đèn bị hỏng, tầng trên mới có đèn.” Dật Ninh nhẹ giọng trả lời.

Chu Diên cũng chưa từng tới chỗ nào cũ nát đến như vậy, những gian nhà cũ kỹ luôn có mùi mục nát phảng phất, mùi này làm cho hắn cảm thấy có chút ghê tởm, Dật Ninh cũng không thích mùi này, nhưng cậu ở đây cũng đã quen cho nên ít nhiều cũng có thể chịu được.

Chu Diên đỡ tay trái Dật Ninh, gần như là đỡ đến nửa trọng lượng cơ thể của cậu, bất quá, Dật Ninh cũng không nặng bao nhiêu, Chu Diên sức lực lại lớn, cho nên cũng không thấy khó khăn gì.

Chu Diên cau mày hỏi, “ Sao cậu lại ở chỗ như thế này?” trong giọng nói mang theo sự chán ghét rõ rệt.

Anh ta vốn là một đại thiếu gia, đương nhiên không biết cuộc sống thường dân cực khổ, vì vậy Dật Ninh cũng không tranh cãi, chỉ bình thản đáp “ Tôi cảm thấy ổn mà.”

Chu Diên nghe ra trong giọng điệu của Dật Ninh đối với đề tài này có vẻ không thích thú, nên hắn cũng không nhắc lại.

Chu Diên giúp Dật Ninh đi đến  tận cửa nhà, Dật Ninh từ trong túi quần lấy ra chùm chìa khoá, cậu thấy Chu Diên cũng không có ý muốn rời đi, Dật Ninh cũng ngại đuổi hắn đi, vì thế trong lòng vừa bực bội Chu Diên vừa hí hoáy mở mãi không ra cửa.

Chu Diên nhìn Dật Ninh mở mãi không xong mới nói “ Cửa nhà mình mà mở không ra sao?”

Hắn nhanh tay giật lấy chùm chìa khoá trong tay Dật Ninh, tra vào khoá, hành lang này đèn quá mờ, Chu Diên mất nửa ngày trời ( ý là mất nhiều thời gian) mới cắm được khoá vào ổ, mới đầu còn vặn sai chiều, sau đó mới đổi lại cho đúng, Chu Diên tức tối liền chửi vài câu thô tục.

Ở mấy khu tập thể cũ kỹ này làm sao có thể cách âm, vì vậy mới đánh động đến bà chủ nhà đang xem ti vi phải mở cửa ra xem xét tình hình bên ngoài.

Nhìn thấy một nam nhân cao lớn đem Tiểu Ninh gần như là nửa ôm vào lòng, đang mở cửa chuẩn bị đi vào.

Bà chủ nhà năm nay cũng phải hơn 60, cùng với người bạn già sống ở nơi này, trong nhà cũng chỉ nuôi hai con chó nhỏ, con cái cũng có tiền đồ cả , công tác ổn định, đã kết hôn và sinh sống tại nơi khác. Ở nơi thành thị này bà coi như là một người tốt hiếm hoi, liền hô lên hỏi một câu: “ Tiểu Ninh, bạn của cậu hả?”

Dật Ninh nhìn về phía bà chủ, cười một chút đáp, “ Xem như vậy!”

Chu Diên tuy bất mãn với câu “ Xem như!” của Dật Ninh, thế nhưng vẫn nhìn về phía bà chủ nhà, còn rất lễ phép chào hỏi: “ Làm phiền bác gái!  Vì chân cậu ấy bị thương cho nên cháu đưa cậu ấy về.”

Bà bác lúc này mới yên tâm mà đóng cửa đi vào.

Dật Ninh vào nhà bật đèn lên, Chu Diên đứng ở cửa nhìn kiến trúc bên trong, chỗ này trần nhà quá thấp nên hắn thấy không thoải mái, hơn nữa phòng quá nhỏ, làm cho hắn cảm thấy bị đè nén.”

Chính là không gian bên trong này rất gọn gàng ngăn nắp. Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng cảm thấy yên tĩnh cùng mát mẻ.

Tuy rằng sàn nhà chỉ lát đá hoa, không phải sàn gỗ, cũng không có trải thảm, thế nhưng Dật Ninh vẫn cởi giầy thay dép đi trong nhà, lúc đó hắn mới đi vào.

Bởi vì không có dép dành cho Chu Diên, Dật Ninh thấy vị khách này có vẻ nhất định phải vào, nên cũng đành nói: “ Không cần cởi giầy, vào đây ngồi đi!”

Trong phòng mọi ngóc ngách đều không có một hạt bụi, Chu Diên lại lưu lại một dấu chân bẩn, vốn luôn luôn cẩu thả thế nhưng lúc này Chu Diên lại cảm thấy có chút áy náy.

Dật Ninh đang muốn đi pha trà, Chu Diên lại thấy cậu vẫn còn tấp tểnh, đi khập khiễng đến khổ, mới lên tiếng: “ Cậu không cần khách sáo, mau thay quần áo đi nghỉ sớm đi!  Mấy thứ đồ của cậu, ngày mai tôi sẽ mang đến, nếu tôi không đến được thì sẽ cho người khác mang tới cho cậu.”

Dật Ninh vốn muốn nói là không cần.

Chu Diên lại nói thêm: “Cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai trước khi đến tôi sẽ gọi điện trước.”

Chu Diên ngữ khí cường thế, khiến cho Dật Ninh vốn không muốn cho hắn số điện thoại cuối cùng vẫn phải cho.

Sau khi Chu Diên về, Dật Ninh quỳ trên mặt đất đem mấy vết chân bẩn của hắn lau cho sạch sẽ, vì không được làm ướt vết thương thế nên cậu chỉ có thể lau qua người, mặc lên bộ áo ngủ ấm áp, rồi nhanh chóng chui vào chăn.

Ngày hôm nay rối loạn như vậy khiến cho Dật Ninh cũng không còn tâm tư đâu mà làm việc, tinh thần vô cùng mệt mỏi nên chỉ muốn ngủ thật ngon một giấc.

…….

Dật Ninh vốn không nghĩ Chu Diên sẽ lại đến, bởi vì ngày hôm qua hắn có vẻ rất ghét khu nhà cũ này, đối với căn phòng nhỏ hẹp của hắn cũng chán ghét đến nhíu mày.

Lúc Chu Diên tới, lại quá giữa trưa một chút, Dật Ninh vốn đang hâm lại đồ ăn chuẩn bị ăn cơm. Lúc chuẩn bị đồ ăn cậu mới biết trong tủ lạnh cũng không còn cái gì, hắn đang định nhờ bác chủ nhà mua hộ cho vài thứ.

Chu Diên hai tay xách hai túi lớn, vì tay không rảnh nên mới dùng chân đá cửa, cánh cửa vốn không có gì chắc chắn bị hắn đá kêu bang bang, khiến cho Dật Ninh đang chuẩn bị ăn cơm phải giật bắn cả mình.

Cậu từ khe nhìn trên cửa thì thấy Chu Diên đứng bên ngoài, sửng sốt một chút mới mở cửa, để tránh cho mình khỏi phải đền tiền bồi thường làm hỏng cửa.

Chu Diên nhìn thấy Dật Ninh, cười thật lớn nói: “ Ngày hôm qua lỡ vứt hết đồ của cậu, nên hôm nay tôi mang mấy thứ tới bồi thường.”

Dật Ninh để hắn đi vào. Chu Diên quả nhiên rất có lòng, ở trong túi đồ còn lấy ra một đôi dép lê, đem ra thay vào rồi mới đi vào nhà.

Dật Ninh thấy Chu Diên rất tự nhiên và quen thuộc đi quanh phòng mình vài vòng, xoi mói khắp nơi, trong lúc cất mấy thứ đồ Chu Diên mang đến Dật Ninh nhịn không được mà thở dài.

Đồ Chu Diên mang đến tất nhiên không phải hắn mua, mà do hắn sai người làm trong nhà đi mua, chỉ cần nói đại khái là cần món gì.

Cho nên mấy thứ này vừa nhiều lại vừa đắt tiền. Dật Ninh nhìn qua một chút, liền cảm thấy rất ái ngại, có lẽ tốt nhất không nên nhận lấy.

Nhưng lúc nói với Chu Diên, Chu Diên chỉ thản nhiên đáp: “ Cậu không cần thì ném đi là được, không cần nói với tôi.” Làm cho Dật Ninh nghẹn cả họng. Dật Ninh không còn cách nào khác đành nhận lấy mấy thứ này.

Chu Diên nhìn trên bàn ăn có bày một đĩa khổ qua xào trứng, một bát canh bí nấu xườn, còn có một chén cơm.

Khổ qua xào trứng xen lẫn giữa màu xanh của mướp đắng với màu vàng ươm ngon mắt, canh bí nấu sườn nhìn cũng rất hấp dẫn, chủ yếu vẫn là mùi hương làm cho Chu Diên cảm thấy có chút đói bụng, hắn từ sáng đến giờ cũng chưa có ăn gì .

Vì thế, Chu Diên đại thiếu gia mới yêu cầu: “ Tôi cũng chưa ăn cơm, tiện thể ăn ở chỗ cậu luôn đi.

Mặc dù các món ăn cũng rất ngon lành, nhưng lại chỉ chuẩn bị phần có một người, Dật Ninh lại ngại từ chối Chu Diên, cho nên đành phải lấy một cái bát khác, san cho Chu Diên hơn phân nửa bát cơm của mình, dù sao lát nữa mình ăn thêm một chút bánh quy là được.

Từ lúc Chu Diên vào nhà đến giờ, Dật Ninh vẫn luôn im lặng, cơ hồ chưa nói nổi được mấy câu.

“ Cậu chỉ ăn có tẹo cơm như vậy sao, nếu như vậy, cậu từ chối tôi thì được rồi, tôi cũng không ăn.” Chu Diên nhìn Dật Ninh bộ dáng gầy gò, liền đẩy bát ra không ăn.

Dật Ninh lằng lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới nói “ Tôi còn có bánh quy để ăn vặt.” , rồi lại nghĩ đến Chu Diên vừa nãy có đem cá khô đến, lại nói tiếp “ Anh đợi một chút”.

Chu Diên nhìn Dật Ninh lấy từ tủ lạnh ra vài thứ, chuẩn bị xong mới bày biện ra đĩa, khập khiễng đi ra đặt trước mặt hắn.

Đây có lẽ là bữa ăn đơn giản nhất của Chu Diên cho đến giờ, nhưng mùi vị coi như cũng khá ngon.

Vì hắn có việc phải đi trước, Dật Ninh thì đang dọn dẹp chén bát trong phòng bếp.

Dật Ninh để tóc mái khá dài, che khuất một chút ánh mắt, theo động tác trên tay mà mái tóc nhẹ nhàng lay động, Chu Diên ngồi ở phòng khách nhìn cậu, cảm thấy cậu thật hoà nhã, vốn là đang có việc gấp phải đi, cuối cùng vẫn kéo dài tới lúc Dật Ninh thu dọn xong xuôi, thì hắn mới cáo từ.

Chu Diên đi rồi, Dật Ninh thở phào một hơi, cậu hi vọng rằng sau này Chu Diên sẽ không bao giờ… tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.