Dật Ninh

Chương 35




Giường của Chu Diên là 2.6 m x 2.3m, hai người mua bộ ga kia lại là 2m.

Dật Ninh đem bộ ga lên giường Chu Diên đo, mới phát hiện ra vấn đề, bọn họ mua bộ này dùng cho giường nhỏ.

Chu Diên đi theo Dật Ninh vào chính phòng mình nhìn bộ ga đang trải trên giường rõ ràng là nhỏ hơn, cũng không để tâm, ” Nhỏ thì nhỏ thôi, giường của em chính là cỡ này, vậy dùng ở đó là được rồi.”

Dật Ninh đem ga giường thu lại, nhíu mày có chút buồn rầu nói ” Nhưng cái này không phải mua về cho anh dùng sao?”

Chu Diên nhìn Dật Ninh vẻ mặt đau khổ liền lên tiếng, ” Cái gì mà cho tôi, tôi lại không thích màu sắc này, em dùng đi.”

Dật Ninh nhìn thứ trong tay, lại nhìn Chu Diên, đành phải đem thứ này buông xuống, lại đem ga giường cũ của Chu Diên trải lên.

Chu Diên nhìn Dật Ninh bận rộn đi qua đi lại không có một khắc nghỉ ngơi, trong lòng có chút buồn bực, đi đến bên người Dật Ninh, ôm lấy eo cậu , ” Em bận rộn đi tới đi lui như vậy không mệt sao?”

Dật Ninh đang làm việc, Chu Diên không đến hỗ trợ thì chớ lại còn quấy rối, cậu chỉ nhẹ giọng ‘ Ừ’ một tiếng, tỏ  ý đã nghe được, nhưng không trực tiếp trả lời, từ trong vòng ôm của Chu Diên giãy ra, quay sang trải ga giường cho bằng phẳng.

Chu Diên nhìn cậu, có chút giận, lạnh lùng lên tiếng, ” Trải ga giường so với trả lời tôi còn quan trọng hơn sao?”

Dật Ninh sửng sốt một chút, đứng thẳng người dậy, đem chăn gối vừa rồi để bên ghế sofa đặt lại lên giường, lúc này mới quay sang nhìn Chu Diên, trả lời hắn, ” Em đang thấy rất mệt, vậy anh thu dọn sàn nhà anh vừa làm bẩn đi.”

Chu Diên nghe Dật Ninh nói vậy, trong lòng xúc động, Dật Ninh cho tới bây giờ luôn khách sáo, cậu không khách khí nói ra thế này, chứng tỏ Dật Ninh đã thừa nhận chính mình.

Chu Diên vì chút tiến triển này mà vui vẻ, bất quá hắn cũng không muốn đi dọn sàn nhà, liền lên tiếng, ” Bỏ đi, chúng ta cũng không cần dọn dẹp, cho người tới thu dọn là được rồi.”

Chu Diên vốn là đại thiếu gia quen được người ta hầu hạ, Dật Ninh hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn. Cậu đem mấy thứ vừa mua đi giặt giũ.

Chu Diên nhìn cậu bận rộn như vậy, liền ra ngoài gọi điện thoại, bảo người giúp việc bên Chu gia sang giúp đỡ thu xếp bên này, hắn cũng không muốn nhìn Dật Ninh mỗi ngày đều xoay quanh việc nội trợ.

Dật Ninh vẫn đang ngồi gỡ vỏ gối, Chu Diên cũng không thể không biết xấu hổ mà ngồi im, liền qua giúp đỡ, Dật Ninh ngồi trên sofa, bên cạnh là đôi gối đầu cùng bộ ga giường, ngón tay thon dài ở trên mặt gối tơ tằm vuốt ve, nền vải hồng nhạt càng làm tôn lên những ngón tay trắng nõn, Chu Diên nhìn thấy, trong lòng khẽ động, lại nhìn khuôn mặt của Dật Ninh, bởi vì tóc đã có chút dài, sợi tóc mềm mại lướt nhẹ trên khuôn mặt cậu, hệt như đang phe phẩy trên món đồ sứ tinh khiết.

Chu Diên không cầm lòng được ném đống gối sang một bên, đưa tay ôm lấy Dật Ninh, sau đó thuận thế đem cậu đặt trên sofa đang để cả đống đồ đạc.

Dật Ninh đột nhiên bị tập kích, còn không kịp kinh hô, đã bị Chu Diên nắm cằm lấp kín đôi môi.

Chu Diên đem Dật Ninh đặt dưới thân, hôn đến say mê, đồng thời tay lại duỗi vào trong quần áo Dật Ninh vuốt ve thắt lưng rồi đến ngực cậu….

Dật Ninh đưa tay đẩy Chu Diên, muốn hắn buông mình ra,  trong miệng chỉ phát ra những thanh âm ‘ Ưm’ ‘Ư’ mơ hồ hỗn loạn .

Chu Diên lúc hôn môi luôn bá đạo, dùng sức mà lướt khắp khoang miệng của cậu, giống như hận không thể đem đầu lưỡi của cậu ăn tươi, dây dưa không dứt, Dật Ninh bị đặt dưới chiếc gối mềm mại trên sofa, chỉ cảm thấy sắp thở không nổi, mỗi khi hô hấp, trong miệng đều là hơi thở của Chu Diên, là mùi vị của Chu Diên, vừa ngang ngược, vừa kích thích tất cả mọi cảm quan của người khác, làm cho thân thể của Dật Ninh cũng không nhịn được mà nóng lên.

Bị vuốt ve thắt lưng, trước ngực cũng bị Chu Diên âu yếm, Dật Ninh càng cảm thấy thân thể khô nóng, giống như trong cơ thể có một luồng nhiệt vội vã muốn thoát ra, làm cho chính cậu căn bản không thể khống chế.

Cậu hiểu được đây chính là ***, chẳng qua thân thể cậu luôn không được tốt lắm, ăn uống đều là thứ dễ tiêu, tính cách cũng lặng lẽ, hơn nữa trên phương diện này từng bị tổn thương, nên thân thể đối với dục vọng cũng không có yêu cầu gì, hiện giờ đột nhiên bị Chu Diên khơi mào dục vọng, cậu vừa sợ, lại vừa xấu hổ.

Chu Diên rốt cục cũng buông tha cho đôi môi của cậu, Dật Ninh mở to miệng mà thở, sức lực cũng hồi phục được một ít, muốn từ dưới thân Chu Diên giãy ra.

Chu Diên lại đè cậu xuống không tha, bắt đầu hôn lên hai má cậu, sau đó liếm tới nơi nhạy cảm sau tai, Dật Ninh bị hắn khiến cho toàn thân mễm nhũn, thấp giọng rên rỉ, thanh âm nũng nịu đến chảy nước, khiến cho chính cậu cũng hoảng sợ.

Chu Diên nghe Dật Ninh rên rỉ, lại càng kích động, ngón tay đã muốn cởi bỏ quần Dật Ninh, đưa tay nắm lấy nơi yếu ớt phía dưới của Dật Ninh vuốt ve vài cái.

Dật Ninh thở hổn hển, thét lên một tiếng kinh hãi, thanh âm suy yếu mềm mại lại mang theo khẩn cầu, ” Không…. Chu Diên … đừng….”

Chu Diên nghe thấy Dật Ninh cầu xin tha thứ, thứ ở dưới hai chân đã chuyển động, rõ ràng là vừa cứng vừa nóng đã đỉnh đến Dật Ninh.

Dật Ninh vừa sợ vừa thẹn, đưa tay đẩy Chu Diên, ” Không, đừng, anh đứng dậy.”

Thanh âm giống như sắp khóc.

Chu Diên nghe tiếng Dật Ninh bởi vì mang theo tiếng khóc nức nở, nên vừa mềm mại vừa quyến rũ, không giống như đang thật tình từ chối, mà giống như đang tự dối lòng ‘ dục cự còn nghênh’.

Nếu không phải Chu Diên hiểu rõ tính cách Dật Ninh, hiểu được cậu thực sự không muốn, liền rút tay ra khỏi áo Dật Ninh, lui ra một chút, sau đó vẻ mặt đỏ ửng, ôm lấy Dật Ninh hai mắt còn đang ngấn lệ ngồi dựa vào  sofa.

Ánh mắt Chu Diên sâu thẳm đầy vệt đỏ, giống như mãnh thú đang hung ác nhìn ngắm con mồi, khiến cho Dật Ninh thấy mà hết hồn, lùi người về phía sau, vẻ mặt cảnh giác cùng lo lắng.

Chu Diên bật cười, thậm chí mang theo chút không đoàng hoàng cùng nguy hiểm, hắn nghiêng người che phủ lên thân thể Dật Ninh, lần này chỉ là hôn lên đôi môi tươi đẹp ướt át của Dật Ninh một tý, sau đó lẳng lặng nhìn cậu, trong lúc Dật Ninh thấp thỏm không yên, hắn lại cười cười rất mờ ám, đưa tay sờ sờ nơi yếu hại đang ngẩng đầu dưới háng của Dật Ninh.

Dật Ninh xấu hổ vội co chân lên.

” Em không phải cũng muốn sao?  sao lại từ chối tôi.” Chu Diên nhìn Dật Ninh chăm chú, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, cắn chặt răng mới không bật ra tiếng rên rỉ.

Dật Ninh chuyển tầm mắt, co chân, thân thể có chút phát run, sắc mặt ửng đỏ, bộ dáng đúng là đang cự tuyệt người ta.

Chu Diên thấy cậu như vậy, sao có thể cưỡng ép cậu, chỉ hôn một cái lên gương mặt Dật Ninh để trấn an, nửa ôm cậu vừa ôn nhu nói, ” Tôi sẽ không bắt buộc em, không cần sợ hãi, tôi còn chưa đê tiện đến mức này, em không thích, tôi sẽ không bắt buộc em.”

Dật Ninh cúi đầu càng thấp, thân thể cũng không còn run rẩy, sắc mặt vẫn đỏ hồng như cũ, miệng thở hổn hển.

Chu Diên đem cậu kéo vào ***g ngực, Dật Ninh giãy dụa, lại thấy Chu Diên nhẹ nhàng trấn an, “Tôi không làm em khó xử đâu, đừng lo lắng.”

Sau đó Chu Diên dùng tay an ủi Dật Ninh, Dật Ninh cảm thấy xấu hổ đến chết, muốn giãy dụa phản kháng, lại nghe thấy Chu Diên nói, ” Không có vấn đề gì, để tôi giúp em. Em như vậy cũng không có gì phải xấu hổ, đều là đàn ông cả, tôi và em còn không phải cũng giống nhau. Trưa nay em ăn rất nhiều lộc nhung thang, bên trong có cả nhân sâm, như thế này cũng là bình thường, không có gì phải ngượng….”

Dật Ninh vừa xấu hổ vừa bị ngón tay Chu Diên mang đến khoái cảm bao trùm, trên người nóng lên, đem mặt chôn ở trong vai Chu Diên không dám ngẩng đầu,  ngồi khoá trên đùi Chu Diên, hô hấp dồn dập, cắn răng không dám phát ra thanh âm, bất quá khi ngón tay Chu Diên ma sát đến đỉnh, xương sống tựa như bị dòng điện chạy qua, làm cho cậu căn bản không thể khống chế được bản thân, trong miệng tràn ra từng đợt rên rỉ đầy kìm nén, có đôi khi thậm chí không tự chủ được mà đong đưa vòng eo.

Lúc này Chu Diên dùng tay kia ôm chặt thắt lưng của cậu, giống như muốn cậu khảm nhập vào thân thể hắn.

Dật Ninh đột nhiên nắm chặt vạt áo Chu Diên, thân thể căng cứng, thấp giọng kêu lên một tiếng, làm dơ cả tay cùng quần áo Chu Diên, sau khi thân thể co giật một trận, toàn thân mềm nhũn trên người Chu Diên, đại não trống rỗng, có cảm giác mờ mịt chẳng biết gì nữa.

Nhưng mà thân thể thả lỏng khiến cho cậu có cảm giác đặc biệt thoải mái, ngón tay Chu Diên cũng làm cho cậu thích.

Chỉ là, ngoài cảm giác đó, thì càng  ngượng ngùng xấu hổ.

Chu Diên đem Dật Ninh từ trên người mình ôm xuống đặt lên sofa, trực tiếp cầm vỏ gối vừa mua về lau tay mình, cũng lau khô cho Dật Ninh.

Dật Ninh phục hồi tinh thần, phát hiện Chu Diên đang nhìn nơi đó của chính mình mà chà lau, khiến cậu xấu hổ đến mức vội vàng kéo tấm ga giường đặt ở một bên lên che lại, chỉ thiếu điều có một cái lỗ trên sàn nhà cho cậu chui vào.

Chu Diên nhìn Dật Ninh, cười cười đứng dậy, ” Tôi đi tắm rửa trước đã.”

Dật Ninh đương nhiên hiểu được ý tứ Chu Diên đi tắm rửa, nhìn thấy nơi đó của Chu Diên căng cứng, cậu liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Có lẽ, thực ra trao thân thể cho Chu Diên cũng không có gì hệ trọng, suy cho cùng cậu vẫn phòng thủ như vậy có ý nghĩa gì đâu,

Loại ý tưởng này vừa loé qua, Dật Ninh nhìn về phía Chu Diên thấp giọng kêu, ” Chu Diên, em bằng lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.