Dật Ninh

Chương 26




Chu Diên mỉm cười nhìn Dật Ninh lau vết máu trên mặt cho mình, hắn biết Dật Ninh dù giận cỡ nào, nhưng nhất định sẽ mềm lòng, nếu hắn để cho cô gái kia tát một cái cũng đủ để Dật Ninh thương xót hắn, như vậy cái tát này có đáng gì đâu! Cùng lắm hai cái tát cũng được!

Dật Ninh nhìn vết máu trên khăn tay, đôi chân mày nhăn tít cũng không giãn ra, trên mặt lộ rõ vẻ yêu thương lo lắng, nhìn Chu Diên vẫn cười, cậu có chút tức giận, thấp giọng quát khẽ: ” Trên mặt cũng chảy máu, anh còn cười!”

” Đổ máu có là gì, em không giận là tốt rồi!” Chu Diên vẫn cười cười, cúi người xuống hôn lên môi Dật Ninh một cái.

Chỗ này là mới từ quán Bar đi ra, khu vực này là một con đường sầm uất, người đi trên đường không ít, Chu Diên không chút kiêng dè ánh mắt cùng thái độ của mọi người, liền công nhiên ở trên đường  hôn môi cậu, điều này làm cho Dật Ninh vô cùng mất tự nhiên, cắn chặt môi, vừa có chút trách móc vừa có chút ngọt ngào.

Mặc dù có người nhìn thấy, nhưng mọi người cũng chỉ liếc mắt một cái rồi bước đi rất nhanh, dù sao, giữa mùa đông lạnh giá, làm gì có ai rỗi việc dừng lại nhìn cặp tình nhân người ta thân thiết!

Không ai thấy ngạc nhiên chủ yếu vẫn là bề ngoài của Dật Ninh thực sự nhìn không ra là nam sinh, tất cả đều cho cậu là nữ sinh, nhìn thấy một người đàn ông hôn cậu, làm sao nghĩ tới đây là một cặp tình nhân đồng tính, mà các cặp tình nhân thông thường khác trên đường phố ôm hôn lại hàng đống, huống chi chỉ là một cái hôn nhẹ ngọt ngào.

” Anh đừng như vậy!” Dật Ninh nhìn người qua đường xung quanh, đỏ mặt lên tiếng oán trách.

Chu Diên chỉ cười không trả lời, đem khăn quàng cổ kéo cao che kín lại cho Dật Ninh, đem mặt cậu che hơn phân nửa, lại đem ống tay áo kéo lại, không cho gió từ cổ tay áo luồn vào.

Dật Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Diên, Chu Diên sắc mặt dịu dàng, đối với cậu thực sự ân cần.

Cuộc sống trước kia của Chu Diên có lẽ rất hỗn loạn, nhưng từ sau khi ở bên cậu, mấy ngày liền mỗi một tối lại ở bên cậu, cho dù chỉ là nhàn chán xem mấy bộ phim ảnh, hay chơi mấy trò chơi, Chu Diên vẫn không có một câu oán thán.

Dật Ninh nghĩ, có lẽ chính mình hẳn là tha thứ cho cuộc sống hỗn độn của Chu Diên trước kia, sau đó cùng Chu Diên xây dựng cuộc sống mới, bằng không hai người sẽ không có tiến triển, quá khứ là quá khứ, tất cả mọi người cần nhìn về tương lai, cuộc sống sau này mới là quan trọng.

Hai người đi về phía trước, trong lòng Dật Ninh có phần cảm động, liền nhích lại gần Chu Diên, Chu Diên ôm chặt thắt lưng cậu, cúi đầu quan tâm hỏi: ” làm sao vậy, vẫn lạnh sao?”

Vừa nói, Chu Diên đã định đem áo khoác của mình cởi ra khoác cho Dật Ninh, Dật Ninh đương nhiên không phải vì lạnh, được Chu Diên dùng khăn mũ bao tay quàng kín một bọc, cậu sao có thể cảm thấy lạnh, cậu chính là muốn đến gần người đàn ông này một chút mà thôi.

Dật Ninh ngăn lại Chu Diên, thanh âm mềm nhẹ mang theo chút ngượng ngùng che giấu, giống như những cơn gió mùa xuân ấm áp thúc giục hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, khiến cho lòng người ấm áp, ” Em không lạnh, anh không cần cởi áo khoác đâu, coi chừng anh bị lạnh! Em………. em chỉ là muốn gần anh một chút mà thôi.”

Chu Diên nở nụ cười, tình cảm ấm áp giống như một dòng nước ấm từ ***g ngực chảy khắp toàn thân, làm cho khắp người ấm lên, hắn nhìn ánh đèn nê ông cách đó không xa, áng sáng rực rỡ mê ly này, hư ảo như mộng, mà người ở bên hắn lại chân thật, hắn cảm thấy cảm giác hạnh phúc đích thực, có lẽ hắn hy vọng cùng Dật Ninh ở bên nhau, cũng không phải khát vọng yêu say đắm, hắn chính là khát vọng một người ở bên hắn, dựa vào hắn, quan tâm hắn, hai người cứ như vậy bên nhau, dựa vào nhau, trong thế giới nho nhỏ của hai người, có thể gọi là gia đình, như ước muốn của hắn, bởi vì thiếu thốn tình yêu của cha mẹ, cho nên trong nội tâm hắn từ nhỏ luôn khát vọng, chính là một mái ấm gia đình mà thôi.

Chu Diên cảm thấy hạnh phúc, trong lòng xúc động, hắn cúi đầu ở bên tai Dật Ninh nhẹ nhàng nói, ” Cảm ơn em!”

Dật Ninh cũng không biết Chu Diên vì cái gì lại cảm ơn mình, cậu nghĩ, lời Chu Diên vừa rồi, có lẽ là cảm ơn cậu vừa rồi ở trong Bar, cậu không vì lời của mỹ nữ thoát y kia mà tức giận và làm cho hắn khó xử, hoặc là chính mình tha thứ cho cuộc sống lộn xộn trước kia của hắn, hiện tại còn cùng hắn sóng bước bên nhau.

Cho dù vì lý do gì, Chu Diên nói ‘ Cảm ơn’, Dật Ninh đều vui vẻ, dù sao Chu Diên cũng không phải loại người dễ dàng nói ra mấy lời này.

Dật Ninh đưa tay nắm lấy tay Chu Diên, Chu Diên kéo tay cậu bỏ vào túi áo khoác của chính mình.

Trên tay Dật Ninh vẫn đeo bao tay, mà Chu Diên lại không có, Dật Ninh nghĩ một chút, tay ở trong túi áo Chu Diên giật giật, giãy ra khỏi bàn tay của Chu Diên, Chu Diên có chút kinh ngạc, dừng bước nhìn về phía Dật Ninh, nhưng Dật Ninh cũng không để cho Chu Diên hiểu lầm lâu hơn, cậu đem găng tay cởi ra, dùng tay kia cầm lấy, sau đó, tay không nắm lấy tay Chu Diên, bỏ vào túi áo khoác của hắn.

Hành động mờ ám làm cho Chu Diên bật cười, nói thầm với Dật Ninh,” Em đúng là người cẩn thận chu đáo, ở bên em, luôn luôn có thời điểm làm cho người ta đặc biệt  cảm động.”

Dật Ninh liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu đi đường cũng không có trả lời.

Cậu biết, chính mình kỳ thực là người không có gì thú vị, vô vị đến mức tự cho rằng với tính cách của chính mình chỉ sợ cả đời cũng không được ai yêu, thế cho nên, cậu chỉ có thể đóng kín bản thân, không tiếp xúc giao lưu với bất cứ ai, cũng không yêu bất cứ người nào, sau này cứ như vậy sống cô đơn một mình đến cuối đời.

Nhưng, có một người cũng không ghét cậu vô vị như vậy, bằng lòng cùng cậu có một khởi đầu mới, vào lúc đó, Chu Diên cũng không dùng thanh âm ngả ngớn, mà là nghiêm túc nói với cậu, ” Vậy cậu lấy thân báo đáp đi!”

Nếu đã như vậy, Dật Ninh sao có thể cự tuyệt!

Cũng không phải cự tuyệt Chu Diên, mà là một người sống cô đơn hơn hai mươi năm, đột nhiên có một người nguyện ý đối với mình đưa ra một đôi tay to lớn mạnh mẽ, có một người nguyện ý cho mình mở rộng lòng, nguyện ý đem một bờ vai vững chãi để mình dựa vào, đối với mình nói —— cậu lấy thân báo đáp. Dật Ninh không có cách nào cự tuyệt, cậu không thể cự tuyệt một đôi tay như vậy, không thể cự tuyệt cái ôm ấm áp như vậy, một bờ vai như vậy, một câu nói như vậy, cho nên, cậu không có cách nào cự tuyệt một người nói với cậu một câu như vậy.

Cậu từng nghĩ, cậu rất khó để yêu thương một người, nhưng không nghĩ tới, kỳ thực, đây là chuyện rất đơn giản, chỉ cần bản thân mở rộng lòng của mình, đem lòng mình giao cho đối phương mà thôi, chỉ cần tin tưởng đối phương là đủ, cứ đơn giản như vậy.

Vào trong xe, Dật Ninh đem mũ cùng khăn quàng cởi xuống, Chu Diên cúi người xuống hôn lên môi hai má cùng lỗ tai cậu, Dật Ninh co người một chút nhưng không trốn tránh, Chu Diên như được cổ vũ, cởi dây an toàn của Dật Ninh ra, đem cậu kéo vào lòng, bắt đầu hôn lên môi cậu, mới đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó mới dần dần xâm nhập, hai người môi lưỡi tương giao, trằn trọc lặp đi lặp lại, một lần lại một lần tách ra, một lần lại một lần gắn kết, sau đó, hai người đều hô hấp dồn dập, Dật Ninh mặt đỏ tai hồng.

Chu Diên luôn thích hôn môi cậu, mới đầu, cậu chỉ có thể thuận theo ý của Chu Diên, bị Chu Diên chủ động dẫn dắt cảm nhận sự hoà hợp giữa hai người, đến bây giờ, có đôi khi, cậu cũng có thể phối hợp tốt.

Hôn môi luôn mang theo ma lực gợi lên dục vọng, Chu Diên có chút kìm nén không được, nhìn thấy ánh đèn chiếu qua kính xe chiếu xuống khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Dật Ninh, trên gương mặt kia có chút ửng đỏ, liền cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Tình cảm thực sự là thứ khiến con người không thể cân đo đong đếm, hắn cũng không hiểu được chính mình vì sao thích người này, nhưng cảm giác vui vẻ hạnh phúc, cái loại cảm giác này, không thể tự lừa dối chính mình, bản thân mình là rõ ràng nhất, mà hắn cũng không phải loại người tự lừa dối chính mình.

Cho nên lần này hắn hôn môi Dật Ninh, là muốn xin thứ lỗi, hắn không muốn cùng Dật Ninh kết thúc, hắn muốn ôm Dật Ninh vào lòng, vỗ về ***g ngực vẫn không ngừng phập phồng của cậu: ” Cô gái vừa rồi…, trước kia chúng ta từng qua lại, nhưng từ sau khi gặp em, tôi cũng không có qua lại cùng cô ta nhiều lắm, sau khi chúng ta xác định mối quan hệ, tôi thực sự không ở bên ngoài làm bậy, em hãy tin tưởng tôi!”

Dật Ninh vẫn thở dồn dập, ngẩng đầu nhìn Chu Diên, khuôn mặt của Chu Diên dưới ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài cửa xe chiếu xuống, có vẻ vô cùng nghiêm túc cùng trang trọng, ánh mắt sâu xa mang theo vẻ mặt nghiêm trang giống như đang lập lời thề, Dật Ninh cho dù không tin, cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Chu Diên, huống chi, cậu nguyện ý tin tưởng, cậu gật đầu đáp, ” Vâng, em tin anh!”

Chu Diên vui vẻ hôn lên trán Dật Ninh, hứa hẹn nói, ” Sau này tôi sẽ không bao giờ cùng các cô ấy gặp mặt qua lại nữa!”

Dật Ninh nhìn hắn, không trả lời, bất quá Chu Diên biết sau khi nghe mình nói thân thể Dật Ninh có phần thả lỏng.

Cho xe ra khỏi bãi đỗ, Dật Ninh nhìn khuôn mặt Chu Diên, ” Mau đi khám xem mặt của anh sao rồi? phải bôi thuốc mới được, không thì biết đến khi nào mới lành!”

Chu Diên sờ sờ nửa mặt bị thương của chính mình, đau đến suýt soa một cái, oán giận nói, ” phụ nữ thực phiền phức, móng tay để dài như vậy làm gì, mặt tôi coi như bị huỷ rồi, còn phải đi tiêm vacxin phòng dại, ai biết được cô ta có bị bệnh dại hay không!”

Dật Ninh nhìn biểu tình này của Chu Diên, liền bật cười, trong giọng nói cư nhiên mang theo chút ghen tuông, ” Ai bảo anh để cho cô ấy đánh, anh không biết trốn sao?”

Chu Diên nhìn thấy Dật Ninh bĩu môi, lại nghe trong giọng nói của cậu có vị chua, trong lòng vô cùng vui vẻ, ” Tôi thấy em tức giận nên cố ý để cho cô ta đánh, như vậy mới có thể đuổi cô ta đi, còn khiến cho em lo lắng quan tâm, cớ sao không làm, chính là ai biết được cô ta lại để móng tay dài như vậy.” Chu Diên nói xong, nhìn thấy Dật Ninh đen mặt, liền pha trò nói, ” Tôi phải đi bệnh viện khám xem, bằng không nếu vết thương này không biết khi nào mới tốt, trên mặt mang theo mấy vết này, để người thấy thật không hay, e rằng mấy ngày này không cách nào gặp người khác, bị người ta thấy một lần chắc bị chê cười một lần quá.”

Dật Ninh thở dài không biết nói gì cho tốt.

Sau đó đành phải theo Chu Diên đến một phòng khám tư nhân nhỏ, đơn giản mà ít người, như vậy không có khả năng gặp người quen của Chu Diên, như vậy Chu Diên có thể giữ được sĩ diện. Vị bác sĩ cấp thuốc lắc đầu nói, ” Thanh niên phải biết chú ý đến hậu quả! Cãi nhau ầm ĩ đến mức này còn ra thể thống gì nữa!”

Chu Diên chỉ nghiêm mặt không có phản ứng, ngược lại Dật Ninh phải lên tiếng trả lời hộ, vì thế vị bác sĩ kia đối với Chu Diên hết sức bất mãn, nhanh chóng cấp thuốc cho hai người đi mau một chút cho xong.

Về đến nhà, Chu Diên liền kêu vết thương trên mặt không tốt lắm nên không đi làm, phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Dật Ninh cũng đành chịu, người này sao lại tuỳ ý đòi nghỉ làm vài ngày đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.